Chức Cẩm Đồ

chương 3: duyên ngộ nữ hiệp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Liêm đầu óc rối bời không biết đối đáp tên sai dịch thế nào.

Chàng định nói thực đôi mày giả là do Tiểu Tam dán vào nhưng giải thích như thế cũng không thỏa đáng vì chính chàng cũng sợ bị nghi ngờ là hung thủ của vụ dâm sát nên mới theo lời tên trộm cải trang như thế, nếu giải thích dài dòng thì chỉ sợ càng tăng nỗi nghi ngờ, hơn nữa còn liên luỵ đến ân nhân, đó không phải là hành động của người chính nhân quân tử.

Còn đem chuyện mình bị tặc nhân hãm hại kể ra thì không thể chỉ một vài câu mà nói hết, hơn nữa hoàn toàn không có chứng cứ, tránh sao khỏi mọi người đều cho là chuyện hoang đường?

Chàng chỉ biết hối hận chính mình đã ngu ngốc tự chui đầu vào rọ, lẽ ra không nên tới đây mới phải.

Nhưng nói gì thì cũng là sự đã rồi, chàng chỉ biết nuốt hận bước theo tên sai dịch.

Ðột nhiên lúc ấy Trương Liêm thấy một nhân ảnh màu trắng lướt tới, chỉ phất tay là điểm ngã tên sai dịch. người đó liền cắp lấy chàng lao vút khỏi đám người phóng như bay về hướng thành Cô Tô.

Giữa thanh thiên bạch nhật, lại ở chỗ đông người mà dám cướp tội phạm ngay trước mũi huyện quan!

Cả lão huyện lệnh lẫn viên biện sự nhất thời ngẩn mặt ra, phải một lúc mới trấn tĩnh lại, quát lên ra lệnh cho bọn thủ hạ, "Còn giương mắt nhìn gì nữa? Ðuổi theo mau!"

Mười mấy tên lính lệ, sai dịch vội cuống cuồng đuổi theo.

Nhưng bạch y nhân đã như làn gió lướt đi, phút chốc đã cách xa mấy dặm còn đuổi sao cho kịp?

Gần tới chân thành, bạch y nhân rẽ sang một cánh rừng đi vào một ngôi cổ miếu đặt Trương Liêm xuống, tức giận nó i, "Ngươi thật đáng chết! "

Trương Liêm bây giờ mới thấy người cứu mình là một bạch y thư sinh liền chắp tay nói, "Ðại ân cứu mạng không dám nói lời cảm tạ, xin nhận của tiểu đệ một lạy! "

Nói xong quỳ xuống giập đầu.

Bạch y thư sinh đỏ mặt nói, "Ðứng lên đứng lên! Ngươi thật hồ đồ, ngay cả ta cũng không nhận được, chẳng trách gì bỏ lời ta nói ngoài tai, tự chui đầu vào thòng lọng!"

Bấy giờ Trương Liêm mới nhận ra bạch y thư sinh chính là tử y thiếu nữ Thi Hồng Anh hóa trang, mừng rỡ nói, "Thì ra là Thi tỷ tỷ! Cải trang thành nam nhân như thế, làm sao tiểu đệ nhận ra được?"

Thi Hồng Anh gỡ trên vai chiếc túi vải để xuống nền miếu, mở túi lấy ra một bộ y phục nữ nhân đưa cho Trương Liêm nói, "Ngươi mau thay đồ đi!"

Trương Liêm ngạc nhiên nói, "Nhưng đây là y phục... "

Thi Hồng Anh vội ngắt lời, "Bây giờ ngươi phải giả dạng nữ nhân mới mong thoát khỏi đây được, mặc vào nhanh lên!"

Nói xong lấy ra một bộ y phục khác đi vào sau điện.

Trương Liêm không nghĩ ngợi gì thêm liền thay y phục trở thành một thanh y thiếu nữ, vì tầm vóc chàng không lớn, mặt lại trắng trẻo tuấn tú nên chẳng khác bao nhiêu.

Lát sau Thi Hồng Anh từ hậu điện đi ra trở lại nguyên dạng tử y thiếu nữ như trước.

Thi Hồng Anh giúp Trương Liêm sửa sang đầu tóc lại một chút rồi thu nhặt y phục bỏ vào túi đeo trên vai, nhoẻn miệng cười nói, "Xem cũng tàm tạm đấy! Bây giờ chúng ta tìm nơi điểm tâm đã, mọi chuyện khác sẽ tính sau!"

Trương Liêm thấy bụng cũng đã đói, liền gật đầu, "Tiểu đệ xin nguyện làm theo lời Thi tỷ tỷ! "

"Ðừng gọi ta là Thi tỷ tỷ. Từ nay ta là Hồng Châu, còn ngươi là Cẩm Tú. Hãy nhớ cho kỹ kẻo bị lộ thì phiền đấy!"

Trương Liêm vẫn chưa hết băn khoăn, "Chỉ sợ tiểu đệ đi đường không giống!"

Thi Hồng Anh nghiêm giọng, "Lại tiểu đệ rồi! Nên biết bây giờ quan binh đang giăng lưới chờ ngươi đó, phải hết sức cẩn thận mới được! "

Rồi hạ giọng nói thêm, "Ði đường ngươi chỉ cần bước chân ngắn lại một tí là được, không dễ nhận ra đâu. Hơn nữa cũng chỉ là tạm thời."

Hai tỷ muội rời cổ miếu đủng đỉnh đi vào thành. Trương Liêm nhận thấy bọn lính canh đông hơn thường lệ, nhìn hành nhân xoi mói thì không khỏi kinh sợ, may là chúng không để ý nhiều đến nữ nhân nên không xảy ra sự cố gì.

Qua khỏi thành môn, Thi Hồng Anh mới nói, "Ðừng sợ! Ngươi càng sợ càng dễ bị lộ, bởi thế phải rất bình tĩnh mới được! Chính là ngươi tự chuốc lấy phiền phức đó thôi! Nếu nghe lời ta đến Hàn Sơn tự thì có việc gì đâu?"

"Ðó là vì tiểu đệ, à tiểu muội nghe lời Tiểu Tam. ân nhân cũng là do hảo ý chẳng ngờ vì chuyện đó mà sinh rắc rối."

Thi Hồng Anh giận dữ nói, "Ngươi còn cho rằng hắn hảo ý ư? Tiểu tử đó là đồ đệ của lão quỷ Lục Tam Nguyên, không phải sinh sống bằng nghề đào mồ trộm mả đâu, chẳng biết hắn phát hiện ra trong mộ ta có vật gì mà dám to gan đào lên như vậy."

Trương Liêm đã nghe Tiểu Tam khẳng định việc này nhưng chàng vẫn còn hoài nghi, bây giờ nghe Thi Hồng Anh nói thế liền truy bức, "Như vậy là Hồng Châu thư thư thừa nhận ngôi mộ đó là của mình chứ không phải của vị Tưởng Hồng Anh cô nương nào cả."

Thi Hồng Anh ngẩn mặt lúng túng, "Cái này, thôi được, nói thật cho ngươi biết cũng chẳng sao. Ðúng là ta giả chết rồi bị đem chôn xuống mộ, nhưng họ của ta đúng là họ Thi chứ không phải họ Tưởng đâu. Tin hay không thì mặc ngươi."

Trương Liêm biết trong chuyện này có điều gì bí ẩn, nhưng dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến mình nên chẳng tiện cật vấn nhiều.

Hai người vừa định rẽ vào một tiểu điếm thì chợt nghe phía sau có người nói, "Lão nhị, ngươi xem hai cô ả này có khác thường không?"

Một giọng khác tiếp lời, "Chẳng những khác thường mà dễ nhận ra cô ả bận thanh y bên trái đích thực là nam nhân!"

Trương Liêm nghe nói cả kinh, hai chân nhũn đi, nếu không có Thi Hồng Anh đỡ thì có lẽ đã khuỵu xuống rồi!

Thi Hồng Anh nhìn vào tiểu điếm rồi cao giọng nói, "Ta xem tiểu điếm này không được sạch sẽ, chúng ta hãy đến nơi khác đi!"

Nói xong kéo tay Trương Liêm đi ngược lại.

Cô ta xử lý như vậy quả là rất cao minh, vừa nhằm mục đích nhận rõ dung mạo của kẻ theo dõi vừa làm đối phương bất ngờ khó lòng ứng biến kịp.

Mới quay lại, Trương Liêm lướt mắt rất nhanh, thấy hai người nói gồm một tên đại hán chừng ba mươi tuổi có đôi mày rậm lưng đeo trường kiếm và một người ăn vận theo lối nông phu tuổi độ tứ tuần.

Tên trung niên đại hán mi rậm không phải ai khác, chính là tên được xưng là lão tứ có sáng kiến chôn sống Trương Liêm và vừa rồi cũng chính hắn đã bóc đôi mày giả do Tiểu Tam dán lên mắt chàng.

Hai tên này thấy hai thiếu nữ quay lại quá bất ngờ nên đứng ngẩn ra không biết nên quay lại hay đi tiếp.

Ngang qua mặt chúng, Thi Hồng Anh bĩu môi xì một tiếng khinh bỉ, biết chắc đối phương thế nào cũng bám theo, nói nhỏ vào tai Trương Liêm, "Ðừng sợ, ta thừa sức đối phó với hai tên này."

Trương Liêm đã can đảm hơn, thấp giọng nói, "Chính hai tên này nằm trong số bốn tên cẩu tặc chôn sống tiểu đệ, riêng tên đại hán mang kiếm gọi là lão tứ vừa rồi vu vạ cho tiểu đệ đó!"

Thi Hồng Anh à một tiếng nói, "Ðừng ngoái đầu lại! Ta sẽ dụ chúng đến một nơi vắng vẻ để bắt lại truy hỏi, có thể từ đó mà lần ra được kẻ đầu sỏ sai khiến chúng."

Trương Liêm gật đầu.

Cả hai đi xuyên qua mấy dãy phố tới một cổng thành phụ, mới ra khỏi thành chưa được mười trượng, quay lại đã thấy hai tên lúc nãy vẫn bám theo đã ra khỏi cổng thành.

Thi Hồng Anh bất ngờ kéo tay Trương Liêm đứng lại.

Hai tên hán tử do dự một lát rồi tiếp tục tiến lên.

Chờ chúng đến gần, Thi Hồng Anh bất thần quay lại lạnh giọng hỏi, "Hai tên cẩu tặc các ngươi bám theo bổn cô nương làm gì?"

Tên giả dạng nông phu nói, "Chúng ta muốn tiễn các cô một đoạn đường tới chỗ thích hợp thôi mà!"

Rồi quay lại vẫy tay tên hán tử mi rậm, "Lão tứ lên đi! Nữ nhi đó vừa hé nhụy đấy."

Tên này cười khùng khục đáp, "Nhưng chỉ được một thì ăn thua gì? Nhị ca đâu phải là người biết nhường nhịn? Tới phiên tiểu đệ thì cũng đã tả tơi rồi."

Những lời bóng gió đó chẳng những Trương Liêm nghe không hiểu mà cả Thi Hồng Anh là thiếu nữ mới lớn chưa từng trải sự đời nên chẳng biết ẩn ý là gì.

Tuy nhiên cô ta đoán rằng từ cửa miệng bọn hung đồ này thì không mong gì có lời nào tốt lành, nên đẩy Trương Liêm về phía sau nói, "Tú muội hãy xem ta giáo huấn bọn cẩu tặc này!"

Tên giả dạng nông phu quay lại nhìn tên mi rậm nói, "Khâu lão tứ, giao món hàng giả cho ngươi, còn hàng thật thì để phần ta!"

Rồi cất một tràng cười khả ố, hắn sấn tới trước mặt Thi Hồng Anh vung trảo chộp vào ngực cô ta.

"Hô hô! " tên hán tử mày rậm cười tán thưởng.

Thi Hồng Anh đỏ bừng mặt quát lên một tiếng phất nhanh tay phải, phi trảo lập tức từ ống tay áo phát ra.

Ai biết được một thiếu nữ dung mạo như thiên tiên lại tiềm ẩn vũ khí giết người trong tay áo?

Vì song phương chỉ cách nhau có một bước, tên nông phụ lại xuất thủ trước không kịp đề phòng, bàn tay chưa chạm được tới ngực đối phương thì đã rú lên một tiếng, cả bộ ngực bị phi trảo xé toang!

Thấy thân thể tên giả dạng nông phu bầy nhầy máu thịt, gan ruột lòi cả ra ngoài, Trương Liêm cũng rú lên nhắm mắt lại không dám nhìn.

Thi Hồng Anh đá thi thể tên nông phu đang từ từ đổ xuống sang một bên, vẫy tên hán tử mi rậm nói, "Khâu lão tứ! Ngươi cũng tới đây!"

Tên này tận mắt chứng kiến tử y thiếu nữ vừa xuất thủ đã giết chết nhị ca của mình thần tốc và ác độc như thế, biết mình không phải là địch thủ, nghiến răng gào lên, "Yêu nữ! Mau phục danh tánh ra!"

Thi Hồng Anh cười đáp, "Danh tánh của bổn cô nương há có thể nói cho ngươi biết? Ta muốn ngươi tới đây thì cứ tới đã!

Tên hán tử mày rậm hừ một tiếng nói, "Yêu nữ ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ đứng đó chờ một lát!" lời chưa dứt đã quay người vội vã bỏ đi.

"Ðịnh chuồn ư?"

Thi Hồng Anh lao mình chặn trước mặt tên lão tứ, tên này hoảng hốt nhảy tránh sang bên rồi cắm đầu chạy. Thi Hồng Anh còn nhanh hơn nữa, vừa phi thân cắt ngang đường đối phương vừa phất nhanh tay áo. Tên hán tử mày rậm rú lên một tiếng rồi ngã sấp mặt xuống táng mệnh đương trường.

Phi trảo phát hai lần lấy hai mạng người, hơn nữa chết rất thảm khiến Trương Liêm kinh tâm động phách, run lập cập nói, "Tỷ tỷ, sao độc ác thế? Hai người đó chưa hẳn đã phải chịu tội chết."

Thi Hồng Anh ngắt lời, "Con mọt sách ngươi biết gì mà nói? Hai tên này là nanh vuốt của Tưởng Thụy Sinh, chẳng từ tội ác nào mà không nhúng tay vào. Bọn này đáng lẽ phải bị trừng trị từ lâu, rất có thể chúng cũng là hung thủ của vụ án ở Phong Kiều."

Trương Liêm ngạc nhiên nghĩ thầm, "Thi Hồng Anh đã tự nhận mình là người trong mộ, theo lời của Tiểu Tam thì cô ta là nhi nữ của Tưởng Thụy Sinh, sao bây giờ lại xưng hô với phụ thân mình bất kính như vậy? Phải rồi, cô ta từng nói rằng Tưởng Hồng Anh bị phụ mẫu ép duyên mà giả chết, như vậy đối phương là nạn nhân của Tưởng Thụy Sinh, không chừng ngoài việc ép duyên còn có ẩn tình nào khác. Thi Hồng Anh đã là người của Tưởng gia, rất có thể còn chịu sự hành hạ của bọn ưng khuyển này."

Nghĩ thế nên gật đầu nói, "Nếu tỷ tỷ đã biết rõ về chúng như vậy thì tiểu đệ không dám nói nữa, chỉ tiếc là giết cả hai tên thành ra không còn ai mà hỏi."

"Bọn này gồm có bốn tên xưng là Tô Châu tứ linh. Hai tên này chết, hai tên còn lại thế nào cũng đến. Chúng ta cứ tìm chỗ nấp chờ một lúc, lo gì không tóm được?"

Nói rồi dẫn Trương Liêm đi sang mé tả ẩn vào trong một đám cỏ rậm cách hiện trường chừng năm sáu trượng, đưa mắt nhìn về phía cổng thành quan sát.

Quả nhiên chẳng bao lâu đã thấy hai nhân ảnh vượt qua cổng phụ đi nhanh về phía hiện trường.

Tên hán tử đi trước kinh hãi kêu lên, "Hỏng rồi!" vừa nói vừa lao tới hai tử thi.

Thi Hồng Anh nói với Trương Liêm, "Tên đi đầu cao gầy là Lưu lão đại, còn tên kia thấp lùn đầu như quả bóng là Thích lão tam. Ngươi đừng sợ gì cả cứ nấp ở đây chờ để ta ra đó xem sao."

Trương Liêm vội nói, "Tốt nhất là đừng loạn sát."

"Cái đó thì chưa biết được. Thực tình thì ta chẳng phải là người lạnh máu giết người như tưởng đâu. Nhưng nếu kẻ khác muốn chết thì ta không còn cách nào khác. Ngươi đừng lo, và nhất là đừng để lộ mình, ta đi một lát sẽ về ngay!"

Dặn dò xong trườn sang trái vài trượng mới thong thả bước ra.

Thích lão tam ngưng thị nhìn Thi Hồng Anh rồi bỗng quay sang Lưu lão đại hớt hải nói, "Lão đại có nhớ lão nhị và lão tứ theo dõi hai đứa nữ nhân không?"

Thi Hồng Anh cướp lời, "Không sai! Chính hai tên đáng chết đó đã theo dõi bổn cô nương."

Rồi chỉ tay vào hai thi thể bầy nhầy.

Lưu lão đại biết sự việc đã trở nên nghiêm trọng vội rút ra một đoạn dây thừng dài chừng ba thước lớn bằng ba ngón tay dáng xù xì như một con rết lớn, lùi lại một bước đứng thủ thế, miệng gào lên, "Tiện nữ ngươi là ai?"

Thi Hồng Anh hừ một tiếng nói, "Trước hết bổn cô nương hỏi ngươi, ai đã ra lệnh cho các ngươi truy sát nhi tử của Thần kiếm thủ?"

Bấy giờ Thích lão tam cũng đã rút ra một con dao to bản, trầm giọng nói, "Có phải ngươi là con dâu của Trương lão tặc không?

Thi Hồng Anh đỏ bừng mặt quát lên, "Các ngươi có chịu nói không?"

Lưu lão đại cầm chặt đoạn thừng, cất giọng hùng hổ, "Cô nương có định uy hiếp người ta thì cũng nên coi mả dọn cỏ, hỏi xem chúng ta là nhân vật nào đã chứ?"

Thi Hồng Anh bĩu môi xí một tiếng, "Hừ, chỉ là loại nô gia mà cũng dám mạo xưng là nhân vật này nhân vật nọ nghe mà buồn nôn! "

Cô ta đã có chủ định từ trước, tin rằng chỉ có cho bọn này biết lợi hại mới chịu nói ra, lại không muốn kéo dài thời gian vì sợ có thêm người đến đối với Trương Liêm sẽ bất lợi.

Vì thế vừa nói dứt câu đã phi thân lướt tới hai tay áo cùng phất, lập tức hai đạo hàn quang một vàng, một trắng từ tay áo bắn ra phân biệt nhằm vào hai đối thủ.

"Kim ngân song trảo!"

Rốt cuộc Lưu lão đại cũng có chút kiến thức, hoảng hốt kêu lên, nhảy tránh sang một bước dài rồi vung sợi thừng múa lên như chong chóng ngăn cản ngân trảo đang uy mãnh chộp tới.

Trong lúc đó Thích lão tam chậm mất nửa bước bị kim trảo chộp tới trước ngực vội vàng vung đao chặn lại.

Nào ngờ Kim ngân song trảo chính là binh khí khắc tinh của các loại binh khí khác, thanh đao to bản vừa chạm vào kim trảo đã vang lên âm hưởng cực lớn bị gãy thành hai đoạn, cả người cũng bị chấn lùi tới năm sáu thước ngã bịch xuống.

Lưu lão đại thấy đồng bọn thất thủ liền xông vào ứng cứu nhưng Thi Hồng Anh một lần nữa xuất ngân trảo đánh ra.

Sợi Ngô công thằng vừa nhằm vào cánh phải Thi Hồng Anh nhưng chưa kịp tới mục tiêu thì đã bị ngân trảo chộp lấy chấn đứt làm ba đoạn!

Thích lão tam nhân khoảnh khắc quý giá đó vội đứng lên.

Lưu lão đại tay không binh khí chẳng còn tinh thần đâu mà chiến đấu vội đưa mắt ra hiệu cho Thích lão tam rồi cả hai cùng hú dài một tiếng phóng mình bỏ chạy.

Thi Hồng Anh biết đối phương phát tín hiệu cho đồng bọn, quát to một tiếng lao lên chặn đường.

Hai tên hán tử còn chưa kịp tới cổng thành thì bị chặn lại.

Thi Hồng Anh cất tiếng hỏi, giọng đầy vẻ đe dọa, "Các ngươi muốn sống hay muốn chết?"

Lưu lão đại thấy thân pháp của nữ sát tinh siêu phàm như vậy biết khó chạy thoát liền quát to, "Lão tam! Chúng ta liều mạng với tiện nữ này! "

Ðồng thời vung chưởng xông vào như mãnh hổ.

Thi Hồng Anh cười nhạt nói, "Các ngươi mà cũng xứng ư?"

Dứt lời khẽ chao mình tránh ngay được chưởng lực của Lưu lão đại, thuận tay phát ra một trảo.

Lưu lão đại bị kim trảo chộp một đường từ vai xuống tới bụng, xương thịt vỡ vụn gục xuống trút hơi thở cuối cùng.

Thích lão tam định xông vào phối hợp phản công nhưng thấy lão đại đã chết thảm nên chẳng còn hồn vía nào nữa cắm cổ chạy vào cửa thành.

Hắn vừa tới cổng thì bị Thi Hồng Anh đuổi kịp chộp vào vai giật ngược lại làm ngã ngửa ra, trên vai trái máu tuôn đẫm áo.

Thi Hồng Anh hằn giọng, "Nếu không muốn đi theo ba tên đồng bọn thì mau trả lời câu hỏi của bổn cô nương đây!"

Thích lão tam thấy có cơ may giữ được mạng sống vội nén đau nói, "Cô nương, muốn hỏi gì, thì xin cứ hỏi!"

"Ai đã ra lệnh cho các ngươi truy sát nhi tử của Thần kiếm thủ?"

"Chúng tôi..."

Thích lão tam mới thốt lên được hai tiếng, chợt từ bên trong cổng thành lóa lên một tia chớp bắn tới, Thi Hồng Anh vừa nhìn lại thì đã thấy một mũi ngân châm cắm đúng vào yết hầu Thích lão tam, tên này phát ra mấy tiếng khùng khục rồi ngoẹo đầu xuống bất động.

Thi Hồng Anh kinh hãi nhảy vút lên tường thành định truy tìm hung thủ thì chợt nghe tiếng nói phát ra từ ngay bên trong cánh cổng, "Cô nương chẳng cần tìm, bổn nhân ở đây!"

Tiếp đó một người bước qua khỏi cổng thành đến bên cạnh thi thể Thích lão tam thì đứng lại.

Thi Hồng Anh đưa mắt nhìn xuống thấy người đó là một trung niên tú sĩ mình bận thanh bào, dáng vẻ phong lưu thoát tục.

Trung niên tú sĩ hơi cúi mình phất tay, lập tức mũi ngân châm bật khỏi yết hầu Thích lão tam bay tọt vào tay áo, từ vết thương một vòi máu phun ra.

Trung niên tú sĩ quay lại ngẩng lên nhìn Thi Hồng Anh cười nói, "Cô nương sử dụng Kim ngân song trảo huyền diệu như thế, tất là truyền nhân của lão Ma Cô, sao không xuống đây nói chuyện?"

Thi Hồng Anh thấy thủ pháp thu ám khí của đối phương cao minh như thế biết gặp phải cường địch liền ngầm vận công phòng bị, nhíu mày hỏi, "Ngươi là ai? Tại sao dám giết người diệt khẩu?"

Trung niên tú sĩ thản nhiên cười đáp, "Tên xuẩn tài đó thì biết được bao nhiêu mà cô nương tra hỏi cho nó phí công?

Bởi thế hắn có chết hay không cũng như nhau cả, chẳng qua bổn nhân giúp cô nương đỡ lãng phí thời gian thôi?"

Thi Hồng Anh biết đối phương giảo biện, hừ một tiếng nói, "Ai cần ngươi giúp?"

Trung niên tú sĩ trên môi hiện nụ cười dâm đãng nói, "Cần gì cô nương sai bảo chứ? Chỉ cần gặp một thiếu nữ xinh đẹp hiếm có như cô nương thì ai cũng có nghĩa vụ... "

Hắn chưa dứt lời bỗng quay ngoắt lại chạy bổ về phía rừng trúc nơi Trương Liêm đang ẩn mình.

Thi Hồng Anh phát hoảng kêu lên một tiếng rồi lao xuống tường thành đuổi theo, nhưng thân pháp của trung niên tú sĩ hết sức phi phàm, cô ta mới chạy được nửa đường thì thấy đối phương đã dừng lại bên rừng trúc.

Chợt nghe từ trong khu rừng vang lên tiếng cười kha kha và thanh âm một lão nhân nói, "Ðỗ tú tài lâu nay vẫn mạnh khoé chứ?"

Tiếp đó một nhân ảnh bước ra đứng đối diện với trung niên tú sĩ.

Ðó là một lão nhân thấp lùn chân tay ngắn cũn, đầu to tướng, râu mọc xồm xoàm, mình bận chiếc áo đen ngắn.

Thi Hồng Anh thấy lão nhân thì mừng rỡ kêu lên, "Bàn sư bá cũng tới đây ư?"

Hắc y lão nhân hừ một tiếng nói, "Nha đầu ngươi thật to gan! Dám gây sự với Nhuyễn cốt tú tài, chỉ sợ táng thân lúc nào không biết đó! Mau đưa người của ngươi tìm một nơi nào ẩn thân an toàn một chút, còn việc gì ở đây thì cứ để mặc ta lo liệu cho!"

Thi Hồng Anh đã từng nghe danh Nhuyễn cốt tú tài Ðỗ Nhất Châm lừng danh khắp võ lâm là một nhân vật võ công thượng thặng nhưng cũng là tay bợm tình nổi tiếng, không ngờ chính hắn lại ở ngay trước mặt mình thì không khỏi giật mình chấn động.

Cô ta không dám nói gì thêm vội đi vào khu rừng trúc thấy Trương Liêm mặt tái nhợt ngồi phịch dưới đất, lo lắng hỏi, "Ngươi sao thế?"

Trương Liêm lắc đầu đáp, "Khi vị trung niên tú sĩ kia đến, không hiểu tại sao tiểu đệ bỗng bất tỉnh nhân sự, khi tỉnh lại thì đã thấy hắc y lão nhân đứng bên cạnh."

"Ngươi đã bị điểm huyệt đạo, để ta cõng ngươi chạy."

Thi Hồng Anh nói rồi liền kéo người Trương Liêm lên lưng, bấy giờ liền thấy trong rừng trúc bóng người thấp thoáng, kèm theo tiếng kình phong rít lên, biết ngay song phương đã động thủ với nhau.

Thi Hồng Anh chẳng nghĩ gì nữa, liền phóng chân cõng Trương Liêm chạy ra khỏi rừng trúc rồi vượt thành ra ngoài, nàng chạy một mạch thẳng đến bến sông, thuê một con thuyền lập tức rời bờ, lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm nhìn Trương Liêm nửa nằm nửa ngồi bên mạn thuyền hỏi, "Nhà ngươi ở đâu, trước tiên ta đưa ngươi về nhà rồi nói."

Trương Liêm lúc này đã định lại thần chí, thở dài một hơi nặng nề nói, "Hàn xá ở Hổ Ðầu Nham, cách đây khá xa, thực không dám làm phiền cô nương."

Thi Hồng Anh hơi ngớ người nói, "Thế Hổ Ðầu Nham có mấy người tên Trương Hành Vũ?"

