Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 142: 142: ba vị đường chủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn đạo chưởng ấn đánh tới, Hứa Tiểu Kiều gương mặt lộ rõ vẻ ngưng trọng, hai hàng lông mày cô nhíu chặt lại và ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm đường chủ không rời.

Mặc dù cảnh giới của người này cao hơn cô bốn tiểu cảnh giới và chênh lệch không khác gì trời đất.

Cho dù thua kém nhiều là thế nhưng Hứa Tiểu Kiều vẫn không có ý định cam chịu mà thay vào đó là ý chí muốn chiến thắng.

Và nhất chính là chiến thắng bản thân mình, cô muốn bản thân có thể vươn lên được đến đỉnh cao cảnh giới giống như Đế Nguyên Quân.

Mong muốn là như vậy nhưng Hứa Tiểu Kiều biết, để đạt được đến cấp độ của Đế Nguyên Quân là điều cực kỳ khó.

Một người đơn thuần giống như cô muốn trở thành đệ nhất cường giả trước tiên phải ma luyện bản thân, rèn luyện đạo tâm.

Nên việc tìm được một đối thủ mạnh để cô ma luyện và từng bước tịnh tiến lên những đẳng cấp cao hơn.

Và mục tiêu của Hứa Tiểu Kiều chính là khiêu chiến vượt cấp, biết việc này sẽ rất khó nhưng bản thân cô tu luyện ở tông môn đã bỏ qua rất nhiều thứ.

.

Kiếm Hiệp Hay

Căn cơ không được vững chắc giống như Lâm Tuyết Nhi, thiên phú cũng thấp hơn nên cô muốn dùng cách liều mình giống như Đế Nguyên Quân để đúc lại căn cơ.

Ánh mắt Hứa Tiểu Kiều kiên định nhìn chằm chằm chưởng ấn đánh tới thì hừ lạnh một tiếng.

“Thiên Địa cảnh tầng một, uy lực thật lớn”.

Hứa Tiểu Kiều vừa nói vừa thúc dục toàn bộ thực lực lên đến đỉnh điểm.

Toàn thân bị bao bọc ở trong hắc vụ và khí tức trên người càng ngày càng kinh khủng.

Ở trên mi tâm, một đạo ấn ký màu đen hiện lên, biểu cảm trên gương mặt cũng vì thế mà thay đổi một cách rõ rệt.

Từ một người đơn thuần trở thành một người có biểu cảm băng lạnh, ánh mắt âm trầm và chứa đựng một lượng sát ý kinh khủng vô cùng.

Mặc dù cảnh giới cô bây giờ đã được gia trì nhưng để sử dụng “Thiên Ma Chi Khí”

lên đến đỉnh điểm là một điều rất khó và hậu quả mà nó mang lại là cực kỳ không lường.

Nhưng cô vẫn mặc kệ, bởi vì ở sau lưng cô còn có chủ nhân làm chỗ dựa vững chắc.

Cho dù bản thân có bị trọng thương nặng đi chăng nữa thì chủ nhân cũng sẽ ra tay.

“Cái này...”

Đường chủ cảm nhận khí tức Hứa Tiểu Kiều tăng lên một cách chóng mặt và uy áp của đạo ấn ký ở trên mi tâm cô phát ra khiến hắn cảm thấy một sự uy hiếp rất lớn.

Đó là một loại sức ép và một cảm giác đã có từ lâu.

Đó là cảm giác mà con người bình thường phải đối mặt với một đầu hung thú.

Đáng sợ vô cùng.

Đường chủ đưa hai tay lên thì sắc mặt ngay lập tức biến sắc, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hãi thốt ra.

“Ta đang run sợ sao?”.

Đối diện với chưởng ấn đánh tới, Hứa Tiểu Kiều hai tay ngưng tụ một lượng hắc khí vào trong lòng bàn tay biến thành lợi trảo sắc bén.

Hứa Tiểu Kiều đưa hay tay lên đón lấy chưởng ấn rồi mạnh tay xé toạc ra thành hai nửa.

Chứng kiến một màn này, đường chủ cũng phải cảm khái ở trong lòng.

Một nữ tử mới mười tám mười chín tuổi có thể xé toạc công kích của Thiên Địa cảnh? Chưa kể đó còn là một Ngưng Hải cảnh tầng bảy nhỏ bé? Không đợi đường chủ trấn tĩnh lại, Hứa Tiểu Kiều hai chân điểm nhẹ rồi cực tốc lao lên.

Chỉ trong nháy mắt, Hứa Tiểu Kiều như hóa thành một đạo hắc quang xẹt qua đứng trước mặt đường chủ.

Khoảng cách gần mười trượng giống như một bước chân, ngay cả nhãn quang của đường chủ cũng không theo kịp.

Cảm giác nguy hiểm ập đến, đường chủ hai tay nắm chặt rồi đánh ra một quyền ra phía trước nhưng điều kỳ lạ là quyền kình đó chỉ đánh trúng tàn ảnh của Hứa Tiểu Kiều mà thôi.

Di chuyển một vòng ra sau lưng, Hứa Tiểu Kiều tay phải ngưng tụ một lượng chân nguyên rồi tung chưởng.

Bị chưởng lực đánh trúng, đường chủ nhận thấy có nguy hiểm nên ngay lập tức đánh ra chân nguyên hộ thể nhưng “Thiên Ma Chi Khí”

lại là một loại lực lượng cực kỳ đặc biệt.

Chân nguyên hộ thể đối mặt với nó chẳng khác gì một tờ giấy mỏng bị đánh nát một cách dễ dàng.

Oanh! Phốc! Đường chủ cảm nhận một cơn đau kịch liệt ở sau lưng truyền lại.

Toàn thân hắn đột nhiên run mạnh một cái, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi và bị đánh bay ra xa gần mười trượng mới ổn định lại.

Chứng kiến một cảnh này, trung niên nhân và những người đứng ở bên ngoài quan chiến cũng bị dọa sợ và họ cảm thấy khó có thể tin được.

Một vị Thiên Địa cảnh bị Ngưng Hải cảnh tầng bảy đánh trọng thương? Đây là chuyện mà ở trong thành chưa có lần nào xảy ra? “Ngươi...”.

Đường chủ sau khi ổn định lại cơ thể thì đưa tay lên lau đi vệt máu tươi ở trên khóe miệng.

Ánh mắt quan sát kỹ càng nhìn Hứa Tiểu Kiều lao tới, quát.

“Đừng nghĩ Thiên Địa cảnh là trò đùa”.

Lời nói vừa dứt, đường chủ hai chân đằng không lên cao rồi dốc hết toàn bộ chân nguyên, khí tức Thiên Địa cảnh tầng một kinh khủng bộc phát giống như một cơn phong bạo có thể thổi phăng mọi thứ cản đường.

Ánh mắt đường chủ từ trên cao nhìn xuống rồi nở một nụ cười lạnh trên gương mặt rồi vận chuyển một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi lao xuống, hướng về phía Hứa Tiểu Kiều tung một quyền.

Oanh! Quyền kình, chưởng khí kinh khủng giao phong bộc phát một vụ nổ lớn đẩy bay cả hai người ra xa gần hai mươi trượng và họ đều chịu không ít tổn thương.

Đường chủ quyền kình bị “Thiên Ma Chi Khí”

đánh trúng và đang không ngừng ăn mòn chân nguyên và một cảm giác đau rát thấu tận xương tủy.

Còn Hứa Tiểu Kiều cũng không khá hơn là bao, cô đón nhận một quyền trực diện khiến cả cánh tay truyền đến một cảm giác đau nhức vô cùng.

May mắn vì có “Thiên Ma Chi Khí”

bảo vệ chứ không một quyền vừa rồi thì hậu quả rất khôn lường.

Hứa Tiểu Kiều ánh mắt âm trầm nhìn đường chủ rồi đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng rồi lao lên.

Mặc dù bản thân chịu không ít thương tích nhưng ẩn sâu trong ánh mắt cô lại là vẻ chắc chắn và mạnh mẽ.

Dường như một chút cảm giác đau đớn này không đủ để khiến cô phải lo ngại.

Đạp không mà đứng, đường chủ hai ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt lại.

Hắn không ngờ một quyền toàn lực lại không thể hạ gục được một Ngưng Hải cảnh tầng bảy nhỏ nhoi.

Nhưng rất nhanh, đường chủ nhìn thấy tốc độ Hứa Tiểu Kiều đang giảm dần và khí tức trên người dần hạ xuống liền nở một nụ cười lạnh nói.

“Hahaha, ban đầu là ta đã xem thường ngươi nhưng bây giờ ta phải công nhận, thực lực của ngươi rất mạnh.

Nhưng...”.

“Hắc vụ bao bọc xung quanh người ngươi đang ngày càng giảm, khí tức không còn mạnh dược như trước nữa”.

“Ta tự hỏi ngươi bây giờ có thể chịu được thêm mấy quyền nữa”.

Biết bản thân không thể duy trì lâu hơn được nữa nên Hứa Tiểu Kiều chỉ có thể dốc hết toàn bộ sức lực để tấn công.

Cô mượn nhờ sự bạo phát và khả năng hồi phục đáng kinh ngạc của “Thiên Ma Chi Khí”

mà không màng đến thương tích trên cơ thể.

Cả hai người lao vào nhau giống như hai con thiêu thân đang gồng hết toàn bộ sức lực.

Liên tiếp, cả hai người giao phong hơn một trăm chiêu nhưng vẫn bất phân thắng bại.

Nhưng thời gian càng về sau, công kích ngày càng nhiều thì Hứa Tiểu Kiều càng để lộ rõ điểm yếu và bị tên đường chủ tấn công liên tục nên chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Cố gắng duy trì được gần một trăm chiêu nưa, Hứa Tiểu Kiều càng ngày càng rơi vào thế hạ phong.

Bị tên đường chủ đánh đến mức mà phòng thủ cũng không được nhưng Hứa Tiểu Kiều vẫn không chịu từ bỏ, cô mặc kệ bản thân bị thương nhiều lần mà vẫn cắn răng để tấn công.

Cho đến khi chân nguyên trong người cô không còn nhiều nữa và bị đánh văng xuống đất thì trận chiến này mới kết thúc.

Hứa Tiểu Kiều toàn thân run rẩy, hai chân có chúng đứng không vững nữa.

Ở trên người chịu không ít thương tích và khóe miệng liên tục chảy ra máu tươi.

Khí tức ở trên người liên tục giảm xuống cho đến khi không còn chút sức lực nào nữa nhưng cô không chịu ngã xuống.

Cho dù có bại cũng phải cố gắng đứng vững.

Còn tên đường chủ chịu cũng không ít thương tích, bị Hứa Tiểu Kiều tấn công dồn dập nên không thể ngăn cản hết được.

Mặc dù hắn có chút thắng thế nhưng mỗi một công kích bị đánh trúng đều truyền đến một cảm giác cực kỳ đau đớn.

Giống như da thịt bị ngọn lửa thiêu cháy.

Đường chủ đứng ở trên không nhìn xuống, cho đến khi hắn nhìn thấy Hứa Tiểu Kiều không còn chút sức lực nào nữa thì mới thở dài một hơi.

Hắn đưa tay lên lau đi vết máu ở trên miệng rồi chỉ tay về phía Hứa Tiểu Kiều mà ra lệnh.

“Không ngờ một Ngưng Hải cảnh tầng bảy nhỏ nhoi có thể khiến ta chịu thương tích nặng như thế này”.

“Ngươi chính là người đầu tiên”.

“Người có uy hiếp mạnh như ngươi thì không nên giữ lại để tránh hậu họa”.

Lời nói vừa dứt, đường chủ liền ngưng tụ thêm một đạo chân nguyên rồi đánh về phía Hứa Tiểu Kiều cùng với một nụ cười lạnh đến rợn người.

Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây nhưng đúng lúc này… Một đạo thân ảnh nam tử xuất hiện đứng chặn trước người Hứa Tiểu Kiều và chủ động đưa tay lên để phá tan chưởng khí đó.

Đường chủ hai con ngươi co lại nhìn nam tử hỏi.

“Ngươi là ai?”.

“Không biết bổn đường chủ đang làm việc hay sao mà đứng ra ngăn cản, ngươi muốn chết sao?”.

Đáp lại, Lã Nhật Doanh cười lạnh một tiếng nói.

“Chết thì có ai mà không sợ nhưng chết mà cảm thấy thẹn với lòng thì càng đáng sợ hơn”.

“Thực lực ta mặc dù yếu hơn Hứa cô nương nhiều nhưng để đối phó với một tên Thiên Địa cảnh chỉ còn hai thành thực lực như ngươi thì dư sức”.

Lã Nhật Doanh vừa nói vừa tế ra thành trường kiếm của mình rồi lao lên.

Nhưng khi hắn chưa kịp tấn công thì đột nhiên.

Lã Nhật Doanh cảm nhận được có hai cổ khí tức Thiên Địa cảnh đang hướng về phía này thì nhanh chóng quay người lao về phía Hứa Tiểu Kiều rồi đưa cô ấy quay trở về phòng.

Đạp không đứng ở trên cao, hai đạo thân ảnh một vị lão giả râu tóc bạc phơ và một nữ tử trẻ trung tràn đầy sinh khí đứng nhìn chằm chằm về phía Đường chủ.

Đó là hai vị cường giả Thiên Địa cảnh khác, ánh mắt họ nhìn tên đường chủ lộ rõ vẻ châm chọc nói.

“Hahaha… Không ngờ Phạn đường chủ cũng có ngày bị đánh đến mức thê thảm như thế này”.

“Công nhận, cảnh giới của người kia có thể hơi thấp một chút nhưng ngươi cũng chịu không ít thương tích”.

“Không biết vị thiên kiêu nào có thể khiến Phạn đường chủ gặp nhiều khó khăn như vậy?”.

Thanh âm một già một trẻ vang lên khiến những người xung quanh phải rùng mình.

Bởi vì họ biết thân phận của ba người này, mỗi một người đều là đường chủ của một thế lực và cũng là một trong những cường giả đỉnh tiêm của Ngư Hoa thành.

Và những người quan chiến cảm thấy thật khó tin.

Bởi vì từ trước đến nay chưa có chuyện gì có thể kinh động cùng lúc cả ba vị đường chủ tụ tập ở một nơi.

Cho dù là trận chiến giữa Thiên Địa cảnh, mà bây giờ họ lại có mặt ở đây vì một nữ tử trông còn rất trẻ tuổi.

Phạn đường chủ toàn thân run nhẹ một cái, trận chiến này hắn mặc dù thắng nhưng không vinh một chút nào cả.

Hắn thật sự không ngờ bản thân tung ra toàn bộ thực lực nhưng không thể thắng Hứa Tiểu Kiều dễ như hắn nghĩ.

Nhiều lúc hắn tưởng chừng như Hứa Tiểu Kiều sắp bại nhưng lần nào cô cũng có thể vượt qua được.

Thậm chí còn khiến hắn chịu không ít thiệt thòi.

Phạn đường chủ lấy ra một mai đan dược nuốt xuống, cảm nhận dược lực phát ra khiến sắc mặt Phạn đường chủ trông đỡ hơn rất nhiều.

Ánh mắt hắn nhìn hai người kia lộ rõ vẻ kiêng kị và có chút dè dặt nói.

“Thương lão, Ngọc cô nương.

Ngọn gió nào đưa hai vị đến đây?”.

“Chắc hai vị đến đây chỉ để chế giễu ta đó chứ?”.

Đáp lại, Thương lão và Ngọc cô nương nở một nụ cười lạnh đáp.

“Chế giễu? Phạn đường chủ suy nghĩ quá nhiều rồi”.

“Ta chỉ cảm thấy tò mò là có vị thiên kiêu nào đến đây mà thôi”.

“Bây giờ nhìn Phạn đường chủ chịu thiệt thòi thì bọn ta đã xem nhẹ người này”.

“Ngư Hoa thành đã lâu mới xuất hiện một người có thể vượt cấp mà chiến”.

“Phạn đường chủ không ngại có thể giới thiệu cho ta được chứ?”.

Nghe hai người nói trông rất bình thường nhưng Phạn đường chủ hiểu rõ.

Hai người này đến đây một phần là vì nữ tử kia và một phần là muốn giễu cợt hắn.

‘Muốn ta giới thiệu người khiến ta chịu thiệt thòi?’.

‘Hai ngươi đang đùa ta sao?’.

Ánh mắt Phạn đường chủ nhìn hai người đột nhiên trầm xuống và ẩn sâu trong ánh mắt đó là sự tức giận cùng với sát ý dạt dào mà không hề giấu diếm.

“Các ngươi...”.

“Phạn đường chủ?”

Thương lão ánh mắt giễu cợt nhìn Phạn đường chủ một cái rồi lên tiếng.

“Ngươi không ngại chứ?”.

“Hừ”.

Đáp lại, Phạn đường chủ hừ lạnh một tiếng đáp.

“Các ngươi muốn biết thì tự đi mà hỏi”.

Cố gắng nuốt xuống cục tức, sắc mặt Phạn đường chủ âm trầm gần như đến cực hạn.

Đây là lần đầu tiên mà hắn chịu nhiều thiệt thòi đến như vậy.

Nếu như hắn bây giờ không bị đánh trọng thương thì hai người này dám chế giễu hắn như vậy sao? Mặc dù hắn và hai người kia có cảnh giới ngang nhau nhưng Phạn đường chủ vẫn đủ sức đánh một trận.

Cho dù hắn có bại thì hai người kia cũng không dễ thở hơn quá nhiều.

“Nếu Phạn đường chủ không nói thì thôi”

Ngọc cô nương đưa tay lên che miệng che đi nụ cười lạnh của mình nói.

“Ngươi làm thế càng khiến ta cảm thấy tò mò, rốt cuộc là ai đã đánh ngươi thành ra như thế này?”.

Ngọc cô nương chỉ tay về phía một thanh niên trẻ tuổi nói.

“Ngươi nói cho ta biết, người khiến Phạn đường chủ trọng thương là ai?”.

Bị một đường chủ của một đại thế lực lên tiếng hỏi khiến tên nam tử kia bị giật mình, trên gương mặt hắn lộ rõ vẻ lo lắng.

Nam tử chỉ tay về phía căn phòng, đáp.

“Ngọc đường chủ, là một nữ tử ở trong căn phòng kia”.

“Nữ tử kia bị Phạn trưởng lão đánh trọng thương đang tỉnh dưỡng ở trong đó”.

“Ồ, vậy sao?”

Ngọc cô nương nghe thấy vậy thì càng thêm thích thú, ban đầu cô còn tưởng người đó là một nam nhân nào đó nhưng không ngờ người đó lại là một nữ tử.

Nhưng chỉ như thế không khiến cô hứng thú đến như vậy mà do tuổi tác của Hứa Tiểu Kiều còn quá trẻ.

“Thật khiến người ta bất ngờ”.

Ngọc cô nương lời nói vừa dứt liền từng bước tiến lại gần cửa sổ.

Cô muốn nhìn xem nữ tử đó rốt cuộc là ai? Thiên kiêu từ phương nào tới? Nhưng khi Ngọc cô nương còn cách cửa sổ gần trượng thì một bóng dáng nữ tử đứng chặn ở phía trước khiến hai hàng lông mày Ngọc cô nương khẽ nhíu chặt lại.

“Ta muốn nhìn nữ tử đó là ai, còn ngươi chỉ là một Ngưng Hải cảnh tầng hai nhỏ bé mà muốn cản ta sao?”.

Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt không có chút nào lo lắng đáp.

“Thật xin lỗi, Hứa Tiểu Kiều bị trọng thương nên cần phải tỉnh dương”.

“Mời các vị quay về cho”.

Nghe thấy giọng điệu không nhượng bộ của Lâm Tuyết Nhi, một tên nam tử có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng ba đứng ở phía bên dưới chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi quát.

“Ngươi dám vô lễ với Ngọc đường chủ?”.

Lời nói nam tử vừa dứt thì Lâm Tuyết Nhi liền liếc mắt nhìn hắn bằng một ánh mắt sắc bén và một cỗ uy áp đánh về phía nam tử khiến hắn bị thổ huyết và đánh văng ra xa.

“Ta đang nói chuyện với Ngọc đường chủ? Ai cho phép ngươi lên tiếng?”.

Cái gì?! Ngưng Hải cảnh tầng hai chỉ dùng một ánh mắt có thể khiến người hơn một tiểu cảnh giới trọng thương?! Nữ tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào?!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio