Giai Lệ ra khỏi thang máy rồi đi thẳng ra cửa. Bên ngoài mưa gió tầm tã, có một chiếc xe Jeep đang đậu. Giai Lệ dứt khoát lên xe, nói với người ngồi ở ghế tài xế: “Quả nhiên là anh.”
Sâm chống tay lên tay lái, quay lại nhìn Giai Lệ.
Trên tầng ba lại vang lên tiếng súng, bảo vệ ở chợ đen cứ như đã chết hết rồi. Giai Lệ đoán được là nhờ Sâm can thiệp, bởi vì người lai trong chợ đen chỉ có hắn là có quan hệ khá tốt với ông chủ lớn.
Sâm có râu quai nón, là một anh trai cơ bắp: “Lau máu trên mặt cô đi, lát nữa đường sẽ khó đi, sợ là không có cơ hội cho cô soi gương đâu.”
Giai Lệ nhặt mấy mảnh vụn thủy tinh ra khỏi trán, chửi thề một tiếng th ô tục. Chị cầm cái khăn mặt để sẵn trong xe lên lau vết máu. Mười ngón tay nối thẳng đến tim, đau đến nỗi khiến chị nhíu mày: “Đi thế nào?”
Sâm đáp: “Chúng ta lái xe.”
Giai Lệ nghe thấy tiếng máy bay, chị bám lấy cửa kính xe nhô ra nửa người, nhìn thấy ánh đèn lóe lên của máy bay phía xa xa trong cơn mưa như trút: “Mèo thì phải làm sao?!”
Sâm khởi động xe, hắn quay xe lại trong mưa: “Đừng để ý, mình đi trước đã.”
Giai Lệ nói: “Nhưng mà thằng chó Vệ—”
Hốt nhiên tầng ba lại nổ vang, sóng lửa tràn ra như điên, khói cuộn lên dày đặc. Cửa sổ sát đất ở hai bên hoàn toàn vỡ nát, mảnh thủy tinh bị luồng hơi bắn văng tung tóe, lẫn trong nước mưa rơi lả tả. Giai Lệ không thể không rụt người lại, sợ bị văng trúng.
Còi báo động ở một đầu đường réo một tiếng dài, tất cả đều là tổ vũ trang. Sâm đạp chân ga, nhắc: “Cô ngồi cho vững vào!”
Giai Lệ ngồi lại ghế, kéo dây an toàn.
Chiếc xe lao như tên bắn.
Tô Hạc Đình tháo băng đạn ra rồi ném cả nó và súng vào lửa. Cậu đá văng A Tú, dồn sức kéo một chai rượu ra từ dưới ghế sa lông,
Chân tay Rắn Lục lạnh ngắt, hắn vẫn yên vị ở chỗ cũ khóc lóc.
Tô Hạc Đình mở chai rượu ra rồi ngồi xuống cạnh Rắn Lục, chạm nhẹ vào Rắn Lục một cái, thuận miệng nói bừa: “Chúc mày sinh nhật vui vẻ sớm nhé.”
Rắn Lục run rẩy cúi người đối diện với vết máu lênh láng trên mắt đất, mất lý trí kêu: “Mày giết tao luôn đi cho rồi!”
Tô Hạc Đình ngửa đầu uống “ừng ực ừng ực” hết hơn nửa chai, bị cay đến nỗi tai vểnh ngang. Mặt cậu xoắn xuýt hết vào, cảm giác như trong họng có lửa đốt: “… Tao giết mày làm gì? Tao sẽ không giết mày đâu.”
Rắn Lục run rẩy không ngừng, hắn nâng cái tay vẫn còn cử động được lên, tuyệt vọng túm tóc mình, ánh mắt sợ hãi: “Xin mày… Cầu xin mày đấy… Giết tao đi!”
Tô Hạc Đình nghiêng đầu nhìn biểu cảm của hắn: “Không, mày vẫn chưa chuyển lời lại cho Vệ Đạt giúp tao. Phấn chấn lên tí nào, Rắn Lục, lát nữa mày còn phải gặp ông chủ thực sự của mày nữa.”
Rắn Lục nhìn Tô Hạc Đình qua những kẽ ngón tay, trân trối chảy xuống hai hàng nước mắt. Lát sau, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn: “Tao nhìn nhầm rồi, Tô Hạc Đình, mày thật là ác độc, mày còn ác hơn chúng tao nhiều. Mày cái thằng điên này… Mày quá không bình thường…”
Rắn Lục nghe lệnh bảo vệ Vệ Tri Tân, giờ Vệ Tri Tân chết rồi mà hắn vẫn còn sống, hắn phải trả lời Vệ Đạt thế nào?”
Tô Hạc Đình uống cạn rượu: “Nói gì vậy chứ, tao mới là người bình thường.”
Hòa Thượng mượn lực của máy bay phi vào từ cửa sổ vỡ. Gã mang mặt nạ phòng độc, liếc mắt cái là nhìn thấy Tô Hạc Đình. Thầm chửi một tiếng “Đệt” xong gã giơ súng lên.
Tô Hạc Đình ném cái chai không vào trong lửa. Lửa càng cháy bùng lên thì ngọn lửa trong lòng cậu cũng càng cháy mãnh liệt. Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Hoà Thượng lại gần, cảm thấy ý thức bắt đầu mê man, không khỏi giơ hai tay lên, trước khi bị tóm thì cười với Rắn Lục một tiếng.
Cậu nói: “Nhớ chuyển lời giúp tao.”
Rạng sáng giờ, đèn bật sáng với một tiếng “tách”.
Tô Hạc Đình dựa vào vách tường, mắt lim dim buồn ngủ. Cậu né ánh sáng, nhìn thấy Chị Đại nhưng không những không chào hỏi mà cũng chẳng thèm động cựa gì.
Chị Đại vừa mới xong kiểm tra, đi giày cao gót vào trong. Chị ta ngồi xuống đối diện, vứt bao thuốc xuống mặt bàn rồi móc bật lửa ra.
Tô Hạc Đình mới vừa tỉnh ngủ, đầu đau như nứt ra, giọng hơi nhỏ: “Chỗ này cấm hút thuốc.”
Chị Đại dừng lại một thoáng rồi vứt cả bật lửa xuống bàn. Chị ta ôm tay, đứng đối diện với Tô Hạc Đình: “Tỉnh rượu chưa? Ngủ đẫy chưa?”
Tô Hạc Đình phản ứng chậm chạp, ngáp một cái trước: “Ừm… Cho tôi một cái gối được không? Giường thì thôi khỏi.”
Chị Đại nhìn cậu: “Cậu cho tôi một cái niềm vui bất ngờ to thật.”
Tô Hạc Đình đáp: “Không có chi.”
Đột nhiên Chị Đại vỗ xuống mặt bàn, nửa thân trên sấn tới: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Tô Hạc Đình, cậu giết Vệ Tri Tân rồi đấy!”
Tô Hạc Đình đã đeo còng cảm ứng, cậu giơ tay lên, người cũng nghiêng về phía trước một chút: “Tôi nghĩ gì ư? Tôi nghĩ chuyện giết gã. Về phần tại sao thì trong lòng chị cũng rõ ràng rồi, trong thâm tâm các người đều biết cả. Dù hôm nay tôi có cắt đứt chân gã, chém lìa tay gã, cho gã một bài học thì ngày mai gã vẫn sẽ bám tôi như đỉa đói thôi.”
Chị Đại nói: “Nhưng tôi cũng nói rồi, chuyện này có thể để tôi xử lý.”
Tô Hạc Đình đáp: “Gã bắt bạn của tôi.”
Chị Đại đột nhiên hất đổ ly nước trên bàn, nói giữa tiếng rơi loảng xoảng: “Gã bắt bạn của cậu thì cậu có thể báo cảnh sát, cậu có thể tìm tôi!”
Tô Hạc Đình cười, cậu bảo: “Này, a lô—trí nhớ của bà bị kém hả? Hôm qua tôi đã báo cảnh sát rồi, Hòa Thượng đưa gã ra khỏi trường đấu, xong rồi sao? Xong các người lại thả gã. Bà tự tính thời gian đi, gã rời khỏi đây chưa đến một giờ đã bắt cóc bạn của tôi. Chị Đại, bà có thấy mình còn tí uy tín nào không? ‘Chúng tôi là ngọn lửa phản kháng vĩnh viễn không tắt của thế giới mới.’, bản thân bà có tin được câu này không? Hình Thiên, Hình Thiên, các người có xứng được gọi là Hình Thiên không?”
Men rượu của cậu vừa mới tan, trong đầu như có thử gì đang nảy lên “thình thịch”. Một cảm giác tức giận cuồng lên, lần lượt đan xen với sự phấn khích cậu đã quen, biến thành một cơn kích động vô cùng nguy hiểm.
Tô Hạc Đình nhận ra mình không ổn, cậu bèn giơ tay lên sờ thì phát hiện mình đã chảy máu mũi.
Chị Đại cũng nhận ra, hơi biến sắc: “Cậu sao vậy, máu lên não à? Nhóc con—”
Tô Hạc Đình nói: “Đừng cử động.”
Cậu lấy ngón tay quệt máu mũi, cố kiềm chế sự kích động. Nhưng vẫn không kìm được phải siết tay thành nắm đấm, cảm giác tay mình run lên.
Mẹ nó chứ.
Cổ họng Tô Hạc Đình khô khốc, cậu thả tay ra, nói với Chị Đại: “Cho tôi một ly nước đá.”
Chị Đại gọi nước ngay.
Tô Hạc Đình cầm được ly nước, lúc này ly nước lạnh ngắt mới khiến cậu phát hiện ra mình đang rất nóng. Chẳng thèm suy nghĩ, cậu lập tức đổ ly nước xuống đầu mình. Thứ nước lạnh như băng “ào” một cái dội ướt người cậu, bấy giờ cậu mới cảm giác cơn phấn khích đã tan biến.
Cái cảm giác phấn khích này không biết đến từ đâu, mà cũng chẳng phải lần đầu tiên, mỗi lần Tô Hạc Đình đánh giải đều sẽ cảm thấy nó, lần trước ở khu trừng phạt cậu cũng cảm thấy, nhưng cậu cứ luôn coi nó là di chứng sau trận đấu.
Chị Đại bấm máy liên lạc trong tai: “Gọi bác sĩ tới,” chị ta nhíu mày thật chặt, nghĩ cái gì xong lại đổi ý, “… gọi bác sĩ riêng của tôi tới.”
Máu mũi của Tô Hạc Đình chảy khoảng năm phút mới dừng lại, cậu ngửa đầu lên, trên trán đang đắp khăn lạnh.
Chị Đại đứng cạnh cậu, hút thuốc: “Nãy không phải hăng lắm à? Thử nhảy cái nữa xem nào.”
Tô Hạc Đình nói: “Tôi không cám ơn bà đâu.”
Chị Đại nhả khói: “Tôi thèm vào câu cảm ơn của cậu ấy? Tôi chỉ sợ cậu chết thì không ai vào khu trừng phạt thôi. Vừa nãy cậu đã muốn giết tôi, nhỉ?”
Tô Hạc Đình đáp: “Có lẽ, tôi không biết nữa.”
Chị Đại phiền não: “Đừng có nói không biết, cậu thường xuyên như vậy à? Chờ đã, nhóc con cậu không chơi thuốc đấy chứ?”
Tô Hạc Đình mở cái khăn ra rồi vùi mặt vào: “Tôi không chơi thuốc, cũng không say rượu.”
Chị Đại nói: “Bin thái quá, cậu thế này…”
Chị ta nói được một nửa thì ngừng lại. Vốn chị muốn nói, ánh mắt của cậu như muốn giết người, rất không bình thường. Nhưng chị ta nhìn thấy gáy của Tô Hạc Đình thì lại im lặng một cách khó hiểu.
Chị Đại trầm mặc hút xong điếu thuốc: “Mấy người đánh giải thì sẽ tiêm thuốc kch thích à?”
Tô Hạc Đình để lộ mắt ra: “Tôi chưa từng tiêm.”
Đúng lúc này bác sĩ riêng cũng vừa đến, Chị Đại lùi lại, ý bảo bác sĩ kiểm tra cho Tô Hạc Đình. Chị ta và bác sĩ là người quen, chờ bác sĩ kiểm tra xong thì dẫn anh ta ra ngoài rồi đứng ngoài cửa nói chuyện đôi câu..
Tô Hạc Đình cầm cái khăn đã tan hết đá ngồi trong bóng tối mù mờ, giơ tay sờ gáy mình một cái. Cậu bắt đầu hồi tưởng lại từng trận đấu, những muốn tìm ra dấu vết từ đó.
Một lúc lâu sau Chị Đại lại đi vào lần nữa. Chị ta không nói chuyện với Tô Hạc Đình ngay mà đi quanh quẩn trong phòng.
Tô Hạc Đình hỏi: “Tôi bị bệnh à?”
Chị Đại nhìn cậu, nói thẳng thừng: “Tôi còn hy vọng cậu bị bệnh, như vậy còn dễ giải quyết.”
Tô Hạc Đình dò xét: “Là do chất kch thích à?”
“Là tín hiệu kch thích,” Chị Đại đứng lại, vẻ mặt căng thẳng, “tôi hỏi cậu, mỗi lần cậu đấu giải đều có cảm giác này à?”
“Ừm,” Tô Hạc Đình nói, “có.”
Chị Đại nói: “Chúc mừng, cậu không bị bệnh, cậu bị trúng virus. Hiểu không? Tín hiệu kch thích này như một loại virus bị truyền vào vùng vận động não bộ của cậu từ kết nối của giải đấu, thỉnh thoảng sẽ phát nổ một tí khiến cậu mất khống chế. Cậu biết điều thì nói tôi ngay, hôm nay cậu giết Vệ Tri Tân không phải là do mất khống chế đấy chứ?”
Tô Hạc Đình nói: “Không phải, tôi giết gã có chủ đích. Đừng nói chị định vu nguyên nhân cái chết của Vệ Tri Tân cho tín hiệu kch thích của trường đấu đấy chứ?”
Chị Đại không nói gì, chị ta có rất nhiều suy nghĩ, cần sắp xếp lại một chút. Lát sau mới nói: “Cậu cho là làm vậy thì Vệ Đạt sẽ bỏ qua cho cậu à? Lão chỉ biết đập vỡ đầu cậu xem bên trong có tín hiệu kch thích không thôi.”
Huống chi chuyện này không thể lộ ra, ít nhất là không thể giải thích rõ ràng được.
Mỗi năm trường đấu luôn cung ứng cho Hình Thiên rất nhiều… Nhờ người lai mà giải đấu của họ thu hút được vô số người, truyền hình trực tiếp mang lại lợi nhuận cao không tưởng. Chị Đại cũng hiểu, có lúc để trận đấu trở nên kch thích hơn thì trường đấu cũng động tay động chân với tuyển thủ. Dù có tàn nhẫn thật nhưng lại thấy hiệu quả lập tức, mọi người đều thích xem tuyển thủ đổ máu, nếu không thì sao lại có loại con nhà giàu như Vệ Tri Tân đến chơi chứ? Tín hiệu kch thích còn có hiệu quả tốt hơn cả chất kch thích, đã vậy còn khó phát hiện hơn.
Nhưng mà rất đáng sợ, thứ tín hiệu kch thích này sẽ không biến mất sau khi rút kết nối não máy mà sẽ luôn ở vùng vận động của não, hệt như một quả bom hẹn giờ.
“Không được, chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của tôi, tôi không có cách nào…” Chị Đại bóp trán, cố giữ tỉnh táo, “tôi không có cách giải quyết, tốt nhất cậu cũng vờ như không biết đi.”
Tô Hạc Đình nói: “Cũng được, với điều kiện lúc tôi phát điên thì mấy người đừng có bắt tôi.”
Cậu nói đến đây thì lại nhớ đến những trận đấu giải trước đây. Mỗi khi trận đấu đến chỗ cao trào sẽ mở bình luận, có lẽ những bình luận ấy cũng là chất dẫn cho tín hiệu kch thích.
Chị Đại cười nhạt: “Bắt cậu? Cậu sống qua cái ải Vệ Đạt đi đã.” Chị ta nhìn đồng hồ. “Tổ vũ trang thu xác mất khoảng bốn giờ đồng hồ, Hòa Thượng đã giao thi thể của Vệ Tri Tân cho Vệ Đạt rồi. Cậu đoán xem lão thấy xác Vệ Tri Tân thì sẽ ra sao? Khóc lóc thảm thiết nước mắt nước mũi đầm đìa? Tôi nói cậu hay, lão sẽ phái quân tiên phong của mình đến cho nổ nhà cậu thành bình địa trong vòng nửa giờ.”
Tô Hạc Đình lấy khăn ướt quẹt qua mũi: “Tôi sống trong chung cư.”
Chị Đại: “Lão cóc quan tâm cậu ở đâu! Lửa giận của lão cần phải phát tiết ra ngoài, dù có san bằng chung cư hay giết mấy nghìn người lai lão cũng không quan tâm đâu! Cậu nghĩ tại sao người ta được gọi là ‘ông chủ lớn’? Vì có tiền ư? Bọn họ không chỉ có tiền, bọn họ còn có quân đội vũ trang của riêng mình.”
Mái tóc ướt nhẹp của Tô Hạc Đình đang nhỏ nước, biểu cảm của cậu không thể nói là sợ hãi, rất bình tĩnh, như thể thứ phải đối mặt chỉ là một tảng đá.
Như là đáp lại sự tỉnh táo của cậu, trong hành lang bỗng vang vọng tiếng cây ba-toong bằng bạc gõ xuống đất, từng tiếng từng tiếng một, rõ rệt truyền đến tai Tô Hạc Đình, từ xa lại gần.
Chị Đại nghe thấy thì biến sắc, nhìn đồng hồ lần nữa rồi nói nhỏ: “Đến rồi.”