Trương Liêm nghiêm nét mặt đáp, "Hổ Ðầu Nham chẳng phải là địa phương rộng lớn, chỉ có một mình gia nghiêm tên húy Hành Vũ."

Thi Hồng Anh cười nói tiếp, "Nói như thế thì lệnh tôn phải chính là Thần kiếm thủ, nhưng vì sao ngươi đến một chút võ công cũng không biết?"

Trương Liêm nghe nói thì hai má nóng lên, lắc đầu gượng cười nói, "Chuyện này nói ra thật kỳ quái, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy gia phụ luyện võ công bao giờ."

Thi Hồng Anh cũng không nói ra được nguyên do chuyện này, chung quy nghĩ thấy bên trong tất có vấn đề, chỉ chau mày ngài nói, "Lệnh tôn thật là kỳ nhân, nghe nói ông ấy với pho Hồi quang kiếm pháp từng gây uy danh chấn động võ lâm suốt hai mươi năm, làm sao lại không chịu truyền võ công cho nhi tử của mình, khiến ngươi chút nữa thì bị người ta chôn sống, chẳng lẽ ngươi cũng như ta chăng?"

Trương Liêm ngạc nhiên nhìn cô ta hỏi, "ân thư thân thế ra sao?"

Thi Hồng Anh vừa rồi chỉ nhận thấy đồng cảnh đồng tình mà buột miệng nói, giờ bị hỏi thì mặt hơi biến sắc, đôi nhãn châu chuyển động nhanh, một lúc giọng u mặc nói, "Ta vốn được Tưởng gia thu nhận nuôi dưỡng, nhưng nguyên do đâu lại được nhận về nuôi thì ta chẳng hề biết. Chỉ biết cả nhà Tưởng Thụy Sinh rất giỏi võ công, nhưng chẳng hề dạy cho ta một ngón phòng thân. May mà ba năm trước trong một lần ta đi dâng hương ở Huyền Diệu quán gặp được một vị lão đạo cô, biết ta là người ham mê võ thuật liền cho ta một cuốn sách, bảo rằng ta ngầm theo trong đó mà luyện tập thế nào cũng có ngày thành tựu. Mươi hôm trước đây, nhân một lần ta lén nghe được Tưởng Thụy Sinh định đem gả ta cho điệt nhi của ông ta, đồng thời cũng biết được ta vốn không phải họ Tưởng mà là họ Thi. Bây giờ ta mới bàn với nha hoàn chuyên hầu hạ cạnh ta lập kế giả chết qua ải, ta bế khí giả chết để cho vào áo quan, tối đến nha hoàn lén giúp mở quan cho ta rồi đặt đá vào trong đó cho nặng, sau đó ta chạy trốn khỏi nhà họ Tưởng."

Trương Liêm lặng nghe Thi Hồng Anh kể lại chuyện mình, trầm mặc nói, "ân thư có thể đến nương thân với lệnh sư chứ?"

Thi Hồng Anh nói, "Tối mà ta thoát khỏi áo quan liền chạy đến Huyền Diệu quán, nhưng chỉ nhận được thư của gia sư để lại nói cho biết Thần kiếm thủ ở Hổ Ðầu Nham đang lâm nguy, gia sư phải đi đến đó. Tính ra thì đi cũng đã được mấy ngày rồi, ta chẳng biết Hổ Ðầu Nham là nơi nào, sau đó nghe có người nhắc đến tên của ngươi, rồi càng không ngờ chúng ta lại gặp nhau."

Trương Liêm vẫn còn chưa dám tin chắc Thần kiếm thủ có đúng là phụ thân mình hay không, nhưng nghe nói Hổ Ðầu Nham gặp hung sự thì rồi lên vội nói, "Chúng ta nhanh lên bờ, đi về hướng nam."

Thi Hồng Anh ngớ người hỏi lại, "Ngươi muốn đi đâu?"

"Hổ Ðầu Nham! "

Trương Liêm đáp với sắc diện khẩn trương nôn nóng, cơ hồ chỉ muốn bay về nhà liền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio