Yến Minh Tu run rẩy nói, “Anh, chắc anh cũng tò mò muốn biết Tịch Không đại sư nói gì với em phải không? Bây giờ đáp án ở ngay trước mắt anh đó, bởi vì Chu Tường vẫn còn sống.”
Yến Minh Tự kinh hãi nhìn Chu Tường. Anh cũng hiểu lý do đứa em mình chấp nhất với người này chắc chắn là bởi ‘Chu Tường’, tuy miệng nói sau này Yến Minh Tu sẽ hối hận, nhưng kỳ thật anh cũng hiểu, từ đó đến giờ Yến Minh Tu vẫn chưa thể thoát khỏi ám ảnh về Chu Tường, nhưng có chết anh cũng không ngờ sự việc lại ly kỳ đến thế.
Rõ ràng người này không phải Chu Tường, anh đã xem ảnh chụp Chu Tường… Không phải, quan trọng hơn là Chu Tường đã chết!
Nhưng nếu vậy, bây giờ em trai anh lại nói “Còn sống” là sao?
“Mày, mày nói lại cho rõ, rốt cuộc mày đang nói cái gì?”
Chu Tường biết lời đã ra miệng không thể rút về, nên chỉ đành an phận cúi đầu xuống. Thôi được rồi, bí mật hắn vẫn định mang theo xuống dưới mồ lại càng ngày càng nhiều người biết, giờ hắn chỉ thấy bất lực vô cùng.
Yến Minh Tu nhìn sang Chu Tường, khàn khàn nói, “Anh, chắc anh không tin em, nhưng anh phải tin sư phụ anh chứ. Đúng là Chu Tường đã gặp nạn, thi thể kia cũng đúng là của hắn, nhưng hắn đã tỉnh lại trong thân thể một người khác, một người trùng tên trùng họ, hơn nữa còn gặp nạn trùng ngày với hắn! Hắn đã tỉnh lại, người bây giờ đứng trước mặt anh chính là hắn.”
Yến Minh Tự lùi lại mấy bước, hít một hơi khí lạnh, không dám tin nhìn Chu Tường, run rẩy hỏi, “Sao mày dám chắc như thế? Trên đời có bao nhiêu điều trùng hợp? Ngộ nhỡ cậu ta lừa gạt mày thì sao? Ngộ nhỡ cậu ta…” Yến Minh Tự không nói thêm gì nữa, anh biết đó là điều không thể xảy ra. Nếu chuyện là thật, vậy thì dù thế nào cũng vẫn là thật, tuy Yến Minh Tu mê muội vì tình yêu, nhưng y sẽ không ngu xuẩn đến mức bị mắc lừa, hơn nữa, anh vẫn còn nhớ, lúc ấy sư phụ cũng đã nói mấy lời rất mơ hồ, ánh mắt ngài nhìn Chu Tường cũng rất kỳ lạ, bây giờ ngẫm lại, những lời đó quả thực có liên quan đến chuyện lần này.
Yến Minh Tự ngồi xuống. Người bình thường chỉ nghe cũng chẳng thể tin, huống chi còn tận mắt chứng kiến.
Không phải anh chưa nghĩ đến trường hợp Yến Minh Tu lừa anh, bởi vì anh đã từng thuận miệng nói với thằng em ương bướng rằng nếu Chu Tường sống lại, anh sẽ chúc phúc cho cả hai đứa. Có lẽ Yến Minh Tu muốn vượt qua cửa ải anh trấn giữ, nên mới biên soạn lời nói dối này để lừa anh.
Nhưng còn sư phụ? Liệu anh có nên hỏi sư phụ một tiếng? Sư phụ nhất định sẽ không gạt anh.
Yến Minh Tự muốn gọi điện hỏi, nhưng thực ra trong lòng anh đã tin rồi.
Anh không nghĩ Yến Minh Tu sẽ lấy chuyện này ra lừa anh, trên thực tế, để ép Chu Tường tự lùi bước, anh đã nói sẽ có một ngày Yến Minh Tu quên hắn giống như quên Chu Tường kia, nhưng ba năm qua anh đã tận mắt chứng kiến cách Yến Minh Tu sống, anh biết Yến Minh Tu chưa bao giờ quên Chu Tường, thậm chí Yến Minh Tu ở bên Chu Tường này cũng chỉ vì Chu Tường đó. Yến Minh Tu không thể bị lừa, và cũng sẽ không dùng chuyện như vậy để lừa anh. Người này, thật sự chính là Chu Tường.
Nghĩ đến đây, Yến Minh Tự không thể không ngẩng lên nhìn Chu Tường, tất cả những chuyện này quả thực quá kỳ lạ.
Yến Minh Tu khàn khàn nói, “Anh, anh sẽ giúp em chứ? Anh đã nói rồi mà, nếu Chu Tường còn sống trở về, anh sẽ đứng về phía em.”
Vẻ mặt Yến Minh Tự cực kỳ khó coi, “Mẹ kiếp, làm sao anh biết cậu ta sống lại được!”
Chu Tường nghiêm mặt nói, “Chuyện này, ra khỏi căn phòng này, mong anh đừng nói với bất kỳ ai, nhất là mẹ của tôi. Nếu anh dùng chuyện này uy hiếp tôi, tôi sẽ liều mạng với anh.”
Yến Minh Tự hừ lạnh, “Cậu xem phim nhiều quá rồi đấy.” Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Tôi phải suy nghĩ lại đã, tin tức này tạm thời chưa tiêu hóa được. Hai người cứ nói chuyện đi, nhưng đừng lâu quá, tôi xuống dưới chờ.”
Nói xong, Yến Minh Tự đẩy cửa bỏ đi.
Cánh cửa mới vừa đóng lại, Yến Minh Tu đã ấn Chu Tường lên tường, mạnh mẽ hôn môi hắn.
Đôi môi mềm mại nóng hầm hập áp lên môi hắn tràn ngập hương vị quen thuộc của Yến Minh Tu, Chu Tường hé miệng, mặc cho đầu lưỡi ướt át xâm chiếm khoang miệng hắn, càn quét từng ngóc ngách. Yến Minh Tu giống như đang dùng hết sức bình sinh để hôn hắn, khao khát muốn nuốt chửng lấy hắn.
Yến Minh Tu làm tất cả những điều y muốn làm trong những ngày không được gặp Chu Tường, y hôn, y vuốt ve Chu Tường, y muốn dùng những tiếp xúc thân thể khăng khít nhất, để chứng minh người này thuộc về y.
Không ai có thể cướp hắn khỏi y.
Chu Tường đè lại vai Yến Minh Tu, chậm rãi đẩy y ra, “Được rồi, tôi đến không phải để làm chuyện này.”
Yến Minh Tu nâng cằm Chu Tường lên, nhìn khuôn mặt hắn tái nhợt, y ngầm có linh cảm xấu, “Sao thế? Anh cả em làm khó anh à?”
Chu Tường quay mặt sang bên, lắc đầu, hắn sắp không thở nổi, rõ ràng hắn đã ra quyết định, nhưng đến cuối cùng lại không thể mở miệng thốt lên.
“Anh Tường, sao thế? Anh đừng lo chuyện ba mẹ em, sớm muộn gì họ cũng phải nhượng bộ thôi. Anh cứ tin ở em, chúng ta sẽ đường hoàng được ở bên nhau.”
Chu Tường chỉ chiếc khay hắn bưng lên, “Cậu ăn chút gì đã, mẹ cậu làm cho đấy.”
“Em không ăn.”
Chu Tường nhíu mày, “Cậu nhịn đói bao lâu rồi?”
“Không biết, anh đừng lo, em tự giấu được một ít đồ ăn, không chết đói đâu, chờ mẹ em mềm lòng, bà sẽ khuyên nhủ ba em.”
Chu Tường kéo y ngồi xuống, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt gầy yếu của y.
Yến Minh Tu híp mắt cười, “Anh Tường, anh có xót xa không?”
“Ăn đi đã.” Chu Tường bưng bát cháo lên, “Ăn đi.”
Yến Minh Tu cau mày nhìn nhìn, dưới sự đốc thúc của Chu Tường, cuối cùng y cũng chịu ăn cháo.
Chu Tường không chớp mắt, im lặng nhìn Yến Minh Tu, mãi tới khi y ăn xong.
Hắn nhận ra được, Yến Minh Tu đã nhịn đói vài ngày, tuy rất cố gắng kiềm chế, nhưng y vẫn ăn cực kỳ nhanh, ăn xong, y lấy khăn giấy lau miệng, ngượng ngùng nhìn Chu Tường. Dù gầy yếu và tiều tụy đi nhiều, nhưng cái nhìn của y vẫn vô vàn quyến rũ, Chu Tường không khỏi giật mình sửng sốt.
Yến Minh Tu kéo tay hắn, dịu dàng cười, “Anh Tường, mấy tuần nay em nhớ anh muốn chết, chắc anh có gọi cho em phải không? Máy tính và điện thoại của em bị tịch thu mất rồi.”
Chu Tường gật đầu, “Tôi còn gọi cho Khương Hoàn.”
“Chắc chắn Khương Hoàn không dám nói gì đâu. Anh gọi cho anh em hay là anh em gọi cho anh thế?”
“Anh cậu gọi cho tôi.”
“Anh ấy nói gì với anh?”
“Chắc cậu cũng đoán được chứ?”
“Ừ, thực ra anh ấy còn hiểu em hơn ba mẹ nhiều, nhất định anh ấy sẽ giúp chúng ta. Anh Tường, anh cứ yên tâm, ba em ngang ngược thô lỗ, nhưng không chịu nổi mẹ em và anh em cùng thuyết phục đâu, rồi ông sẽ phải nhượng bộ thôi. Chờ sang năm em sẽ đưa anh về nhà em cùng đón giao thừa.” Yến Minh Tu nhe răng cười, đôi mắt ngập tràn vui sướng, như thể đang được chứng kiến tương lai ao ước đã lâu.
Chu Tường mấp máy môi, cuối cùng lại rũ mắt, không nói gì.
“Anh Tường?” Không thấy hắn đáp lời, Yến Minh Tu đột nhiên hoảng hốt, “Anh Tường, em đã làm đến bước này rồi, chẳng lẽ anh vẫn không chịu tin em? Em đã không còn đường lùi nữa.”
Chu Tường khàn khàn nói, “Có người đến tìm Trần Anh.”
Yến Minh Tu giật mình.
“Chuyện của chúng ta, bà cũng biết rồi, bà bắt tôi trả lại tiền và nhà cho cậu, hôm nay tôi đến gặp cậu chủ yếu vì chuyện này…”
“Không được!” Yến Minh Tu lạnh lùng nói, “Thế này là sao?”
Chu Tường ngẩng đầu, đôi mắt hắn trống rỗng, “Minh Tu, tôi biết trong mắt cậu tôi vô lý thế nào, tại sao tôi lại quan tâm đến một người còn chẳng phải mẹ ruột tôi? Nhưng tôi đã coi bà ấy là mẹ mình rồi, cậu không biết hai mươi mấy năm không có mẹ tôi đã trải qua thế nào, cảm giác của tôi ra sao. Từ khi người nhà cậu đến gặp bà ấy, mấy ngày liền bà ấy mất ăn mất ngủ, nếu cứ tiếp tục thế này, tôi không biết người nhà cậu còn định làm những gì, mà dù có làm gì, tôi cũng không thể gánh vác được hậu quả nữa.”
“Em sẽ bảo vệ anh, em sẽ bảo vệ bà ấy, em sẽ không để…”
“Minh Tu.” Chu Tường ngắt lời y, “Bây giờ ngay cả bước chân ra khỏi cửa, cậu cũng không làm được.”
Đôi mắt Yến Minh Tu tràn trề đau đớn.
