Tiểu Tô khẽ nghiêng đầu, hai nhúm lông tai vểnh lên vẻ hơi lúng túng, hỏi: “Đây là cơ chế ẩn của Kiểm Sát Viên hả?”
Tạ Chẩm Thư hơi dừng lại mới đáp: “Của tôi.”
Tiểu Tô vỡ lẽ: “Anh cũng cần khen mới có tinh thần hả. Duyệt luôn Chỉ huy, em đã muốn khen anh từ lâu rồi, anh bắn súng đỉnh thật đó!”
Nó xoen xoét khen Tạ Chẩm Thư, tuy không giống như Tạ Chẩm Thư dự liệu nhưng những câu nó dùng không lặp lại một lần nào, cứ thế nói chừng nửa tiếng tới lúc anh ngủ mất mà bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng của Tô Hạc Đình.
Mấy ngày sau bẵng qua như thế, có Tiểu Tô hướng dẫn, Tạ Chẩm Thư chưa một lần lạc đường, tư thế ôm mèo cũng ngày một điêu luyện. Khoảng một tuần sau bọn họ đã ra khỏi khu nội thành bỏ hoang, đi tới một rạp xiếc.
Tiểu Tô ve vẩy ngọn đèn trên đuôi chiếu sáng lờ mờ con đường trước mặt, đắc ý rằng: “Đây là rạp xiếc của em đó.”
Con sông ý thức chảy qua túp lều vải vĩ đại của rạp xiếc, thắp sáng cả vùng đất. Những đốm bạc sống động liên tục nhảy lên không trung giúp Tạ Chẩm Thư nhìn rõ hơn.
Rạp xiếc nằm chơ vơ nơi đây, ngoài cửa không tăm hơi khán giả.
Tạ Chẩm Thư qua cửa soát vé, một cặp khỉ đồ chơi trước lều tức thì bật tiếng cười khanh khách quái đản, đồng thời tự động vén rèm lên cho khách. Chỉ huy bước vào túp lều, trong lều ngập tràn những sắc màu của con sông, song điều bất ngờ là ở đây không có động vật, tất cả đều là đồ chơi chạy bằng điện.
Tiểu Tô nhìn dáo dác một hồi rồi bảo: “Em không nhớ chỗ này dùng để làm gì nữa, lạ thật.”
Tạ Chẩm Thư ngước lên thì thấy trên đầu lơ lửng cơ man những quả bóng bay điện. Anh nhìn chung quanh, trông thấy ở trước đống búp bê gần đó nằm lổn ngổn chút kẹo Mèo Trắng Bự và sô-cô-la hạt phỉ.
Hai người đang im lặng thì bóng bay điện tử trên đầu tắt phụt, một tiếng “đoàng” vang lên đằng trước, một sân khấu nho nhỏ sáng lên.
“Cạch, cạch, cạch!” một con búp bê đeo mặt nạ mèo xuất hiện giữa tấm rèm mở, nó mặc quần áo vải nom giống một tên tù nhân. Tù nhân ngồi chống cằm trên một tảng đá, dùng một cây gậy gỗ vừa nhỏ vừa ngắn làm vũ khí gõ đá đánh “lộc cộc”.
“Em đang chờ một người đến từ phía Nam, chính là anh phải không, em nên gọi anh như thế nào nhỉ?”
Nhóc mặt mèo vừa mở miệng, tai Tạ Chẩm Thư đã nhồn nhột, chẳng phải vì gì mà vì giọng nhóc này cũng y hệt giọng của Tô Hạc Đình. Quả nhiên hóa thân của ý thức Tô Hạc Đình không chỉ có một, Chỉ huy bèn quyết định im lặng theo dõi diễn biến.
Tiểu Tô cướp lời: “Chỉ huy, xin hãy gọi anh ấy là Chỉ huy, thế thì sẽ không ai phải phật ý.”
Nhóc mặt mèo lại bảo: “Không, gọi thế thì tôi lại tầm thường quá, tôi phải gọi bằng tên gì thật đặc biệt cơ, ờm… Huy chỉ, tôi sẽ gọi anh ta là Huy chỉ.”
Mấy bữa này Tiểu Tô vắt vẻo trên tay Tạ Chẩm Thư quen rồi, bèn giơ một chân lên chống cằm ra vẻ khó hiểu: “Ô hay? Huy chỉ là cái gì? Ai đời lại xưng thế, anh đừng có mà bịa lung tung.”
Nhóc mặt mèo bảo: “Đừng có xía vào chuyện của tôi, tôi cứ thích gọi là Huy chỉ đấy.”
Tiểu Tô: “Không được, tôi không cho phép.”
Nhóc mặt mèo vừa phách lối lại vừa nóng tính, nó khua lộc cộc chiếc gậy gỗ, phớt lờ luôn Tiểu Tô rồi quay sang bảo Tạ Chẩm Thư: “Ê, Huy chỉ, càng đi về phía trước sẽ càng gần điểm tận cùng của thế giới này, anh đã chuẩn bị để chiến đấu chưa?”
Tiểu Tô chen lời: “Tôi còn chưa bảo anh ấy phải đánh nhau mà!”
Nhóc mặt mèo bảo: “Tôi biết ngay, tôi lại chẳng hiểu mình quá. Huy chỉ, em là số Tiểu Tô đấy, ghét thật.”
Nó tự xưng là “số Tiểu Tô” chứ không phải “Tiểu Tô số ”, như thể làm thế là có thể làm mình khác biệt với những Tiểu Tô khác.
“Ghét thật, ghét thật đấy.” Nhóc mặt mèo kêu hoài ghét thật. Nhóc ta bỏ cái tay chống cằm ra đổi sang chống đầu gồi, chúi người về trước bảo: “Nói trước cho vuông nè, em không phải tên du côn nhãi ranh ngoài rìa cũng chẳng phải một nhúm ý thức, em là anh cả Tô Hạc Đình, con mèo này là em trai em. Sau này anh mà gặp đứa nào tự xưng là hóa thân ý thức của em nữa thì lũ chúng nó đều là em em hết!”
Tiểu Tô nhẹ nhàng vỗ đuôi: “Anh với chả cả cái gì, chúng ta đều là một người thôi. Này số , tôi sắp xếp anh ở đây không phải để gây gổ với chính mình đâu, mau nói tác dụng của anh đi.”
Nhóc mặt mèo là Tô Hạc Đình thời niên thiếu, nhóc ta không chỉ nói năng như trẻ trâu cấp hai mà cũng rất ư vênh váo, nhóc ta sửa lại: “Tôi không bị sắp đặt ở đây, tôi đang ở chỗ mà tôi phải ở đấy. Này Huy chỉ, ở cuối thế giới có một ổ khóa, anh chỉ cần tra ngôi sao chữ Thập vào là sẽ kết thúc được thí nghiệm Săn Bắn, thế nhưng gần ấy không chỉ có vô vàn cạm bẫy mà còn có lính tuần của Chủ thần, cực kỳ nguy hiểm luôn, anh có muốn suy nghĩ lại không.”
Tạ Chẩm Thư hơi dừng lại, hỏi: “Em chờ ở đây để cho tôi biết chuyện đó à?”
Nhóc mặt mèo đeo mặt nạ nên không nhìn được biểu cảm thực sự của nhóc ta. Nhóc ta cũng giống Tiểu Tô số , không hiểu rõ tình cảm của mình cho lắm, hẳn là chuyện này đã làm Tô Hạc Đình rất đau đầu, dù sao chính ký ức của cậu cũng đã bị hỗn loạn, hóa thân ý thức càng thuần khiết, có khi sẽ tuồn thêm một ít thông tin vào lúc hành động. Bởi vậy cậu đã bố trí rất nhiều bản thể của mình trên con đường này để bản thân bổ sung cho bản thân mình.
Đúng như dự đoán, nhóc mặt mèo khoanh tay ra chiều rất cao siêu: “Em hữu ích lắm đấy nhé, những chuyện mà con mèo này không nói cho anh biết anh đều có thể hỏi em.”
Dù cách một lớp mặt nạ, Tạ Chẩm Thư cũng cảm nhận được trên mặt nhóc viết đầy bốn chữ “Mau hỏi em nhanh”. Chỉ huy suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Ngôi sao chữ Thập là chìa khóa à?”
Huyền Nữ bảo chìa khóa là một nửa của Artemis, mà thi tham gia vào tuyến truyện của Săn Bắn thì anh lại thấy thông tin này mâu thuẫn với thông tin mà Tiểu Tô cung cấp.
Nhóc mặt mèo bảo: “Không phải, ngôi sao chữ Thập là quà em tặng anh, chỉ cần tra nó vào ổ khóa thì nó sẽ cho ra dữ liệu tương tự với chìa khóa, thâm nhập vào lưới phòng ngự ở đây, đánh sập thế giới này trong vòng năm phút.”
Ngoài lừa đảo thì - còn giỏi phá khóa nhờ được ông Tô chỉ dạy ngày xưa. Hồi ông Tô phản bội bỏ trốn, ông ta thường để Tô Hạc Đình giải đề của Artemis, đến lúc Tô Hạc Đình làm việc cho gã một mắt thì cậu đã thành thợ phá khóa xuất sắc nhất phía Bắc, không có đối thủ. Chính vì vậy nên Artemis mới dốc sức chiêu mộ Tô Hạc Đình vào Báo Đen. Tiếc thay, nó còn chưa kịp khích lệ Tô Hạc Đình theo mình thì ngảy Hủy diệt đã phá hủy toàn thế giới, Artemis chỉ còn cách nhốt Tô Hạc Đình vào Khu số . Thực tế đã chứng minh lần này nó lại chữa tốt thành xấu, vòng luân hồi không những không thể xóa bỏ ý chí của Tô Hạc Đình, mà cậu còn một lần nữa giải được “đề” mà Artemis đã dựng nên.
Đèn trên đầu nhóc mặt mèo bỗng nhấp nháy hai cái, nhóc ta ngửa mặt lên ngắm đèn một hồi rồi nhìn Tiểu Tô bảo: “Này số , có phải mi quên xóa bỏ dấu vết rồi không?”
Tiểu Tô nói: “Tôi xóa rồi mà.”
Cả hai trố mắt nhìn nhau, hai giây sau, nhóc mặt mèo nói: “Em biết rồi, Hephaestus đấy.”
Nghe đến tên Hephaestus, Tiểu Tô lặng lẽ tuột xuống đất làm động tác ngửi ngửi: “Tôi không ngửi được gì, phiền ghê—”
Mặt đất bỗng rung lên, đống đồ ăn vặt với đồ chơi trong lều đua nhau rơi xuống. Dưới ánh đèn sân khấu loang loáng, nhóc mặt mèo đặt cây gậy gỗ lên ngang đầu gối, bảo Tạ Chẩm Thư: “Hephaestus có thể biến thành bất kỳ hình dạng nào ở đây, có điều nó không thể vượt qua quyền hạn của Artemis nên chỉ có thể có một hóa thân mà thôi. Hai người cứ tiếp dục đi về phía trước theo con sông đi, em sẽ ngăn nó lại.”
Tạ Chẩm Thư muốn xách cổ áo nhóc mặt mèo lên bỏ vào trong lòng mình, nhưng lúc tay anh lại vụt qua mặt nhóc ta, anh lại vồ hụt.
Nhóc mặt mèo bảo: “Em chỉ có thể ở đây thôi Huy chỉ, mỗi một em đều phải ở chỗ mà mình cần ở, em đã tính toán cả rồi, không thì sẽ xảy ra tai họa.”
Tạ Chẩm Thư: “Mỗi một ư? Rốt cuộc có mấy em vậy?”
Nhóc mặt mèo cầm gậy gỗ đứng dậy, giẫm lên tảng đá mình vừa ngồi, nói bằng giọng không sợ trời chẳng sợ đất: “Mấy em không quan trọng, quan trọng chính là em không sợ! Xùy, Mèo, mau đổi hướng con sông đi, bai nhá!”
Tiểu Tô dùng chóp đuôi gõ mặt đất, loáng cái, con sông ý thức màu lam như sống lại, vô số rung động hiện ra giữa màn tăm tối. Những đốm bạc đua nhau ùa về phía Tạ Chẩm Thư, đẩy anh lên một tấm thảm.
“Bái bai số nha,” Tiểu Tô chớp thời cơ nhảy vào lòng Tạ Chẩm Thư, thoắt cái đã rời đi giữa sự lôi kéo của những đốm bạc, vẫy đuôi tạm biệt nhóc mặt mèo, “em đỉnh ghê, lần sau nặn một cái rạp tiếc to hơn chơi cho vui nhá!”
Tạ Chẩm Thư gạt những đốm sáng ra, ngoái lại khi con sông trào dậy. Túp lều rạp xiếc mở ra, nhóc mặt mèo cưỡi một con khỉ đồ chơi ra trận. Đội kỵ binh đồ chơi khua chiêng gõ trống, hò hét lao vào bóng tối.
“Hú—”
Bóng tối tựa một tấm màn, nó không chỉ bao trùm lấy rạp xiếc mà còn bao trùm cả con sông ý thức đang trôi về phía trước. Chẳng biết Hephaestus biến hình thành gì mà tất thảy ánh sáng loáng cái đã biến mất như cây nến bị thổi tắt.
Trước ảnh hưởng của cái bóng ấy, tư duy của Tạ Chẩm Thư trì trệ đi. Mí mắt anh khẽ giật, anh nghe thấy tiếng mưa rào ngoài đời thực, đây là dấu hiệu của việc sắp thoát ra. Đúng lúc ấy, vai anh trầm xuống.
“Đừng phí hơi,” Tiểu Tô giẫm lên vai Tạ Chẩm Thư, thò đầu ra từ bên tai anh, nheo cặp mắt mèo về phía đối diện, “còn một tao ở sau đấy, Hephaestus.”
Hephaestus không cam chịu, nói: “Dừng lại!”
Con khỉ đồ chơi vừa cười khanh khách vừa đập nó, kéo nó dừng lại. Nhóc mặt mèo dùng cây gậy gỗ nhỏ gõ vào bóng tối, chẳng mấy lâu sau, con sông lại khôi phục về trạng thái ban đầu, tiếp tục trôi về phía trước.
Từ ánh đèn bạc, Tạ Chẩm Thư đã nhìn được rõ ngoại hình của Hephaestus, không ngờ nó lại biến thành Chúc Âm đang gầm thét ở đằng xa. Tiếc thay khả năng của nó có hạn nên không thể gây thêm ảnh hưởng cho họ nữa.
Tiểu Tô liếm chân trước của mình, trầm trồ: “Em đúng là quá vô địch mà.”
Tấm thảm trôi chậm lại, chảy qua miền hoang dã. Lần này Tạ Chẩm Thư đã trông thấy khu nội thành ở phương xa, mấy ống khói cao cao đương cháy ở đằng ấy tựa những cây đuốc.
Tiểu Tô nói: “Điểm cuối cũng là điểm bắt đầu, giờ Khu số chỉ còn một nơi chưa sụp đổ thôi.”
Tạ Chẩm Thư nhận ra thành phố ấy, anh chậm rãi bảo: “Khu Đình Bạc.”
Tiểu Tô vẫy tai mèo: “Đúng rồi, cơ mà hơi khác một xíu, tụi mình không đi khu Đình Bạc đâu, mà là ảnh ngược của khu Đình Bạc, ổ khóa nằm ở đó.”