Cánh quạt của Mã Ares chạy uỳnh uỳnh, nó vừa xuất hiện trên bầu trời là mây mù tiêu tán sạch, bởi nó đại diện cho đêm đen vô tận. Nó như một con cá voi máy đang xua đuổi các vì sao, dùng cơ thể khổng lồ của mình để nghiến nát chiến trường, biến mọi sự phản công từ liên minh phía Nam thành một trò đùa không hơn không kém.
Máy bay vây dày đặc thành từng tốp quanh Mã Ares như một đàn cá mòi. Đa số chúng đều là máy bay không người lái, hoàn toàn chỉ nhận lệnh từ Mã Ares. Kết quả, bom dội không thương tiếc suốt tuyến đường ray chạy dọc liên minh phía Nam, thẳng tiến tới khu nội thành. Bọn chúng tựa bầy sói xông vào đàn cừu, xé xác những thị trấn dọc đường thành ngàn mảnh tan hoang.
“Đoàng—!”
Mặt đất không ngừng rung chấn, những quả cầu lửa nổ toác. Chất lỏng đỏ bắn lên đất đen, tuyết trắng vẫn đang rơi.
Tô Hạc Đình điên cuồng chạy giữa khói lửa, tìm được một bốt điện thoại chưa bị nổ tung, cậu bèn bấm dãy số vừa nãy. Cậu cầm ống nghe, nói: “Ở đây không có quân đội, cũng không có máy bay chin đấu—”
-: “Mày đang nói cái đéo gì thế? Tỉnh lại đi con, đây là chiến tranh, muốn ép chúng nó phục tùng thì phải đánh cho tan xác chúng nó mới được. Chẳng nhẽ mày thông cảm cho bọn phía Nam à?”
Bom rơi xuống bốt điện thoại ngay gần đó, Tô Hạc Đình buộc phải ôm đầu chặn tiếng nổ inh tai nhức óc lại.
- nói: “Tối nay mới là đợt đầu tiên thôi, còn hai ba đợt nữa cơ, mày tính sao? Đi ngăn Mã Ares lại à? Mệnh lệnh tối cao đã được đưa xuống rồi, bao giờ chúng nó đầu hàng thì Mã Ares sẽ dừng lại.”
Như để kiểm chứng lời y, khi Mã Ares bay qua bầu không, bom càng dày đặc. Nhà ga đã bị nổ thành một bãi phế tích, chuyện xảy ra quá chóng vánh nên thậm chí chẳng người nào chạy tới. Khi một đợt bom nữa nổ tung, Tô Hạc Đình bị hất văng ra mặt đất, những mảnh gạch văng tung tóe phủ lên người cậu.
Tiếng - bé tới nỗi cậu không nghe thủng, chiếc ống nghe lủng lẳng dữ dội giữa không trung, rồi cuối cùng bị nổ tan tành.
Trận oanh tạc kéo dài tròn một đêm, tới khi trời sáng, rốt cuộc Mã Ares mới rời đi. Tô Hạc Đình nằm sấp hôn mê trong đống hoang tàn, cho tới khi bị lôi ra.
“Tỉnh dậy đi.
“-.”
Tô Hạc Đình túm cổ áo, bỗng choàng tỉnh. Cậu đang nằm ngửa trên cáng, thở hổn hển như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Nóc xe chòng chành trước mắt, mấy giây sau, cậu mới nhận ra mình đang trên xe bọc thép ở liên minh phía Bắc.
Điệp viên tình báo phụ trách liên lạc hồ hởi reo lên: “Tổ trưởng!”
Tô Hạc Đình giơ tay quệt qua má, vết thương trên má cậu đã đóng vảy. Cơn đau làm cậu tỉnh cả người, cậu ngồi dậy hỏi: “Đi đâu đây?”
Người điệp viên đáp: “Vào nội thành. Tổ trưởng, cậu thấy sao? Người cậu lắm vết thương quá.”
Tô Hạc Đình không buồn đáp, ánh mắt cậu đã bị cảnh tượng ngoài xe thu hút.
Biển lửa phừng phừng tối qua chưa tắt mà chỉ nhỏ đi. Những vườn ươm cùng trang trại đã hóa thành tro bụi, khói đen cuồn cuộn bốc lên. Xác người nằm ngổn ngang trên đống phế tích, còn mấy con ngựa bị thương đang bị xua ra xa.
Xe bọc thép của liên minh phía Bắc chạy trên mặt đất khô cằn, tiếng nổ vẫn vang rền giữa không trung, đoàn xe đại diện theo sau Mã Ares.
“Kế hoạch của hệ thống chủ thần quả là thiên tài, mệnh lệnh của họ cao hơn tất thảy mọi thứ, chúng ta đang sắp sửa chào đón chiến thắng vĩ đại nhất trong thế kỷ này…”
Đài phát thanh trong xe như một lời nguyền, nó hùng hồn phát đi phát lại đoạn diễn thuyết này trong tất cả các xe bọc thép cùng máy bay. Đó là tiếng của Phó Thừa Huy, mà lại không giống Phó Thừa Huy.
“Bắn chết lũ bỉ ổi phía Nam, muốn xóa sổ tư tưởng mục ruỗng của chúng thì giết sạch bọn chúng là biện pháp tối ưu nhất…”
Tô Hạc Đình tưởng mình nghe lầm, cậu cau mày hỏi: “Cái gì cơ?”
Đài kích động hô: “Giết sạch bọn chúng! Đem lại sự sống mới cho lãnh thổ phía Nam, giao toàn quyền quản lý cho hệ thống chủ thần, chúng ta sẽ chiến thắng!”
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên trong xe, Tô Hạc Đình ngoảnh lại mới phát hiện ai nấy trong xe đều quá đỗi xa lạ, dù bọn họ đã từng cộng sự với nhau rồi.
“Keng!”
Tấm ngăn trên xe bọc thép mở ra, một gương mặt đeo kính thò vào, đó là -. Y vừa nhai kẹo cao su vừa nhìn Tô Hạc Đình lao bổ về phía mình nhưng bị tấm lưới sắt ngăn lại.
- nói: “Người bị bệnh không nên kích động.”
Tô Hạc Đình bấu chặt tấm lưới ngăn: “Đệt mẹ mày!”
- thổi bóng rồi lại nhai vỡ quá bóng. Y nói: “Sao mày lại chửi tao? Tao cứu mày đấy biết chưa.”
Y làm như mình có ơn với Tô Hạc Đình, song thực ra trên người cậu có con chip định vị của Báo Đen, máy bay đi tuần sẽ dễ dàng tìm được cậu.
Ánh mắt Tô Hạc Đình lạnh băng, mười ngón tay cậu liên tục siết vào như thể sẽ giãy bỏ tấm lưới sắt để giết - bất cứ lúc nào.
“Mày muốn vào nội thành đúng không, mày vào nội thành làm gì?” - chỉa ngón trỏ, đẩy kính râm lên, để lộ ra cặp mắt híp dài. Nhìn tướng tá y cũng tử tế đứng đắn, sau khi Mắt Cáo chết thì y được thế vào vị trí của , theo bố trí thì y cũng là một tay súng bắn tỉa. Song y khôn ngoan hơn Mắt Cáo nhiều, đoạn nói tiếp: “Mình đi cùng nhau cũng được, đằng nào tao cũng thuận đường.”
Tô Hạc Đình nghiến từng chữ: “Đừng có chõ mũi vào chuyện của tao.”
- cởi kính râm ra, đáp: “Được thôi, ai thèm quan tâm chuyện của mày, nhưng mà ấy… Mày bặt vô âm tín suốt nửa tháng này, tí nữa thì làm trễ trận ném bom, giờ lại nằng nặc đòi vào nội thành, tao có lý do để nghi mày đã phản bội phía Bắc. Thế nên là vì sự an toàn của toàn đội, mày không được tự tiện xuống xe, chỉ được ở đây cho đến khi chúng ta giành chiến thắng quay về.”
Y vẫy tay ra hiệu cho thành viên của Báo Đen còng Tô Hạc Đình lại. Y còn nhắc: “Có máy quay đấy, mày đừng có manh động, cô Artemis đang theo dõi đấy.”
Người điệp viên nơm nớp tiến tới, thẽ thọt: “Xin lỗi tổ trưởng.”
Anh ta đeo còng cảm ứng vào tay Tô Hạc Đình.
Tuy loại còng cảm ứng này chỉ là hai vòng tròn nhỏ tầm thường song lại có thể dính chặt hai tay vào nhau dựa vào từ tính. Đốm sáng bên trên là thiết bị cảm ứng, nó luôn dõi theo trạng thái của mục tiêu bị bắt giữ để kịp thời báo cho chung quanh.
Tô Hạc Đình từng đề nghị thêm tính năng giật điện cho loại còng này nhưng không được duyệt, ai dè giờ lại đến lượt chính cậu dùng.
Cậu bị kéo về ngồi yên tại chỗ. Máy quay trong xe quay lại nhắm ngay vào mặt cậu như đang thực sự quan sát cậu.
—Lại là cái cảm giác ấy.
Hễ Artemis xuất hiện là Tô Hạc Đình sẽ cảm tưởng mình đang bị quan sát. Cảm giác ấy không hề dễ chịu, thậm chí còn hơi bức bối, như thể cậu là một con chuột bạch thí nghiệm vậy.
Xe bọc thép chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc Tô Hạc Đình đã có thể nhìn thấy tháp canh với ngọn đèn xoay tròn của nội thành. Ban ngày tháp không bật đèn, Mã Ares tiến tới làm còi báo động trong nội thành réo vang trời, có lẽ người dân của liên minh phía Nam đã nhận được tin về vụ đánh bom tối qua, song trước những máy bay chin đấu này, bọn họ cũng phải bất lực.
Tạ Chẩm Thư.
Tô Hạc Đình buông thõng cánh tay, thầm mấp máy cái tên ấy. Cậu thọc ngón tay vào khoen còng hòng tìm lỗ hổng để lợi dụng.
Mã Ares dừng lại trên bầu trời nội thành như một siêu pháo đài bay. Tốp máy bay lao “vù vù” xuống tựa một bầy ruồi.
- chỉnh máy liên lạc, nói: “Mục tiêu lần này là nhà thờ.”
“Vù—”
Máy bay xả bom thẳng xuống nhà thờ lớn trong nội thành. Gió cuốn qua, sương tuyết còn chưa bay đi, nóc nhà thờ sừng sững đã nổ đoàng, những ô kính màu vỡ toang trong nháy mắt.
- nhìn màn hình, tấm tắc khen: “Oa, bắn chuẩn lắm, đúng là máy bay do hệ thống Ares chỉ huy có khác.” Y ngoái lại bảo các sĩ quan cũng đang ngồi trong xe hai bên, “Nói trắng ra chúng ta cũng có tín ngưỡng đấy chứ, tín ngưỡng của chúng ta là thần điện tử mới, thế mà bọn này thì vẫn đang…”
Mã Ares trượt mở tấm ngăn dưới đáy để giơ ra nòng pháo kiểu mới. Những nòng pháo nọ đã được lau láng bóng, tựa hàm răng nhọn hoắt của một con cá mập, lập lòe ánh sáng choáng ngợp.
Nhà thờ nào trong nội thành cũng chen chúc những người với người cầu nguyện, bọn họ than khóc lẩm nhẩm lời dạy của Thiên Tứ giáo.
Ở liên minh phía Nam, thủ lĩnh một giáo phái cũng ngang hàng với các vị thần trong các tôn giáo khác. Ông ta đang đứng trong tuyết, một tay ôm sách kinh của Thiên Tứ giáo, vừa xoa mặt đất vừa lẩm bẩm: “Chớ hoảng loạn, tỉnh táo lại đi, chúng ta đã có thần linh phù hộ—”
- reo lên: “Bắn!”
Trước khi y dứt lời, bom từ Mã Ares đã rú rít dội xuống nội thành. Lần này không chỉ nhà thờ phải hứng chịu mà cả những tòa nhà khác nữa.
Tiếng thét của những người cầu nguyện tức thì vang lên chói tai, bọn họ ôm chặt lấy nhau mà gào khóc. Nhà thờ đổ sập đè chết vô số người.
Thủ lĩnh giơ sách kinh đặt lên trán. Ông ta quỳ xuống, rơi nước mắt giữa những tiếng gào thét, càng lớn tiếng gọi thần linh: “Xin hãy lắng nghe tội ác của ngụy thần điện tử, thần núi, người mau cứu chúng con…”
“Đoàng!”
Quả bom nổ bay người thủ lĩnh, ngọn lửa bao trùm cả nhà thờ. Vị thần núi có thể đem lại ánh sáng trong thần thoại đang trầm mình say ngủ dưới lòng đất, bị tuyết phủ ngợp.
- lướt màn hình, nói: “Cả hai đội cùng đồng hành, chuẩn bị tiến lên… Ủa? Tiếng gì đấy?”
Đúng lúc ấy, màn hình bắt đầu giật “xoẹt xoẹt” như bị nhiễu.
“Hệ thống chỉ huy… bị… nghe được xin… phát hiện khu vực có…”
- thấp thỏm hỏi: “Bị làm sao? Mã Ares làm sao? Sao lại tắt! Ê? Ares, Ares ông đang làm gì đấy?”
Ares là một trong các hệ thống chủ thần, đồng thời là thủ lĩnh chiến tranh Nam Bắc, nó gắn bó mật thiết với Phó Thừa Huy, mọi lệnh lệnh liên quan tới cuộc chiến này đều do nó truyền xuống.
Mã Ares thả bom xong đợt đầu tiên thì dừng, nó lơ lửng ở đó như đã tắt. Mấy phút sau, một chuyện bất thường xảy ra, tất cả các mày bay nhất loạt dừng lại.
—Chuyện gì vậy?
Còng cảm ứng trên cổ tay Tô Hạc Đình bỗng mất hiệu lực, cậu tức thì nhìn vào máy quay giám sát, đúng lúc ấy, đèn đỏ báo hiệu máy quay đang hoạt động tắt phụt.
Mọi thiết bị truyền tin bị tê liệt đồng loạt, hệ thống mất hết sức mạnh điều khiển.
“Ruỳnh!”
Mặt đất chấn động.
“Ruỳnh!”
Âm thanh ấy nghe như tiếng tim đập, nó không hề cấp bách vội vã, rất chậm mà cũng rất mạnh mẽ.
Tô Hạc Đình phản ứng nhanh nhất, âm thanh này phát ra từ bên dưới. Cậu khẽ dịch chân, nhìn ra khoang xe.
“Ruỳnh!”
Hòm vũ khí kê trong khoang xe rơi xuống đất. Trong khoảnh khắc, ai nấy đều cùng nín thở, đường ray tàu hỏa bỗng gồ lên, tuyết cùng đất văng tứ tung, một cơ thể màu đỏ chồi lên như lời cầu nguyện mà người thủ lĩnh phía Nam đã gào—
“Thần núi!”
Hệ thống tích hợp trong xe bọc thép chợt phát nổ, một loạt âm thanh xé tai xộc vào trong máy liên lạc rền rĩ bên tai - như bom siêu thanh, khiến y đau đớn gào lên.
- cởi dây an toàn, gỡ máy liên lạc, tức tốc bảo: “Có quân mai phục!”
Tô Hạc Đình đứng dậy nhặt bình nước chúng đặt một bên lên, đập nát bét máy quay giám sát trong xe.
Người điệp viên: “Tổ—”
Tô Hạc Đình dùng cùi chỏ thụi ngã người điệp viên, sau đó tước mất súng của anh ta. Cậu giơ súng lên bắn một phát vỡ choang công tắc đóng mở lưới sắt.
- khốn đốn ôm đầu, y vớ mặt nạ phòng độc ngay tại ghế lên rồi giơ khiên đỡ đạn, nói: “Tao cảnh cáo mày, mày phải bị—”
“Đoàng!”
Tô Hạc Đình nã một phát nổ luôn lưng ghế -, nếu - mà không né nhanh thì y đã đi đời rồi.
- không dám nán lại trong xe, y mở cửa xe lăn xuống, vừa đứng dậy đã lập tức nã đạn liên hồi vào cửa sổ xe bọc thép.
Đạn bắn vỡ kính xe, Tô Hạc Đình ngồi xổm xuống né. Cậu bấu cửa xe định dứt khoát xông ra một lần để giải quyết dứt điểm -. Song đúng lúc ấy, con xe bọc thép bỗng bị lật.
Người Tô Hạc Đình trẹo một cái va vào cửa xe. Toàn bộ xe bị đảo ngược, cảnh tượng trước mắt cậu cũng xoay điên đảo theo. Rồi cậu nghe thấy tiếng - nổ súng.
Nhưng lần này không phải bắn cậu, mà là bắn những thứ khác.
Sau một hồi nã đạn điên cuồng, - kêu: “Cái gì kia!”
Tô Hạc Đình mở chốt cửa xe rồi vận hết sức đá văng cửa xe ra. Chẳng biết cậu đụng phải đâu mà đầu lại chảy máu. Tới khi cậu lăn ra được bên ngoài, máu đã chảy xuống cằm.
Rách việc thật.
Tô Hạc Đình lau mặt để nhìn rõ được chung quanh. Song ngay khi vừa thấy rõ, chính cậu cũng không kìm đặng thốt lên: “Cái gì kia!”
Cơ thể đỏ loét bò từ dưới đất lên khổng lồ tới mức dị hợm, nó không chỉ lớn hơn cả con tàu mà còn dài ngút ngát, khiến ta không tài nào nhìn thấy toàn bộ người nó.
Vì đứng gần nên Tô Hạc Đình thậm chí còn nhìn thấy những ống truyền dịch bên dưới lớp da của nó, những dòng chất lỏng hôi thối đang chảy bên trong.
- đã bắn hết đạn về phía nó, lớp da nom mỏng dính ấy lại có độ bền kinh hồn, nó chẳng những không bục mà còn không mảy may xây xát vì đạn.
Các binh lính phía Bắc bỏ chạy tứ tán kinh hoàng gào lên: “Đầu!”
Đó là một cái đầu vượt quá sức tưởng tượng của liên minh phía Bắc, nó lóe sáng ánh sáng đặc trưng của máy móc, nhưng mặt lại là mặt người. Con mắt khổng lồ của nó nhắm chặt, biểu cảm rất phẫn nộ.
Những người cầu nguyện trong nội thành đồng loạt quỳ xuống đất lạy, bọn họ gọi tên thần núi. Cái tên ấy đã ra đời từ quá lâu, lâu tới nỗi Tô Hạc Đình thấy nó thật lạ lẫm.
Tên nó là Chúc Âm.