Đứng ở bên cạnh, Lâm Tuyết Nhi nghe thấy tên Lý Anh Hào đang buông những lời khiếm nhã và nhìn cô với một ánh mắt dâm dục thì cô cảm thấy tức giận vô cùng và sắc mặt dần trở trên trầm xuống.
Ngay khi Lâm Tuyết Nhi sắp sửa tiến lên và cho tên kia một trận cho hả dạ thì bị Đế Nguyên Quân kéo tay lại và nói.
“Đợi thêm một chút đi, bây giờ vẫn chưa phải lúc?”.
Dường như hiểu ý, Lâm Tuyết Nhi thở ra một hơi giống như đang gạt bỏ những tảng đá nặng đè nén ở trong lòng.
Đáp lại những lời nói của tên Lý Anh Hào, La Thanh mạnh tay đẩy hắn ta ra lùi ra sau mấy bước rồi dùng ánh mắt tức giận và không hề giấu diếm sát ý của bản thân và nói.
“Lý Anh Hào? Nếu như ngươi còn nói lời khiếm nhã và xúc phạm hai người bọn họ thì ta sẽ không tha thứ cho ngươi? Nếu ta là ngươi thì ta bây giờ đã đứng trước mặt họ nhận lỗi bằng không lát nữa sẽ nhận lấy hậu quả”.
“Haha… La Thanh?”.
Lý Anh Hào đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng rồi nhìn hắn với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường và nói.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà đòi chỉ dạy ta? Một tên thất bại như ngươi không xứng để làm điều đó?”.
“Ta đây cứ không nhận lỗi và tiếp tục xúc phạm và tiếp tục nói lời khiếm nhã với đại mỹ nữ đó thì sao? Ngươi nghĩ người làm được gì ta? Hay là hai người đó?”.
“Haha… Đúng là không biết tự lượng sức mình?”.
Đáp lại, La Thanh cũng chẳng để tâm đến những lời nói của tên đó nữa và bất giác nở một nụ cười nhẹ nói.
“Những gì ta cần nói thì ta đều đã nói? Ta cũng đã nhắc nhở nhưng ngươi không chịu nghe, đến lúc tự rước lấy họa thì không một ai có thể cứu ngươi?”.
“Được, ta đón chờ điều đó?”.
Lý Anh Hào khoái chí cười lớn một tiếng rồi xoay người rời đi.
“Ngươi nên tranh thủ thời gian này đi bởi lát nữa ta sẽ đến và giẫm đạp ngươi giống như trước đây?”.
Đợi hắn ta rời đi, La Thanh lúc này mới quay qua nhìn hai người rồi nở một nụ cười khổ, nói.
“Khiến hai người chê cười rồi?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu, đáp.
“Chuyện đó ta chẳng quan tâm?”.
“Ta chắc chắn sẽ khiến tên đó cảm thấy hối hận khi dám dùng ánh mắt đó nhìn ta?”.
Lâm Tuyết Nhi thì hai tay nắm chặt lại và nói với giọng điệu tức giận vô cùng.
“Lát nữa hai người hãy để tên đó cho ta?”.
“Chỉ cần Lâm cô nương muốn là được?”.
La Thanh cười khổ một tiếc rồi gật đầu, đáp.
“Thực lực của tên Lý Anh Hào hiện tại chắc đã có thể tiệm cận với Thiên Địa cảnh nên Lâm cô nương lát nữa phải cẩn thận.
Xét về thực lực thì hắn ta thua xa Lý Viễn Trình nhưng về âm mưu và thủ đoạn thì hắn ta không bao giờ thiếu”.
“Thực lực tiệm cận Thiên Địa cảnh thì sao?”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi khịt mũi khinh thường, trả lời.
“Trước đây ta đã đánh qua không ít?”.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi tràn đầy sự tự tin, La Thiên cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
Bởi vì hắn biết rất rõ, tuy cảnh giới của cô thấp hơn hắn một tiểu cảnh nhưng thực lực lại mạnh hơn hắn không ít.
Không phải phủ nhận và xem thường bản thân nhưng La Thanh biết rất rõ chuyện này.
Ngay khi trận chiến sắp sửa xảy ra thì La Thiên ngồi ở trên khán đài mới nhận ra và cảm thấy tức giận vô cùng.
Ánh mắt hắn nhìn liếc về phía Lý Mộ Viên rồi hạ thấp giọng nói.
“Lý Mộ Viên, chuyện này là do ngươi và thành chủ an bài?”.
“Vừa đảm bảo vị trí thiên kiêu và vừa có thể đối phó được với những gia tộc khác? Chiêu này của ngươi đúng thật là rất hiểm?”.
Đáp lại, Lý Mộ Viên dùng ánh mắt tràn đầy sự phấn khích và khoái chí nhìn La Thiên rồi nở một nụ cười lạnh, nói.
“La gia chủ, ngươi đang nói chuyện gì vậy? Ta nghe mà không hiểu? Haha…”.
“Ngươi…”.
La Thiên sắc mặt âm trầm nhìn lại và không hề giấu diếm sát ý của bản thân.
Nhưng đúng lúc này, Thanh Lương các chủ ngồi ở bên cạnh bỗng nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng.
“Ngươi lo lắng cái gì? Đúng hơn là ngươi nên lo lắng cho đám người Lý gia đi thì hơn?”.
“...”.
La Thiên nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn xuống Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ rồi dùng tay vỗ nhẹ lên mặt và nói.
“Đúng là ta suy nghĩ nhiều quá rồi? Haha…”.
Nhìn dáng vẻ La Thiên cười đùa cùng Thanh Lương các chủ khiến tên Lý Mộ Viên cảm thấy nghi hoặc vô cùng.
Hắn cảm thấy rất khó hiểu khi những gì mà hắn đã an bài đủ để bảo vệ vị trí và khiến La gia phải muối mặt nhưng nhìn biểu cảm của hai người hiện tại lại khiến hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Ngay lập tức, hắn ta đưa mắt nhìn xuống Đế Nguyên Quân đang đứng ở dưới lôi đài thì khẽ cau mày rồi thầm nghĩ.
“Chẳng nhẽ là nhờ tên tiểu tử ngông cuồng đó?”.
Sau đó, hắn ta liếc mắt nhìn qua những gia chủ ngồi ở bên cạnh và hỏi.
“Các ngươi có biết tên tiểu tử ngông cuồng đó là ai và có quan hệ gì với la gia không?”.
Đáp lại, đám người đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu, đáp.
“Cái này thì bọn ta không biết nhưng ban nãy nghe La Thiên nói tên tiểu tử đó chính là khách quý do hắn mời đến”.
“Đúng thế, bọn ta ban nãy còn nghị luận về tên đó và ai cũng nghĩ tên đó là một thiên kiêu hoặc là đệ tử của một thế lực lớn nào đó ở ngoài thành”.
“...”.
“...”.
Nghe những người khác nói vậy thì sắc mặt Lý Mộ Viên dần trở nên trầm xuống và ánh mắt hắn nhìn về phía La Thiên rồi thốt ra.
“Thật sự là như thế sao? Không ngờ tên La Thiên lại mời người ngoài đến? Thật đáng ngờ?”.
“Chuyện này không thể xảy ra sai sót được, ta phải tìm cách nào đó để giải quyết bằng không thì mọi chuyện sẽ đổ xuống sông xuống biển mất?”.
Diễn võ trường lúc này, Đường Thanh Hoàng sau khi nhìn thấy không còn một ai ghi danh nữa thì lớn tiếng nói.
“Thiên kiêu tụ hội vòng thứ nhất, đoàn chiến bắt đầu”.
Ngay khi lời nói vừa dứt thì những người ở trên lôi đài bắt đầu lao vào nhau mà đánh một cách kịch liệt.
Nhưng khác với những lôi đài khác, ba lôi đài đầu tiên diễn ra một cách ảm đạm và bị áp đảo ngay từ khi bắt đầu.
Bởi vì vòng đấu này được dành để cho Lý gia và Đường gia loại bỏ hết tất cả những vật cản có thể ánh hưởng đến vị trí của họ nên những người bị sắp xếp ở ba lôi đài này đều cùng chịu một cảnh là bị người của họ bao vây và bị loại bỏ một cách nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc, số người ở trên lôi đài thứ nhất hơn một trăm người nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã bị loại bỏ gần như hết toàn bộ.
Từ hơn bảy mươi người của những gia tộc khác bị người của Lý gia áp đảo và bị loại bỏ hơn phân nửa.
Đợi khi thế trận ở trên lôi đài dần trở nên ổn định hơn, Lý Anh Hào dẫn theo một nhóm năm người từ từ đi về phía ba người cùng với một nụ cười lạnh ở trên gương mặt.
Đứng ở phía đối diện, Lý Anh Hào làm ra dáng vẻ tràn đầy sự tự tin và không một chút kiêng nể liền bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân ra ngoài và nói.
“La Thanh, ngươi đã chuẩn bị để bị ta giẫm đạp ở dưới chân hay chưa?”.
Lời nói vừa dứt, Lý Anh Đào phất tay ra hiệu cho năm người ở sau lưng xông lên và bao vây cả ba người rồi từng bước áp sát.
Cùng với đó, bọn chúng nhanh chóng rút kiếm và bộ phát khí tức Ngưng Hải cảnh đỉnh phong của bản thân rồi xông lên.
“La Thanh?”.
Lý Anh Hào thân trên từ từ hạ thấp xuống rồi giẫm mạnh chân xông lên, ánh mắt hắn nhìn về phía La Thanh lộ rõ sự khoái chí vô cùng.
“Ta tới đây?”.
Nhanh chóng áp sát, Lý Anh Hào ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi bộc phát hết toàn lực đánh tới.
Ngay khi công kích hắn chuẩn bị đánh trúng và không thấy La Thanh có bất cứ phản ứng nào cả thì hắn ta còn khoái chí cười lớn một tiếng.
“Haha… Biết không đánh lại nên đứng cho ta đánh hay sao?”.
Nhưng khi quyền kình còn cách người La Thanh không đến một gang tay thì đột nhiên, Lý Anh Hào nhìn thấy La Thanh đột nhiên nở một nụ cười thì cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý đến mà bộc phát lực lượng tiếp tục đánh tới.
Nhưng đúng lúc này, Lý Anh Hào cảm nhận có nguy hiểm và có một cổ kiếm khí sắc bén và mạnh mẽ đánh tới thì hắn nhanh chóng thu tay và nhảy lùi ra xa để tránh né.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi đứng chắn ở trước mặt, La Thanh liếc mắt nhìn về phía Lý Anh Hào rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Đối thủ của ngươi không phải là ta?”.
.