Chu Tường ở nhà chăm sóc Yến Minh Tu mấy ngày, ngoài đi mua đồ ăn thì hầu như hắn không ra khỏi cửa, sẵn có thời gian rảnh, hắn tranh thủ nghiền ngẫm kịch bản luôn.
Đây là lần đầu tiên hắn được vào vai chính, ngẫm lại vẫn thấy không dám tin, hắn vẫn nghĩ tư chất của mình không đủ, nếu không nhờ Yến Minh Tu, có lẽ cả đời hắn cũng chẳng bao giờ có được cơ hội này, bởi vậy hắn phải cực kỳ nghiêm khắc tôi luyện bản thân.
Thỉnh thoảng Yến Minh Tu sẽ im lặng ngồi bên cạnh nhìn hắn đọc lời thoại, kết hợp với hoàn cảnh và ngữ cảnh, bằng đủ loại giọng điệu và cảm xúc. Hai người sẽ như vậy đến chiều, ai cũng không thấy chán.
Chu Tường cảm giác trái tim mình ấm áp lắm rồi.
Ngày ngày, hắn không làm gì cả, chỉ cần im lặng sống cuộc sống bình thường với Yến Minh Tu, buổi sáng ăn cơm, giữa trưa chợp mắt, đến chiều nhàn nhã, tối ngủ cùng nhau, những điều nhỏ nhặt ấy, được trải qua cùng một người đặc biệt, tất cả đều biến thành quý giá lạ thường. Từng phút từng giây ở bên Yến Minh Tu như vậy, Chu Tường đều hạnh phúc vô biên.
Đôi lúc hắn còn nghĩ, căn hộ nhỏ cũ kỹ của hắn chính là một không gian bí mật, chỉ cần ở trong này, hai người sẽ luôn bình lặng viên mãn, nhưng một khi rời khỏi đây, trở lại thế giới thực, những phiền não bên ngoài sẽ ồ ạt tràn về.
Dù biết trốn tránh cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng Chu Tường vẫn nảy sinh tâm lý nhàn hạ, chỉ hi vọng những ngày này kéo dài hơn một chút.
Tiếc rằng chỉ chưa đến một tuần, Yến Minh Tu đã đứng ngồi không yên. Công ty còn rất nhiều chuyện cần xử lý, chờ xương sườn đỡ đau, Khương Hoàn liền đón y đi làm.
Y đi rồi, Chu Tường cũng quay lại công việc hằng ngày, tiếp tục tập cưỡi ngựa, học kịch bản, giảm cân, chuẩn bị hai tháng sau lên hình.
Sau khi MV của Lan Khê Nhung tung ra thị trường, hình tượng của hắn cũng được nâng cao, bây giờ hắn đã có một chút tiếng tăm, công việc cũng nhiều hơn trước, hắn vẫn nhờ Thái Uy sắp xếp công việc mới, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào.
Hắn nghĩ, chỉ khi nào trả đủ hai trăm vạn cho Yến Minh Tu, hắn mới có thể chính thức ngẩng đầu trước mặt người nhà họ Yến.
Một hôm đến công ty bàn chuyện, lúc đi qua văn phòng, hắn bị đồng nghiệp gọi lại.
A Lục khoác vai hắn, cười nói, “Anh Tường, lâu lắm không gặp anh nhỉ.”
“Cũng phải, chắc các bạn nhớ tôi đến chết luôn nhỉ?” Chu Tường giả giọng thầy Phùng, đáp.
A Lục và mọi người cùng cười. Lão Chu vỗ vỗ bàn, “Chu Tường, nhóc con giờ khác rồi đó, ngôi sao mini rồi đó, sau này không giúp anh bê đạo cụ nữa nhỉ?”
“Anh Chu, sao lại xa cách thế, anh muốn bưng bê cái gì, lúc nào em cũng phụng mệnh.”
Chu Tường vẫn rất thích công ty này, ở đây có tình hơn các công ty giải trí khác nhiều. Quan hệ mờ ám giữa hắn và Yến Minh Tu, nghe đồn đã chẳng còn gì bí mật, nhưng mọi người ở đây vẫn vô tư trò chuyện với hắn, chỉ riêng điều này cũng đủ khiến hắn cảm động vô cùng.
A Lục thần bí nói với Chu Tường, “Anh Tường, lại đây lại đây, buôn chuyện cái đã.”
Chu Tường cười hỏi, “Chuyện gì mà phấn khởi thế?”
“Uông Vũ Đông gặp nạn, anh biết chưa?”
Chu Tường khá ngạc nhiên, hắn ngạc nhiên thật, không ngờ bọn A Lục cũng biết tin này, vậy tức là cả showbiz đều đã biết.
Hắn hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“Vừa nhìn đã biết anh không nhạy rồi, để em nói cho, thực ra không phải Uông Vũ Đông gặp nạn, mà là ba gã ta gặp nạn. Anh biết ba gã ta đúng không, tai to mặt lớn đó, giàu nứt đố đổ vách, làm chủ hai công ty lớn, cuối cùng chẳng biết sao lại thua lỗ đến vài tỷ, cổ phiếu phá giá trầm trọng. Nghe nói ổng còn đang bị tình nghi hùn vốn phi pháp với lão em trai, công ty của Uông Vũ Đông cũng bị ảnh hưởng nặng. Bây giờ Uông Vũ Đông sứt đầu mẻ trán rồi, sự nghiệp cũng phải tạm dừng luôn.”
Chu Tường gật gật đầu, “Nghiêm trọng thế cơ à?”
“Đúng thế đó, Uông đại minh tinh vênh váo hống hách chả khác gì bạch khổng tước, à mà cũng không phải, thực ra gã ta ăn ở cũng được, khá là hào phóng, phải mỗi cái tội huênh hoang, bị nhiều người ghen ghét lắm nha. Giờ xảy ra chuyện, đảm bảo cả đống người đang chờ hả hê.”
Lão Chu bĩu môi, “Theo anh thấy, lúc này nịnh bợ gã ta là hợp nhất đấy. Ngẫm lại mà xem, Uông Vũ Đông làm sao gục dễ thế được? Sau lưng gã ta còn ai nào? Nhà họ Yến sao có thể để gã làm mất mặt như thế? Giậu đổ bìm leo ai mà chẳng khoái, nhưng một miếng khi đói mới là tình cảm chân thành, nếu thông minh ra, lúc này lại càng không được hắt hủi gã, ngược lại còn phải giúp gã nhiều vào.”
“Giúp? Anh nói dễ thế? Nếu bây giờ gã đến vay tiền anh, chẳng lẽ anh đưa tiền ra luôn?”
“Đưa chứ.”
“Xạo hả anh Chu?”
“Tất nhiên là xạo, anh mày làm gì có tiền?”
“Ha ha ha ha ha.”
Giữa một nhóm người hăng say bàn luận, Chu Tường rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là giậu đổ bìm leo. Tuy hắn cũng chẳng cảm thông gì với Uông Vũ Đông, nhưng ít nhiều cũng hiểu được tình người ấm lạnh.
Hàn huyên một lát, hắn đến gặp Thái Uy, thảo luận một ít công việc hắn muốn nhận sắp tới. Từ khi hắn nhận nhiều việc hơn, tỉ lệ trích về cho công ty cũng cao lên, đây là quy định, Chu Tường không dị nghị gì, ngược lại, nhờ quan hệ đôi bên cùng có lợi, công việc hắn nhận được cũng cao cấp hơn xưa.
Hai người bàn xong việc chính, Thái Uy lại có hứng thú thảo luận scandal mới nhất, chấn động showbiz nhất, chính là Uông Vũ Đông.
Chu Tường biết nội tình nhưng cũng không tiện nói, hắn chỉ dặn dò Thái Uy đừng bỡn cợt như những người khác, Uông Vũ Đông không ngã được, nói đi nói lại, anh ta vẫn là con rể nhà họ Yến.
Thái Uy biết Chu Tường nắm rõ nội tình, nhưng anh cũng không hỏi, chỉ lắng nghe những gì hắn khuyên.
Buổi tối, Yến Minh Tu nhắn tin cho Chu Tường, nói hôm nay y không về.
Chu Tường cũng không để ý, tủ lạnh sắp trống trơn, hắn khoác tạm cái áo, định xuống lầu mua ít đồ về nấu cơm.
Vừa ra đến cổng khu tập thể, một chiếc xe mang biển quân đội phanh kít trước mặt hắn, tiếp sau đó, một sĩ quan bước xuống, “Ngài Chu, mời lên xe.”
Vừa nhìn cũng biết người này từ đâu tới, Chu Tường cười nhạt, “Đây là gì vậy, bắt cóc à?”
Khuôn mặt người nọ vẫn cứng như tượng, máy móc đáp lời hắn, “Mời lên xe.”
“Ngài chờ tôi thay quần áo đã nhé?” Chu Tường kéo vạt áo khoác lên, “Tôi đang mặc đồ ngủ.”
“Rất xin lỗi, tôi phải đưa ngài đến nội trong nửa giờ, thời gian cấp bách, xin mời lên xe.”
Ờ, lên thì lên.
Chu Tường khom lưng chui vào xe, hắn nghĩ chắc nhìn mình buồn cười lắm, nhưng Yến Phi vốn đã chẳng coi hắn ra gì, nên hắn cũng không quan tâm.
Lúc ấy hắn thật không ngờ, lần cười này là cười sằng sặc.
END.