“Học trưởng, người kia có phải Vũ Minh học trưởng hay không?”
Một vị nữ sinh đang thu thập cơ thể ma thú quay sang nhìn Lâm Dũng hỏi
“Ừ, hắn là Vũ Minh” Lâm Dũng gật đầu nói
“Người anh em, bên cạnh người con gái kia là ai a? Hai người đó quan hệ thế nào?” tên học sinh lớp khác hỏi
“Ngay cả top hoa khôi Tô Ánh Tuyết Tô nữ thần ngươi cũng không biết? Ngươi có phải hay không đàn ông?” Lâm Dũng ánh mắt kỳ dị nhìn hắn
“Cái này ta thật không biết, ta bình thường không mấy chú ý tin tức cho lắm” người nam sinh kia ngại ngùng nói
“Học trưởng, hai người họ có phải là người yêu không? Cảm giác Tô tỷ đối với Vũ Minh học trưởng đặc biệt tốt”
“Các ngươi hỏi xong chưa? Hỏi xong thì mau thu thập thi thể còn ăn trưa, các ngươi không đói nhưng ta đói” Lâm Dũng không kiên nhẫn nói
Nghe thế mấy người kia nhất thời im lặng, thậm chí có nữ sinh lẩm bẩm nói
“Hung dữ như vậy làm gì? Đáng đời độc thân cẩu”
Tuy người kia nói nhỏ nhưng chữ cũng không thoát khỏi đôi tai của Lâm Dũng, miệng hắn co quắp, môi giật giật muốn nói lại thôi, ta không cùng nữ nhân đấu. Lâm Dũng thầm nghĩ
Bên kia Tô Ánh Tuyết cẩn thật băng bó lại vết thương cho Vũ Minh, sau khi băng bó xong, nàng nhìn chút cảm thấy khá ổn rồi liền ngồi sang bên
Nhìn cánh tay bị băng bó, Vũ Minh hơi gật đầu nói
“Băng bó không tệ nha”
“Cũng bình thường thôi, chỉ hi vọng có thể giúp ngươi mau lành” Tô Ánh Tuyết đáp
“Tuyết nhi, ta phát hiện ngươi rất quan tâm ta nha” Vũ Minh trêu ghẹo nói
“Làm sao? Ngươi khó chịu?” Tô Ánh Tuyết liếc mắt nhìn hắn nói
“Nào có, ta vui mừng còn không hết đây, làm sao lại khó chịu chứ” Vũ Minh lập tức nói
“Xem như ngươi thức thời” Tô Ánh Tuyết nói xong lại thấy có chút xấu hổ, vừa đứng lên muốn đi tới mấy người Lâm Dũng giúp đỡ chút thì bị Vũ Minh kéo lại
Nhất thời Tô Ánh Tuyết mất đi trọng tâm té xuống ngồi lên đùi Vũ Minh, hắn dùng cánh tay bị thương ôm lấy vòng eo của nàng giữ chặt lại
“Mau buông tay”
Bị Vũ Minh ôm lấy, Tô Ánh Tuyết lúng túng nói
“Đi gấp làm gì a, ta người bệnh còn cần trăm sóc đây”
“Đã bị thương còn không thành thật” Tô Ánh Tuyết tức giận nói
“Ta ôm bạn gái mình làm sao rồi? Chẳng lẽ ngươi muốn ta ôm người khác?” Vũ Minh cười nói
“Ngươi dám!”
Tô Ánh Tuyết nhất thời quát lớn, sau đó lại cảm thấy xấu hổ nói
“Ngươi thích ôm ai thì ôm, ai thèm quan tâm”
“Cho nên ta ôm ngươi, không có vấn đề nha”
“Ngươi… da mặt dầy”
Hai người cứ nói qua nói lại, nhưng Tô Ánh Tuyết nói thế nào cũng không nói lại Vũ Minh, thế là nàng đành ngậm miệng
Muốn đứng dậy lại bị hắn giữ chặt, hơn nữa lại dùng cánh tay bị thương, nếu không phải sợ làm bị thương hắn nàng đã sớm động thủ
Một lúc lâu sau, Lâm Dũng đột nhiên lên tiếng
“Ê, ôm đủ chưa? Có ăn hay không đây”
“Tới ngay” Vũ Minh hét lớn đáp sau đó nhìn Tô Ánh Tuyết cười nói
“Đi thôi”
“Hừ” Tô Ánh Tuyết tức giận hừ tiếng, đều tại hắn, bị người khác nhìn thấy người thân mật như thế, xấu hổ chết đi được
Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết đi lại, chỉ thấy trên đất được trải ra nhiều chiếc lá to, phía trên được để con ma thú được bọc trong giấy, nhìn cũng biết vừa nướng xong
Vũ Minh kéo Tô Ánh Tuyết ngồi xuống, sau đó quay sang hỏi Lâm Dũng
“Tam Đầu Ma Lang ma hạch giữ lại rồi chứ? Đưa cho ta đi, ta có việc dùng”
“Cầm lấy”
Lâm Dũng không chút do dự liền lấy ra ma hạch ném cho hắn
Vũ Minh tiếp lấy liền bỏ vào không gian trang bị, thứ này hắn có thể dùng luyện đan, bây giờ đã đột phá tới Thông Mạch cảnh, có thể luyện đan được rồi
Vũ Minh dùng lá cây nắm lấy cái đùi sau ma thú kéo ra đưa cho Tô Ánh Tuyết, hắn cũng lấy cái cho mình
Lâm Dũng trừng mắt nói
“Thịt là ta làm, đùi cũng phải cho ta cái a”
Vũ Minh nghe thế liếm cái trên cái đùi, sau đó đưa cho Lâm Dũng
Nhìn thấy thế Lâm Dũng tức giận, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười, sau đó đoạt lấy cái đùi trên tay Vũ Minh, xé bỏ phần thịt mà Vũ Minh liếm ném qua bên, rồi hung hăng cắn miếng nhai nhồm nhoàm
Vũ Minh sững sờ nói
“Ngươi thật ăn”
“Làm sao? Không muốn thì ta trả lại cho ngươi” Lâm Dũng khiêu khích nói
Vũ Minh nhất thời khuôn mặt cứng ngắc, sau đó vẻ mặt ghét bỏ nói
“Tính ngươi lợi hại”
Sau đó hắn lấy ra dao cắt miếng thịt trên người ma thú rồi đưa lên miệng ăn
Mấy người học sinh khác cũng lần lượt ăn phần mình, dù sao ma thú là do đám người Vũ Minh giết, họ cũng được mấy người Vũ Minh cứu, ăn phần nào cũng không quan trọng, có ăn là được rồi
Vừa ăn, đám nữ sinh lớp ríu rít nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn quay sang nói với Vũ Minh, hỏi tới hỏi lui đủ thứ khiến Tô Ánh Tuyết ngồi bên cạnh như ăn dấm
Nàng dùng tay âm thầm véo lấy eo của Vũ Minh
Vũ Minh bề ngoài thì cười cười nói nói nhưng trong lòng khổ không thể tả
“Ta ưu tú như vậy cũng đâu phải lỗi của ta” Vũ Minh thầm nghĩ
Một bên khác cách đám người Vũ Minh không xa đang có cuộc chiến xảy ra
“Từ bỏ đi, ngươi đánh không lại ta đâu, ngoan ngoãn chịu trói đi” tên thanh niên cười gằn nói
“Tiêu Phong, ngươi nằm mơ đi thôi, ngươi tưởng đánh lén ta xong thì có thể thắng ta sao?” Vũ Na tức giận quát
“Ha ha, ngươi thì không nói, nhưng nàng thì chỉ là học sinh lớp , hơn nữa lại bị thương, các ngươi chạy thoát được sao? Ngươi nhìn nàng xem, đẹp như thế tiểu mỹ nhân, bắt lại hưởng thụ hẳn rất sung sướng. Ha ha ha” Tiêu Phong cười lớn nói
Người Tiêu Phong nói chính là Đường Nguyệt bên cạnh Vũ Na
Hai người họ vốn đang đánh giết cấp ma thú thì bị Tiêu Phong đánh lén, tuy rằng nàng cản lại được đòn đánh lén nhưng người lại bị ma thú cấp làm bị thương, đặc biệt là Đường Nguyệt, bị thương khá nghiêm trọng
Phần bụng bị móng vuốt ma thú đấm vào, hiện đang chảy máu rất nghiêm trọng
Vũ Na thì chỉ vết xước nhỏ, nhưng do thể lực tiêu hao làm nàng nhất thời khó thể đối phó Tiêu Phong
“Tiêu Phong, ngươi đừng mơ tưởng, chưa kể đến việc ngươi đụng không được nàng, dù ngươi có thực lực đó, chỉ cần ra khỏi đây, ngươi chắc chắn sẽ bị học viện khai trừ, khi đó Vũ gia sẽ truy sát ngươi đến cùng, người nhà của ngươi cũng theo đó chôn cùng”
Vũ Na uy hiếp nói, nàng không tin chuyện này học viện không biết
“Ha ha, ngươi cho rằng ta chưa nghĩ qua sao? Nhưng thế lại thế nào? Máy thu hình mini ở gần đây bị ta phá hủy hết rồi, cường giả Thông Mạch cảnh cũng bị ta lừa đi nơi khác, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không xuất hiện tại đây, ta hưởng thụ xong sau đó giết, ai biết được đây”
Tiêu Phong ngạo nghễ nói, chip tín hiệu hắn đã tháo ra giấu ở nơi này rất xa, Thông mạch cảnh đâu phải cải trắng mà mỗi người bảo vệ lấy học sinh, trừ khi phát hiện có cường đại ma thú thì họ mới xuất hiện, hắn sớm đã nhìn rõ điều này sau nhiều lần đánh lén các học sinh
Trên cổ hắn bây giờ đã có tổng cộng cái ngón chân, quả thật là con số dị dạng
Vũ Na nghe thế nhất thời biến sắc, nàng quyết đoán bấm nút truyền tin cầu cứu, nàng có thể chạy trốn nhưng không thể bỏ lại Đường Nguyệt
Nhìn thấy hành động của Vũ Na, Tiêu Phong cười lạnh nói
“Ta đã phong tỏa tín hiệu rồi, ngươi truyền tin không được đâu”
Quả nhiên như lời hắn nói, đồng hồ trên tay nàng tín hiệu bị ngắt, không thể truyền đi
Thấy thế Vũ Na quay sang nhìn Đường Nguyệt nói
“Mau đi, chạy càng xa càng tốt, chỉ cần ra khỏi khu vực này thì chắc chắn sẽ truyền tin đi được, ta cản lại hắn, mau đi”
Đường Nguyệt biết đây là lựa chọn duy nhất, nàng gật đầu sau đó ôm lấy bụng bị thương chạy trốn
Tiêu Phong không có ý định ngăn cản, chỉ liếc nhìn cái liền thu lại tầm mắt, nhìn Vũ Na chậm rãi nói
“Ngươi quyết định thật rất ngu xuẩn, nàng bị thương, tốc độ chậm chưa nói, mùi máu còn sẽ dẫn tới ma thú, mà gần đây lại có ma thú lui tới, nàng sống được hay không còn cần bàn lại, nói gì tới chuyện cầu cứu”
“Không cần ngươi lo”
Vũ Na nói xong liền lao lên đánh
Thực lực của Vũ Na so Tiêu Phong không kiếm gì nhiều, nhưng thể lực tiêu hao quá nhiều khiến nàng càng lúc càng khó đối phó với Tiêu Phong
Chỉ là Tiêu Phong tính sai điều, mấy người Vũ Minh cách đó không xa, chỉ có hơn kilomet mà thôi
Đường Nguyệt không biết đã đi được bao nhiêu, vết thương làm nàng mất máu nhiều dẫn tới choáng váng, nàng gần như muốn ngất đi, nhưng nàng cắn đầu lưỡi của mình để duy trì tỉnh táo
Qua đoạn thời gian ngắn, Đường Nguyệt sắp duy trì không được, thì đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng động
Nàng rất may mắn, không có gặp được ma thú mà là gặp được đám người Vũ Minh
Nghe được tiếng động từ trong rừng phát ra, Vũ Minh quay qua nhìn thì thấy Đường Nguyệt cả người đều là máu đang cố gắng bò tới
Vũ Minh bật người dậy lao tới đỡ nàng đứng lên, giọng nói lo lắng nói
“Đường Nguyệt, muội làm sao, chuyện gì xảy ra?”
“Ca… mau… mau cứu Na… Na tỷ, có người… đánh lén… tỷ ấy...”
Nói đến đây Đường Nguyệt triệt để ngất đi
Mấy người Lâm Dũng cũng chạy tới, Vũ Minh giọng nói lạnh băng nói
“Giúp ta cầm máu cho nàng”
Nói xong Vũ Minh mở ra thần thức quét hình toàn bộ khu rừng, cách đó không xa quả thật có người đang chiến đấu, khí tức kia hắn nhận ra, là Vũ Na
Hắn nhắm thắng hướng đó lao đi
Lâm Dũng thấy thế nhìn Tô Ánh Tuyết nói
“Ngươi giúp nàng, ta đi theo xem sao”
Nói xong hắn cũng lao đi theo
Vũ Minh toàn lực chạy tới, đến nơi, nhìn Vũ Na đang nằm chỗ đang thở dốc, đối diện là tên thanh niên đang cầm kiếm đi lại gần
Hắn trong người cỗ lửa giận bốc lên, sát khí bắn ra phía khiến cho tên thanh niên kia cảm giác như không khí đột nhiên lạnh xuống âm độ