Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 127: 127: đến thanh lan thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn dị tượng kinh khủng trước mắt, những người đứng nhìn ở bên dưới lộ ra vẻ không tin nổi.

Hai mắt mở lớn nhìn lên, bất chợt họ cảm thấy bản thân trước dị tượng này sao mà nhỏ bé.

Bọn họ ngước mắt chăm chú nhìn lên giống như một đứa trẻ vừa nhìn thấy điều kỳ lạ, họ chìm đắm vào cột sáng đang xé toạc lôi vân ở trên cao trông không khác gì một cây gậy lớn đang chống lên trời trông tráng lệ vô cùng.

Còn có người ngay khi nhìn thấy dị tượng này liền thốt ra bằng giọng điệu vừa kinh hãi vừa tò mò.

“Kia là gì?”.

“Chuyện gì đang xảy ra?”.

Thời gian dị tượng tiếp tục kéo dài, lúc này ở khắp nơi trong Hà Châu thành đều nhìn thấy một cột sáng ngũ sắc đâm sâu lên trời và chiếu rọi xuống giống như thần minh.

Dần dần, toàn bộ cường giả đều tụ tập trước Phùng Bảo Các để chứng kiến khung cảnh tráng lệ này.

“Rốt cuộc Phùng Bảo Các xuất hiện tuyệt thế trân bảo gì sao?”.

“Dị tượng kéo dài hơn mười phút rồi mà chưa dừng lại?”.

“Đây chắc chắn là chí bảo, không thể lẫn vào đâu được”.

Lúc này, có người chủ động tiến lại gần Phùng Bảo rồi đưa tay lên ngang ngực kính cẩn nói.

“Chúc mừng Phùng các chủ, chúc mừng Phùng Bảo Các xuất hiện tuyệt thế chí bảo”.

“Chúc mừng Phùng các chủ”.

“Chúc mừng Phùng Bảo Các”.

“...”.

Liên tiếp, từng người nối đuôi nhau lên tiếng.

Ai ai cũng nhìn Phùng Bảo bằng ánh mắt sùng bái và mong đợi.

Thấy có nhiều người không hiểu chuyện, Phùng Bảo liếc mắt nhìn những người xung quanh, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, trên gương mặt nở một nụ cười khổ nói.

“Các vị, Phùng Bảo Các không xuất hiện tuyệt thế chí bảo như các ngươi nói đâu?”.

“Nếu là chí bảo thì các vị chắc không có ai muốn người khác biết đúng chứ?”.

“Phùng Bảo ta cũng vậy, thế nên các vị đừng hiểu nhầm”.

Thấy Phùng Bảo phủ nhận, những người khác liếc mắt nhìn nhau lộ ra vẻ không tin tưởng nói.

“Vậy dị tượng này là sao?”.

“Ta thấy trung tâm dị tượng là Phùng Bảo Các, thế không phải xuất hiện tuyệt thế chí bảo thì là gì?”.

“Phùng các chủ, ngươi đang gạt bọn ta sao?”.

“...”.

Nhìn đám đông không tin, Phùng Bảo chỉ biết lắc đầu rồi thở dài một hơi và hắn cũng lười phản bác nên không trả lời gì thêm.

Lúc này, Ảnh Sát sau khi cảm nhận được một cổ lực lượng và dị tượng kéo dài ở hướng Phùng Bảo Các.

Lão nhìn một lúc liền nhận ra căn nguyên dị tượng này là do đâu nên lão chỉ biết lắc đầu ca thán.

“Đúng là làm người khác khó có thể tin được”.

“Ta cảm thấy may mắn khi Hoàng phủ không động vào người đáng sợ như hắn”.

Nói xong, Ảnh Sát chỉ biết thở dài một hơi rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Ngồi trong trung tâm đại trận!

Đế Nguyên Quân ngước mắt nhìn ngũ hành tiên luân bộc phát một cột sáng ngũ sắc xông thẳng lên trời thì kinh ngạc không thôi.

Ngay cả hắn cũng khó lòng mà tin được, bởi vì một màn này đã vượt qua sự hiểu biết của hắn.

“Ngũ Hành Bá Thể Quyết, quả thực là một công pháp không hề tầm thường”.

“Đây chính là bộ luyện thể mạnh nhất mà ta từng thấy”.

Đế Nguyên Quân lắc đầu thở dài, ánh mắt thâm thúy và có chút giễu cợt nhìn lên cao rồi nở một nụ cười nhẹ nói.

“Thiên Đạo ơi là Thiên Đạo”.

“Cho dù ngươi phong bế thiên phú của ta thì như thế nào?”.

“Con đường của ta há để ngươi ngăn cản”.

Đế Nguyên Quân vừa dứt lời liền đưa hai tay kết ấn ở trước ngực và đồng thời thúc dục Ngũ Hành Bá Thể Quyết lên đến cực hạn rồi sau đó vận chuyển ngũ hành tiên luân điên cuồng xoay chuyển.

Thình lình, một cỗ ngũ hành chi lực mạnh mẽ bộc phát xông thẳng lên trời cao rồi đâm thủng lôi vân.

Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân tiếp tục thúc dục công pháp để gia tăng cỗ lực lượng này lên cao hết mức có thể rồi sau đó lạnh giọng lên tiếng.

“Đây chưa phải lúc ta nhập Thiên Đố”.

“Tán đi thôi”.

Đế Nguyên Quân thu ngũ hành tiên luân và sau đó phất tay giống như ra hiệu cho lôi vân tán đi.

Và tòa lôi vân kia dường như cũng hiểu ý của hắn nên cũng chủ động tán đi để lộ những ánh sáng chói từ trên cao chiếu xuống Hà Châu thành.

Hít nhẹ vào một hơi, Đế Nguyên Quân cúi đầu nhìn tình trạng của cơ thể liền bị giật mình.

Mái tóc dài trắng xóa nay giống như khởi tử hồi sinh, mái tóc đen dài rủ xuống đất và cơ thể hắn lúc này trông giống như ngọc thạch, trông vừa trắng sáng vừa phát ra tinh quang trông huyền ảo vô cùng.

Cảm nhận những thay đổi của cơ thể một lúc, hai mắt Đế Nguyên Quân từ từ mở ra và trên gương mặt nở một nụ cười vui mừng nói.

“Không ngờ một viên Ngũ Hành Tinh Thạch lại mang đến hiệu quả tuyệt vời như vậy?”.

“Ngũ Hành Bá Thể Quyết vừa đột phá tầng thứ hai và nhục thân ta bây giờ đã trở thành Ngũ Hành Chi Thể.

Mặc dù chỉ mới nhập lưu nhưng nhục thân bây giờ đã mạnh hơn trước gấp mấy lần”.

“Vượt ngoài sức mong đợi của ta”.

Cảm nhận công pháp đột phá, Đế Nguyên Quân ngay sau đó liền xìu xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối nói.

“Đáng tiếc, huyết khí đã nhập mười trượng nhưng chân nguyên chỉ mới đạt tới chín trượng”.

“Nếu chân nguyên bây giờ nhập mười trượng thì ta có thể nhập thiên đố để đột phá Ngưng Hải cảnh”.

“Con đường tu luyện không được nóng vội, đợi đến Thanh Lan thành rồi tìm kiếm cơ duyên đột phá sau”.

Ngồi ổn định cảnh giới thêm một thời gian, Đế Nguyên Quân đợi tầng thứ hai của Ngũ Hành Bá Thể Quyết nhập tiểu thành rồi mới quyết định rời đi.

Và cũng trong thời gian này, Đế Nguyên Quân nhập vào trong nhẫn giới chi để hấp thụ tinh thần lực và mượn tinh thần lực nồng đậm ở đây để dẫn luyện và sửa lại “Thiên Ma Nhất Đế Quyết”.

Một tháng sau!

Ba người Lâm Tuyết Nhi đang bế quan ở trong phòng thì đột nhiên có một tiếng động lớn phát ra khiến căn phòng rung lắc dữ dội.

Lạc tuyết Dung và Hứa Tiểu Kiều vì thế mà bị đánh thức, ánh mắt cả hai người nhìn Lâm Tuyết Nhi bằng ánh mắt bất ngờ.

Lâm Tuyết Nhi hai mắt từ từ mở ra, cô đưa hai tay lên nhìn ngắm thì kinh hỉ vô cùng.

Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười vui mừng rồi nhìn qua Hứa Tiểu Kiều và Lạc Tuyết Dung, nói.

“Ta đột phá rồi”.

“Chúc mừng”.

Lạc Tuyết Dung gật đầu nở một nụ cười nhẹ nói.

Đứng ở bên cạnh, Hứa Tiểu Kiều nhìn ngắm Lâm Tuyết Nhi một hồi lâu rồi thở ra một hơi, vẻ mặt lộ ra vẻ khó tin thốt ra.

“Lâm cô nương, ngươi đột phá một tiểu cảnh giới mà động tĩnh lớn đến vậy?”.

“Thực lực ngươi bây giờ mạnh hơn trước cũng phải mười lần”.

“Ngưng Hải cảnh tầng hai mà khí tức không hề kém cạnh ta? Vô lý quá rồi”.

Nhìn Hứa Tiểu Kiều từ kinh ngạc thành kinh hãi, Lạc Tuyết Dung quay qua nở một nụ cười nói.

“Tiểu Kiều, tất cả là do thiên phú của Lâm cô nương cao hơn ngươi nhiều, còn công pháp tu luyện cũng mạnh hơn ngươi nhiều và đây cũng là sự cố gắng của Lâm tiểu thư nên mạnh hơn ngươi là đúng rồi”.

Ét!

Bỗng, một tiếng mở cửa từ sau lưng truyền lại, cả ba người đồng thời quay người thì nhìn thấy Đế Nguyên Quân từ từ bước vào thì vui mừng vô cùng.

Đế Nguyên Quân vừa đặt chân vào phòng liền nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi nói.

“Không tệ, có thể khai thác được thiên phú của bản thân là điều rất tốt”.

“Nếu ngươi bây giờ có công pháp sánh ngang với ta thì ta chắc đánh không lại”.

“Nguyên Quân, ngươi đang nói đùa sao?”.

Lạc Tuyết Dung vẻ mặt khó tin nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.

“Chủ nhân?”.

Hứa Tiểu Kiều lộ ra vẻ uất ức nói.

“Ta tu luyện cũng đến nơi đến chốn, ta còn tu luyện rất kỹ nhưng ta sắp bị Lâm tiểu thư sắp vượt mặt”.

Nhìn Hứa Tiểu Kiều lộ ra vẻ không phục, Đế Nguyên Quân chỉ biết lắc đầu.

“Ta thấy chuyện này là điều bình thường, ngươi vừa thua Lâm Tuyết Nhi về thiên phú, công pháp và còn thua về độ tinh thuần của cảnh giới”.

“Cảnh giới cao chưa chắc sẽ mạnh hơn người có cảnh giới thấp hơn”.

“Nên các thiên kiêu đều dựa vào những điều này mới có thể vượt cấp mà chiến.

Đợi các ngươi đặt chân đến vùng đất của những cường giả chân chính rồi sẽ thấy họ kinh khủng như thế nào”.

“Nguyên Quân”.

Lạc Tuyết Dung ánh mắt tò mò nhìn Đế Nguyên Quân nói.

“Ta thật sự tò mò về ngươi.

Ngươi vừa có thiên phú vừa có hiểu biết rộng nên ngươi có thân thế không hề tầm thường”.

“Có thân thế thì sao mà không có thì sao?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói.

“Thân thế quan trọng lắm sao?”.

Nhìn vẻ mặt Đế Nguyên Quân không mấy bận tâm, Lạc Tuyết Dung nở một nụ cười khổ đáp.

“Những chuyện này ngươi đều không quan tâm sao?”.

“Chả có gì phải quan tâm cả, thân thế cao siêu đến đâu thì cũng chỉ là con người mà thôi.

Ở bên ngoài còn có biết bao nhiêu người có thiên phú, thế lực cao siêu hơn gấp trăm gấp ngàn lần.

Như thế ngươi còn có để ý nữa không?”.

Đế Nguyên Quân hai tay vòng ra sau và bước từng bước lại gần ba người nói.

“Có thân thế cũng tốt đó nhưng chung quy cũng là hòn đá ở bên đường mà thôi”.

“Xì, chủ nhân”.

Hứa Tiểu Kiều cảm thấy khó hiểu nói.

“Ngươi nói gì mà ta không hiểu?”.

“Người có siêu cấp thế gia chống lưng sao có thể thành hòn đá bên đường được?”.

“Họ ít nhất cũng phải là một phương chủ tể?”.

Chủ tể?!

Nghe thấy hai chữ này, Đế Nguyên Quân liền lắc đầu cười khổ.

Hắn nhớ lại bản thân lúc trước cần gì thân thế, hắn chỉ dựa vào bản thân mới đi lên được đến lúc đó, trở thành đệ nhất cường giả nhưng quả tinh cầu này cũng chỉ là một ao nước nhỏ mà thôi.

Ở bên ngoài kia có biết bao nhiêu tinh cầu, biết bao nhiêu cường giả có thực lực mạnh hơn hắn gấp trăm gấp ngàn lần.

Thậm chí ở những vi diện cao hơn, ở trên đó sẽ có những gì? Cường giả ở đó mạnh yếu ra sao? Rồi thế giới này có bao nhiêu vi diện?

Đế Nguyên Quân hoàn toàn không biết!

Chưa kể, Đế Nguyên Quân dốc hết toàn bộ thực lực mới miễn cưỡng chống lại Thiên Đạo Tử và Thập Vị Chân Hoàng.

Mặc dù họ buông xuống chỉ là hình chiếu và nó đã bị giới hạn tại Thánh Hoàng cảnh đỉnh phong nhưng với chừng đó cũng đã đủ để tiêu diệt tinh cầu này.

Thử hỏi…

Chân chính Thiên Đạo Tử hiện thế thì Đế Nguyên Quân có sức chống trả sao?

Hay trong mắt Thiên Đạo Tử thì Đế Nguyên Quân là con kiến hay chỉ là một hạt bụi nhỏ li ti?

Nhất Đế đã như thế thì những tông môn, những gia tộc khác sẽ như thế nào?

Thử hỏi có giống với hòn đá ở bên đường hay không?

“Chủ tể?”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài vô tận tinh không, trên gương mặt lộ ra vẻ đượm buồn trả lời.

“Quả tinh cầu này cũng chỉ là một vũng nước nhỏ mà thôi”.

“Liệu có ai muốn trở thành chủ tể của một vũng nước hay không?”.

Từng câu từng chữ từ vang lên, cả ba người mặc dù không hiểu lời của Đế Nguyên Quân nhưng nghe giọng điệu và ánh mắt của hắn thì một phần cảm nhận được ý nghĩ của hắn.

Nhìn ba người vẻ mặt trầm tư, Đế Nguyên Quân quay người đi ra ngoài.

Trước khi rời đi, Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn ba người nói.

“Thời gian không còn sớm nữa, tranh thủ đến Thanh Lan thành thôi”.

- --.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio