Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía nơi người học sinh kia bị mang đi
“Đào thải có vẻ quá nhanh thì phải” Vũ Minh mở miệng trước nói
“Đúng vậy, lớp còn đỡ, nhưng lớp …” Tô Ánh Tuyết nói tới đây ngừng lại chút rồi nói tiếp
“Học viện sắp xếp có phải hay không có chút không ổn”
“Ai biết được, nhưng nếu như hợp lại thành đội đây?”
“Hợp đội thì có thể, nhưng chẳng lẽ không sợ bị đâm sau lưng hay sao? Dù sao tấm thẻ vàng là thứ duy nhất thông qua cuộc thi, ai cũng không chắc mình có thể lấy được tấm hay không, nếu như bị đào thải mà nói… có lẽ họ sẵn sàng ra tay với đồng đội cũng không chừng” Tô Ánh Tuyết suy nghĩ nói
“Càng lúc càng thú vị” Vũ Minh nhếch môi cười
Cùng lúc đó tại quảng trường
Đám học sinh nhìn lên màn hình, chỉ mới trải qua lúc mà đã đảo thải hơn người, hơn nữa toàn là học sinh lớp
“Có gì đó không đúng thì phải. Hiệu suất đào thải cao như thế, có khi nào lớp sẽ bị đảo thải hết hay không?”
“Nói không chừng cũng có thể, nhưng mà thực lực chênh lệch như thế, ít ra cũng phải vài người mới có thể đánh bại con ma thú, nhưng sao viện trưởng lại để họ tách ra?”
“Ngươi nói ta mới để ý, vị trí rơi của lớp với nhau đặc biệt ngắn, còn lớp thì đặc biệt xa, trong đây rốt cuộc có ý gì?”
“Để họ lập đội? Hẳn là thế đi”
“Không phải hắn là thế, mà là chắc chắn, thực lực lớp với cách biệt quá xa, nhìn vị trí của họ xem, nhóm lớp cách nhau xa nhất cũng chỉ có vài trăm mét, nhưng lớp lại từ ngàn mét trở lên, đây không phải là để họ hợp lại đối phó ma thú sao”
“Xem tiếp đi, biết đâu có gì đó hay ho hơn đấy, như vị hoa khôi Tô Ánh Tuyết kia, nhìn đi”
“Oa, tạo hình này…”
“Các ngươi xem xem, bên cạnh nàng chính là Vũ Minh đi, haha, thiệt thòi hắn lại dùng cuộc thi để tán gái”
“Ngươi không thấy lúc đầu Tô Ánh Tuyết bị nước bọt của Hấp Huyết Ma Đằng làm tan quần áo sao? Hắn làm thế có gì không đúng?”
“Các ngươi đừng tranh cãi, im lặng mà xem”
Các học sinh bàn tán xôn xao, lời qua tiếng lại, hết nói người này lại chỉ người kia
Một nơi khác của khu rừng
“Đường Nguyệt, không sao chứ?”
“Không sao, cám ơn tỷ tỷ” Đường Nguyệt lắc đầu nói
“Bất cẩn thế, ta nhớ Vũ Minh hắn từng đưa ngươi đi săn rồi mà? Phải biết cảnh giác chứ?” người kia nói
“Sao tỷ biết? Tỷ là…” Đường Nguyệt sửng sốt hỏi
“Vũ Na, cha ta là Vũ Hán” Vũ Na cười nói
“Vũ Hán? Là chú ?” Đường Nguyệt giật mình, dù sao thời gian qua Đào Nguyệt Nhi cũng đã cho nàng phổ cập tri thức các thành viên trong gia tộc, Vũ Hán là em trai Vũ Nguyên, cũng là chú của nàng
“Làm sao? Rất giật mình?” Vũ Na cười hỏi
“Dạ, tại muội không nghĩ tới tỷ cũng học ở Nam Thiên” Đường Nguyệt xấu hổ nói
“Ta không thể vào Nam Thiên? Ý ngươi là gì?” Vũ Na giả vờ tức giận nói, nàng biết thừa việc Đường Nguyệt không biết mình
“Không có, không phải, chỉ là muội nghĩ tỷ sẽ lớn hơn chút, hẳn phải học ở đại học số , số liên bang” Đường Nguyệt lùi lại bước cúi đầu nói
“Ha ha, đùa ngươi đây, ta chỉ lớn hơn Vũ Minh vài tháng, tất nhiên là học ở Nam Thiên rồi” nhìn vẻ bối rối của Đường Nguyệt, Vũ Na bật cười nói
“Được rồi, đi thôi” Vũ Na nhìn xung quanh chút sau đó nói
“Đi đâu cơ?” Đường Nguyệt khó hiểu hỏi
“Tất nhiên là đi tìm tấm thẻ vàng, không thì ở đây làm gì? Hút không khí sao?” Vũ Na trợn mắt nói
“Ồ” Đường Nguyệt ồ lên tiếng liền đi theo
Nhìn vẻ thành thật của Đường Nguyệt, Vũ Na không nhịn được nói
“Ngươi làm sao thắng được trận đấu thế? Với tính cách của ngươi thế này, ta thật sự rất khó hiểu”
“Người ta… là thuộc top , mới không sợ bị loạt ấy” Đường Nguyệt bĩu môi nói
“Khục khục, top ?”
“Đúng nha”
Nghe Đường Nguyệt khẳng định, Vũ Na khóe miệng co quắp chút
“Năm nay thật lắm chuyện lạ” Vũ Na thầm nghĩ
Một chỗ khác trong rừng
Lâm Dũng vừa mất chút thời gian giải quyết cấp ma thú Gấu Đen, hắn cũng phát hiện ra tấm thẻ vàng ngay khi bị ma thú tập kích, bởi vì nó được treo ngay trước cổ Gấu Đen
Vừa giết nó xong, Lâm Dũng nhặt lên tấm thẻ vàng, đây là tấm thẻ thứ hắn phát hiện, nhưng chưa kịp vui mừng thì đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, hắn theo bản năng nhảy sang bên
Dưới chỗ hắn đứng vừa rồi từ dưới đất chui lên con ma thú khổng lồ, vừa nhìn thấy hình dáng của nó là Lâm Dũng không chút do dự quay đầu chạy, vừa chạy vừa kêu lớn
“Mẹ ơi Phệ Trùng Thú”
Phệ Trùng Thú, cấp ma thú, nó ăn bất loạn thứ gì nó gặp, hàm răng sắc bén cùng độc tính khủng bố, nó có thể nháy mắt giết chết bất loạn con mồi nào không cao hơn nó đại cấp bậc, tất nhiên là đánh lén, chứ đối mặt nó có rất ít cơ hội
Loại ma thú này khá hiếm thấy, đa số xuất hiện ở vùng đầm lầy, nó thường chôn mình dưới đất chờ con mồi xuất hiện
Khi Lâm Dũng chạy đi, nó tiến tới xác con Gấu Đen, há mồm nuốt vào sau đó chui xuống đất tiếp tục chờ con mồi
Riêng về phần Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết mà nói, người họ khá là ung dung thoải mái
Họ đã lấy được tấm thẻ vàng thứ , họ khá may mắn vì chẳng gặp con ma thú cấp nào, còn ma thú cấp đối với họ mà nói rất đơn giản đối phó
Vũ Minh dùng thần thức quét hình vòng quanh rừng nhiệt đới này, sau tiếng vừa qua, toàn bộ ma thú đã thức tỉnh, có lẽ ngay khi rơi xuống khu rừng, giờ là thời gian an toàn nhất, thu hoạch cũng phong phú nhất của mọi người, nhưng sau khi ma thú thức dậy, mọi thứ sẽ trở lên khó khăn hơn nhiều
Vũ Minh hắn rất ít khi động thủ, bởi vì hắn muốn để cơ hội cho Tô Ánh Tuyết rèn luyện võ kỹ cùng khả năng quan sát của mình
Tô Ánh Tuyết cũng không giận dỗi gì, nàng biết Vũ Minh muốn tốt cho nàng, nếu thật sự gặp được nguy hiểm, nàng tin hắn sẽ là người đầu tiên xông lên trước
Trải qua hơn tiếng đồng hồ, Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết đã thu thập trên tấm thẻ vàng, họ không biết được số thẻ mình sở hữu so với người khác thế nào, nhưng những người ở quảng trường thì biết rõ
Bởi vì mỗi khi tấm thẻ có người lấy đi, là trên màn hình sẽ tự động thêm vào sau tên họ +, hiện tại Vũ Minh là +, Tô Ánh Tuyết là +
Quên giải thích, trên màn hình, mỗi hình ảnh là người, trên đầu mỗi người là tên của họ, phá sau tên là số thẻ sở hữu
Đồng thời có bảng riêng về xếp hạng số thẻ, nếu Vũ Minh ở đây sẽ biết, hắn và Tô Ánh Tuyết xếp hạng và , hạng nhất thuộc về Vạn Bình với số thẻ vàng sở hữu lên tới con số
Vạn Bình ngày khi vừa rơi xuống là hắn đã điên cuồng đi tìm kiếm, trong vòng giờ hắn tìm được gần tấm thẻ vàng, tiếng tiếp đó hắn chỉ kiếm được phần so với tiếng lúc đầu, đủ hiểu độ khó khăn của cuộc thi thế nào
Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết vừa phát hiện tấm thẻ vàng khác, bên cạnh có vài con ma thú cấp , nhưng khi đang chuẩn bị tấn công thì đột nhiên chúng nó chạy hết
Hai người họ tiến tới lấy lên tấm thẻ vàng, nhìn nhau đều lộ vẻ nghi hoặc thì lúc này tiếng kêu thảm thiết vang lên
“Cứu mạng”
Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết nhìn về phía âm thanh phát ra thì trông thấy Lâm Dũng đang chạy trối chết, chiếc áo của hắn bị cắn thành hàng chục lỗ thủng, quần cũng bị dính vài chỗ, phía sau là cả đàn chuột lớn vài chục con đang đuổi theo
“Chạy mau, đàn chuột, có đàn chuột đang đuổi ta, chạy mau lên” Lâm Dũng nhìn thấy phía trước có người nhưng không nhìn rõ là ai, hắn theo bản năng hét lớn
Nhìn thấy người tới là Lâm Dũng, Vũ Minh thoáng cái vọt lên trước ném Lâm Dũng lại phía sau, chân trước sau đồng đều, tay đưa lên ngang mặt hét lớn
“Thiên Ma Phản Đạn Khí”
Xung quanh hắn hình thành chân nguyên hộ thể, nhưng khác với chân nguyên hộ thể bình thường thì cái này nó phản lại toàn bộ đòn tấn công
Toàn bộ đàn chuột lao lên đều bị bắn ngược lại, có chết, có bị thương, nhưng đều có chung điểm là toàn bộ bọn nó đều mất đi lực chiến đấu
Thiên Ma Phản Đạn Khí là trong những võ kỹ thành danh của Vũ Minh kiếp trước, trong những chiêu thức thuộc Thiên Ma Thần Công
Thiên Ma Thần Công gồm chiêu thức
Thiên Ma Hoàng Quân Bộ - chiêu thức bằng chân
Thiên Ma Phượng Dực Chưởng - chưởng lực
Thiên Ma Phản Đạn Khí - phản lại đòn tấn công, tuy nhiên rất hao phí chân nguyên lực
Thiên Ma Thoái Cốt Hấp Khí Công - chiêu thức này có tác dụng hút lấy chân nguyên lực của người khác để bổ sung cho mình, nó chỉ có thể sử dụng trong trường hợp gần như cạn kiệt chân nguyên lực trong cơ thể, nếu không sẽ bị tươi sống chết no
Lâm Dũng nhìn thấy cảnh trước mắt liền há hốc mồm, nhưng nhìn thấy người đó là Vũ Minh thì lại bình thường trở lại, nếu là người khác hắn còn thán phục phen, nhưng là Vũ Minh, trong mắt hắn chính là tên biến thái, hắn làm được những thứ người khác không làm được cũng bình thường
Vũ Minh quay người lại nhìn hình tượng bây giờ của Lâm Dũng, cố nín cười nói
“Ngươi hình tượng này… thật đặc biệt”
“Đặc biệt cái rắm, ta sống đến bây giờ lần đầu tiên xui xẻo như hôm nay, tiếng đồng hồ lại chỉ lấy được tấm thẻ vàng, tấm thẻ đầu tiên còn dễ nói, nhưng cái thứ lại gặp được Phệ Trùng Thú”
“Cũng may nó không đuổi theo, làm ta hú hồn phen, nhưng đến tấm thứ lại là ma thú cấp , nó đuổi ta suốt nửa tiếng đồng hồ, tấm thẻ vàng không lấy được còn bị đuổi chạy gần chết”
“Tấm thẻ thứ càng quá đáng, ta mới chỉ đứng từ xa trông thấy liền bị đàn ma thú trên con đuổi giết, mẹ nó đến lần thứ lại gặp đàn chuột, ta leo lên cây thì bên đưới chúng nó gặm đổ, ta nhảy xuống nước thì gặp lại gặp phải Thất Sắc Mãng Xà, quần nhau với nó phen mới giết chết, trên bờ đám chuột nó vẫn đứng đó làm ta không cách nào thoát đi”
“Một lúc sau lại có đàn Cá Sâu Đen bơi tới, mẹ nó ta hướng bờ sông bơi tới lại bị đàn chuột gặm rơi quần áo, sau đó chúng nó đuổi ta tới bây giờ”
“Ta rốt cuộc trêu ai ghẹo ai a? Làm gì đối xử với ta như vậy?”
Lâm Dũng khóc không ra nước mắt, cái vẻ mặt sinh không thể luyến của hắn làm Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết ôm bụng cười nghiêng ngả