Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 475: 475: giết nhầm còn hơn bỏ sót

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại qua thêm mấy người, Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi kết thúc việc song tu đi ra thì thế cục ở bên ngoài cũng đã có biến hóa vô cùng to lớn.

Ngay khi vừa đi ra khỏi trận pháp, Đế Nguyên Quân ngay lập tức cảm nhận được một cổ khí tức vừa cổ lão vừa lăng lệ truyền tới từ một sơi sâu thẳm nào đó khiến hắn cũng phải rùng mình.

Ngẩng đầu nhìn lên cao, Đế Nguyên Quân nhìn thấy mây đen đang dần ngưng kết và bao trùm toàn bộ cả bí cảnh.

Và từ trong đó dần có những cổ khí tức đến từ Thái Cổ ngưng tụ lại với nhau rồi hóa thành từng đạo lôi vân mang theo lực lượng cực kỳ đáng sợ.

Cảm giác như Tinh Cực cảnh so với lực lượng đó chỉ là một con kiến vô cùng nhỏ bé!

Nhận thấy mọi chuyện sắp sửa không lành, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn ra xa thì trông thấy những người khác đạp không lao đến thì bị giật mình.

Hắng không biết cấp chế phi hành của Hoang Đảo đã bị vô hiệu hóa từ lúc nào.

Có lẽ đầy là do dị tượng ở trên kia gây ra?

Nhìn thấy hai người xuất quan, cả bốn người kéo nhau bay đến với gương mặt hiện lên sự hốt hoảng.

Lúc này, La Thiên liếc mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng hỏi hắn.

“Nguyên Quân công tử, chuyện mà ngươi nói lúc trước sắp sửa xảy đến rồi sao?”

Bốn người khác nghe thấy thế thì cũng giật mình, tuy dị tượng đáng sợ này vừa mới kéo đến nhưng kể từ lúc đó thì họ đã biết bản thân mình yếu kém hơn rất nhiều khi đứng trước lực lượng đáng sợ đó.

Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Đế Nguyên Quân giống như muốn chờ đợi câu trả lời của hắn và mong muốn chuyện xấu nhất sẽ không xảy ra.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao với một ánh mắt cực kỳ ngưng trọng rồi thở dài một hơi.

Tuy hắn không mong muốn khi phải nói ra điều này nhưng hắn hiện tại chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải chấp nhận.

“Ta mong muốn suy nghĩ của bản thân sẽ không bao giờ xảy ra nhưng thứ đó sắp sửa thoát ra khỏi phong ấn rồi?”

“Với thực lực của ta hiện tại mà muốn đối phó với nó thì chẳng khác gì trứng chọi với đá, nói đúng hơn thì ta gần như không có chút cơ hội khi phải đối mặt với nó?”

Năm người nghe thấy vậy thì cúi đầu, ẩn sâu trong ánh mắt họ hiện lên vẻ ngưng trọng và sợ hãi không thôi.

Vân Diệp và Dực Hoành có lẽ sẽ không biết nhưng đối với ba người thì những lời nói của hắn chưa bào giờ sai.

Ngay khi bầu không khí nặng nề dần bao trùm, Đế Nguyên Quân bỗng quay người, ánh mắt nhìn về phía miệng hố rồi lên tiếng.

“Trước mắt thì chuẩn bị rời khỏi đây thôi, các người đi xuống bên dưới chân núi đợi, ta còn việc cần phải làm cho xong?”

Đứng ở dưới chân núi, cả năm người ngẩng đầu nhìn về phía Đế Nguyên Quân thì cảm thấy có chút khó hiểu.

Họ không biết hắn đang có ý định và muốn làm gì nhưng họ tin chắc chuyện mà hắn sắp làm sẽ cực kỳ khủng bố.

Lúc này, Vân Diệp quay qua nhìn ba người và hỏi.

“Các vị tiền bối có thể lý giải cho tiều nữ được không? Rốt cuộc Nguyên Quân tiền bối sắp sửa làm chuyện gì khủng bố?”

Cả ba người nghe thấy vậy thì đồng loạt lắc đầu, tuy cả ba người biết hắn được một đoạn thời gian tương đối lâu nhưng kỳ thật mà nói thì hắn vẫn là một thứ gì đó khác biệt và hành sự không theo một lẽ thường nào cả nên họ gần như không thể nắm bắt được.

Thanh Lương các chủ thở dài, ánh mắt nhìn lên phía đỉnh núi với một ánh mắt khó lường rồi lên tiếng.

“Muốn biết tên tiểu tử đó đang nghĩ và sẽ làm gì thì chỉ có nước hỏi trực tiếp mà thôi? Ta từ trước đến giờ vẫn chưa nhìn thấu hắn lấy một lần? Tuy nhìn hắn còn rất trẻ nhưng về phương diện suy tính và tâm cơ thì không khác gì một lão đầu từng trải”

“Nếu muốn biết lời nói của ta là thật hay giả thì Lâm cô nương là người hiểu rỏ hắn nhất trong số ba người bọn ta”.

Lâm Tuyết Nhi gật đầu, đáp.

“Chuyện này thì ta cũng không rõ nhưng Thanh Lương các chủ nói không sai? Hắn từ trước đến giờ làm việc không tuân thủ theo lẽ thường nào cả, nhưng một khi hắn muốn làm chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm được”.

“Chuyện hắn sắp sửa làm có lẽ sẽ cực kỳ rúng động, nói không chừng thì hắn muốn nhấc cả tòa sơn nhạc này lên cũng nên?”

Bống người nghe thấy vậy thì bật cười giống như kiểu trào phúng nhưng dựa vào những biểu hiện vừa rồi của hắn thì cũng rất có thể.

Đứng ở trên cao, Đế Nguyên Quân đạp không từ từ đi lên cho đến khi cách đỉnh núi khoảng chừng một trăm trượng thì dừng lại.

Đứng ở trên đó, hắn cúi đầu nhìn xuống thì trông thấy tòa sơn nhạc như bị thu nhỏ lại.

Trong mắt hắn, không chỉ có tòa sơn nhạc mà dòng linh mạch đang ẩn chứa tại nơi sâu nhất cũng hiện lên.

Mặc dù linh mạch không quá rộng lớn nhưng đối với hắn mà nói thì đã đủ để dùng được trong một đoạn thời gian.

“Như ta đã nói trước đó, ngày ta nhập Tinh Cưc chính là ngày mang ngươi ra khỏi đây?”

Lời nói vừa dứt, lòng bàn tay Đế Nguyên Quân khé mở rộng và ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi đưa lên kết ấn ở trước ngực.

Chỉ thấy khóe miệng hắn vừa lẩm nhẩm một thứ cổ tự nào đó thì khí tức trên người hắn khủng bố tuôn trào ra ngoài giống như một ngọn sóng lớn có thể cuốn phăng mọi vật cản ở trên đường.

Cảm nhận từng đợt phong bạo mang theo lực lượng khủng bố từ trên cao quét xuống khiến cả năm người không khỏi giật mình kinh ngạc.

Họ tuy biết thực lực Đế Nguyên Quân là rất mạnh nhưng mạnh tới mức mà chỉ cần khí tức phát ra đã đủ để áp chế cả người trong cùng cảnh giới là một điều gì đó cực kỳ đáng sợ.

Cảm nhận từng đợt khí tức phong bạo quét qua, Lâm Tuyết Nhi đưa tay lên cảm nhận rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Hắn thật sự mạnh hơn không ít? Ta vẫn còn cần phải cố gắng hơn thế này nữa?”

Ngay lúc đám người còn đang bất ngờ trước khí tức khủng bố do hắn phát ra thì La Thiên đột nhiên chỉ tay lên cao rồi thốt ra thành tiếng.

“Các ngươi nhìn kìa? Thật không thể tin nổi?”

Trong mắt họ, một cảnh tượng kinh khủng hiện lên trước mắt khiến ai ai cũng phải há hốc mồm và không thể tin được thứ đang diễn ra trước mắt.

Tuy họ không biết ý định của hắn là đang muốn làm gì nhưng cổ khí tức kiếm ý từ trên người hắn toát ra và hư ảnh một thanh đại kiếm dài hàng chục trượng hiện lên ở sau lưng hắn.

Kiếm ý vừa ra thì vạn kiếm sẽ phải thần phục!

Không chỉ có thế, Lâm Tuyết Nhi mặc dù đã ngưng luyện ra được kiếm ý của bản thân nhưng đối viện với cổ kiếm ý do Đế Nguyên Quân bộc phát ra thì trở nên nhỏ yếu vô cùng.

Tuy không biết phẩm chất của loại kiếm ý này là như thế nào nhưng Lâm Tuyết Nhi thầm chắc chắn ở trong lòng.

Kiếm ý này cực kỳ khủng bố?

Còn Vân Diệp và Dực Hoàng đứng nhìn thì không thể giấu được sự kinh hãi trên gương mặt.

Mắt chữ ‘A’ mồm chữ ‘O’ nhìn lên cao mà không thể khép lại được.

Trong mắt cả hai thì Đế Nguyên Quân là một cường giả chuyên sử dụng thương và trình độ thương pháp cực kỳ bá đạo.

Nhưng vào lúc này thì họ hoàn toàn ngây ngốc vì một người dùng thương lại sở hữu kiếm ý khủng bố còn hơn cả kiếm tu Lâm Tuyết Nhi.

Rốt cuộc, tiền bối là kiếm tu hay là thương tu?!

Đứng ở trên cao, Đế Nguyên Quân vung tay chỉ lên trời, chỉ thấy hư ảnh thanh đại kiếm đằng không bay lên cao rồi xoay chuyển.

Men theo cái vung tay của hắn thì thanh đại kiếm từ trên cao buông xuống và đồng thời đánh ra một đạo kiếm quang hướng thẳng về phía tòa sơn nhạc mà chém.

Chỉ thấy hư ảnh đại kiếm chém xuống thì toàn bộ mọi thứ xung quanh giống như bị băng diệt, ở trên tòa sơn nhạc hiện lên một vệt kiếm rất lớn và bị bổ đôi ra thành hai nửa.

Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân tiếp tục vung tay đánh ra thêm bốn đạo kiếm quang bổ một nửa tòa sơn nhạc ra thành từng mảnh lớn rồi sau đó thu tay.

Tiếp đến, hắn từ trên cao đi xuống và đồng thời phát động toàn bộ lực lượng, tam đại chân nguyên được thúc dục lên đến cực đểm.

Chỉ thấy hắn vung tay thì một tảng đá lớn bị cắt gọn cao khoảng chừng năm mươi trượng và diện tích ít nhất cũng đạt tới ba trăm, bốn trăm bay lên không trung.

Cùng lúc này, tại một nơi nào đó!

Lý Mộ Viên tập hợp lại tất cả người dưới trướng với số lượng lên đến ba trăm người với khí tức đều là Thiên Địa cảnh trở lên.

Trong số đó có mười người đạt tới cảnh giới Tinh Cực cảnh lần lượt là ba người đạt tới tầng thứ hai và những người còn lại là tầng thứ nhất.

Duy chỉ có Lý Mộ Viên là Tinh Cực cảnh tầng bốn đỉnh phong!

Tọa vị tại vị trí cao nhất, Lý Một Viên bật đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn ra xa rồi quát lớn một tiếng.

“Bí cảnh sắp sửa mở ra lại nhưng có một điều ta cảm thấy không an tâm vì ở ngoài kia vẫn còn mấy con chuột đang chực chờ? Trước lúc rời đi, ta sẽ tiêu diệt chúng một lần và mãi mãi về sau?”

“Kể từ ngày hôm nay, các ngươi phải lùng xục tìm kiếm những con chuột đó, chỉ cần nghi ngờ hoặc nhìn thấy thì trực tiếp tiêu diệt?”

“Ta thà giết nhầm còn hơn bỏ sót?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio