Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 220: 220: giải khuây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lão giả đập mạnh tay ba cái rồi cao hứng nói lớn.

“Là nhị thiếu Mạc gia, Mạc Anh Nghiêm?”.

“Ta hỏi tất cả các vị ngồi ở phía bên dưới.

Chắc các vị đang nghĩ vì sao mà Mạc công tử lại vì một thanh trường thương mà có thể nhất phi trùng thiên được như thế? Sao những vị thiên kiêu khác cũng có những loại vũ khí đặc biệt có phẩm chất không thấp nhưng vẫn bị Mạc công tử đánh bại?”.

“...”.

Đám đông phía bên dưới bắt đầu xúm lại rồi bắt đầu xì xào bàn tán nhưng trông sắc mặt thì không một ai có thể biết được.

“Hahaha…”.

Đợi thêm một lúc nhưng lão giả không thấy có một ai lên tiếng đáp lại thì đột nhiên cười lớn một tiếng.

“Các vị không biết cũng đúng thôi? Lão già đây cũng phải vất vả lắm mới có thể moi được một chút tin tức từ Mạc gia?”.

“Thật không giấu gì các vị, chắc các vị cũng biết phẩm chất của các loại pháp bảo và vũ khí là từ cửu phẩm rồi mới đến Linh Khí Hoàng cấp.

Tuy chỉ cách biệt một tiểu cảnh giới nhỏ nhưng mà cách biệt thì lại rất lớn.

Đối với một thanh kiếm cửu phẩm thì có thể chém sắt như chém bùn, còn Linh Khí Hoàng cấp thì có thể dễ dàng bổ một tảng đá lớn thành hai nửa.

Và hơn hết là uy lực của Linh Khí Hoàng cấp có thể gấp ba gấp bốn, thậm chí có thể gấp năm gấp sáu lần tùy thuộc vào các loại tinh thạch…”.

“Nhưng vì sao Mạc công tử chỉ dùng vũ khí cửu phẩm lại có thể bại được Linh Khí Hoàng cấp? Tất cả là vì thanh trường thương đó có linh?”.

“Có linh?”.

Đám người phía bên dưới nghe thấy vậy thì có một phen kinh hãi vô cùng.

Ánh mắt họ bán tín bán nghi nhìn về phía lão giả rồi hỏi ngược lại.

“Này lão già? Ngươi nói chuyện gì cũng phải có lý một chút?”.

“Ngay cả các trưởng bối trong gia tộc lớn hoặc thậm chí là tông chủ của một tông nhưng vũ khí họ sử dụng chỉ là những loại vũ khí có phẩm chất cao nhưng lại không có linh? Vậy mà ngươi lại nói thanh trường thương cửu phẩm của Mạc Anh Nghiêm lại có linh?”.

“Với lại, ngươi nghĩ chỉ với thực lực của Mạc Anh Nghiêm và Mạc gia đủ sức để có thể sở hữu một loại vũ khí như vậy được hay sao?”.

“Ngươi có biết tỷ lệ một thanh vũ khí sản sinh ra linh trí là bao nhiêu không? Trong ngàn vạn thanh mới có một?”.

“Nếu như vũ khí cửu phẩm có linh vậy thì Linh Khí Hoàng cấp, Huyền cấp rồi Địa cấp thì sao? Không phải cấp bậc pháp bảo, vũ khí càng cao thì càng có khả năng sản sinh linh trí, tuy là cực kỳ nhỏ nhưng vẫn có khả năng”.

“...”.

“Hahaha…”.

Lão giả thấy những người phía bên dưới nháo nháo cả lên thì đột nhiên đập mạnh tay rồi cười lớn một tiếng.

“Đó là các vị không biết đó thôi, chứ ta chính tai nghe thấy đệ tử Mạc gia bàn tán.

Thêm nữa là các vị nghĩ có khả năng nào ngoài việc vũ khí có linh hay sao?”.

“Ta tuy chỉ là một người kể chuyện nhưng những gì mà ta nghe được thì ta mới nói chứ không vô cớ nói xằng bậy? Các vị nghĩ cái mạng nhỏ của ta đáng để liều mình nói bậy như vậy sao?”.

Đám đông nghe thấy vậy thì cũng dần trầm xuống, ánh mắt họ nhìn nhau rồi gật đầu.

“Hừm, nghĩ cũng đúng? Lão già này kể chuyện không sai bao giờ?”.

“...”.

“Chắc các vị cảm thấy thắc mắc là vì sao Mạc công tử không lo lắng những thế lực lớn sẽ ra tay để cướp đoạt vũ khí?”.

Lão giả bước ra khỏi bục rồi đi vòng ở trên hành lang, tiếp tục nói.

“Rất đơn giản, tuy vũ khí có linh nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn khai sinh linh trí và vẫn phải dựa vào Mạc công tử mới có thể phát huy được công năng của mình?”.

“Với tỷ lệ khai sinh linh trí cực kỳ thấp nhưng một thanh vũ khí từ có linh đến khai sinh linh trí cũng không khác là bao.

Ta thì nghĩ các thế lực lớn khác sợ cướp nó về sẽ trở thành một mối hiểm họa nên họ vẫn đang chờ đợi”.

“Nếu như lời lão nói là đúng thì Mạc gia chắc cũng đã đoán ra được khả năng này và sẽ cấm Mạc Anh Nghiêm mang ra ngoài?”.

Ngồi ở phía bên dưới bỗng có một nam tử trẻ tuổi đưa tay lên ra hiệu và lớn tiếng hỏi lại.

“Biết nó là một mối hiểm họa nhưng tại sao Mạc gia lại để Mạc Anh Nghiêm sử dụng mà không phải tặng cho một thế lực lớn nào đó để đạt được mục đích lớn hơn?”.

Đáp lại, lão giả vẻ mặt đăm chiêu, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời.

“Chuyện này thì chắc là Mạc gia đã có tính toán.

Và ta cũng biết thêm được một chuyện là thế lực hậu thuẫn cho Mạc gia cũng không phải dạng tầm thường.

Nên ta nghĩ vì lý do đó mà họ không ngăn cản?”.

“Nếu đã nói đến vũ khí của Mạc công tử thì lão già đây cũng nói luôn.

Để có thể sử dụng được loại vũ khí này thì người sử dụng cần phải có thực lực, có lượng chân nguyên dồi dào và bên cạnh đó là khả năng sử dụng vũ khí đó thật thuần thục.

Đối với những yêu cầu này thì Mạc công tử đều có thể đáp ứng được nên thiết nghĩ việc hắn trở thành một trong mười vị thiên kiêu của Thanh Lan thành là điều chắc chắn”.

“Tuy Mạc công tử chỉ mới đứng ở vị trí thứ mười nên suốt thời gian này hắn đã bế quan được một đoạn thời gian nên ta nghĩ mục tiêu của hắn không phải ở vị trí này mà phải là ở những vị trí cao hơn.

Và thời điểm đó chính là ngày mà Thanh Lan thành mở cuộc thi đấu giữa các thiên kiêu để phân chia lại vị trí cũng như sức ảnh hưởng của các gia tộc”.

“...”.

Đang thoải mái ngồi nghe những lời nói của lão giả, Lạc Tuyết Dung bất chợt quay qua thì thấy sắc mặt Đế Nguyên Quân lúc này không được tốt cho lắm.

Giống như hắn đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, Lạc Tuyết Dung lên tiếng hỏi hắn.

“Thấy sắc mặt ngươi không được thoải mái cho lắm? Có chuyện gì sao?”.

.

Xin hãy đọc truyện tại TRUМtru yeЛ.

VN

“Không có gì?”.

Đế Nguyên Quân lắc đầu, đáp.

“Chỉ là ta không cảm thấy thoải mái thôi?”.

Cả ba người nghe thấy vậy thì quay qua nhìn nhau mà không hiểu chuyện gì.

Ban đầu, họ thấy Đế Nguyên Quân vẫn còn rất bình thường nhưng cho đến khi đi vào trong tửu lâu và nghe thấy câu chuyện mà lão giả đang nói thì tâm trạng hắn đột nhiên thay đổi.

Lúc này, Lạc Tuyết Dung nghĩ lại xem trên đường đi đến đây thì Đế Nguyên Quân có biểu cảm gì khác lạ hay không.

Bất chợt, trong đầu cô đột nhiên vang vọng lại lời nói của Đế Nguyên Quân trước đây rằng “Hắn đến Thanh Lan thành để lấy lại một thứ thuộc về hắn”.

Xen kẽ với câu chuyện mà lão giả kia đang kể thì cô bất giác đoán được mục đích của Đế Nguyên Quân khi đến đây.

Bất chợt, sắc mặt Lạc Tuyết Dung nhìn Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống, giọng nói cô nặng nề vang lên.

“Không lẽ ngươi có ân oán với Mạc Anh Nghiêm sao?”.

“...”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân đột nhiên đứng dậy rồi quay người.

“Ta ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi cứ thoải mái đi, lát nữa ta quay về sau”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liền đi ra bên ngoài trước ánh mắt khó hiểu của cả ba người.

Tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng họ cũng chẳng có chút phản ứng.

Bởi vì họ hiểu hắn rất rõ, chỉ khi có chuyện gì đó thì hắn mới làm ra dáng vẻ như vậy và cho dù họ có phản ứng lại thì cũng chẳng thể làm được điều gì cả.

Rời khỏi tửu điểm, sắc mặt Đế Nguyên Quân càng ngày càng trở nên nặng nề.

Hắn không ngờ kẻ âm hiểm có ý định giết hắn để đoạt Tử Huyền lại được người ở Thanh Lan thành để ý đến như vậy.

Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn ra xa rồi thở dài một hơi rồi đi về phía nơi sâu nhất Thanh Lan thành và nói.

“Cũng đã đến lúc lấy lại thứ vốn thuộc về ta?”.

“Thiên kiêu tụ hội, ngày hôm đó ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết?”.

Càng đi vào sâu ở bên trong, Đế Nguyên Quân cũng chẳng mảy may để ý đến những thứ xung quanh mà trông hắn giống như hắn chỉ muốn đi dạo cho khuây khỏa.

Cho đến khi, Đế Nguyên Quân đi vào một lối đi gồ ghề với những vết đao kiếm nằm ngổn ngang ở khắp nơi, cùng với đó là bầu không khí u ám, tối tăm và nặng nề khiến người khác cảm thấy rợn sống lưng.

Đi thêm được một lúc, bước chân Đế Nguyên Quân đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt hắn liếc nhìn qua một bên rồi lên tiếng.

“Các ngươi đi theo ta vì lý do gì? Còn không mau lộ diện?”.

Từ trong tối đi ra, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một nhóm năm người có cơ thể to lớn đang từng bước đi về phía hắn với gương mặt góc cạnh cũng nhữ vết sẹo lớn trên gương mặt trông cực kỳ đáng sợ.

Trên tay chúng nắm chặt chuôi đao và sẵn sàng ra tay giết người bất cứ lúc nào.

Trong mắt chúng, Đế Nguyên Quân lúc này giống như một con cừu non nớt đang đứng trước miệng cọp.

Ánh mắt chúng khinh thường nhìn hắn rồi làm ra dáng vẻ giống như những tên biến thái, nói.

“Ngươi biết ở đây là đâu không mà dám đến đây một mình? Và nhất là một tên yếu đuối giống như ngươi lại có gan không nhỏ? Ta không biết là ngươi không biết thật, hay là bản thân tự đại đến mức ngu dốt?”.

“Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta?”.

Đáp lại, sắc mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống và ánh mắt hắn không giấu được mà hiện lên vẻ tức giận, nói.

“Các ngươi đi theo ta vì mục đích gì?”.

“Hahaha”.

Tên thủ lĩnh đột nhiên cười lớn một tiếng rồi chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, khinh thường nói.

“Ngươi đúng là một tên ngông cuồng? Nhưng ở đây chỉ có ta được quyền hỏi, còn ngươi thì phải ngoan ngoãn trả lời?”.

“...”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi quay người nhìn lại, ánh mắt và biểu cảm hững hờ đến mức lạnh lẽo khiến chúng bị giật mình.

“Ta nhớ Thanh Lan thành nghiêm cấm đánh giết?”.

Bất chợt, ngay khoảnh khắc Đế Nguyên Quân vừa quay người, bọn chúng dường như cảm nhận được có gì đó nguy hiểm khiến toàn thân họ sợ đến mức run lên và trong vô thức, tâm trí họ mách bảo người đáng đứng ở trước mặt là một người cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân có vẻ yếu ớt nên bọn chúng đã gạt bỏ đi những suy nghĩ ở trong đầu.

Tên thủ lĩnh nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng, ánh mắt mắt tỏ vẻ khinh thường, nói.

“Hahaha, ngươi nghĩ thành chủ có thể quản lý được hết tất cả mọi chuyện hay sao?”.

“Ở đâu thì ta không cần biết nhưng ở nơi này thì cho dù thành chủ có đích thân tới cũng không thể quản được bọn ta?”.

“Thật vậy sao?”.

Bất chợt, khóe miệng Đế Nguyên Quân đột nhiên vểnh lên một cái và hai mắt hắn dần chuyển qua màu đỏ tươi cùng với một lượng sát ý kinh khủng bộc phát ra ngoài.

“Chỉ là một tên Ngưng Hải cảnh nhỏ bé nhưng cái miệng của ngươi đúng là không nhỏ?”.

“Vừa hay, ta bây giờ cũng cảm thấy không được thoải mái trong người nên đành phải mượn các ngươi để giải khuây một phen?”.

- --

Ps: Cầu like, cầu vote, cầu cmt.

Thế gian có ngàn vạn kiểu người, kẻ thì thông minh.

người thì túc trí, mạnh mẽ, kẻ thì đa mưu,...!Mà sao mấy tên này lại chọc Quân đúng lúc này chứ? Đúng thật là?

Người ta thì nói "Cánh cửa này đóng lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra?".

Mọi người thấy có đúng không?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio