Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 470: 470: đàm đạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một cường giả chí cao vô thượng, một người chưởng khống, chống đỡ cả Tiên giới hàng trăm vạn năm.

Một người có thân phận cao quý còn vượt qua cả Thánh Hoàng, trở thành cường giả đương thời đệ nhất ở Tiên giới.

Một người lấy tâm sáng, lấy tín ngưỡng, lấy sự tin tưởng của cả Tiên giới để nhập Thánh rồi tựu thành Đế.

Một người được cả Tiên giới ngưỡng vọng, nhưng cho đến một ngày…

Thương Thiên Đại Đế muốn mở lại con đường thông đến chư phiên, mở ra cánh cửa để đột phá cảnh giới cao hơn.

Từ bỏ Thiên Đạo bảo tọa, trở thành một Đế giả tại Tiên giới, kết hợp với những Đại Đế khác mở ra con đường và mưu cầu mở ra con đường tiến thăng.

Trải qua trăm vạn năm, con đường đó vẫn mù mịt giống như có một cánh cửa vô hình đóng chặt lại và ngăn không cho một ai có thể tiến thăng lên chư thiên, vĩnh viễn bị kẹt lại ở Tiên giới.

Trong thời gian dài đằng đẵng đó, Thương Thiên Đại Đế chính là người đầu tiên tìm thấy một con đường hy vọng để có thể mở ra được cánh cửa nhưng bị chính Thiên Đạo chân chính chủ tể trách phạt, đày xuống Tu Chân giới và bị phong bế vĩnh viễn không thể thoát.

Hy sinh tất cả vì Tiên giới, vì chúng sinh một con đường.

Thương Thiên Đại Đế nguyện buông mình chịu phạt, gánh tất cả trọng trách, tất cả tội trạng của toàn bộ con dân Tiên giới.

Chấp nhận bị phong bế mãi mãi không thể thoát, không thể tiến nhập luân hồi và bị trói chặt ở trong một mảnh thiên địa trôi nổi.

Kể từ ngày Thương Thiên Đại Đệ bị phong bế thì những Đế giả khác của Tiên giới vẫn tiếp tục noi theo con đường đó.

Mang theo hy vọng của cả Tiên giới buông xuống tu chân giới, cam nguyện bị pháp tăng bả vây để nuôi nấng hy vọng nhỏ bé đó.

Nhưng rồi, tại trận chiến thượng cổ, tất cả hy vọng của chúng Đại Đế đều bị dập tắt.

Bị cường giả chư thiên trấn áp rồi bị Thiên Đạo chủ tể đương thời phong bế tại trong mảnh không gian này.

Nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra trước đây, Thương Thiên đại đế lắc đầu cười khổ.

Ánh mắt cô nhìn ra xa mang theo một nỗi buồn man mác vô cùng cô tận.

“Cái danh Thương Thiên ta đã từ bỏ từ lâu lắm rồi, nay ta cũng đã quên mất bản thân từng là đại đế chi vị, từng là chủ tể của Tiên giới?”

“Ta bây giờ chỉ là một nữ nhân bình thường bị trói chặt ở tọa vị mà không thể thoát ra.

Nghĩ lại thì thật buồn cười, bản thân là đại đế chi vị mà lại hết lòng vì chúng sinh, hết lòng vì Tiên giới mà chấp nhận chịu hình phạt.

Cam nguyện từ bỏ tất cả mọi thứ, rồi bị phong ấn ở nơi này hàng trăm vạn năm”.

“Có lẽ nhưng đại đế khác đã có thể tọa hóa, tuy không thể nhập luân hồi nhưng trôi dạt ở thời gian trường hà vẫn có một cơ hội nhỏ nhoi.

Còn ta thì…”.

“Bị nhốt ở đây, vĩnh viễn không thể thoát?”

Thương Thiên đại đế vừa nói, vừa cười khổ.

Hai mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân tràn đầy tâm tư và ước nguyện.

“Dù sao thì chuyện đó cũng đã qua và ta chưa từng cảm thấy hối hận.

Tuy con đường tiền thăng chư thiên vẫn còn đóng kín nhưng ta tin sẽ có một ngày, cánh cửa đó sẽ mở ra và ta có thể thoát khỏi nơi này”.

“...”.

Đế Nguyên Quân cảm thấy trong lòng nặng trĩu, ánh mắt hắn nhìn Thương Thiên đại đế mà không giấu được nỗi buồn.

“Ngươi đúng là vì chúng sinh mà cam nguyện, thử hỏi thế gian có mấy người làm được?”

“Mở được chư thiên chi lộ cũng tốt mà không mở được cũng chẳng sao? Thế gian đại đạo ngàn vạn, đạo thống trăm ngàn, con đường tu luyện nhiều không đếm xuể.

Hà cớ gì phải đâm đầu vào một nơi gọi là chư thiên?”

“Hay cho câu “Thế gian đại đạo ngàn vạn, đạo thống trăm ngàn, con đường tu luyện nhiều không đếm xuể.

Hà cớ gì phải đâm đầu vào một nơi gọi là chư thiên?”

Thương Thiên đại đế mỉm cười, ánh mắt cô nhìn lên cao và nói.

“Đúng như ngươi nói, con đường tu luyện có rất nhiều cách nhưng tại sao ta lại đâm đầu đến nơi gọi là chư thiên? Ở trên đó có khác gì so với Tiên giới? Ta không hiểu và cũng không thể biết được?”

“Tại sao chúng tiên ai cũng muốn lên chư thiên? Thế gian không một ai có câu trả lời nhưng mà ta dám chắc đó chính là con đường ngắn nhất?”

“Không, đó không phải con đường ngắn nhất?”

Đế Nguyên Quân lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn Thương Thiên lộ ý cười.

“Ngươi đã từng hỏi, thế gian vì sao có chư thiên? Vì sao có Tiên giới? Vì sao có tu chân giới?”

“Ở trên chư thiên còn có thế giới nào nữa không? Vậy thế giới này từ đâu mà sinh ra, đại đạo, đạo thống từ đâu mà xuất hiện?”

“Tất cả chung quy cũng chỉ là một tên gọi do một chí cao cường giả nào đó đặt ra.

Ta cứ tưởng bản thân tu luyện chính là bước chân lên con đường của bản thân mà không hề hay biết đang đi trên một trong vô số con đường do một ai đó tạo ra?”

“Ta tự hỏi, thế gian đại đạo nhiều vô kể? Liệu có ai chưởng khống được hết tất cả hay sao?”

“Đạo chính là thế giới mà thế giới không phải là đạo.

Thế giới cần đạo để tồn tại vậy tại sao đạo lại không cần thế giới? Đây chính là quy luật hay đây chính là ý?”

“Liệu một người tạo ra được thế giới chứ có mấy ai tạo ra được đại đạo? Thiên Đạo cũng thế, chung quy chỉ là một chữ đạo, vậy Thiên Đạo từ đâu mà có? Tại sao Thiên Đạo lại chưởng khống được những đạo khác hay từ khi sinh ra đã có?”

“Không một ai có thể trả lời được”.

“...”.

Từng câu từng chữ lọt vào tai, Thương Thiên đại đế không kiềm mình được mà run lên một cái.

Ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân lộ rõ sự hổ thẹn.

“Đúng là hổ thẹn, ta thân chưởng khống Thiên Đạo suốt một thời gian dài và cũng đã từng đặt ra câu hỏi đó nhưng thân chính là Thiên Đạo mà không hiểu Thiên Đạo có ý nghĩa là gì?”

“Thiên Đạo sinh ra vì để quản chế chúng sinh? Không phải là như thế?”

“Vậy Thiên Đạo sinh ra dùng để làm gì? Liệu thế gian có cần đến Thiên Đạo hay không?”

“Đúng như ngươi nói, đạo chính là thế giới còn thế giới không phải là đạo? Thế giới cần đạo mới có thể tồn tại còn người tu chân có cần đạo hay sao?”

“Nói có thì không sai mà nói không cũng đúng, thế gian không một ai lý giải được?”

Nhìn Đế Nguyên Quân nở một nụ cười, Thương Thiên đại đế lên tiếng.

“Thật không ngờ, ta có một ngày lại đàm đạo với một người trẻ tuổi tại một nơi như thế này? Ta thật sự rất biết ơn khi ngươi tìm đến đây và cho ta thấy hy vọng, ta rất muốn báo đáp.

Nhưng…”.

“Đáng tiếc thay, đạo thống ta đã bị hủy, ngay cả truyền thừa cả đời cũng mất.

Ta bây giờ chẳng có gì để cho và cũng chẳng thể giúp, cho dù là thế nhưng ta trước sau gì cũng là đại đế chi vị, không còn đạo thống, không có truyền thừa thì ta vẫn là ta, vẫn là đại đế một trong”.

“Ta bây giờ sẽ cho ngươi biết một tin tức còn trân quý hơn cả cơ duyên.

Con đường mà ngươi chọn, hướng mà ngươi đang đi, suy tính mà ngươi đang nghĩ, tất cả đều được gói gọn ở trong một chữ”.

“Đó chính là chữ ‘Thời’”.

“Thời cơ rồi sẽ đến, thời gian rồi sẽ đi, thời đại rỗi sẽ thay đổi,...!Thời của ngươi rồi cũng sẽ đến, câu trả lời tưởng khó nhưng lại nằm ở trong đầu”.

“Muốn vượt khỏi sự quản chế của Thiên Đạo thì ngươi cần ‘Thời’.

Mà ‘Thời’ đó sẽ đến ở trong tương lai nên ngươi không cần lo lắng, thứ mà ngươi muốn nằm ở trung vực, tại nơi sâu nhất của ma đô, nơi đó chính là thứ mà ngươi cần để đạt được”.

“Ta đã nói cho ngươi thứ cần thiết còn đạt được hay không thì tùy thuộc vào bản thân ngươi”.

“Nhưng trước đó thì ngươi đừng có chết?”

Bầu không khí nặng nề bao trùm, Đế Nguyên Quân nhìn Thương Thiên đại đế một hồi lâu.

Ẩn sâu trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc vô cùng.

Bất giác, trong đầu hắn văng vẳng thanh âm cùng những lời căn dặn của lão sư cùng Thánh Hoàng đều nhắc đến chuyện này khiến hắn cảm thấy không thể không tin.

Suy ngẫm một lúc, Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Ta không muốn tin nhưng ngoại trừ ngươi còn có Thánh Hoàng và lão sư đều nói như thế? Có lẽ đây là số kiếp mà ta khó tránh hay sao?”

“Ngươi đã gặp qua Thánh Hoàng?”

Thượng Thương đại đế nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó tin rồi thở dài một hơi.

“Cuối cùng vẫn thất bại? Đúng là nghiệt ngã?”

“Nhưng mà cũng may mắn, theo ngữ điệu của ngươi thì Thánh Hoàng chắc đã tìm được truyền nhân? Ta không cảm nhận được kim quang ở trên người ngươi, duy chỉ có một sợi nhân quả có khí tức”.

“Ngươi không phải truyền nhân của Thánh Hoàng vậy thì chắc là Tiên Diễn lão đạo? Lão già kia vẫn giống như trước, Thánh Hoàng có thể chọn người phù hợp nhất còn Tiên Diễn chỉ chọn người tốt trong tốt nhất?”

“Lão ta đúng là có phúc mới có đệ tử tốt như ngươi?”

Bất giác, ánh mắt Thương Thiên đại đế lộ vẻ cổ lão và cùng với một nụ cười nhẹ.

“Cũng đúng mà thôi, những gì mà Tiên Diễn lão đạo vì Tiên giới mà làm không ít việc khó.

Ngay cả ta cũng phải kính trọng lão mấy phần, một người như lão xứng đáng thu được một để tử tốt”.

“Nếu như đạo thống và công pháp của ta vẫn còn thì ta chắc chắn sẽ truyền lại cho ngươi tất cả.

Đáng tiếc thay, ta không có phúc phận đó?”

“Ngươi nói bi quan như vậy làm gì?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Đạo thống, công pháp mất đi thì đã làm sao? Chẳng phải sợ học của ngươi còn sâu rộng hơn nhiều, đâu nhất thiết phải truyền lại bất cứ thứ gì?”

“Ngươi cam tâm bị phong bế ở đây vĩnh viễn hay sao? Ngươi chưa từng nghĩ cánh cổng lên chư thiên sẽ có một ngày mở ra và ngươi có thể thoát khỏi những trói buộc nơi này để nhập luân hồi chuyển thế?”

“Thân là đại đế mà ngươi chết tâm dễ dàng như vậy sao?”

“Nếu đúng là như thế thì ngươi sao xứng với hai chứ đại đế?”

“...”.

Thương Thiên cúi đầu, ánh mắt cô đượm buồn nhìn xuống.

“Sao ta không nghĩ đến chuyện này chứ? Ta trái lại còn muốn ngày đó đến nhanh nữa là? Nhưng tất cả chỉ là mong muốn xa vời mà thôi, ta cùng các đại đế khác hợp lực mà chẳng thể làm được?”

“Nếu mà cánh cổng đó thực sự mở ra thì đó phải là chư thiên cường giả hoặc Tiên giới tìm ra được một con đường khác?”

“Chỉ là một cánh cổng thôi mà?”

Đế Nguyên Quân vẻ mặt đầy ý cười, đáp.

“Các ngươi không thể làm được nhưng biến số ở trên thế gian này nhiều vô kể.

Ai mà có thể nói trước được điều gì?”

“Nếu một ngày ta đăng đỉnh Tiên giới và cánh cổng đó chính là vật cản ngăn không cho ta tiến lên thì chỉ cần nhất niệm là có thể.

Đâu có gì khó khăn?”

Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân đầy sự cao ngạo, Thương Thiên phá lên cười lớn một tiếng.

“Chúng đại đế dùng hết sức lực mà không thể lay chuyển còn ngươi thì chỉ cần một ý niệm? Đúng là ngông cuồng đến mức ngu ngốc nhưng ta không chán ghét điều đó?”

“Cũng có thể, biến số đó chính là ngươi cũng nên.

Nhưng trước lúc đó thì ngươi cần phải sống sót trước đã?”

Đế Nguyên Quân cười, ánh mắt tràn đầy sự tự tin, đáp.

“Đối với người khác thì cái chết chính là thứ gì đó rất đáng sợ nhưng đối với ta thì cái chết chính là thứ nhẹ tựa lông hồng? Sống cũng được mà chết cũng chẳng sao, thế gian tất cả đều là định số mà thôi?”

“Chết không phải là hết mà đó chính là một con đường mới được mở ra”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio