Chức Nghiệp Thế Thân

chương 93

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng ngày thứ hai, Chu Tường bị Thái Uy gọi về công ty.

Lúc hắn tỉnh lại, Yến Minh Tu đã dậy trước rồi, thậm chí y còn định làm bữa sáng cho hắn, nhưng tay chân y không được nhanh nhẹn như hắn, nên hắn tự làm tự ăn rồi vội vàng rời nhà.

Sắp sang năm mới, việc công ty cũng tương đối nhiều, Thái Uy thiếu người phụ trách tặng quà nên bổ sung Chu Tường vào quân số, bảo hắn đi biếu xén mấy phần quà cáp. Trước đây Chu Tường cũng từng làm những việc này, bây giờ Thái Uy rất yên tâm giao lại cho hắn. Từ sau khi biết thân phận thật của hắn, lúc đầu Thái Uy có tức giận, nhưng Chu Tường biết thực ra Thái Uy rất vui mừng. Lúc trước hắn đã từng là phụ tá đắc lực cho Thái Uy, Thái Uy rất hài lòng về hắn, bây giờ gặp mấy chuyện quan trọng, tất nhiên anh cũng giao cho hắn luôn.

Chu Tường biếu quà xong xuôi, gọi cho Thái Uy hỏi mượn xe, ngày mai sẽ trả lại công ty. Hắn định dùng xe này để chuyển nhà, dù Yến Minh Tu đã nói sẽ giúp hắn, nhưng hắn để rất ít đồ đạc ở căn hộ Yến Minh Tu cho, chỉ một chuyến xe là đủ rồi, hắn không muốn lúc nào cũng phải nhìn thấy Yến Minh Tu, đối mặt với Yến Minh Tu luôn khiến hắn hoảng hốt.

Thái Uy thoải mái đồng ý, Chu Tường bèn lái xe về khu chung cư kia. Hắn vào nhà thu dọn một lát, quả thật chẳng có gì nhiều, chưa đến một tiếng đã gọn gàng sạch sẽ, xong xuôi hắn mang tất cả vào xe.

Hắn vẫn định trả lại căn hộ này cho Yến Minh Tu, hy vọng Yến Minh Tu cũng trả lại nhà cho hắn.

Dọn đồ xong, hắn lái xe về chỗ Trần Anh.

Mở cửa vào, trong nhà im ắng, Chu Tường nhớ hôm nay là thứ Năm, có lẽ dì Vương đã đưa Trần Anh đến bệnh viện làm thẩm tách.

Đang định cởi giày, trong phòng lại có động tĩnh, Chu Tường ngẩng lên, nhìn thấy dì Vương đi ra, trông có vẻ vẫn còn buồn ngủ.

“Dì Vương? Dì không đi bệnh viện với mẹ con à?”

“Mẹ con đi, dì không đi.”

“Ơ?”

Dì Vương phấn khởi nói, “Siêu sao Yến Minh Tu bạn của con ấy mà, sáng nay cậu ấy đến đưa chị Anh đi rồi.”

Chu Tường khựng lại, đứng thẳng lên hỏi, “Dì nói Yến Minh Tu đưa mẹ con đi?”

“Ừ, cậu ấy bảo đưa chị Anh đi làm thẩm tách.”

“Mẹ con cứ thế đi theo cậu ta?” Chu Tường bất giác cao giọng.

Dì Vương thấy thái độ hắn bất thường, tự nhiên cũng căng thẳng, “A Tường, sao thế? Không ổn sao?”

Chu Tường cũng biết mình vừa thất thố, hắn vội lắc đầu, cười nói, “Không có gì, con thấy không tiện thôi. Tối nay dì cứ ở nhà, để con đi đón mẹ là được.”

“A… A Tường.”

“Dạ?”

“Chắc là hai bọn họ không ở cái bệnh viện thường hay đến đâu, bạn con bảo sẽ dẫn chị Anh đến bệnh viện tốt hơn để kiểm tra.”

Chu Tường không biến sắc gật đầu, “Vâng, con biết rồi.”

Hắn lấy chìa khóa và điện thoại, quay bước bỏ đi.

Vừa đi, hắn vừa bấm số gọi Yến Minh Tu, Yến Minh Tu nghe máy rất nhanh.

“Alo?”

“Alo? Yến Minh Tu, cậu đưa mẹ tôi đi đâu?”

“Bệnh viện.”

“Bệnh viện nào?”

“Bệnh viện XX, em tìm bác sĩ chuyên môn khám cho mẹ anh.”

Chu Tường thở phào nhẹ nhõm, hắn vốn đang nghi ngờ mục đích Yến Minh Tu đưa Trần Anh đi, nhưng bệnh viện XX là bệnh viện điều trị nhiễm trùng đường tiểu tốt nhất cả nước, chỉ tiếc là hắn không đưa Trần Anh vào được, hắn nói, “Tôi đến ngay, cậu chưa nói gì lung tung với mẹ tôi chứ?”

Yến Minh Tu trầm ngâm một lát, “Bây giờ không ở bệnh viện nữa, thẩm tách xong rồi, mẹ anh đang ở nhà em.”

Chu Tường siết chặt lấy di dộng, “Cậu… Cậu nói gì với mẹ tôi?”

“Anh cứ đến đây trước đi.”

Chu Tường bực bội cúp máy, lái xe đến nhà Yến Minh Tu.

Hắn lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến căn hộ của Yến Minh Tu. Vừa vào nhà đã thấy hai người đang đeo tạp dề làm hồ tháp tử (), cả căn phòng thơm mức mùi thịt gà và củ cải trắng.

“Mẹ?” Chu Tường kinh ngạc nhìn bọn họ.

Trần Anh mỉm cười gọi, “Vào đi, rửa tay ăn cơm, sắp xong rồi.”

Chu Tường lại nhìn sang Yến Minh Tu.

Yến Minh Tu dịu dàng cười với hắn, “Cởi áo khoác ra đi, trong nhà nóng lắm.”

Chu Tường cởi áo khoác, hơi gượng gạo bước đến. Hắn kín đáo quan sát vẻ mặt Trần Anh, nhưng Trần Anh bận rộn nấu nướng, không để ý đến hắn.

Chu Tường bất đắc dĩ nói, “Con đi xem canh.”

Nồi sành nấu canh gà đặt trên bếp gas, hơi nước cuồn cuộn, Yến Minh Tu đứng phía sau hắn, y nói, “Chắc là được rồi đấy, tắt bếp đi.”

Chu Tường tắt bếp, mở vung, hương thơm lịm người phả vào mũi hắn. Hắn bưng nồi lên bàn ăn, dọn ra ba cái bát.

Rất nhanh sau đó, cơm và các món chính cũng xong xuôi.

Ba người ngồi quanh bàn ăn, Chu Tường và Yến Minh Tu thoáng nhìn nhau, không khí có phần xấu hổ.

Từ lúc vào nhà, Chu Tường không hỏi, Trần Anh cũng không nói, chỉ mình Yến Minh Tu ung dung trò chuyện với cả hai người như thể chẳng có gì nghiêm trọng, mà bọn họ cũng không phải lần đầu dùng bữa với nhau.

Yến Minh Tu vừa ăn canh vừa nói, “Hôm nay em đưa dì đi bệnh viện XX, kết quả chẩn đoán không có gì khác, nhưng các chuyên gia có phương pháp trị liệu mới rất hiệu quả, lần sau chúng ta cùng đi, đến đó trao đổi một chút.”

Chu Tường cố nuốt lại những lời chất vấn, gật đầu, “Được.”

Xong bữa, Yến Minh Tu muốn đưa họ về, Chu Tường nói, “Không cần, tôi mượn xe công ty, cứ để tự chúng tôi về.” Nói xong, không đợi Yến Minh Tu nhiều lời, hắn kéo Trần Anh bỏ đi.

Trời lạnh mà có phương tiện di chuyển thì đỡ khổ hơn nhiều, Chu Tường lại bắt đầu suy tính chuyện mua xe.

Tuy Yến Minh Tu vẫn còn giữ chiếc xe cũ của hắn, nhưng đó là xe second-hand, tính năng bình thường, để không ba năm, chắc bây giờ cũng đã thành phế liệu, Chu Tường định sang năm sẽ mua một chiếc xe bình dân thay cho đi bộ.

Sau khi lên xe, Chu Tường không nói gì, hắn vẫn chờ Trần Anh mở miệng.

Quả nhiên, Trần Anh thở dài một tiếng, “Đứa nhỏ này đúng là không tệ.”

“Mẹ, hôm nay hai người làm gì đó?”

“Sáng nay tự nhiên cậu ta đến nhà, lần trước mẹ gặp cậu ta rồi, cứ tưởng cậu ta đến tìm con, nhưng không ngờ cậu ta lại tìm mẹ, nói là muốn đưa mẹ đến bệnh viện lớn để kiểm tra.”

“Thế là mẹ đi luôn? Sao mẹ không gọi cho con trước?”

“Mẹ con có ngốc đâu, nếu không có ý đồ gì, sao tự nhiên cậu ta lại tốt với một bà già như mẹ được? Mẹ xem truyền hình lễ ra mắt, thấy cách cậu ta nhìn con không được bình thường, mẹ đã nói rồi, mấy chuyện này đừng có gạt mẹ. Dạo này con thường xuyên không về nhà ngủ, con nghĩ mẹ tin là con làm thêm giờ thật à?”

Chu Tường bất đắc dĩ thở dài, “Mẹ, con với cậu ta không phải như mẹ nghĩ đâu.”

“Vậy thì như thế nào?”

Chu Tường nhất thời cứng ngắc, hắn quả thật không biết giải thích quan hệ của hắn và Yến Minh Tu thế nào cho Trần Anh hiểu, hắn cũng không thể nói sự thật, Trần Anh thuộc thế hệ bảo thủ đi trước, chắc chắn sẽ không chấp nhận nổi chuyện đó. Chu Tường rất lo sẽ có tin đồn gì không hay truyền tới tai Trần Anh, cứ nghĩ đến chuyện hôm nay Yến Minh Tu chẳng nói chẳng rằng đưa Trần Anh đi, hắn đã cực kỳ tức giận. Sắp xếp lại suy nghĩ, hắn qua loa đáp, “Bọn con quay phim chung, cậu ấy giúp đỡ con nhiều, nhưng con thấy không hợp, cậu ấy với con không thuộc cùng thế giới.”

“Ài, mẹ cũng lo chuyện này, tuy đứa bé đó rất tốt, nhưng gia cảnh nhà người ta thế kia, chúng ta trèo lên không nổi, mẹ chỉ hy vọng chỉ hy vọng con tìm được người nào hiền lành chịu khó. Nhưng nếu con thích cậu ấy, mẹ thì không có ý kiến gì, nhưng nhà bên kia sao có thể đồng ý được? Mẹ không muốn nhìn con chịu khổ, nên hôm nay mẹ cũng không tỏ thái độ gì, còn chuyện này, thôi các con cứ tự quyết định đi.”

Chu Tường cười cười, “Mẹ, mẹ cả nghĩ rồi. Con với cậu ta còn chưa đến mức ấy, sao nói với mẹ được. Dù thế nào cũng không có khả năng, mẹ cứ xem như cậu ta là bạn của con, sau này đừng phiền hà cậu ta là được.”

“Mẹ hiểu mà, hôm nay mẹ chỉ muốn thử thôi, chứ bình thường mẹ nào dám chiếm trọn cả ngày của người ta như thế. Không ngờ đứa bé đó nhìn thì lạnh lùng kiêu ngạo nhưng tính tình tốt lắm, mẹ làm thẩm tách bốn-năm tiếng, chẳng thấy cậu ấy mất kiên nhẫn bao giờ, vẫn chăm chỉ trò chuyện với mẹ. Ài, ngoan thật đấy, mặt mũi đẹp thế, lại còn biết điều nữa. A Tường à, đây là chuyện của con, mẹ không dám nói gì nhiều, con chỉ cần nhớ kỹ, dù thế nào mẹ cũng ủng hộ con là được.”

Chu Tường mỉm cười nhìn bà, “Mẹ, mẹ không giống mấy cụ bà bình thường nha, mẹ rất có phong thái đó.”

Trần Anh được hắn nịnh vui vẻ, tự hào nói, “Con mẹ sau này sẽ là ngôi sao, mẹ cũng phải cầu tiến chứ.”

Chu Tường vui vẻ theo bà, nhưng đôi mắt lại không mang ý cười.

Yến Minh Tu không lo, nhưng hắn lo, hắn không dám tưởng tượng nếu Trần Anh nghe được mấy tin đồn lúc này, bà sẽ thất vọng về hắn thế nào. Chu Tường nắm chặt tay lái, âm thầm bất mãn với Yến Minh Tu.

END.

~

Hồ tháp tử là món này:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio