Mới mấy tháng không gặp nhau, tuy ngoại hình Tô Hạc Đình không thay đổi nhưng thần thái lại khác hẳn. Trước đây cậu cũng hay cười nhưng nụ cười sẽ mang chút cảm giác trẻ trung cùng cặp mắt sáng ngời rạng rỡ ngây thơ, thế nên mới hay lừa gạt được người khác, vậy mà giờ đây khi đã kinh qua phong sương vất vả, ánh mắt cậu đã không còn như xưa nữa. Cậu xách đèn đi tới trước mặt Tạ Chẩm Thư, cất lời: “Em đã bảo là mình sẽ—”
Chẳng chờ Tô Hạc Đình nói nốt, Tạ Chẩm Thư đã kéo cậu vào lòng. Chiếc đèn đung đưa chiếu mặt bên của Tô Hạc Đình thành một đường mong manh, Tạ Chẩm Thư ôm cậu rất chặt, chặt tới nỗi không thể bình tĩnh.
Tô Hạc Đình sợ chiếc đèn cụng phải người Tạ Chẩm Thư nên vội giơ đèn ra xa, nói: “Không sao đâu không sao đâu, cả hai tụi mình đều ổn rồi mà.”
Tạ Chẩm Thư dần ghì chặt tay hơn, một nửa gương mặt của Tô Hạc Đình vùi hẳn vào trong ngực Chỉ huy như đang quấn quýt với anh. Cuồng phong càn quét màn đêm, ngọn đèn càng đung đưa dữ dội, một hồi lâu sau Tô Hạc Đình rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cậu nghếch chóp mũi ra khỏi cánh tay Tạ Chẩm Thư, hít một hơi thật mạnh, bảo: “Tạ Chẩm Thư, em không thở được! Mau cho em còn thở.”
Tô Hạc Đình còn chưa thở đủ, Tạ Chẩm Thư đã giơ tay lên ấp gáy cậu rồi lại áp cậu vào người, Tô Hạc Đình nhất thời chỉ có thể phát ra những tiếng kêu nghèn nghẹn. Chiếc đèn chớp tắt vài lần, Tô Hạc Đình đưa một tay trống níu lấy áo sơ mi của Chỉ huy, nhưng chẳng dùng mấy sức nên y như mèo cào, mãi đến lúc đã vò rối tóc anh rồi mới hất cằm cọ vào vai Tạ Chẩm Thư, ngửa mặt lên trời hít thở mạnh.
Luồng hơi nóng hỗn loạn phả vào ngôi sao chữ Thập khiến nó ánh lên, mang theo hơi ấm mông lung về bên cổ Tạ Chẩm Thư như sắp bị hòa tan.
Tô Hạc Đình bảo: “Giờ em đang yếu lắm, hễ kích động một cái là ngất như chơi, tốt nhất anh đừng có mà làm chuyện kích thích với em đó nghe.”
Cậu lợi hại hơn Tiểu Tô nhiều, tuy không có đuôi với tai nhưng chỉ nói dăm ba câu đã chiếm được thế chủ động. Tạ Chẩm Thư ngần ngừ một hồi, sau rốt mới nới lỏng tay.
Gió hãy đang hoành hành, song lại chẳng nghe thấy tiếng của Hephaestus. Chung quanh tối om như mực, đến cả những tòa nhà vừa trỗi dậy cũng không nhìn ra. Tô Hạc Đình tìm được một chỗ tránh gió rồi ngồi xuống, ra hiệu cho Tạ Chẩm Thư ngồi cùng, bảo: “Vốn cứ tưởng có thể cao chạy xa bay cùng với mọi người, giờ thì hay lắm, đến một người cũng chẳng chạy thoát nổi. Cơ mà Yến Quân Tầm tỉnh rồi nên mình cũng không coi là thất bại thảm hại quá. Chỉ huy à, anh phải chịu thiệt thòi nhiều rồi, cảm ơn nhé.”
Bao nhiêu lần họ chia xa bằng bấy nhiêu lần họ hội ngộ, cơ hội được bên nhau trò chuyện còn ít hơn, đến cả gió cũng chẳng có vẻ đáng ghét tới vậy nữa.
Tạ Chẩm Thư nhìn cậu một hồi, hỏi: “Tôi phải đi đâu để tìm em đây?”
Tô Hạc Đình đáp: “Em đang ở đây mà.”
Tạ Chẩm Thư lặp lại, từng chữ một: “Tôi phải đi đâu để tìm em đây?”
Tô Hạc Đình thua màn đọ mắt, như đầu hàng, cậu bảo: “Thôi được rồi, em vẫn đang ở khu Quang Quỹ, anh muốn tìm em thì phải chờ mấy hôm cơ.”
Tạ Chẩm Thư: “Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Tô Hạc Đình bâng quơ giật mái tóc rối của mình: “Chịu anh rồi… Nhưng đến em còn không biết bản thân em đang ở đâu mà, Chỉ huy à, bấy lâu nay em vẫn đang trên mạng.”
Tạ Chẩm Thư chắn gần hết gió, bảo: “Tôi tưởng sau khi Săn bắn kết thúc thì Khu sẽ ngưng vận hành.”
Tô Hạc Đình đưa ngón tay gãi cằm, cặp mắt híp lại đăm chiêu: “Em cũng tưởng thế đấy, nhưng không biết khâu nào gặp trục trặc nên lại bị Hephaestus phá đám. Vừa nãy nghe nó nói thì có vẻ nó nhất định sẽ nhốt em vĩnh viễn ở đây.”
Tạ Chẩm Thư nghiêng đầu: “Bởi vì nó không tra chìa khóa vào ổ ư?”
Tô Hạc Đình ghé lại gần thổi vào ngôi sao chữ Thập: “Lừa cả đấy, đồ cho anh thì sao có thể đem cho người khác được.”
Gió thổi Tạ Chẩm Thư không xi nhê, thế mà Tô Hạc Đình chỉ thổi khẽ thì người anh căng lên như dây đàn. Anh ngoảnh lại, suýt đụng phải chóp mũi Tô Hạc Đình. Hai giây sau anh bảo: “Ổ khóa là giả ư?”
Tô Hạc Đình đáp: “Không phải, ổ khóa là thật, nó chính là con chip trong đầu Yến Quân Tầm, em không làm theo ý của Artemis. Vốn ban đầu có hai cách để chấm dứt Săn bắn Hạn thời, một là cơ thể ngoài hiện thực của Yến Quân Tầm kiệt sức chết, thí nghiệm không thể tiếp tục tiến hành nữa; hai là Giác tự tiến hóa, nuốt chửng con chip trong đầu Yến Quân Tầm thì thí nghiệm khắc sẽ dừng lại. Em không muốn chọn cái nào hết, cũng chẳng phải vì muốn cứu ai đâu, mà là vì không thích nghe lời của Artemis thôi.”
Nói đến việc cứu người thì cậu cứng miệng tợn, như thể được người khác cảm ơn là chuyện gì đáng sợ lắm không bằng. Tác phong trước sau như một của - chính là làm việc tốt không lưu danh, làm việc xấu thì khoe rầm rộ.
Cậu tiếp: “Mấy chuyện này em phát hiện sau khi phục hồi lại dữ liệu của Giác, thế nên em đã quyết định tự mình chế ra phương pháp thứ ba.”
Tạ Chẩm Thư nghĩ ra ngay: “Đánh thức Yến Quân Tầm.”
Tô Hạc Đình bưng mặt tiện ngắm Chỉ huy. Cậu cười: “Úi chà chà—thế mà em phải nghĩ nát óc mới ra đấy.”
Tạ Chẩm Thư: “Đây chính là ý nghĩa thực sự của ‘Tra ngôi sao chữ Thập vào ổ khóa’ ư?”
Tô Hạc Đình: “Đúng vậy, anh mở ngôi sao chữ Thập ra, nó sẽ đưa một em khác tới, và em sẽ dẫn anh đến thế giới ngược. Tụi mình sẽ thay đổi vài giây của kết cục trong ảnh ngược, nó không ảnh hưởng gì tới người khác nhưng nó sẽ kích thích tới Yến Quân Tầm, cậu ta vốn đã nghi ngờ thế giới sẵn, những ghi chép bị tiêu hủy do mâu thuẫn lẫn nhau sẽ khiến cậu ta càng thấy khó chịu khi mạch truyện đang diễn ra, chín bỏ làm mười chính là ‘Tra ngôi sao chữ Thập vào ổ khóa’, bọn mình thực sự sẽ dựa vào ngôi sao chữ Thập để tác động tới cậu ta và con chip của cậu ta.”
Đây là những lời xuất phát từ kinh nghiệm của cậu, e rằng ngay cả Artemis cũng chẳng ngờ được trong bản khảo sát, Tô Hạc Đình lại phát giác một chuyện trọng yếu: ký ức có thể bị hủy bỏ vô số lần nhưng cảm giác thì không, nó sẽ càng lúc càng rõ rệt qua từng vòng tuần hoàn.
Tô Hạc Đình nói: “Những ghi chép bị tiêu hủy dẫn đến một lần nén mạch truyện Săn bắn cuối cùng, thứ tự phát sinh của các vụ án bị đảo lộn, cộng thêm việc Khu số sụp đổ, thế giới không còn vận hành như xưa, chưa kể Thời Sơn Diên còn đang tiếp cận từng bước, chẳng chóng thì chầy Yến Quân Tầm cũng sẽ tỉnh lại thôi. Chỉ là mức độ tham dự vào mạch truyện của em có hạn nên chưa chắc đã có thể nhớ lại tất cả mọi chi tiết một cách kịp thời, cho nên để đề phòng, em vẫn chưa tung ra hết thực lực. Nhỡ kế hoạch bị hệ thống Chủ thần phá đám hoặc anh gặp nguy hiểm giữa chừng thì Tiểu Tô số sẽ dừng chim chín đầu lại, để anh đưa nó từ trong ảnh ngược rơi về lại vòng Săn bắn cuối cùng, thế là số sẽ mâu thuẫn với em và lập tức biến mất. Sau khi nó biến mất, ngôi sao chữ Thập sẽ tự động bật một vài chức năng, phát động đợt tấn công cuối cùng vào Khu số .”
Đợt tấn công cuối cùng?
Tạ Chẩm Thư nghĩ lại luồng dữ liệu màu xanh lam vây lấy anh làm trung tâm sau khi khu Đình Bạc sụp đổ. Toàn bộ những dữ liệu màu xanh lam ấy đều truyền về phía Khu số , chằng chịt nhập nhằng như một đàn châu chấu.
Tô Hạc Đình gạt mấy thứ tạp nham trên đất ra, để lộ những dữ liệu màu lam còn sót. Chúng tỏa ra ánh sáng leo lét, chậm rãi chảy, nhìn kỹ nom như mạch đập của người. Tô Hạc Đình chọc chọc vào mấy cái màu lam: “Ê này, dậy làm việc đi, đừng có lười.”
Nhưng bọn chúng vẫn vật vờ sống dở chết dở như cũ.
Tô Hạc Đình nói: “Để em giới thiệu cho Chỉ huy nhé, đây là virus mà em phát minh ra lấy cảm hứng từ Giác đấy.”
Mí mắt Tạ Chẩm Thư khẽ giật, lời của Tiểu Tô số lại vang lên: “… Nó sẽ xâm nhập vào mạng lưới phòng ngự của nơi đây, làm thế giới này sụp đổ trong vòng năm phút sao?”
Tô Hạc Đình: “Giữa lý thuyết với thực tiễn sẽ luôn có sự chênh lệch, chúng ta phải chấp nhận thực tế.”
Virus phát tán dường như có tác dụng, song lại không hoàn toàn có ảnh hưởng, chí ít hiện giờ Khu số vẫn đang vận hành, Tô Hạc Đình cũng chưa tỉnh dậy trong thực tế.
Tô Hạc Đình chỉ xuống bầu trời, nói xấu không chút chột dạ: “Hephaestus không thông minh mà cũng không mạnh tới vậy, em nghi nó với các hệ thống Chủ thần khác đã giảng hòa để cùng đối phó với em rồi.”
Chẳng phải cậu đang chế giễu đơn thuần, mà là cậu nghi ngờ như vậy thật. Khu số do Artemis xây nên, ngay bản thân Artemis cũng phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng để duy trì Khu số , huống hồ nó cao cấp hơn hẳn Hephaestus.
Tạ Chẩm Thư thấy những dữ liệu xanh lam tuy yếu ớt nhưng không hề tan biến, anh đoán virus của Tô Hạc Đình quả thực đã xâm nhập vào mạng lưới phòng ngự của Khu số rồi, song khả năng cao hệ thống Chủ thần đã sửa Khu số nên mới khiến virus không thể tan rã vào đây.
Bóng đêm không thay đổi, gió vẫn quất rần rật, Tô Hạc Đình sợ đèn bị thổi tắt, bèn nhét nó vào giữa mình và Tạ Chẩm Thư. Cậu cẩn thận bọc chiếc đèn lại, bảo: “Đừng quan tâm đến Hephaestus vội, cây đèn này không thể tắt được, phải dựa vào nó mới đưa mọi người về được.”
Tạ Chẩm Thư đưa tay che cho một bên đèn, ánh đèn leo lét tựa như sắp tắt tới nơi. Nhưng trong phút chốc, chính đốm đom đóm này lại thu hút mấy đốm bạc.
Chỉ huy hỏi: “Ý thức bị tượng phật khổng lồ ăn vẫn có thể đưa về à?”
Tô Hạc Đình im lặng hồi lâu mới đáp: “Chắc là có.”
Mỗi lần cậu bảo “chắc” là mỗi lần lòng bấp bênh. Ngay từ ban đầu, cậu đã nỗ lực thanh lọc suy nghĩ mình hòng biến thế bị động thành chủ động, để mình không bị hệ thống Chủ thần dắt mũi.
Đốm bạc bâu lấy chao đèn, từng vòng từng vòng một làm chiếc đèn tỏa rạng hơn. Tô Hạc Đình và Tạ Chẩm Thư cùng che chở cho ánh sáng ấy như che chở một ngọn lửa màu bạc, song nơi đây tối quá, muộn gọi về nhiều ý thức hơn thì phải đi sâu nữa.
Hai người ngồi được ít lâu thì lên đường. Tô Hạc Đình vừa đứng thẳng mình dậy giữa bóng tối đã bị gió quất lùi lại. Cậu xách theo ngọn đèn nhỏ, níu góc áo Tạ Chẩm Thư bảo: “Em soi đường—”
Tạ Chẩm Thư nắm tay cậu, rồi bế cậu lên.
Tô Hạc Đình là một tên cừu non đội lốt sói, lần nào bị ôm tay chân cậu cũng ríu lại, xém đã lỡ tay thảy cái đèn đi mất, cậu bảo: “Để em tự đi… Có mỗi đoạn thôi mà.”
Cậu vừa dứt lời thì gió quất vào mặt, ép cậu phải nuốt lại lời. Tiểu Tô quen rúc vào ngực Tạ Chẩm Thư, giờ đổi thành Tô Hạc Đình cũng quen hệt như hồi làm mèo vậy. May mà chung quanh tối om, chẳng ai nhìn họ.
Tạ Chẩm Thư bế Tô Hạc Đình như chơi, vì không có phương hướng nên anh đi theo hướng mà các đốm bạc chảy dày nhất. Những đốm bạc ấy bay tản mát trong gió, trông thấy ngọn đèn nhỏ, chúng rối rít tụ lại.
Tô Hạc Đình bỗng bảo: “Ghét thật đấy, phải bắt - cảm ơn em mới được, hắn ta nợ em quá trời thứ.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Hắn vẫn đang ở Khu sinh tồn đấy.”
Tô Hạc Đình: “Săn bắn đã kết thúc rồi, chắc chắn hắn đang đi tìm, tìm người đó…”
Tô Hạc Đình không phải nhân vật chính trong Săn bắn, những việc mà ý thức nguyên bản của cậu có thể làm trong mạch truyện bị giới hạn, sau khi nhóm hai người giám sát khu Đình Bạc bị cắt đứt tín hiệu, cậu không biết diễn biến tiếp theo sau đoạn kết như thế nào, cũng không biết Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên đang làm gì trong đoạn kết. Kỳ thực kế hoạch của cậu suy cho cùng là một ván cược, đòi hỏi thiên thời địa lợi nhân hòa, bởi vì chấm dứt Săn bắn Hạn thời chắc chắn không phải việc một người có thể làm nổi. Tạ Chẩm Thư cũng không biết, sau khi nhà tù bị bóng tối nuốt chửng, mối liên lạc giữa anh với mạch truyện cũng chấm dứt, thế nên cả hai bọn họ đều không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đoạn kết.
Tô Hạc Đình ôm cây đèn nhỏ, lặng lẽ cầu nguyện: “Hy vọng bọn họ sẽ không mất liên lạc với nhau.”