Cuối cùng bộ phim cũng đã hoàn tất, mọi người vừa mệt mỏi, vừa hưng phấn.
Có người còn treo biểu ngữ băng rôn, chúc mừng ngày đóng máy.
Uông Vũ Đông phải trả lời phỏng vấn ngay trong trường quay, chụp ảnh với dàn nhân viên và băng rôn biểu ngữ, xong xuôi mới đưa Yến Minh Tu rời đi.
Đoàn làm phim đã book mấy bàn tiệc ở khách sạn để ăn mừng, Uông Vũ Đông tuy không tham gia, nhưng những chuyện khác yêu cầu góp mặt, anh ta đều đã hoàn thành.
Hôm nay Chu Tường vốn cũng rất hào hứng, nhưng sau khi Yến Minh Tu đi, hắn lại trở nên chán nản, cuối cùng ngược lại là Lan Khê Nhung cùng hắn đi ăn.
Tiệc tùng đến khuya, tất cả đều say khướt, điên khùng bát nháo không kiêng nể gì. Mọi người vất vả bảy – tám tháng liền, đụng phải rất nhiều khó khăn, nhất là chiến tranh giữa đạo diễn và diễn viên chính còn làm tôm tép đứng ngoài lo ngay ngáy, cuối cùng thì tất cả cũng đã xong xuôi, ai nấy đều không tránh khỏi xúc động, uống được hay không uống được cũng nốc tới bến.
Ngược lại, Chu Tường bình thường vẫn uống được thì hôm nay lại chỉ nhấp vài ngụm. Lan Khê Nhung ngồi bên cạnh hắn, ôn lại chuyện xưa. Chu Tường vẫn còn bất an, nhưng mọi người đều ở đây, hắn không có cách nào trốn đi được.
Lan Khê Nhung rốt cục nhịn không nổi, hỏi hắn, “Anh Tường, bạn trai anh với Uông Vũ Đông quan hệ thế nào? Vừa rồi hai người đó cùng đi.”
Chu Tường nói, “Ừ, bọn họ biết nhau.”
Lan Khê Nhung nhíu mày.
Chu Tường lập tức giải thích, “Không phải như cậu nghĩ đâu.”
Lan Khê Nhung thấp giọng nói, “Thật không, em thấy có vẻ không đơn giản như thế.”
Chu Tường không thể tùy tiện tiết lộ đời tư của Uông Vũ Đông, nhưng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, ánh mắt cảnh cáo của Uông Vũ Đông trước khi đi, rồi phán đoán của Lan Khê Nhung lúc này, chẳng hiểu sao hắn chỉ thấy căm tức, giận đến tím tái mặt mày, “Cậu đừng có đoán mò, thật sự không phải như cậu nghĩ!”
Lan Khê Nhung kinh ngạc nhìn Chu Tường, vẻ mặt còn có phần tủi thân, “Anh Tường, anh giận em à?”
Chu Tường thở dài, “Không…”
“Hồi đó em nghi ngờ anh có ý đồ đen tối, anh cũng chưa bao giờ tức giận với em. Lúc ấy em thiếu hiểu biết, anh vẫn có thể bao dung cho em, nhưng giờ chỉ vì một câu vu vơ mà anh lại giận em. Anh Tường, hình như em nhầm rồi, anh thật sự rất thích cái gã họ Yến kia đúng không?” Ánh mắt Lan Khê Nhung ảm đạm vô cùng.
Chu Tường thấp giọng nói, “Khê Nhung, anh thích cậu ta chứ, nếu không thì sao anh sống cùng cậu ta được. Nhưng chuyện này cậu đừng nói gì cả, cậu ta không phải người trong ngành giải trí, anh cũng không muốn liên quan gì đến Uông Vũ Đông hết.”
Lan Khê Nhung không đáp, chỉ rầu rĩ hớp một ngụm rượu, sau đó chua xót nói, “Anh Tường, chúng ta đúng là không quay lại được.”
Chu Tường không có tâm trạng an ủi y, chính hắn cũng đang rối bời, không biết chuyện này sẽ phát triển thành thế nào nữa.
Tiệc tùng đến mười giờ mới kết thúc, Chu Tường uống không nhiều, vẫn có thể lái xe về nhà, nhưng Lan Khê Nhung thì không được. Chẳng hiểu y say thật hay cố ý giả say, cứ đeo trên người Chu Tường, nhất quyết nói mình không đi nổi.
Mặc kệ y đi nổi hay không, mùi rượu nồng nặc thế này tuyệt đối không lái xe được. Y đến đây vì Chu Tường, Chu Tường chẳng có cách nào khác, đành phải gánh vác trách nhiệm đưa y về.
Lan Khê Nhung nhìn thì gầy, nhưng thân hình rất cao, vì say nên cũng cực kỳ nặng. Chu Tường thở hồng hộc, dựa theo lời y tả, đưa y về nhà, đang mùa đông lạnh mà hắn mồ hôi đầm đìa.
Hắn mở cửa, đây là một căn hộ hơn hai trăm mét vuông, bài trí đơn giản nhưng cực kỳ xa hoa. Chu Tường không khỏi nhớ đến căn hộ nhỏ Lan Khê Nhung thuê hồi trước, so với hiện giờ đúng là một trời một vực, hắn cũng khó nén nổi vài phần hâm mộ.
Còn đang mải quan sát, cả người Lan Khê Nhung đã đổ nhào xuống.
Chu Tường vội vàng đỡ lấy y, chẳng ngờ lại vấp phải một cái chân dài của y, kết quả là cả hắn và Lan Khê Nhung cùng ngã lăn xuống sàn gỗ bóng lộn.
Lan Khê Nhung thở hổn hển nằm trên người Chu Tường, đôi mắt y là mắt hạnh điển hình, hơn nữa còn cực kỳ sáng, ý cười trong đôi con ngươi to tròn thuần khiết và thân mật, không biết đã mê hoặc bao nhiêu con người.
Nhưng vào lúc này, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại men say tràn đầy và dục vọng.
Chu Tường nghĩ cứ như vậy sẽ có chuyện không hay, hắn vội vàng đẩy Lan Khê Nhung ra, định đứng dậy.
Lan Khê Nhung đè cánh tay hắn lại, cúi đầu mạnh mẽ lấp kín đôi môi hắn.
Chu Tường nhíu mày.
Miệng Lan Khê Nhung chỉ toàn mùi rượu, nhưng đây không phải điều quan trọng, mấu chốt là y lần đầu tiên hôn môi với đàn ông, hoàn toàn không biết cách, y chỉ gặm cắn miệng hắn, day nghiến loạn xạ, răng nanh còn va vào răng hắn.
Chu Tường bình tĩnh đập vào lưng y.
Lan Khê Nhung bị đau, tách ra.
Chu Tường lập tức đẩy y xuống, nhanh nhẹn đứng lên, trầm giọng nói, “Lần sau đừng uống nhiều thế, cậu có biết uống rượu đâu.” Hắn biết Lan Khê Nhung không say, người say không thể có sức lực lớn như vậy.
Lan Khê Nhung khàn khàn nói, “Anh Tường, tại sao anh không chờ em?” Y nói rất nhỏ, tựa như chỉ để cho mình nghe.
Chu Tường không trả lời, hắn nhặt điện thoại rơi trên đất, bỏ đi không quay đầu lại.
Chu Tường cứ tưởng tối nay Yến Minh Tu nhất định sẽ không về, nhưng chẳng ngờ đèn trong nhà lại sáng.
Hắn bước vào, quả nhiên Yến Minh Tu đang ngồi trên sofa, không xem TV, cũng không đọc sách. Y cứ ngồi như thế, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Thấy hắn về, y ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt vẫn tái nhợt.
Chu Tường lúng túng đứng ngay bậc thềm, “Cậu… Cậu về rồi hả.”
Yến Minh Tu lạnh nhạt nói, “Những lời này tôi nói mới phải? Các người ăn cơm đến giờ mới xong? Khách sạn không đóng cửa à?” Yến Minh Tu nhìn đồng hồ trên tường, gần hai giờ sáng.
Chu Tường đáp, “Bọn tôi ăn cơm xong còn đi uống rượu, mấy người kia làm loạn quá. Nếu biết cậu ở nhà thì tôi đã về sớm hơn.”
“Tại sao tôi không thể ở nhà?” Yến Minh Tu hỏi ngược lại.
Chu Tường ngập ngừng đáp, “Hôm nay Uông Vũ Đông…”
Sắc mặt Yến Minh Tu càng thêm nặng trĩu, “Không liên quan đến anh, đừng nhắc lại chuyện đó.”
Chu Tường tháo giày, cởi áo khoác treo lên giá, cẩn thận quan sát vẻ mặt Yến Minh Tu, ngồi xuống bên cạnh y.
Yến Minh Tu bình tĩnh nói, “Tôi gọi cho anh mấy lần, sao anh không nghe?”
“À, điện thoại hết pin, màn hình lớn hao pin lắm.” Chu Tường còn đặc biệt lấy di động ra để chứng minh, nhưng mới chỉ tiện tay bấm một cái, màn hình đã sáng rực.
Chu Tường ngẩn người, cúi đầu nhìn, thấy hình nền là bức ảnh Lan Khê Nhung đẹp trai hợp mốt.
Yến Minh Tu cũng thấy, lập tức giật lấy điện thoại, vẻ mặt không thể khó coi hơn.
Chu Tường trong phút chốc đã hiểu vấn đề.
Khi đó iPhone đời đầu mới tung ra thị trường, nóng phỏng tay, hầu hết người trong giới showbiz đều chạy theo trào lưu, Chu Tường cũng không thoát được ảnh hưởng, vì thế hắn cũng sắm một cái. Giờ thì xung quanh đều là iPhone, kiểu dáng giống nhau, thỉnh thoảng lẫn lộn cầm nhầm cũng là bình thường.
Nhìn hình nền là ảnh Lan Khê Nhung, Chu Tường lập tức nghĩ ra, cái điện thoại hết pin của hắn chắc đến giờ vẫn nằm trong túi áo, nhưng hắn lại nhặt của Lan Khê Nhung mang về nhà.
Nhưng thế này thì nên giải thích ra sao?
Yến Minh Tu quơ quơ cái điện thoại kia, vẻ mặt bắt đầu dữ tợn, “Anh có muốn giải thích gì không?”
Đầu óc Chu Tường quay tít, quyết định nói thật, “Ừ… Cậu ấy uống rượu, không lái xe được, tôi đưa cậu ấy về nhà. Điện thoại của cậu ấy rơi xuống, tôi tưởng của tôi nên mới cầm nhầm.”
Yến Minh Tu hung tợn nói, “Chu Tường, anh tưởng lời của tôi là gió thoảng bên tai chắc? Tôi đã nói anh đéo bao giờ được tiếp xúc với nó!”
Lửa giận tích tụ trong lòng Yến Minh Tu bùng phát, y vung tay quẳng chiếc điện thoại văng xuống đất.
END.