Chu Tường cảm giác trái tim mình cũng bị khoét ra rồi, hắn tiếp tục máy móc nói những lời đã chuẩn bị từ lâu, “Chúng ta cứ như vậy đi, được không? Tôi không hận cậu, chuyện trước đây cũng xóa bỏ hết đi. Thực ra tôi và cậu vốn không có duyên, nếu có thì đã chẳng đến nỗi vướng mắc hai kiếp mà kết quả vẫn vậy. Ngay từ đầu chúng ta đã không thuộc cùng một thế giới, nếu cậu nói trước cho tôi biết cậu là người nhà họ Yến thì tôi có mấy lá gan cũng chẳng dám đụng vào cậu. Chúng ta cứ tiếp tục thế này cũng chỉ làm khổ nhau thôi. Chi bằng cứ như vậy đi, dừng ở đây thôi.”
Yến Minh Tu trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu, y nhìn Chu Tường, không nói gì cả, chỉ cắn chặt môi, kẽ răng còn nếm được vị máu.
Mọi chuyện không giống những gì y đã nghĩ, hoàn toàn khác hẳn những gì y đã nghĩ. Tại sao y khổ sở gắng gượng đến tận hôm nay mà Chu Tường vẫn không chịu mở lòng với y? Y làm nhiều như thế, chẳng lẽ tất cả vẫn chẳng đáng là gì trong mắt Chu Tường? Y vắt cạn tâm tư chỉ vì muốn Chu Tường tin tưởng vào y, y không tin rằng Chu Tường không hiểu, nhưng tại sao… Tại sao hắn lại muốn dừng ở đây? Dựa vào đâu? Nếu Yến Minh Tu y đã muốn một thứ, nhất định không có chuyện “Dừng ở đây”!
Chu Tường không biết mình làm đúng hay sai, nhưng hắn cảm thấy như vậy là tốt cho tất cả mọi người. Yến Minh Tu làm hắn dao động, song hắn phải kiên trì với quyết định ban đầu, hắn không thể để mình bị mê hoặc, nếu quay lại mấy tháng trước, có lẽ hắn sẽ lý trí hơn lúc này nhiều.
Trái tim hắn chưa bao giờ rối loạn như thế, hắn đã không còn phán đoán được gì, nói hắn đưa ra quyết định, chẳng bằng nói hắn trốn tránh phải đưa ra quyết định, nhưng ở trong mắt Yến Minh Tu, hành vi của hắn lại biến thành “Duy trì phán quyết”. Mấy tháng qua y cố gắng hết mình mà vẫn chẳng có gì thay đổi, y không thể chấp nhận những lời này, càng không thể chấp nhận Chu Tường đưa ra quyết định đó, ngay tại thời điểm y liều mạng bảo vệ tương lai của cả hai, Chu Tường lại muốn bỏ cuộc, thật mỉa mai làm sao chứ.
Chu Tường nhìn Yến Minh Tu, nhìn đôi mắt đỏ ngầu và khuôn mặt vặn vẹo của y, Yến Minh Tu không mở miệng, hắn cũng chẳng biết nói gì thêm, hắn ôm lấy đầu, đầu hắn đau như muốn nứt ra.
Yến Minh Tu không kích động, ngược lại còn bình tĩnh đến lạ kỳ, y hỏi Chu Tường, “Anh Tường, anh nói thật đấy chứ?”
Thân thể Chu Tường không nhúc nhích, hắn chỉ khẽ gật đầu.
Đôi mắt Yến Minh Tu đỏ hoe, khuôn mặt y nhìn không ra cảm xúc, “- ngày em chưa ăn cơm, chỉ có anh em trộm đưa vào mấy mẩu bánh mì. Em không phải điên mới làm như vậy, em chỉ chờ đợi đến khi ba mềm lòng, nhất định ông sẽ nhượng bộ, dù gì em cũng là con của ông. Em cứ nghĩ, chỉ cần vượt qua bức tường cao nhất này, mọi thứ sẽ đổi khác, nhưng không ngờ trở ngại lớn nhất lại nằm ở anh.”
Chu Tường bắt đầu run.
“Để em nói cho anh biết tại sao em thích Uông Vũ Đông nhé. Khi đó em mới tuổi, lúc nhận ra mình không thích con gái mà lại có cảm giác với con trai, em sợ lắm, nhưng đồng thời em cũng rất phấn chấn, cuối cùng em cũng biết tại sao em không giống những đứa con trai khác, chỉ cần được nắm tay con gái là vui vẻ cả ngày. Cái tuổi đó là tuổi đặc biệt tò mò chuyện yêu đương, em cũng không ngoại lệ, vậy nên em bắt đầu chú ý đến người cùng giới. Có một hôm tan học, em đi ngang qua một rạp chiếu phim, màn hình lớn đặt bên ngoài rạp đang chiếu một đoạn quảng cáo, đó là bộ phim đầu tiên của Uông Vũ Đông khi mới vào nghề, em nghĩ chắc anh còn ấn tượng với nó hơn cả em, bởi vì anh là cascadeur trong bộ phim ấy mà.”
Chu Tường chậm chạp ngẩng đầu lên.
Đôi mắt trống rỗng, Yến Minh Tu nhìn hắn, “Lúc đó, màn hình lớn chiếu đi chiếu lại cảnh quay kinh điển nhất trong bộ phim kia, chính là cái đoạn anh ta rơi xuống nước sau một hồi chiến đấu, gần như ngay tức khắc, em đã bị mê hoặc, trước đây em không chú ý đến mấy diễn viên, nhưng em cảm thấy bóng lưng kia thật là đẹp, đẹp đến nỗi thỏa mãn hết tất cả ảo tưởng trong lòng em.”
Chu Tường há miệng, không dám tin mà nhìn y.
Yến Minh Tu nói tiếp, “Chính sau lần đó, em bắt đầu chú ý đến anh ta. Về sau em xuất ngoại, nước ngoài rất cởi mở, em cũng từng buông thả một thời gian, thực ra khi đó em rất ít khi nhớ tới anh ta, nhưng không ngờ lại có một ngày anh ta trở thành bạn trai của chị hai em. Anh có hiểu không, khi em nhìn thấy một miếng bánh đã ở rất gần, nhưng lại không có cách nào đưa tay ra nắm lấy, miếng bánh đó đột nhiên ngon mắt tới không ngờ, bởi vì bên trong nó, chất chứa tất cả những ảo tưởng của em.”
Yến Minh Tu nói xong, nước mắt cũng trào ra.
“Lúc gặp anh, em còn chưa đầy tuổi, ngay cả tình cảm là cái thứ gì em cũng không biết. Em chỉ biết một điều, một điều mà em vẫn luôn tự cho là đúng, đó là em thích Uông Vũ Đông, vậy nên em phải tiếp tục thích nữa, thích mãi, bởi vậy nên em quên mất anh. Em làm sai rất nhiều chuyện, em cũng đã phải trả giá rất nhiều điều, những điều đó cả đời em sẽ không bao giờ quên. Nhưng anh có biết buồn cười nhất là gì không? Buồn cười nhất chính là em thích Uông Vũ Đông vì một bóng lưng, nhưng bóng lưng ấy lại chẳng phải thuộc về anh ta.”
Bất giác, trước mắt Chu Tường cũng mờ mịt, khóe mắt cay xè, chất lỏng nóng ấm cũng chầm chậm lăn xuống khuôn mặt hắn.
Yến Minh Tu nghẹn ngào nói, “Chẳng phải là anh ta, hóa ra chính là anh, anh Tường à, người em thích vẫn luôn là anh, nhưng mãi tới khi không thể quay đầu lại, em mới nhận ra được điều này. Em làm sai quá nhiều, em cũng đã bị báo ứng, anh Tường à, chẳng lẽ em thật sự không bao giờ được xá tội sao?”
Chu Tường há miệng thở dốc, nói không ra lời, nước mắt chảy vào miệng hắn, đắng chát tới khó hình dung, trái tim đau buốt như bị khoét ra khỏi g ngực, đau đến nỗi hắn chẳng còn biết làm gì.
Rốt cuộc là ai đã trêu đùa bọn họ? Rốt cuộc là ai đã an bài vận mệnh cho bọn họ như thế này?
Rốt cuộc là ai đây?
END.