Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 477: 477: có kẻ đến tìm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đạp không đứng trên bờ biển, cả sáu người liếc mắt nhìn ra xa thì không khỏi nhíu mày và trên gương mặt hiện lên vẻ ngưng trọng vô cùng.

Sở dĩ họ sẽ không có biểu cảm như thế này lúc bình thường vì những đầu hung thú trú ngụ ở dưới biển nhưng chúng hiện tại đều đã ngoi đầu ra khỏi mặt nước giống như đang chờ đợi một thứ gì đó xuất thế.

Điều càng khiến họ cảm thấy khó tin hơn là trong ánh mắt của đám hung thú hiện lên sự sợ sệt cùng với thần phục giống như đối diện với bậc chủ tể.

Thấy một cảnh này khiến Đế Nguyên Quân cũng không khỏi nhíu mày, ẩn sâu trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ xa xăm cùng biểu cảm nặng nề và ngưng trọng trên gương mặt.

Hắn thật không ngờ, những suy nghĩ về mức độ nguy hiểm và nghiêm trọng của thứ sắp thoát ra khỏi phong ấn đó.

Ban đầu hắn chỉ nghĩ một khi nó thoát ra thì sinh linh ở trong bí cảnh này sẽ đồ thán nhưng hắn không tính đến việc một khi nó thoát ra sẽ kéo theo những sự thay đổi.

Hắn không ngờ được rằng, thứ kia chưa thoát ra mà đám hung thú đồng loạt cúi đầu thần phục giống như gặp đấng chủ tể, kẻ cai quản cao nhất và cũng là kẻ đứng đầu của chúng.

Ngay từ lúc rời đi thì hắn đã cảm thấy có điều rất lạ, đám hung thú ở trên Hoang Đảo phát giác bọn họ mà không chủ động ra tay.

Thậm chí chúng còn chẳng liếc mắt nhìn bọn họ lấy một lần.

Khóe môi khẽ run lên rồi thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân vẻ mặt nặng nề và u ám thốt ra.

“Sao ta không nghĩ đến chuyện này có thể xảy ra?”.

“Vạn thú cúi đầu? Điều này chứng tỏ thứ sắp xuất thế kia là một chí cao hung thú và có thực lực đỉnh tiêm nhất ở trên quả tinh cầu này.

Hoặc cái còn lại là một dạng tồn tại k hủng bố bậc nhất và cũng có thể là một tôn ma vật”.

“Nếu như lối thoát của bí cảnh không đủ mạnh và để nó thoát ra ngoài được thì thế gian ắt hẳn sẽ phải tao ngộ một kiếp nạn chưa từng có”.

“Kể cả những tông môn đứng đầu của Tây vực có đến cũng chẳng thể làm gì được nó? Nếu muốn giết thì Tiên môn mắt buộc phải ra tay nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không ra tay”.

“Chung quy thì tính mạng của những người không phải Tiên môn trong mắt họ chẳng khác gì sâu kiến, một con có chết hay cả đàn cùng chết cũng chẳng liên quan gì đến họ”.

“Có lẽ, Tây vực lâm nguy rồi?”

Cả năm người nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt ai ai cũng hiện lên sự kinh hãi và không thể tin được nhìn hắn.

Bọn họ tuy không biết thứ mà Đế Nguyên Quân đang nói đến sẽ có thực lực k hủng bố và đáng sợ như thế nào nhưng riêng biểu cảm trên gương mặt cũng đủ để họ cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

Trầm mặc một hồi lâu, Thanh Lương các chủ lên tiếng hỏi hắn.

“Ý ngươi nói vậy là sao? Đừng nói với ta là thứ kia có khả năng đạt tới cảnh giới cao nhất của quả tinh cầu này?”

“Có thể sánh ngang, thậm chí còn vượt xa Thánh Cảnh cường giả?”

“Thập cấp hung thú?”

Hai chữ “Thánh Cảnh” vừa ra thì những người khác đồng loạt run lên.

Mặc dù họ chưa từng chứng kiến thực lực của Thánh cảnh k hủng bố đến nhường nào và cũng không biết những người đó là thần thánh phương nào.

Nhưng có một điều khiến từ tận trong đáy lòng họ phải run lên vì sợ hãi.

Thánh cảnh hung thú xuất thế đại biểu cho thế gian đại họa, nhân tộc Thánh cảnh có thể mạnh nhưng để so được với thập cấp hung thú là điều rất khó.

Muốn đối phó được với đầu hung thú đó thì cần có tới mười cường giả Thánh cảnh hợp lực, thậm chí còn cần nhiều cường giả hơn nữa.

Thử hỏi, ngoài Tiên Môn ẩn thế ra thì có bao nhiêu cường giả Thánh Cảnh?

Liệu những cường giả đỉnh tiêm đó sẽ đứng ra vì an nguy của tộc nhân nhỏ bé hay sao?

Không đợi đám người hết bàng hoàng, Đế Nguyên Quân lắc đầu thở dài, ánh mắt hắn nhìn lên trời cao rồi nói với một giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng.

“Thánh Cảnh thôi sao? Ta cũng chỉ mong là thế?”

“Nhưng thứ kia cũng có thể có cảnh giới cao hơn, nếu như sánh ngang được với Thánh Vương và thậm chí Thánh Hoàng thì chỉ có Tiên môn đứng ra thì mới có thể ngăn cản chứ chưa nói đến việc tiêu diệt”.

“Nhưng tỷ lệ Tiên môn ra tay đã rất khó rồi chứ đừng nói đến liều mình để tiêu diệt”.

“Có lẽ Tây vực sắp tao ngộ kiếp nạn rồi, nếu có thể thoát ra ngoài được thì các người phải cuốn gói rời khỏi Tây vực càng sớm càng tốt”.

Từng câu từng chữ nặng nề giống như từng tòa sơn nhạc đè lên vai khiến họ không chịu dược mà run lên.

Cái cảm giác nặng nề đó không chỉ đè nén lên cơ thể mà ngay cả những thứ khác trong cơ thể cũng vậy.

Bất giác, một cổ áp lực vô hình dần hình thành và một nỗi sợ hãi tiềm ẩn dần len lói trong tâm trí họ?

Lúc này, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn qua hắn và hỏi.

“Chẳng nhẽ không có cách nào khác hay sao?”

Đế Nguyên Quân quay qua, hắn nhìn cô một lúc rồi quay người dứt khoát đạp không băng qua biển và nói.

“Chỉ cần nó không đụng đến người thân của ta? Còn không thì cho dù nó là tiên, thần hay là ma thì ta sẽ không bao giờ bỏ qua?”

“Nghịch lân của người khác có thể đụng chứ nghịch lân của ta thì tuyệt đối không?”

Nhìn bong lưng hắn rời đi, Lâm Tuyết Nhi cảm thấy mừng ở trong lòng.

Mọi cảm giác lo lắng và sợ sệt ở trong tâm trí đều bị rủ bỏ hết tất cả, chỉ cần có hắn ở bên cạnh thì cô chẳng phải lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì.

Bởi vì, lão công của cô là Đế Nguyên Quân!

Nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, bốn người còn lại đứng nhìn nhau một lúc thì La Thiên và Thanh Lương các chủ bật cười thành tiếng khiến Vân Diệp và Dực Hoành cảm thấy khó hiểu.

Trong mắt họ, Đế Nguyên Quân xuất khẩu cuồng ngôn đã khó tin lắm rồi nhưng ba người ở bên cạnh hắn cũng không vì những lời nói ngông cuồng đó mà lo lắng.

Trái ngược lại là họ càng cảm thấy thích thú và chắc chắn.

Trong đầu hai người họ tự hỏi, rốt cuộc ba người này tin tưởng tiền bối đến mức nào mới có thể cười trong hoàn cảnh này chứ?

Nhìn dáng vẻ hai người còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, Thanh Lương các chủ lúc này mới lên tiếng.

“Hai ngươi thấy bất ngờ trước hành xử của bọn ta là chuyện thường tình.

Chỉ cần đi cùng với tên tiểu tử đó thì các ngươi sẽ hiểu vì sao hai ta lại cười khoái chí như vậy?”

“Nói như thế thì xa với quá, hai ngươi chỉ cần biết một điều thế này? Tiểu tử đó một khi đã thốt ra thì chắc chắn sẽ thực hiện, không cần biết đối phương là ai, mạnh yếu như thế nào nhưng một khi nghịch phải hắn thì tất cả đều có một kết quả?”

“Chết là điều chắc chắn”.

Lời nói vừa dứt, La Thiên và Thanh Lương các chủ cũng đạp không rời đi và để hai người vẫn còn đứng ngây người ở đó mốt lúc.

Băng qua biển lớn nhưng bọn họ chưa từng bị đám hung thú tấn công lấy một lần, mặc dù họ đã bị chúng nhìn thấy mà vẫn làm ngơ xem như không nhìn thấy.

Rõ ràng là hắn ta muốn tổng lực tiêu diệt cả sáu người!

Đạp không đứng vây ở trên cao, từ trong đám người có một lão nhân trên tay cầm một cây quyền trượng chỉ thẳng xuống phía dưới rồi quát lớn một tiếng.

“La Thiên, Thanh Lương? Hai ngươi cuối cùng cũng ló mặt? Thật không uổng công ta phái người giăng lưới ở chỗ này?”

“Ta còn tưởng hai ngươi thời gian này đã chết tại phương nào đó rồi nhưng bây giờ lại xuất hiện trước mặt ta? Ta không biết nên cảm ơn như thế nào đây?”

“Có thể mang đầu của hai người về thì vị thế của ta trong mắt Lý gia chủ sẽ tăng lên không ít.

Để cảm ơn thì ta sẽ ban cho các ngươi một cái chết thật êm đẹp?”

Một lão nhân khác cũng đứng ra, ánh mắt lão ta nhìn về phía sáu người thì bật cười thành tiếng.

“Bốn người này là trợ thủ của hai người tìm đến sao, nhìn bốn người trẻ tuổi này cao lắm cũng chỉ có cảnh giới Thiên Địa cảnh đỉnh? Chỉ với chút thực lực này mà muốn đối phó với Lý gia chủ thì có khác gì châu chấu đá xe?”

Sau đó, đám người đứng ở đằng sau cũng phá lên cười lớn.

Điệu cười của bọn họ càn rở nghe chói tai vô cùng.

Đáp lại sự đắc ý của bọn chúng, cả hai người chỉ bật cười một tiếng rồi lắc đầu.

La Thiên ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, nói.

“Chỉ dựa vào ba con chó các ngươi mà muốn ngăn ta? Quay về gọi Lý Mộ Viên đến đây?”

Từ trong sáu người, Vân Diệp và Dực Hoành chủ động đứng ra.

Cô chỉ tay về phía một lão giả với vẻ mặt cực kỳ căm phẫn và tức giận, cô nghiến chặt răng rồi lên tiếng.

“Tiền bối, đám người này giao lại cho ta?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio