Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 146: 146: chiến các chủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dám đến Phá Xuyên Đường ta gây chuyện!

Dám đả thương ba vị đường chủ!

Gan của các ngươi thật lớn!

Lão giả ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân giống như ánh mắt của một con hổ đói đang nhìn con mồi.

Ẩn sâu ở trong ánh mắt già nua đó là một sự khủng bố vô cùng.

Là một lão giả gần đất xa trời nhưng thực lực của lão cực kỳ mạnh, mặc dù cảnh giới chỉ là Thiên Địa cảnh tầng ba nhưng không hề thua kém Thiên Địa cảnh tầng bốn là bao.

Đế Nguyên Quân ánh mắt ngưng trọng nhìn lão, trên trán hắn chảy xuống từng hạt mồ hôi lạnh.

Đây không phải vì hắn cảm thấy lo lắng mà đó chính là một cảm giác gặp phải kẻ địch mạnh.

Trong mắt Đế Nguyên Quân thì vị lão giả này chính là người mạnh nhất trong những kẻ địch mà hắn từng gặp từ Hà Châu thành cho đến bây giờ.

Đáp lại ánh mắt tức giận của lão, Đế Nguyên Quân ánh mắt không hề kiêng kỵ nhìn lại.

Hai ánh mắt nhìn nhau mà giống như cả hai người đang giao phong, ẩn sâu ở trong đó chính là một trận chiến mà hai người đang dốc hết sức.

“Không tệ”.

Đột nhiên, khóe miệng lão giả nở một nụ cười lạnh, ánh mắt phát ra tinh quang, nói.

“Tiểu tử, nhãn quan của ngươi không tệ”.

“Có thể dùng ánh mắt sánh ngang với ta thì ngươi chính là người đầu tiên”.

Lão giả bước lên một bước tiến về phía sau người rồi tiếp tục nói.

“Ta không muốn giết người vô danh, các ngươi ai? Từ đâu đến?”.

Từng câu từng chữ nặng nề lão giả vang lên khiến bầu không khí xung quanh đột nhiên trùng xuống.

Bất chợt, cả năm người cảm nhận được một cổ uy áp kinh khủng từ trên cao đè xuống giống như có một tảng đá lớn đè lên vai họ.

Năm người đứng chặn trước người Đế Nguyên Quân, họ dốc hết những phần sức lực và chân nguyên còn lại để chống đỡ nhưng đứng trước sức mạnh kinh khủng có thể áp chế đồng thời cả năm người.

Lâm Tuyết Nhi khóe miệng chảy xuống một dòng huyết dịch tanh nồng, đứng dưới cỗ áp lực mạnh mẽ này.

Lâm Tuyết Nhi có cảm giác lục phủ ngũ tạng đang bị hàng trăm hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua.

Một cảm giác đau nhức và khó chịu vô cùng.

Cả năm người đồng thời rút kiếm chỉ về phía lão giả và đang chuẩn bị xông lên thì đột nhiên.

Giọng nói Đế Nguyên Quân ở sau lưng vang lên.

“Lão giả này không tầm thường”.

Đế Nguyên Quân bước từng bước đi lên, chỉ thấy hắn đứng chặn ở trước người họ rồi vung tay một cái.

Một cổ uy áp từ trên người hắn đánh ra bao bọc cả năm người vào bên trong.

“Các ngươi đánh không lại, ta cũng đánh không lại”.

“Cho dù ta hợp lực với các ngươi cũng không thể đánh bại lão”.

Từng câu từng chữ lọt vào trong tai khiến họ cảm thấy không thể tin được.

Đây chính là lần đầu tiên họ thấy Đế Nguyên Quân nói những lời như vậy đối với đối phương.

Họ lần đầu thấy có người mà ngay cả hắn cũng không thể đánh lại?

Ánh mắt họ lộ rõ vẻ ngưng trọng nhìn Đế Nguyên Quân rồi nhìn về phía lão giả.

Bất chợt, ở trong đại não họ hiện lên một cảm giác áp bức và một cảm giác nguy hiểm đang dần ập đến.

Lâm Tuyết Nhi cắn răng, khóe miệng cô run nhẹ lên tiếng.

“Vậy bây giờ ta phải làm như thế nào?”.

“Từ trước đến giờ ngươi làm việc gì cũng nắm chắc phần thắng.

Nhưng...”.

Đứng ở bên cạnh, bốn người khác cũng lần lượt lên tiếng.

“Nguyên Quân, ta không tin ngươi làm việc lỗ mãng như thế này? Rốt cuộc ngươi đã có suy tính gì?”.

“Chủ nhân, ngươi nhanh nói đi”.

“Nguyên Quân công tử”.

“...”.

Đứng trước những câu hỏi hối thúc của năm người, Đế Nguyên Quân lắc đầu thở dài một hơi nói.

“Ta làm việc đúng là nắm bắt phần thắng nhưng không phải lúc nào cũng thế”.

Nhìn Đế Nguyên Quân đứng dưới uy áp của mình mà không một chút thương tổn nào cả mà trên gương mặt hắn còn nở một nụ cười lạnh, giống như đang có tính toán ở trong đầu nên lão cảm thấy khó hiểu vô cùng.

“Một tên tiểu tử vô tri vậy mà đứng dưới uy áp của ta mà lông tóc không thương?”.

Hai hàng lông mày lão nhíu chặt lại, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ nhìn Đế Nguyên Quân thốt ra.

“Ngươi là người đầu tiên mà ta nhìn thấy”.

“Ngươi cho rằng, bản thân có thể chịu được uy áp của ta thì sẽ khiến ta do dự sao? Ngươi nghĩ ta sẽ vì thế mà không ra tay với ngươi?”.

“Định dùng đòn tâm lý để đánh ta sao?”.

Lão giả vừa cười vừa nhìn Đế Nguyên Quân bằng một ánh mắt khinh thường.

Đáp lại, Đế Nguyên Quan thở dài rồi lắc đầu trả lời.

“Ngươi cũng có thể xem như là như thế?”.

“Đối với ta thì việc có dùng đòn tâm lý hay không cũng như nhau mà thôi.

Thiên Địa cảnh thì lại như thế nào, chẳng qua chỉ là một con giun dế mà thôi, không có gì sai biệt lắm”.

“Hahaha”.

Nghe những lời cảm rở và gương mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc của Đế Nguyên Quân, lão giả ngẩng đầu lên cao rồi cười lớn một tiếng.

“Nghe giọng điệu thì giống như ta là một người bị đánh bại chứ không phải ngươi?”.

“Một tiểu tử vô tri như ngươi lấy đâu ra lá gan lớn đến như vậy?”.

“Ta tu luyện cả ngàn năm nay mà chưa lần nào thấy người giống như ngươi.

Đúng là càn rỡ hết chỗ nói”.

“Vậy để ta xem, ngươi càn rỡ được đến bao giờ?”.

Lời nói vừa dứt, lão giả toàn thân bùng phát một cỗ lực lượng kinh khủng khiến khu vực xung quanh bị lõm xuống một hố sâu, chưa dừng lại ở đó.

Phong bạo ở trên người lão bắn ra giống như từng đạo khí tràng sắc bén có thể cắt xuyên qua sắt thép một cách dễ dàng.

Ánh mắt lão nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân lộ rõ vẻ tức giận, ẩn sâu ở trong ánh mắt lão hiện lên một tia sát ý nồng đậm.

Lão bây giờ muốn trực tiếp ra tay với Đế Nguyên Quân mà không cần phải suy nghĩ.

Không thua kém lão ta là bao, Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưng trọng nhìn lão rồi tung ra toàn bộ thực lực.

Đế Nguyên Quân vung tay nhẹ một cái liền bộc phát ra khí thế của bản thân.

Thình lình, một cỗ lực lượng ẩn sâu ở trong cơ thể Đế Nguyên Quân bộc phát rồi xông thẳng lên trời khiến ai ai cảm thấy cũng phải kinh ngạc.

“Cái gì?”.

Cảm nhận thấy khí tức Đế Nguyên Quân, lão giả vẻ mặt kinh hãi thốt ra.

“Một Thức Nhân cảnh đỉnh lại muốn đánh với ta?”.

“Hahaha, ngươi đang chọc cười ta sao?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn lão bằng ánh mắt khinh thường và khóe miệng vểnh lên nở một nụ cười lạnh đáp.

“Vậy sao?”.

“Ngưng Hải cảnh ta có thể không đánh lại, Thiên Địa cảnh thì càng không.

Nhưng ở những thành nhỏ như thế này thì lấy đâu ra người đó, còn các ngươi chỉ là những cái bình rỗng tuếch thì có gì mà không đánh được?”.

“Ta Thức Nhân cảnh thì sao? Ngươi nghĩ ta đánh không lại ngươi?”.

“Hahaha, ngươi đang tự đề cao bản thân mình sao?”.

Lão giả ánh mắt trào phúng nhìn Đế Nguyên Quân và cười lớn tiếng đáp.

“Thiên Địa cảnh đột phá một tiểu cảnh giới chính là lệch trời lệch đất, còn ngươi.

Một tên Thức Nhân cảnh đỉnh thì lấy gì đánh với ta?”.

“Vậy sao?”.

Đế Nguyên Quân nặng nề thở ra một hơi đáp.

Lời nói vừa dứt, cơ thể Đế Nguyên Quân đột nhiên nổi lên không trung cách mặt đất khoảng chừng một gang tay.

Chỉ thấy Đế Nguyên Quân hai mắt nhắm chặt lại, hai lòng bàn tay ngửa lên cao rồi từ từ đưa lên cao.

Ở trong lòng bàn tay hắn, bỗng có hai đạo lực lượng riêng biệt hiện lên.

Một bên là huyết khí tanh nồng, sôi sục và nóng bỏng.

Còn một bên là linh khí ôn nhu như nước, lẳng lặng và tinh thuần.

Hai đạo lực lượng từ từ bay lên cao rồi dần hòa vào nhau tạo thanh hai thái cực liên tục xoay chuyển ở trên đỉnh đầu hắn.

Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên thái cực, khóe miệng thì lẩm nhẩm như đang niệm một thứ gì đó.

Bỗng, một cỗ khí tức giống như hung thú đỉnh cấp từ trong cơn ngủ say từ từ tỉnh dậy.

Đó là một cỗ cảm giác áp bức kinh khủng đến mức có thể khiến Thiên Địa như đang run rẩy, linh khí bạo tán.

Từ trên mi tâm Đế Nguyên Quân, một đạo hắc hỏa ấn ký dần hiện lên và trên cơ thể hắn hiện lên những đạo văn tự kỳ dị màu đen.

Sau đó, hai tay Đế Nguyên Quân kết ấn ở trước ngực rồi một đạo hắc khí từ trong mi tâm hắn bộc phát xông thẳng về phía thái cực tạo thành một đạo hắc hỏa tiên luân bao bọc thái cực.

Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân hai tay tiếp tục kết ấn.

Từ trên cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện năm đạo ngũ hành điểm sáng từ từ bay lên rồi dung nhập vào bên trong hắc hỏa tiên luân.

Vô Cực Tiên Luân, Luân Phiên Thái Cực, Cực Tinh Ngũ Hành!

Tiên luân định, Đế Nguyên Quân khóe miệng lẩm nhẩm, trên cơ thể hắn dần hiện lên một bộ hắc giáp mờ ảo quỷ dị.

Ở trước ngực hiện lên hai con ngươi màu đỏ giống như ma như quỷ tản mát ra một cỗ hỗn độn lực lượng nồng đậm mang theo một loại sức ép khủng bố.

Cảm nhận lực lượng Đế Nguyên Quân đột nhiên tăng lên gấp nhiều lần, ánh mắt lão giả nhìn hắn bằng một ánh mắt kinh ngạc và đầy thèm thuồng.

“Không ngờ, một tên Thức Nhân cảnh đỉnh lại có một bí pháp kinh khủng như thế này”.

“Trong nháy mắt đề thăng cảnh giới bản thân lên Ngưng Hải cảnh tầng năm”.

“Không tệ, nhưng liệu ngươi sử dụng bí pháp này có thể duy trì được bao lâu? Áp lực mà cơ thể ngươi chịu sẽ không ít?”.

Đế Nguyên Quân hai chân từ từ tiếp đất, ánh mắt hững hờ nhìn lão giả nói.

“Ngươi nói không sai, ta sử dụng bí pháp này cũng chỉ duy trì được năm phút”.

“Hahaha”.

Lão giả phá lên cười lớn một tiếng nói.

“Ngươi nghĩ bản thân sử dụng bí pháp có thể ngăn ta được sao?”.

“Đúng là ngây thơ”.

“Đúng là ta không đánh lại ngươi nhưng...”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh nói.

“Như vậy cũng đủ rồi”.

Nhìn biểu cảm kỳ lạ của Đế Nguyên Quân, lão giả ánh mắt chằm chằm nhìn hắn, hai hàng lông mày lão đột nhiên nhíu chặt lại và vẻ mặt đầy suy nghĩ.

“Hừ, ta không biết ngươi đang suy tính đến cái gì? Ta chỉ cần giết ngươi trước thì mọi chuyện xem như kết thúc”.

“Ta công nhận ngươi là người khiến ta cảm thấy phấn khích nhất nhưng không vì thế mà ta nương tay”.

“Đến đây”.

Lời nói của lão vừa dứt thì cả hai người rốt cuộc cũng đã động, chỉ thấy cả hai đột nhiên đằng không lao thẳng lên cao rồi dốc hết toàn bộ lực lượng lao vao nhau giống như hai con thiêu thân.

- --

Ps:

Donate ủng hộ ad:.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio