Giáo viên dẫn Tô Hạc Đình đến ký túc xá, Tô Hạc Đình vừa đi vừa ngẫm nghĩ mấy bản giới thiệu bản thân để sẵn sàng tạo ấn tượng tốt cho bạn cùng phòng. Song hiện thực quá tàn khốc, phòng ở khu tập huấn lại toàn là phòng đơn. Hai hàng cửa sắt bao lấy hành lang chật hẹp, thoạt nhìn y chang một nhà tù không tên.
Giáo viên mở một cánh cửa ra rồi bảo: “Mời vào, qua đây nhận diện gương mặt đi.”
Tô Hạc Đình đứng lại nhìn căn phòng tương lai của mình trong lúc ánh sáng màu lam quét qua người. Toàn bộ căn phòng mang màu trắng, kê bàn ghế với một chiếc giường sắt, còn có thêm một phòng tắm rất nhỏ.
Giáo viên bảo: “Đúng giờ hằng đêm sẽ tắt đèn, sau khi tắt đèn cấm nói chuyện. Sáng giờ tập thể dục buổi sáng, từ đến giờ là lớp đánh tay đôi. Thời gian còn lại thì chờ bao giờ cậu có thời khóa biểu thì tự xem, đều là các môn định hướng. Chú ý, không được tiết lộ thông tin cá nhân của mình cho các thành viên khác.”
Hồ sơ thông tin của các thành viên Báo Đen đều được bảo mật, nếu phân chia theo mô hình của họ thì chỉ mới có thể xem vô điều kiện hồ sơ của tất cả mọi người. Việc này phần nào liên quan đến tính cạnh tranh độc hại, thế nên ai cũng dùng số hiệu.
Giáo viên đưa danh sách xếp hạng tạm thời trong khu tập huấn cho Tô Hạc Đình, bảo: “Ở đây mỗi nửa tháng sẽ thi khảo sát một lần, nội dung không cố định. Số hiệu của từng người sẽ được phân căn cứ theo các hoạt động thi cử, nhớ lấy, tụt xuống quá là sẽ bị đào thải.”
Tô Hạc Đình cầm danh sách số hiệu lên, giở sang thì thấy viết “-”. Cậu đáp thủng thẳng: “Ồ—tôi là hả. là sao?”
Giáo viên đáp: “Đấy là mã số khu vực của khu tập huấn, cho thấy các thành viên ở đây đều là người mới bắt đầu từ con số không. Đến khi cậu chính thức vượt qua các bài kiểm tra của Báo Đen thì sẽ thay thành .”
“-xxx” là số hiệu chuyên dụng trong Báo Đen, còn tại sao lại là thì chính phủ giải thích đây là số thứ tự của liên minh, song thực chất là bởi con số may mắn của bản thân Phó Thừa Huy là .
Nhận diện gương mặt xong, Tô Hạc Đình vào phòng, giáo viên theo sau.
Giáo viên đến trước bàn rồi gõ lên tường một cái. Bức tường rung rinh như mặt nước, dần dần biến thành một màn hình tỏa ra ánh sáng nhạt, lịch học vắn tắt hiện ra. Ông ta nói; “Tường phòng này là màn hình, nếu cậu gặp khó khăn gì trong học hành hoặc sinh hoạt thì có thể hỏi thẳng Artemis ở đây, nó sẽ giải đáp cho cậu.”
Nói rồi, ông ta chỉ tay vào trang “đồng hồ tâm trạng”.
“Nếu chán tường trắng thì có thể thay đổi khung cảnh mặt tường này tùy tâm trạng.”
Giáo viên hạ đồng hồ tâm trạng xuống “thấp” thì nó biến thành lớp kính trong mưa, dâng đến “vui vẻ” thì thành vườn hoa trong một ngày trời xanh trong. Chiếc màn hình này thay thế cho cửa sổ, nó mô phỏng phong cảnh giống một cách quái lạ.
Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Thảo nào vừa nãy lớp kính mà Artemis cho mình nhìn lại biến mất, hóa ra là giả.
Tô Hạc Đình còn để ý máy quay ở cửa phòng có thể chuyển động, cậu làm gì trong phòng cũng đều sẽ bị ghi lại.
Giáo viên lùi lại chỉ vào phòng tắm, nói: “Không gian cá nhân duy nhất của cậu chỉ có nhà vệ sinh thôi, cửa đó đóng lại được. Bọn tôi cung cấp nước nóng hai tư trên hai tư để tiện cho các cậu tắm trong phòng học, nhưng thời gian sử dụng nhà vệ sinh mỗi ngày có hạn, quá hai tiếng sẽ chuyển sang chế độ phạt, cậu nhớ bố trí thời gian sao cho cẩn thận.”
Tô Hạc Đình: “Ờm.”
Giáo viên nhìn đồng hồ, nói: “Giờ là giờ tối, cậu chuẩn bị đi ngủ được rồi, sáng mai hãy dậy đúng giờ, ở đây cấm trễ nải.”
Nói rồi ông ta bỏ đi, cánh cửa sắt tự động đóng lại. Khoảng năm phút sau, màn hình khẽ kêu một tiếng, thời khóa biểu của Tô Hạc Đình đã đến.
Thời khóa biểu này do Artemis xây dựng phù hợp với Tô Hạc Đình, ngoài huấn luyện đánh tay đôi ra thì còn có một bản phân tích thể lực chi tiết. Tô Hạc Đình đọc kỹ một lần thì bỗng có cảm giác.
—Artemis rất hiểu cậu.
Tô Hạc Đình mở đồng hồ tâm trạng ra, chuyển bức tường sang mặt kính trong mưa. Cậu nằm trên bàn ngắm nó một lần nữa.
Bên ngoài lớp kính mù mịt mông lung là trời mưa mà Tô Hạc Đình chưa một lần chứng kiến ngoài đời thực. Hồi lâu sau, cậu dần quả quyết rằng lớp kính này của cậu cùng lớp kính mà Artemis trưng ra không phải là một, sau lớp kính của cậu không có những bình kính kỳ quái nọ.
Gì vậy trời.
Tô Hạc Đình khoanh tay nhủ bụng: Lẽ nào lớp kính ấy thật sự là bài thi ư? Nhưng rốt cuộc Artemis có ý gì?
Cậu thử nhớ lại mặt kính nọ để tìm chút manh mối.
Thực ra lúc đó Tô Hạc Đình cũng chẳng thấy rõ bên trong những bình kính ấy là gì, “cây cỏ màu trắng” chỉ là cậu đoán mò mà thôi. Chẳng hiểu sao cậu lại cảm tưởng những thứ bên trong bình kính giống như thực vật giả hơn, chúng được xếp lộn xộn, lớn nhỏ lẫn lộn…
“Chú ý thời gian.”
Lớp kính trên màn hình chợt biến mất, quay về trang lịch học, một giọng nói cực kỳ giống Artemis hiền từ nhắc nhở.
“Cậu nên đi ngủ rồi.”
Tô Hạc Đình hoàn hồn, ngáp một tiếng. Cậu đóng kịch giỏi, bèn tiện thể vươn vai để Artemis không phát hiện vừa rồi mình đang suy tư. Cậu nói: “Suýt thì ngủ gật mất. Xin lỗi, cô là Artemis đấy à?”
Giọng nói đáp: “Đúng vậy.”
Trong nháy mắt, Tô Hạc Đình nghĩ: Nó đang theo dõi mình.
Chiếc máy quay ở cửa chính là con mắt của Artemis, nó còn khó xử lý hơn cả con người, bởi đâu đâu cũng có sự hiện diện của nó, đã vậy nó còn lặng lẽ vô thanh. Lúc nó nhìn chằm chằm anh, anh thậm chí còn chẳng phát giác.
Nó không như những trí tuệ nhân tạo mà Tô Hạc Đình từng gặp, nó khiến Tô Hạc Đình rất lấn cấn, nó—nó quá giống con người.
Tô Hạc Đình không muốn ở trước mắt nó nữa, cậu bèn đứng dậy cười toe với màn hình: “Bai nhá, tôi đi tắm đây.”
Đến lúc Tô Hạc Đình tắm xong ra ngoài thì màn hình đã đổi về tường trắng. Cậu không mở lại nữa mà trèo lên giường ngủ. Đêm ấy, cậu nằm mơ thấy những trái bóng sặc sỡ bay ngợp thinh không, cậu muốn một quả nên bèn trèo lên lan can, tiếc là lúc sắp với được thì lại đến giờ dậy.
“Dậy!” giáo viên vừa hô vừa đạp cửa sắt, “Sắp đến giờ rồi!”
Tô Hạc Đình lăn dậy, dùng hai giây để định hình lại. Cậu rửa mặt qua rồi ra ngoài, trong hành lang toàn người là người.
“Đừng chắn đường.”
“Mẹ bố nào bị thối chân đấy!”
“Làm điếu không? Dậy sớm hút điếu thuốc thì phê thôi rồi.”
Đủ cuộc tán phét lao nhao bên tai, mọi người chen như nêm cối trong hành lang. Tô Hạc Đình bị xô ra ngoài, bên ngoài mới hửng sáng. Cậu nhận ra ai nấy đều đứng theo số hiệu nên bèn tự giác chui xuống cuối.
Năm phút sau, huấn luyện viên mặc áo ba lỗ màu đen bước vào bãi tập. Hắn cắt tóc đầu đinh, thân hình to cao lực lưỡng, đứng trước mặt toàn đội mà có thể nhìn tận đến tít cuối hàng.
Câu đầu tiên hắn nói là: “Mẹ kiếp, lại đâu rồi!”
Chữ “lại” này rất nhạy cảm.
Song trái với dự liệu của mọi người, huấn luyện viên lại không buồn truy cứu. Hắn ta nhìn đồng hồ rồi ra hiệu cho bọn họ bắt đầu chạy. Tô Hạc Đình vừa chạy vừa để mắt tới những chòi canh quanh bãi tập, còn có cả lưới sắt phân chia khu vực, bên kia lưới sắt là khu thí nghiệm.
Tô Hạc Đình chạy chậm lại, xuyên qua lớp lưới sắt, cậu nhìn thấy bãi tập trơ trọi của khu thí nghiệm. Phía bên kia tĩnh lặng như tờ, đã không có người mà cũng chẳng có những vật sống khác, chỉ có mấy chiếc thùng rác đổ.
“Chạy!” huấn luyện viên hô từ đằng xa, “Không được dừng!”
Tô Hạc Đình thu mắt về rồi đuổi kịp toàn đội. Tuy hơi tẻ nhạt, song đây là lúc cuộc sống ở khu tập huấn của cậu bắt đầu. Nửa tháng sau, Tô Hạc Đình đi từ - lên -, rồi đến -, cứ theo đà cho tới khi cậu lên -. Đến lúc đạt - thì tốc độ đổi số hiệu của Tô Hạc Đình chủ động chậm lại, cuối cùng cậu dừng lại ở -.
Đa số bài kiểm tra ở khu tập huấn không khó, chỉ có một bài tên “kiểm tra mô phỏng địa hình hiểm” là cực. Trong bài này, Artemis sẽ ngẫu nhiên mô phỏng lại môi trường cùng khí hậu khắc nghiệt ở một nơi có địa hình hiểm trở trong nhiệm vụ, yêu cầu bọn họ phối hợp theo đội.
Tô Hạc Đình rất được săn đón trong bài kiểm tra này, bởi vì cậu có thể đóng vai “hệ thống”, về khoản điều khiển thì không ai bì được với cậu, thế nên mỗi lần có bài kiểm tra mô phỏng địa hình hiểm là mọi người sẽ ghi hai nguyện vọng, đầu tiên là “Xin hãy cho tôi chọn trúng ”, cái còn lại là “xin đừng cho tôi chọn trúng ”.
Nếu bảo Tô Hạc Đình điều khiển toàn khu tập huấn thì là thống trị toàn khu tập huấn. Nghe đâu đến từ khu Đình Trệ, là người duy nhất giành chiến thắng trong phân khu , được Phó Thừa Huy gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào. Gã ta thường xuyên trốn tiết, gây gổ đánh lộn, nộp giấy trắng, lúc làm nhiệm vụ thì như một tên bạo chúa, thay vì xử lý rắc rối, gã xem chừng khoái vẽ thêm rắc rối hơn.
Phải sau một năm ở khu tập huấn Tô Hạc Đình mới được gặp , lúc đó ông tướng này đang đi bộ thể dục buổi sáng. Đận ấy đã vào đông, gã mới uống xong ba hộp sữa rồi xếp từng hộp thẳng tắp cạnh lưới sắt, vờ như không nghe thấy tiếng hô hào cảnh cáo điên cuồng trên chòi canh.
Thỉnh thoảng Phó Thừa Huy sẽ đến đây, song có vẻ lão bận trăm công nghìn việc nên chẳng bao giờ trao đổi với các thành viên. Ngoài lão ra thì thời gian Artemis xuất hiện cũng càng ngày càng hiếm, Tô Hạc Đình chưa bao giờ gặp lại lớp kính nọ nữa. Dần dần cậu quen với chiếc máy quay ở cửa, có thể thản nhiên gập bụng trên giường.
Ngày đầu tiên của năm , Tô Hạc Đình làm bài kiểm tra Báo Đen. Cậu tốn rất nhiều sức lúc làm bài mới duy trì được số hiệu không lên cao. Sau đó, cậu nhận nhiệm vụ đầu tiên từ tay Phó Thừa Huy: Đến liên minh phía Nam.
Phó Thừa Huy nói: “Trước khi sang mùa đông, chúng ta phải khử một tên.”
Tô Hạc Đình mở phong thư ra, trên con đường chỉ về liên minh phía Nam, cậu thấy thông tin của mục tiêu.
【 Mục tiêu Mắt Cáo, thành viên tại ngũ của Báo Đen, số hiệu -, cao cm, nặng kg. Từng có biệt danh ‘Dao Săn’, nay đã phản bội. 】
Muốn giết Mắt Cáo thật chẳng dễ dàng gì, lúc ấy Mắt Cáo đã trở thành tay bắn tỉa số một của liên minh phía Nam, gã không chỉ lẫy lừng trong quân đội mà còn nắm rõ các điệp viên của Báo Đen. Hòng khử kỳ được gã, Phó Thừa Huy đã dứt khoát từ bỏ những điệp viên cũ mà mình từng dày công bố trí rồi cử đi hai người mới cùng hợp tác tấn công trong sáng ngoài tối.
Tô Hạc Đình là “tối”, cậu phải lặng lẽ thâm nhập vào liên minh phía Nam, tìm cách dồn Mắt Cáo ra khỏi nội thành đến biên giới Nam Bắc.
- là “sáng”, gã sẽ lấy cớ tham chiến để lởn vởn bên biên giới Nam Bắc chờ Mắt Cáo.
Tô Hạc Đình thọc tay vào túi, nhìn cảnh sắc bên ngoài tàu hỏa biến hóa, đường nét những dãy nhà hắt lên mặt cậu. Nhân viên phục vụ đi ngang qua thì bỗng nghe thấy tiếng cậu thiếu niên huýt sáo, tựa chú chim trong lồ ng dựa trên ghế.
“Xin chào.”
Cậu dài giọng.
“Cho tôi một số báo tốc hành phía Nam với, cảm ơn.”
Sáng nay tâm trạng của người nhân viên lúc đi làm không được tốt cho mấy, song trước nụ cười chân thành của cậu, nỗi lòng cô lại nhẹ hẳn đi, cô đưa một số báo tốc hành cho Tô Hạc Đình rồi còn đưa thêm cả một cốc nước đường.
Tô Hạc Đình mở báo ra, đây là số báo chuyên cung cấp trên tàu hỏa trên các chuyến tàu chạy thông liên minh phía Nam, trong khi đó khu Quang Quỹ thì đã phổ cập lối sống không giấy.
Số báo tốc hành hôm nay có tin tức về “quân đội đặc nhiệm phía Nam”, Tô Hạc Đình không trông mong sẽ lấy được quá nhiều thông tin tình báo từ đây.
【 Gần đây đội đặc nhiệm phía Nam đang điều chuyển nhân lực… Tinh hoa của Học viện Quân sự… 】
“Tinh hoa của Học viện Quân sự” hướng cặp mắt lạnh lùng về phía ống kính, thậm chí còn không nở một nụ cười. Trong báo không nhắc đến tên anh ta mà chỉ nói đơn giản là được điều động, song gương mặt ấy lại lưu lại ấn tượng sâu sắc với Tô Hạc Đình.
Chẳng vì cớ gì khác, đơn giản vì anh ta quá điển trai.