Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 493: 493: tàn độc hơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu như ngươi đã tới thì ta cũng nên chuẩn bị một chút để đón tiếp chứ nhỉ?!

Đứng chắp tay ở trên đỉnh núi, trung niêng nhân dương mắt nhìn ra xa rồi truyền lệnh xuống.

Thanh âm hắn bá đạo và mạnh mẽ đến mức khiến cả tòa sơn nhạc phải run lên.

“Tất cả nghe lệnh, chuẩn bị nghênh đón quân địch”.

Ngay lập tức, hơn năm mươi cường giả Thiên Địa cảnh đỉnh từ trong hang động phá không bay ra và đứng xếp tạo thành một hình vòng cung bao bọc phía trước với khí tức kh ủng bố tản mát ra xung quanh.

Đứng ở ngoài xa, đám người La Thiên ngẩng đầu nhìn đội hình đang đạp không mà đứng ở đằng xa và một bóng ở trên đỉnh với pháp tướng kh ủng bố đầy hư ảo ở sau lưng và một cổ khí tức Tinh Cực cảnh tầng ba đỉnh phong mạnh mẽ tuôn trào ra xung quanh.

Sắc mặt La Thiên dần trở nên trầm xuống và trong ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng nói.

“Thật không ngờ, tên Hàng Minh đó vậy mà đã đột phát tới cảnh giới này rồi? Rốt cuộc thì hắn đã đạt được loại cơ duyên nào mới tu luyện với tốc độ nhanh như thế này chứ?”

Hằng Minh đứng ở ngoài xa trông thấy sáu người đang tiến lại gần thì bất giác nở một nụ cười lạnh nói.

“La Thiên, một năm không gặp mà ngươi chẳng có bất cứ thay đổi nào cả thế này?”

“Hai năm trước, ngươi đã không phải đối thủ của ta, năm trước cũng vậy? Ta tự hỏi ngươi lấy đâu ra tự tin mà tìm đến đây?”

“Hàng Minh, ngươi vẫn càn rở giống như trước đây?”

Ánh mắt La Thiên dần dần thay đổi và hiện lên vẻ tức giận vô cùng, trên gương mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.

Nhớ lại trước đây, La Thiên bị hắn ta truy đuổi không ít lần và đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến nhưng bản thân đều chịu thua thiệt trước hắn ta.

Nghĩ lại những chuyện trước đây, La Thiên cắn răng thốt ra.

“Ta không nói thì chắc ngươi đã quên cuộc chiến giữa ta trước đây là như thế nào? Ngươi cậy thế người đông thế mạnh chén ép ta đủ đường?”

“Nếu năm đó không có Lý Mộ Viên ra tay tương trợ thì ngươi đã trở thành một oan hồn trong tay ta rồi?”

“Hahaha…”.

Hàng Minh phá lên cười lớn một tiếng rồi nhìn La Thiên với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, nói.

“Ngươi lúc trước đã không thể giết được ta thì bây giờ sẽ càng không? Ta còn tưởng ngươi trong thời gian này đã thu được cơ duyên nào đó và còn trông chờ vào trận chiến giữa hai ta nhưng ta nghĩ bản thân đã nghĩ sai rồi”.

“Ta còn tưởng ngươi sẽ tạo được một thế lực lớn nào đó và gia tăng thực lực của bản thân nhưng ngươi lại khiến ta cảm thấy thất vọng.

La Thiên, ngươi so với lúc trước chẳng thay đổi, cảnh giới vẫn thế mà thực lực vẫn vậy?”

“Ta tự hỏi, ngươi bây giờ lấy gì để đứng trước mặt ta đây?”

La Thiên nghe thấy thế thì buột miệng cười thành tiếng, ánh mắt hắn nhìn về phía Hàng Minh rồi lên tiếng.

“Hàng Minh, ngươi tự tin đến mức ngu dốt hay trở thành chó của Lý Mộ Viên kể từ cho đến giờ thì ngươi đã đánh mất bản thân khi ở trên cao như vậy?”

“Ngươi nghĩ thế lực phải đông người mới được xem là mạnh sao? Đúng là buồn cười”.

“Ồ, ta có cảm giác ngươi rất tự tin với những người này?”

Hàng Mình hiếu kỳ nhìn về phía bốn người rồi lên tiếng.

“Ta thấy ngoài ngươi, Thanh Lương và nữ tử che mặt kia ra thì ba người khác chẳng đáng nhắc đến.

Nhưng mà cũng nói, nữ tử che mắt kia tuy chỉ là Tinh Cực cảnh tầng một đỉnh phong nhưng thực lực cũng không tệ”.

Ánh mắt hắn dần chuyển qua Lâm Tuyết Nhi và nói.

“Tiểu cô nương, nể tình ngươi tu luyện không dễ nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội.

Trở thành thuộc hạ của ta thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, ngươi thà đi theo ta còn tốt hơn đi cùng La Thiên và đón nhận kết quả là cái chết”.

Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi khịt mũi khinh thường.

“Muốn ta trở thành thuộc hạ của ngươi? Đúng có mơ tưởng”.

“Chà, đáng tiếc thật nhỉ?”

Hàng Minh thở dài một hơi rồi bất giác nở một nụ cười nhẹ trên gương mặt.

“Ta đã cho ngươi cơ hội rồi mà không biết tận dụng? Nếu như ngươi đã muốn chết cùng La Thiên thì ta thanh toàn cho ngươi?”

Chỉ thấy hắn khẽ đưa tay lên rồi chỉ thẳng về phía sáu người và nói.

“Tất cả xông lên, giết”.

Ngay lập tức, hơn năm mươi tên Thiên Đia cảnh đỉnh bộc phát tu vi rồi đằng không bay lên cao và vây chặt đám người ở trên không trung.

Trên tay họ tế ra từng kiện pháp khí và vũ khí của bản thân rồi đánh ra liên tiếp từng đợt công kích.

La Thiên liếc mắt nhìn qua một cái rồi khịt mũi khinh thường, nói.

“Hàng Minh, ngươi đây là đang khinh thường ta sao? Chỉ dựa vào đám Thiên Địa cảnh mà muốn giết bọn ta? Cho dù ngươi có gọi thêm vài trăm tên đến nữa cũng không đủ cho ta ra tay?”

“Ngươi bây giờ vẫn còn cơ hội để gọi thêm người đến đây?”

Hàng Minh nghe thấy thế thì bật cười.

“Đối phó các ngươi chỉ cần một mình ta là đủ rồi?”

“Haha… Để xem”.

ngôn tình hài

Lời nói vừa dứt, La Thiên bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân ra ngoài hóa thành từng đợt phong bạo đánh bay toàn bộ công kích của đám người mà không tốn một chút sức lực nào cả.

Sau đó, hắn ngưng kết một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay và định ra tay miễu sát hết đám người thì đột nhiên bị một bàn tay đặt lên vai cùng với thanh âm vang vọng ở bên tai khiến hắn dừng dại.

“La gia chủ, chuyện ngươi cần làm bây giờ là vào trong kia cứu những người bị nhốt ra ngoài còn chuyện ngoài này cứ để bọn ta là được?”

La Thiên quay qua nhìn Đế Nguyên Quân một cái rồi gật đầu.

Thấy La Thiên định đột phấ vòng vây xông thẳng về phía hang động, Hàng Minh tức giận bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài rồi tung chưởng đánh xuống.

Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng nữ tử thướng tha bay lướt qua và chắn ngay trước mặt La Thiên rồi đồng thời tung ra một chưởng đối chiếu.

Người đó không một ai khác chính là Lâm Tuyết Nhi.

“Đối thủ của ngươi là ta?”

Song chưởng đối chiến nhưng Lâm Tuyết Nhi không hề yếu thế hơn so với Hàng Minh.

Hắn ta nhìn chưởng lực của mình lại bị một nữ tử ngăn lại dễ dàng như vậy thì có chút bất ngờ.

Tuy một chưởng này chỉ là một phần nhỏ sức mạnh của hắn nhưng chỉ với như thế cũng đủ để khiến hắn cảm thấy khó tin.

Hàng Minh khẽ nhíu mày, trong ánh mắt hắn dần hiện lên một gợn sóng.

“Có thể đối chiến một chưởng với ta? Ngươi đúng là không tệ nhưng như thế là không đủ đâu?”

Vừa dứt lời, Hàng Minh tiếp tục vận chuyển chân nguyên của bản thân rồi dùng lực tiếp tục gia tăng uy lực của một chưởng.

Ban đầu còn khiến Lâm Tuyết Nhi lùi ra sau một bước nhưng cô rất nhanh đã ổn định trở lại và chống đỡ một cách sòng phẳng mà không hề yếu thế.

Lâm Tuyết Nhi cười nhẹ một tiếng rồi nói với giọng điệu khiêu khích.

“Ngươi chỉ có thế thôi sao?”

Bất giác, Hàng Minh cảm thấy có điều gì đó không đúng đang diễn ra liền ngoái đầu nhìn lại thì trông thấy La Thiên đã tiến lại rất gần hang động thì trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.

“Đừng mơ”.

Oanh!

Sau đó, hắn ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi tung chưởng đánh về phía La Thiên nhưng chưởng lực vừa đi được nửa đường thì đột nhiên bạo nổ.

Từ trong vùng bạo nổ bổng có một thân ảnh hiển hiện và trên người gần như không có một chút thương tổn nào cả.

Nhìn thấy bóng người đó, Hàng Minh khẽ nhíu mày.

“Thanh Lương? Ta còn quên mất sự hiện diện của ngươi?”

Nói xong, Hàng Minh gồng mình bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân ra ngoài.

Chỉ thấy từng đợt khí tức trên người hắn b ắn ra giống như từng cơn phong bạo mang theo lực lượng mãnh liệt vô cùng.

“Nhưng hai ngươi tưởng rằng sẽ có thể ngăn cản ta được sao?”

Thanh Lương các chủ khẽ nhíu mày, khí tức trên người cũng vì thế mà bộc phát ra ngoài.

“Hàng Minh, ta ở đây chỉ để cầm chân ngươi mà thôi, còn việc ngăn cản hay không thì ta không quan tâm vì đối thủ của ngươi không phải là ta?”

“Haha…”.

Hàng Minh phá lên cười lớn một tiếng rồi quay người nhìn về phía hang động với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nói.

“Ta còn muốn giấu chuyện này thêm mộ lúc nhưng các ngươi khiến ta cảm thấy quá thú vị?”

“Các ngươi cho rằng cứu những người bị bắt giam là có đủ thực lực để đối đầu với Lý Mộ Viên? Các ngươi tốt nhất nên từ bỏ đi suy nghĩ đó thì hơn?”

“Sở dĩ ta nói như vậy vì bọn họ bây giờ chẳng khác gì phế nhân? Các ngươi sẽ cần những kẻ đó về phe mình hay sao?”

Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì trong lòng có chút tức giận và ánh mắt hiện lên sát ý.

“Ngươi đã phế bỏ bọn họ?”

Đáp lại, Hàng Minh khinh thường nhìn Thanh Lương các chủ, nói.

“Ta cần gì phải ra tay? Nếu là như thế thì quá dễ dàng cho bọn họ, cái mà ta dùng để phế còn thú vị hơn thế này gấp trăm ngàn lần?”

“Haha…”..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio