Sương mù vô cùng vô tận mang theo lạnh lẽo giá buốt, quay cuồng trong kh ủng bố và nỗi kinh sợ không lời, lặng lẽ nuốt trọn hết thảy vạn vật.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tựa như tất cả âm thanh đã bị hấp thụ, chỉ còn lại tĩnh mịch hoang vu đáng sợ mà thôi.
Nhưng sương mù kinh khủng ấy lại như thần phục Mạc Dịch, không hề động vào mà để trống một khoảng nhỏ bên người anh. Chỉ như một làn sương khói bình thường, nó ngoan ngoãn quấn quýt quanh ngón tay Mạc Dịch.
Trái tim anh đập thình thình trong lồ ng ngực, cả không gian dường như chỉ còn lại tiếng th ở dốc dồn dập của anh.
Mạc Dịch vô thức áp tay lên ngực trái, tình cảnh sống chết chỉ trong gang tấc vừa rồi khiến nhịp tim anh tăng nhanh đến suýt nổ tung. Đến tận bây giờ anh vẫn còn thấy đầu óc hơi quay cuồng.
Dõi mắt ra xa cũng chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa.
— Tựa như trên thế giới này không còn tồn tại sắc thái bình thường nào khác nữa.
Màn đánh cược này, anh đã thắng.
Mạc Dịch hít sâu một hơi ép trái tim mình bình tĩnh trở lại.
Cách đây không lâu, anh đã đoán ra Tống Kỳ chính là sương mù ở màn chơi lần trước.
Cho nên trong giây phút giằng co vừa rồi, anh chọn viết vào lòng bàn tay Tống Kỳ, bảo hắn đi tìm thi hài của hai anh em, mà không nhờ Vương Trạch Chi trợ giúp, là xuất phát từ suy đoán ấy.
— hơn nữa, nhìn nét mặt hoảng sợ cùng cực của “Triệu Nghị Thành” thì biết cấp bậc của tên boss “Tống Kỳ” này phỏng chừng cũng không thấp.
Mạc Dịch mím mím môi, cố đè nén cảm giác bất an dâng trào trong lòng mình.
Kỳ thật hành động này, cộng thêm mở cửa cô nhi viện lúc sau đồng nghĩa với việc anh đã đặt cược tính mạng mình vào thực thể không rõ hỉ nộ, không hiểu căn nguyên lại nguy hiểm đến tột cùng ấy.
Thứ cảm giác vượt ngoài tầm kiểm soát thật khiến người ta khó chịu, như giẫm bước giữa đám mây bồng bềnh, dưới chân không có điểm tựa, bên cạnh lại tràn ngập nguy hiểm cùng bất định, toàn thân bị cảm giác mơ hồ khủng hoảng bao vây.
Lúc này, sương mù trước mắt bỗng chậm rãi ngưng tụ, hệt như khoảnh khắc cuối cùng trong màn chơi trước, hình thành một bóng người.
Tống Kỳ.
Vẻ ngoài của hắn có chút khác biệt so với khi ở trong trò chơi, ngũ quan càng mạnh tính công kích, sắc bén mà lạnh lùng, màu sắc con ngươi nhạt đến mức chỉ như một mảng xám trắng chảy xuôi.
Hắn đứng cách anh không xa, cất tiếng nói: “Anh đã sớm phát hiện ra rồi.”
Một câu trần thuật.
Đôi mắt Mạc Dịch hơi u ám, toàn thân anh căng cứng lên, không trả lời hắn.
“Tống Kỳ” tiếp tục: “Cũng là do tôi sơ sẩy…”
Hắn chỉ nói một nửa liền ngừng lại, rồi ung dung lái sang chuyện khác:
“Vương Trạch Chi đã bị tôi cho hôn mê, chờ đến khi thời gian đếm ngược kết thúc, cậu ta sẽ tự động trở lại thế giới thực.”
Nghe vậy Mạc Dịch cũng hơi thả lỏng, anh nheo mắt hỏi: “Khi vừa bắt đầu màn chơi, thời điểm cô gái kia mở cửa là lúc anh trà trộn vào sao?”
Khi ấy Mạc Dịch nhớ rõ mình đếm được chín người chơi, nhưng sau khoảnh khắc người kia mở cửa, nhân số liền biến thành mười.
Anh còn tưởng do hiện trường rối loạn mới khiến mình đếm sai — hiện tại xem ra không phải vậy rồi.
Khuôn mặt “Tống Kỳ” không chút hoang mang, hắn đáp:
“Tôi không thể can thiệp vào các diễn biến trong màn chơi, cho nên cửa phải do các anh mở ra, bằng không tôi vĩnh viễn không thể bước vào nửa bước.”
Những lời này một ngữ hai nghĩa.
Mạc Dịch hơi cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên. Bảo sao lúc nãy “Tống Kỳ” kêu anh mở cửa mà không tự mình giải phóng cho sương mù tấn công vào trong.
“Tống Kỳ” chậm rãi bước từng bước về phía trước, sương mù dày đặc quanh quẩn bên thân hắn. Đôi mắt cũng màu sương ấy nhìn chăm chú vào Mạc Dịch, ngữ khí chợt trở nên từ tốn lại trầm lắng: “Hình như anh có rất nhiều nghi vấn.”
Mạc Dịch nhìn hắn không nói gì.
Thanh âm trầm nhẹ vang vọng trong không gian bốn bề trống trải, mang theo chút hàm ý mê hoặc dây dưa:
“Đổi một câu hỏi lấy một câu hỏi, thế nào? Nhưng mà… chỉ giới hạn trong màn chơi này thôi, những điều khác tôi không cách nào nói cho anh được.”
Mạc Dịch giương mắt nhìn về phía đồng hồ đếm ngược màu huỳnh quang lơ lửng giữa không trung: còn dư mười phút nữa.
Cuộc mua bán này quá hời.
Anh bình tĩnh nhìn về phía “Tống Kỳ” gật gật đầu, sau đó cất tiếng hỏi:
“Tại sao cô nhi viện lại là khán giả?”
Vấn đề này vẫn luôn đeo bám anh hồi lâu, rõ ràng đám khán giả ngoại trừ có mặt vào ngày hành quyết thì không còn gì liên quan đến cô nhi viện cả, cớ sao lại trở thành tòa kiến trúc này?
“Tống Kỳ” nhướn nhướn lông mày: “Sau khi mở khóa nhiệm vụ phụ, độ khó của trò chơi sẽ tăng lên, trong trường hợp của màn chơi này thì nó muốn tái hiện lại cuộc thảm sát, cho nên nó cần những nhân vật có mặt vào ngày hôm ấy.”
Hắn tiếp tục tiến lên một bước, nói:
“Màn chơi phân chia vai diễn căn cứ vào tiêu chuẩn do chính nó định ra. Kiến trúc của cô nhi viện này đã chứng kiến hết thảy những chuyện phát sinh, cho nên mới bị chọn vào vai khán giả.”
Mạc Dịch gật đầu vẻ hơi đăm chiêu, lại truy hỏi thêm: “Vậy nạn nhân và kẻ thi hại thì dựa trên tiêu chuẩn nào?”
“Tống Kỳ” cười cười: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi.”
Nghe vậy Mạc Dịch nhíu mày ỉu xìu, sau đó khẽ xoa xoa cằm, ý bảo đối phương đặt câu hỏi đi.
Tống Kỳ hỏi: “Làm sao anh biết địa điểm chôn vùi xương cốt của cặp anh em kia?”
“Thứ nhất, hai người đó phụ trách vận chuyển thi thể. Thứ hai, manh mối mà bọn họ dùng để gợi ý cho chúng ta là trò chơi Hangman. Thứ ba, mỗi lần có người chơi tử vong thì xác chết đều bị treo cổ ở nơi ấy. Cuối cùng là những phương vị ở trong bài thơ.”
Nói xong, Mạc Dịch dừng một chút rồi đột nhiên mỉm cười:
“Đương nhiên, thêm vào đó tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng sàn nhà cùng vách tường của tất cả các gian phòng rồi, không có không gian ngầm nào cả. Chỉ còn cửa là nơi duy nhất tôi chưa động tới, đương nhiên tính khả thi là cao nhất.”
Anh nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, đoạn nói: “… Thực ra ý cuối cùng mới là nguyên nhân chủ yếu.”
Tống Kỳ âm thầm giật giật lông mày.
— Đã thế anh còn nói ra một tràng kia để làm gì?
Có được đáp án rồi, Tống Kỳ cũng không úp mở mà lập tức cho Mạc Dịch câu trả lời về vấn đề trước đó của anh:
“Là khi thức ăn đột nhiên trở nên ngon miệng. Người chơi chọn đồ ăn của cô nhi sẽ bị áp vào vai nạn nhân, còn những ai ăn đồ sang quý sẽ trở thành kẻ thi hại.”
Mạc Dịch nhíu mày: “Chẳng phải Tôn Tiểu Nham cũng…?”
Tống Kỳ đối đáp trơn tru: “Trò chơi chỉ cần hai vai thủ ác, những kẻ dư thừa sẽ bị cho làm cô nhi ăn vụng đồ của người quản lý, là đối tượng bị đuổi giết trước tiên.”
Hắn nói xong lại tiến gần thêm một bước. Lúc này giữa hắn và Mạc Dịch chỉ còn cách nhau một sải tay: “Hiện giờ anh nợ tôi hai câu.”
Mạc Dịch bất đắc dĩ gật đầu, khoanh tay chờ đối phương đặt câu hỏi.
“Anh lớn lên ở đâu?”
Vấn đề này quá bất ngờ khiến Mạc Dịch không khỏi sửng sốt. Anh mím môi, ánh mắt thoáng ảm đạm:
“… Cô nhi viện Ryder.”
“Anh bao nhiêu tuổi?”
“… Hai mươi sáu.”
Tống Kỳ gật gật đầu, nói: “Được rồi, tới lượt anh.”
Khuôn mặt Mạc Dịch giờ phút này hơi xanh xao, anh giương đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Tống Kỳ:
“Độ khó của màn chơi này vốn không cao, nhưng cuối cùng gần như trở thành một tử cục, vì sao như vậy?”
Động tác của Tống Kỳ thoáng ngập ngừng, hắn nâng đôi mắt xám nhạt màu nhìn lại Mạc Dịch:
“… Bởi tôi đã can thiệp vào diễn biến của trò chơi, nên mới làm độ khó của nó tăng lên.”
Quả nhiên.
Vì thế, ngay từ đầu màn chơi này thoạt trông dễ dàng đó, nhưng lại che giấu tầng tầng lớp lớp bẫy rập cùng thòng lọng trí mạng, cuối cùng cấu thành một tử cục gần như tuyệt đối — nếu bọn họ không mở cửa ra thì nơi đây chắc chắn sẽ trở thành mồ chôn cả đám.
Mạc Dịch nhìn về phía Tống Kỳ, cả thân mình căng thẳng như lâm đại địch chờ đợi câu hỏi kế tiếp của hắn.
Chỉ nghe Tống Kỳ nói:
“Anh thích ăn chocolate hay là kẹo hoa quả?”
— Hả?
Mạc Dịch ngớ người ra, hoang mang nhìn hắn.
Cái gì hay là cái gì cơ?
Trái ngược với nội dung kỳ quái của câu hỏi, Tống Kỳ trông có vẻ khá nghiêm túc. Đôi con ngươi nhạt màu trịnh trọng nhìn chăm chú vào Mạc Dịch, chuyên tâm chờ đợi câu trả lời của anh.
Mạc Dịch đành bất chấp tất cả nói: “… thì, thì kẹo hoa quả.”
“Tại sao?”
“… vì, vì có nhiều vị khác nhau?”
“Được, tôi nhớ rồi.” Tống Kỳ còn nghiêm túc gật gật đầu.
Mạc Dịch: “…”???
Anh ghi vào trí não những thứ vớ va vớ vẩn gì vậy hả?
Mạc Dịch tranh thủ ngẩng đầu nhìn thời gian đếm ngược trôi lơ lửng giữa không trung: còn không đến một phút đồng hồ.
Ánh mắt trở nên nghiêm túc, anh tăng tốc độ nói, đưa ra câu hỏi cuối cùng: “Anh quen tôi ư?”
Tống Kỳ cười cười: “Tôi chỉ trả lời vấn đề liên quan đến màn chơi này thôi.”
Mạc Dịch đổi cách nói khác: “Sao anh lại cứu tôi?”
Tống Kỳ: “Tôi chỉ trả lời…”
Hắn còn chưa dứt lời, Mạc Dịch đã cắt ngang, ánh mắt sắc bén như dao: “Thế thì, trong màn chơi này vì sao anh lại cứu tôi?”
Tống Kỳ sửng sốt, nét mặt có vẻ hơi bất lực: “”
Hắn vừa mới hé miệng, bên tai Mạc Dịch chợt vang lên tiếng nhạc điện tử quen thuộc: “Chúc mừng ngài thoát chết thành công!”
Nguy to, hết giờ mất rồi!
Nhưng Tống Kỳ vẫn còn nợ anh một câu trả lời!
Trước mắt Mạc Dịch tối sầm rồi ngất lịm đi hệt như màn chơi lần trước. Vào khoảnh khắc sắp sửa mất đi ý thức, ánh mắt mông lung của anh lướt qua cổ tay, suy nghĩ cuối cùng còn đọng lại trong đầu Mạc Dịch chính là…
“Hóa ra… gói quà tân thủ kia, thật sự con bà nó chỉ là một món đồ trang sức thôi sao!”