Nói xong câu ấy, Mạc Dịch buồn bực đi đi lại lại tại chỗ, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Dưới ngọn đèn âm u tù mù ở hành lang, khuôn mặt trắng bệch vì mất máu của anh giờ phút này càng tái nhợt, đôi môi mím chặt cũng không có lấy một chút huyết sắc.
Đến lúc này Vương Trạch Chi mới tiêu hóa xong những suy luận vừa rồi của Mạc Dịch, cả người không khỏi rợn hết cả da gà.
Cậu nuốt khan, cất tiếng hỏi: “Ừmm… Nếu chúng ta sắm vai nạn nhân, người kia sắm vai đồ tể, vậy… ai là khán giả đây?”
Mạc Dịch lắc đầu, vẻ mặt khá nghiêm trọng: “Tôi cũng không biết.”
Anh mím môi, do dự nói tiếp: “Vừa rồi lúc Tôn Tiểu Nham ngã xuống, hình như tôi nghe thấy một tiếng cười.”
Vương Trạch Chi nghe mà sởn cả tóc gáy, da gà da vịt nổi đầy mình. Cậu co rụt bả vai, mỉm cười gượng gạo: “Anh… Anh đừng dọa em.”
Đáp lại cậu là một cái nheo mắt của Mạc Dịch.
Anh cúi đầu miết nhẹ tờ giấy trong tay, làn da tiếp xúc với chất liệu thô ráp khiến trang giấy mỏng manh yếu ớt phát ra âm thanh “sột soạt” khe khẽ.
Ánh mắt Mạc Dịch chăm chú rất lâu vào chữ viết bên trên. Trong con ngươi tối thẫm không rõ đang suy nghĩ cái gì.
Bầu không khí chốc lát yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ.
Vương Trạch Chi thấy anh cứ lăn qua lộn lại tờ giấy, liền tò mò cất tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Trên giấy có vài con chữ đó thôi, anh nhìn gì mà lâu vậy?”
Câu nói của cậu tựa như đã thức tỉnh Mạc Dịch.
Anh ngẩng đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, đôi mắt đen thẫm hướng về phía Vương Trạch Chi, nhưng không phải đang nhìn cậu mà như xuyên thấu qua thân thể Vương Trạch Chi vậy.
Anh hỏi một đằng đáp một nẻo: “Tôi đang nghĩ, thi thể đã đi đâu.”
Vương Trạch Chi sửng sốt: Thi thể ư?
Mạc Dịch tiếp lời rất nhanh: “Trận tàn sát này vốn là để che giấu chứng cứ, cho nên tuyệt đối không thể liều lĩnh vận chuyển thi thể của hơn ba trăm đứa trẻ ra ngoài một cách lộ liễu được. Vậy thì chúng đã đi đâu?”
Ánh mắt Vương Trạch Chi nghiêm túc hẳn lên. Cậu lấy tay đẩy gọng kính, nghĩ ngợi thật cẩn thận đoạn đáp. “Có thể chia thành nhiều chuyến để vận chuyển ra ngoài vào ban đêm chăng?”
Mạc Dịch gật gật đầu. “Cũng có khả năng.”
Nói đoạn anh giơ tờ giấy trong tay mình lên cho Vương Trạch Chi xem:
“Nhưng nếu vậy thì tại sao còn muốn chúng ta “FIND US” – đi tìm bọn chúng?”
Đáp án đã rõ rành rành — thi thể của những đứa trẻ, rất có khả năng vẫn bị giấu trong chính cô nhi viện này.
Vương Trạch Chi nhăn mày bối rối: “Nhưng cô nhi viện này lớn như vậy, chúng ta tìm bằng cách nào? Hơn nữa…”
Cậu quay đầu nhìn cánh cửa sắt đã bị khóa chặt, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm, lẳng lặng nằm phía cuối hành lang.
Hơn nữa, những thi thể ấy có khả năng rất lớn là — ở bên dưới tầng hầm.
Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày càng sâu, Mạc Dịch ngẩng lên nhìn về phía đại sảnh sáng ngời ở đầu còn lại của hành lang, đột nhiên nảy ra một ý. “Tôi có cách rồi.”
Lời còn chưa dứt, anh đã xoay người bước khỏi hành lang, bóng lưng cao gầy thẳng tắp, tuy khuất sáng lại cho người ta cảm giác an tâm lạ thường.
Vương Trạch Chi hơi khựng lại, rồi cũng chạy theo.
Ánh đèn trong đại sảnh sáng rực, vũng máu trên mặt đất đã khô một nửa, nhìn vẫn rợn cả người. Một vệt máu dài kéo lê vào một hành lang, để lại dấu vết màu đỏ sậm dưới mặt sàn bóng loáng.
Mạc Dịch nói:
“Nếu chúng ta đóng vai cô nhi, vậy thì… sau khi Tôn Tiểu Nham chết, thi thể của cô ta chắc chắn sẽ được chất chung một chỗ với các cô nhi khác”
Xem vệt máu trên mặt đất kia, Vương Trạch Chi đã hiểu anh muốn nói gì, bèn tiếp lời: “Chỉ cần lần theo vết máu, chúng ta có thể tìm được các thi thể.”
Mạc Dịch mỉm cười gật gật đầu: thông minh hơn Giang Nguyên Bạch ở màn chơi trước rồi đấy.
Hai người theo vết máu bước vào bên trong.
Hành lang này là nơi nghỉ ngơi của các người chơi, là đoạn dài nhất trong số bốn hành lang của cô nhi viện. Ngọn đèn yếu ớt không chiếu được hết các ngõ ngách, khiến phần cuối hành lang chìm sâu trong bóng tối. Song song hai bên là mấy gian phòng giống nhau như đúc, tổng cộng mười hai gian.
Đoạn đầu hành lang nhoe nhoét máu, vết kéo lê đổi thành từng tảng máu lớn kèm theo nội tạng cùng thịt vụn, tựa như là… hiện trường của một vụ phân thây vậy.
Lượng máu phun ra quá lớn, tung tóe gần hết cả nửa đầu hành lang, bao trùm tất cả những vết tích khác.
Mạc Dịch âm thầm nhíu mày, quay đầu nói với Vương Trạch Chi: “Xem ra đành phải phân công nhau tìm kiếm rồi.”
Vương Trạch Chi gật đầu vẻ bất đắc dĩ.
Mạc Dịch phụ trách sáu gian phòng phía bên trái, Vương Trạch Chi phụ trách sáu gian còn lại bên phải.
Anh xoay người đi vào gian thứ nhất. Nội thất trong này cũng đã khôi phục bộ dáng trong quá khứ. Đèn chùm trên đầu tỏa sáng rực rỡ, tuy không gian không còn tối tăm như trước nhưng vẫn không thể nào xua tan lạnh lẽo ở trong lòng.
Những giọt máu nằm rải rác trên mặt đất không theo quy tắc nào cả.
Mạc Dịch đi một vòng quanh phòng, vừa đi vừa gõ gõ đập đập, thử thăm dò vách tường xem có khoảng rỗng nào hay không, rồi khom lưng tìm kiếm khe hở trên mặt sàn mong thấy được lối vào tầng hầm giống như lần trước.
— chỉ tiếc đều là công cốc.
Anh cau mày bước ra ngoài, tiến vào căn phòng thứ hai.
Gian này gần như chẳng khác gì, cũng có rất nhiều vết máu và hoàn toàn không thấy tường kép hay mật thất nào đằng sau vách tường hay bên dưới mặt đất cả.
Chân mày Mạc Dịch càng lúc càng nhíu lại.
Lúc quay người trở ra bên ngoài, anh vừa lúc đụng phải Vương Trạch Chi cũng bước ra từ phòng đối diện.
Vương Trạch Chi lau lau mấy giọt mồ hôi trên trán, hỏi: “Anh có phát hiện được gì không?”
Mạc Dịch không đáp mà chỉ ngẩn người ra nhìn cậu.
Vương Trạch Chi thấy hơi sợ, vội quơ quơ bàn tay trước mắt anh. “Sao vậy…”
Còn chưa nói xong, những từ ngữ tiếp theo đã nghẹn lại trong cổ họng, không thốt nổi một âm tiết nào — Vương Trạch Chi thấy bàn tay đang giơ lên của mình dính đầy máu.
Cậu hơi sợ sệt ngẩng đầu nhìn Mạc Dịch, chỉ thấy anh đã đứng sát ngay trước mặt, đôi mắt đen nhánh nhìn cậu chằm chằm, khuôn mặt tái nhợt hơi ửng đỏ.
Anh lẩm bẩm thì thào:
“under your bones, beneath your skin
I’m here with thee forever and ever”
Vương Trạch Chi sửng sốt: đây là… bài thơ khắc ở trên bàn?
Tuy biểu cảm trên khuôn mặt Mạc Dịch không thay đổi quá nhiều, nhưng ánh mắt đã bán đứng tâm tình đang nổi sóng của anh.
Tốc độ nói chuyện của Mạc Dịch vô thức trở nên gấp gáp:
“Lúc trước tôi vẫn tưởng ngôi thứ nhất trong bài thơ này là tác giả. Nhưng hóa ra tôi đã nhầm — ngôi thứ nhất ở đây thực ra là các người chơi.”
Vương Trạch Chi sửng sốt.
Hô hấp Mạc Dịch thoáng trở nên dồn dập. Anh hít sâu một hơi mới tiếp tục nói:
“Từ lúc bước vào màn chơi này cho đến tận bây giờ, mỗi người chúng ta đều đi lại bên dưới xương cốt cùng huyết nhục của các cô nhi.”
Vương Trạch Chi đã hiểu ra, khuôn mặt lập tức tái mét: “Cho nên… thi thể kỳ thật vẫn luôn nằm ngay trên đầu chúng ta sao?”
Mạc Dịch gật gật đầu — anh rốt cục đã biết, trước khi tuyến thời gian bị đảo ngược, vết nước đen luôn hiện hữu trên trần nhà đến từ nơi nào, cùng với tại sao trần nhà trong cô nhi viện lại thấp như vậy.
Hai người bước nhanh vào căn phòng sau lưng, ngước mắt nhìn lên. Quả nhiên khe hở giữa trần nhà và vách tường có vết máu nửa khô rỉ ra, đã chuyển thành màu nâu sậm.
Vương Trạch Chi đứng lên một chiếc giường, vươn tay thử đụng vào khu vực trần nhà bị thấm máu. Quả nhiên, mảng trần buông thõng xuống, một cánh cửa ngầm mở ra.
Mùi máu tanh ập thẳng vào mặt khiến Vương Trạch Chi bị sặc cho liên tục ho khan.
Cậu hơi kiễng chân, bật đèn pin luôn đem theo bên mình lên rồi soi vào bên trong. Ngay lập tức tình cảnh trước mắt khiến cậu kinh hoảng đến mức nói không nên lời.
Trong không gian tối tăm phủ kín bụi bặm là xương cốt chất chồng, hình như là xương đùi trẻ con. Ở gần nơi cậu đứng nhất có hai cái chân vẫn còn đầy đủ da thịt.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là một bộ phận bị phân tách từ cơ thể của Tôn Tiểu Nham.
Vương Trạch Chi cố nén cơn buồn nôn rồi nhảy xuống, thuật lại chi tiết cảnh tượng vừa mới trông thấy cho Mạc Dịch nghe.
Mạc Dịch bình tĩnh gật gật đầu, nói: “Nếu tôi đoán không sai, trần nhà ở tất cả mọi nơi trong cô nhi viện này đều có di hài bị phân thây của bọn nhỏ.”
Có lẽ đã có suy đoán từ trước nên lần này Vương Trạch Chi không đến nỗi quá kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn tái mét lại. Dù sao cũng ít ai tiếp nhận nổi chuyện mình đã sinh hoạt dưới hơn ba trăm bộ xương khô trong gần ba ngày liền.
Mạc Dịch xoay người nói: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục dỡ bỏ trần nhà ở những chỗ khác nữa.”
Vương Trạch Chi gật gật đầu đi theo sau lưng anh bước ra ngoài.
Bọn họ xuyên qua hành lang, đang chuẩn bị tiến vào một căn phòng khác thì đến nửa đường, Vương Trạch Chi lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, bèn mở miệng hỏi:
“Đúng rồi, vừa nãy em chỉ nhìn thấy… một phần của Tôn Tiểu Nham thôi, còn không thấy Triệu Nghị Thành cùng Tống Kỳ. Anh nghĩ… có khi nào bọn họ cũng…?”
Bước chân Mạc Dịch hơi khựng lại, anh đáp: “Mỗi người đều có vai diễn riêng do cô nhi viện an bài, Triệu Nghị Thành cũng không ngoại lệ.”
Nhắc đến Tống Kỳ, Mạc Dịch lại thấy hơi khó xử, anh cũng không biết phải giải thích thế nào nữa.
“Tống Kỳ” nằm ngoài mọi quy tắc, cũng không được phân cho vai diễn gì cả, nhưng anh cũng không thể nói với Vương Trạch Chi hắn là sương mù âm hồn bất tán biến thành được đúng không?
Mạc Dịch nhíu mày suy nghĩ rất nghiêm túc, đoạn nói: “Về phần Tống Kỳ, cậu cứ coi như là hắn đã chết rồi đi.”
Vương Trạch Chi: “…”???
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp:
“Sao tôi không biết là mình đã chết rồi vậy?”