Vũ Minh cùng Vũ Duệ đều nhận ra được nguồn năng lượng đang bị hấp thu tập trung về nơi thế giới thụ. Thoáng cái, cả đều biến mất tại chỗ, sau đó liền xuất hiện trong không gian, ánh mắt nhìn về phía trứng vàng khổng lồ trên đỉnh thế giới thụ.
“Nguồn năng lượng thật nồng đậm”. Vũ Minh kinh ngạc nói.
“Nói nhảm, dùng bản nguyên nuôi dưỡng, không như vậy mới có quỷ”. Vũ Duệ trừng mắt nói.
Vũ Minh cùng Vũ Duệ ánh mắt đều tập trung vào trái trứng vàng. Năng lượng xung quanh điên cuồng truyền vào bên trong quả trứng, thời gian chậm chạp trôi qua, trứng vào bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Răng rắc.
Quả trứng bị mở ra một lỗ thủng, bên trong xuất ra một cái bàn tay… chính xác hơn là một cái móng vuốt sư tử.
Xoạt.
Ánh vàng chói lóa từ bên trong quả trứng bắn ra ngoài, Vũ Minh nheo mặt lại nhìn, vỏ trứng nát ra thành từng mảnh nhỏ, sau đó giống như bị hòa tan, nhập vào cơ thể sư tử con từ bên trong chui ra.
Vừa xuất hiện, Vũ Minh cùng Vũ Duệ đều ngẩn ra.
Đây là một con Song Dực Sư Ưng Vương còn nhỏ, khác với những đồng loại của nó, trên người nó không phải bộ lông màu vàng, mà là một bộ lông màu trắng muốt. Không một chút tạp chất, đến ngay cả con mắt cũng là màu trắng.
Nếu không phải con ngươi nó hiện rõ màu đen, Vũ Minh thật cho rằng nó bị mù đâu này.
Thân hình nó cao trên hai mét, dài có gần năm mét, nếu tính phần đuôi phải có trên mét.
Một cái bờm vô cùng đẹp đẽ trên cổ hiện rõ sự oai vệ, trên lưng một đôi cánh trắng càng bắt mắt.
Chỉ thấy con Song Dực Sư Ưng Vương này đứng dậy, duỗi ra đôi cánh vỗ vỗ, thoáng cái liền bay lên trên cao. Ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh cùng Vũ Duệ, trong mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc cùng hơi chút sợ hãi.
Trong truyền thừa ký ức, nó biết người này là nhân loại. Cùng chủng tộc của nó là tử địch. Nó lúc này rất muốn chạy trốn, bởi vì nó có thể cảm nhận được, Vũ Minh cùng Vũ Duệ trên người có nguồn sức mạnh nó không cách nào chống lại. Thậm chí một chút dũng khí phản kháng nó cũng không có.
Chỉ có thể cúi thấp đầu nhẹ gầm thét. Giống như đang cầu xin như thế.
“Trí lực còn không thấp, ta còn tưởng rằng yêu thú hóa hình mới có trí lực cao đây”. Vũ Duệ hơi kinh ngạc nói.
“Không nhìn một chút nó là cái gì? Đây là Song Dực Sư Ưng Vương, không phải bình thường yêu thú, đương nhiên trí lực là cao. Hơn nữa những yêu thú như nó đều có truyền thừa, trí lực cao cũng không có gì lạ. Mà lại, muốn hóa hình, cũng phải đạt tới Tôn Giả cấp bậc. Nó sinh ra đã là Tử Linh cảnh, đã rất là không tệ rồi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Kia người còn chờ cái gì? Không mau cùng nó ký kết khế ước, nuôi lâu như thế, cũng mau mang nó ra khỏi đây đi. Nó ở trong này hoàn toàn là lãng phí lương thực”. Vũ Duệ nói.
Hắn nội tâm không quá ưa thích con Song Dực Sư Ưng Vương này, dù sao phải dùng bản nguyên nuôi lớn đây. Tiêu hao còn thật không nhỏ, cho nên hắn mong Vũ Minh đem thứ này đi càng nhanh càng tốt. Hắn sợ nhịn không được đem nó làm thành thịt nướng.
Vũ Minh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Song Dực Sư Ưng Vương lên tiếng.
“Tiểu tử, cùng ta ký kết khế ước, trở thành ta tọa kỵ đi thôi”.
Rống.
Song Dực Sư Ưng Vương mặc dù sợ hãi Vũ Minh, nhưng mà nó truyền thừa cùng chủng tộc kiêu ngạo là không cho phép người khác vũ nhục, càng đừng nói làm tọa kỵ chuyện này, đây gần như là sỉ nhục lớn nhất của một ma thú. Hơn nữa còn làm tọa kỵ cho nhân loại, tử địch với yêu thú. Tôn nghiêm của nó không cho phép, dù cho có sợ hãi thế nào đi chăng nữa.
Rống lớn một tiếng, một cơn sóng năng lượng bắn ra lao về phía Vũ Minh.
Vũ Minh hơi nhướng mày. Quả nhiên, yêu thú lúc nào cũng như thế ngoan cố. Hắn khẽ phất tay một cái, quy tắc phủ xuống đem Song Dực Sư Ưng Vương đè xuống đất.
Vũ Minh đi tới bên cạnh Song Dực Sư Ưng Vương, đứng trước mặt nó, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác nói.
“Làm ta tọa kỵ, hoặc là chết”.
Rống.
Song Dực Sư Ưng Vương rống lớn một tiếng, giống như đang đáp lại Vũ Minh như thế. Tuy nhiên trên người bị cường đại lực lượng trói chặt, nhưng muốn nó thuần phục là không thể nào.
“Nằm mơ”.
Vũ Minh ngẩn ra, sau đó liền hiểu. Hắn là thế giới này chủ nhân, cho nên có thể nghe ra tâm tình lúc này của Song Dực Sư Ưng Vương.
“Không sợ chết sao? Nhưng là, đừng quên người là truyền thừa cuối cùng của Song Dực Sư Ưng Vương. Không sợ tuyệt tử tuyệt tôn?”. Vũ Minh hào hứng hỏi.
Rống!
“Ta thà chết đứng chứ không sống quỳ. Nhân loại, chết tâm niệm này đi”.
Nhìn Song Dực Sư Ưng Vương hung ác ánh mắt, Vũ Minh nở ra nụ cười đầy vẻ bí ẩn. Hắn mỉm cười nói.
“Đã ngươi không muốn, ta cũng không ép. Chỉ là, hi vọng ngươi sẽ chịu đựng được”.
Dứt lời, Vũ Minh phất tay một cái, trong không trung đột nhiên xuất hiện con Song Dực Sư Ưng.
Đương nhiên đây là giả, nhưng mà Vũ Minh vận dụng chút xíu bản nguyên vũ trụ gia nhập vào, lấy giả làm thật, lừa gạt con Song Dực Sư Ưng Vương trước mắt mà thôi.
“Ngươi không muốn, vậy thì hảo hảo bồi tiếp chúng nó, để ngươi đời con đời cháu cho ta làm tọa kỵ đi”. Vũ Minh cười lạnh nói.
Song Dực Sư Ưng Vương trợn tròn mắt, cái này… cái này là ép hắn… ép hắn giao phối sao? Dụng dực đời sao? Ta mới chỉ là mới sinh ra a, ta chỉ là đứa bé, cần đối sử với ta như thế sao?.
Nó rất muốn khóc, vì cái gì vừa ra đời lại bị đáng hận nhân loại éo hắn lai giống? Nó gây cái gì nghiệt?.
Rống rống rống.
“Đừng, ta mới chỉ là đứa bé, làm không được chuyện này. Ngươi đây là ngược đãi nhi đồng”.
Song Dực Sư Ưng Vương điên cuồng gào thét.
Vũ Minh hiển nhiên nghe được lời nó nói, nhưng là… hắn ngoảnh mặt làm ngơ, làm như nghe không thấy.
Thấy Vũ Minh phản ứng, lại nhìn thấy con Song Dực Sư Ưng mẫu sư đang tiến tới, đôi mắt phát ra hừng hực hỏa quang. Điển hình là phát tình trạng thái, Song Dực Sư Ưng Vương khóc không ra nước mắt.
Rống rống rống!
“Đừng, ta đồng ý, ta đồng ý còn không được sao?”. Mắt thấy con mẫu sư càng ép càng gần, Song Dực Sư Ưng Vương vội vàng nói.
“Ngươi nói cái gì? Ta nghe không được?”. Vũ Minh cười cười lớn tiếng nói.
Rống rống!
“Ta đồng ý làm ngươi tọa kỵ, đừng để bọn nó tới”.
“Như vậy từ lúc đầu có phải tốt hơn không? Mềm không nghe muốn cứng?”. Vũ Minh trào phúng nói.
Đừng nhìn Song Dực Sư Ưng Vương chỉ mới sinh, nhưng mà nó trí lực so với người trưởng thành không kém chút nào. Hơn nữa có truyền thừa ký ức từ các Song Dực Sư Ưng Vương đời trước, nó sự hiểu biết thậm chí có thể đánh đồng với Vũ Minh.
Xoạt.
Vũ Minh phất tay cái, con mẫu sư biến mất. Hắn sau đó liền xuất hiện trước mặt Song Dực Sư Ưng Vương, bàn tay đưa ra tại trên không trung họa một bức đồ án kỳ lạ.
Song Dực Sư Ưng Vương ngẩn ra, nó biết đây là cái gì. Đây là khế ước linh hồn, hơn nữa còn là bình đẳng khế ước. Nó có chút nghĩ không ra, Vũ Minh vì sao lại dùng loại này khế ước, nó còn cho rằng sẽ là nô lệ khế ước đây.
“Ngẩn ra đó làm gì?”. Vũ Minh nhướng mày nói.
Rống rống rống.
“Ta biết rồi”.
Tuy nhiên không hiểu, nhưng mà nội tâm nó cũng an ủi rất nhiều. Bình đẳng khế ước, nó ít nhất cũng có một chút tự do, nếu như là nô lệ khế ước, nó chẳng khác nào phải bán mạng cho Vũ Minh.
Rất nhanh, Song Dực Sư Ưng Vương nhắm lại mắt, trên đỉnh đầu nó xuất hiện một đạo ánh sáng bắn vào đồ án của Vũ Minh. Thoáng cái, Vũ Minh trong đầu hiện lên một cái ấn ký, mà Song Dực Sư Ưng Vương trong đầu cũng như thế.
Bình đẳng khế ước, hơn nữa còn là linh hồn khế ước. Đây là loại trói buộc giữa Vũ Minh và nó, không ai có thể phản bội ai. Thậm chí là ý nghĩ gây hại cho đối phương cũng không được, so với khế ước bình thường mạnh hơn rất nhiều. Đương nhiên, nếu bên chết đi, bên còn lại cũng sẽ bị thương nặng làm đại giới. Thậm chí có khả năng biến thành tên ngu ngốc.
Sở dĩ, Vũ Minh ký bình đẳng khế ước, đó là vì hắn nhớ tới Chiêu Hy, năm đó nàng cũng có cùng con sư tử con, đương nhiên là đơn thuần yêu thú tộc sư tử ký kết khế ước bình đẳng. Nàng nhưng vô cùng yêu thích sư tử.
Cho nên, nếu như tương lai gặp lại, hắn muốn đem Song Dực Sư Ưng Vương giải trừ khế ước, đưa nó cho nàng.
“Làm sao? Khó nói ngươi còn không vui?”. Nhìn Song Dực Sư Ưng Vương có chút rầu rĩ, Vũ Minh nhướng mày nói.
Rống rống!
“Không… không phải. Chỉ là có chút không hiểu”.
“Không cần ngươi hiểu, tốt rồi, ngươi vừa mới sinh ra, lông lại là trắng, liền gọi ngươi tiểu Bạch, thế nào?”. Vũ Minh hỏi.