Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 500: 500: khơi mào trận chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật đáng tiếc… Thật đáng trách?!

Ở trong thế giới đó, Đế Nguyên Quân sau khi tan biến và hòa mình vào trong phiến thiên địa này thì bỗng.

Hắn giật mình bừng tỉnh khi thấy bản thân đã quay trở lại thế giới ban đầu.

Đế Nguyên Quân sứng người và cảm thấy không thể tin được khi chuyện đó chân thực đến mức mà cảm giác vẫn còn lưu lại đến bây giờ.

“Chuyện này…”.

Nhìn ngó xung quanh, Đế Nguyên Quân thấy cảnh vật xung quanh vẫn chẳng hề thay đổi.

Ngay cả những sự vật đang diễn ra lúc trước gần như đã dừng lại trong khoảnh khắc đó và bây giờ mới hoạt động trở lại.

Oanh!

Trong lúc Đế Nguyên Quân đang chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì đột nhiên, ở trên cao bỗng có một bàn tay lớn đang đáp xuống cách hắn rất xa nhưng tiếng động vang trời cùng một cơn phong bạo mang the một cổ lực lượng khủng bố quét ra xung quanh.

Tuy hắn đã đứng cách đó một khoảng rất xa nhưng lực lượng của cơn phong bạo đó vẫn đủ sức thổi bay hắn ra xa hàng trăm trượng.

Khi Đế Nguyên Quân ổn định cơ thể và đưa mắt nhìn về phía trước thì nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng đến mức khiến hắn phải giật mình và trên gương mặt hiện lên vẻ kinh hãi vô cùng.

Bàn tay lớn đó vừa tán đi thì khung cảnh tan hoang trước mắt khiến hắn không kiềm lòng được mà run lên một cái.

Ngay mới vừa rồi, nơi này còn đang là một nơi yên bình nhưng bây giờ lại biến thành một vùng hoang vu và đổ nát.

Không dừng lại ở đó, hàng ức vạn sinh linh lúc trước vẫn còn đang tồn tại nay lại hóa thành từng bộ thi thể nằm la liệt ở khắp mọi nơi trông thê lương vô cùng.

Hít vào một hơi thật sâu, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao giống như cảm nhận được thứ gì đó kinh khủng đang ập xuống.

“...”.

Ngay khi vừa ngẩng đầu, trong mắt Đế Nguyên Quân hiện lên một hình bàn tay khổng lồ từ bên ngoài hư không đang đánh xuống với một tốc độ nhanh đến mức mà phong bạo bộc phát ra có uy lực đủ để miểu sát cả một Thánh Hoàng cảnh đỉnh phong giống như hắn.

Con ngươi co rút lại, tâm trí Đế Nguyên Quân lúc này trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết!

Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó chính là bộc phát toàn lực để tránh đi nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi.

Còn cơ thể hắn lúc này thì không còn nghe theo sự điều khiển nữa.

Đế Nguyên Quân mặc dù rất muốn tránh thoát nhưng cơ thể cứ đứng chôn chân ở đó, cho dù hắn sử dụng bất cứ cách gì cũng không thể lay chuyển được.

Giống như bản thân đang bị hàng ngàn hàng vạn đạo xiếng xích trói chặt khiến hắn không thể nhúc nhích!

Khóe miệng đột nhiên run lên, Đế Nguyên Quân kinh hãi thốt ra thành tiếng.

“Khốn kiếp,...”.

Nhưng hắn chưa kịp nói dứt lời thì bàn tay lớn đó đã thình lình đánh xuống và Đế Nguyên Quân đứng dưới một kích đó nhỏ yếu không khác gì một con kiến.

Ngay thời điểm sắp bị đánh trúng, cơ thể Đế Nguyên Quân bị phong bạo từ chưởng ấn phát ra chấn diệt thành một màn huyết vụ chứ chưa cần bị đánh trúng.

Trong thời điểm gần như đã chết đó, nguyên thần Đế Nguyên Quân đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài hư không.

Khi hắn cúi đầu nhìn về phía quả tinh cầu đó thì giật bắn mình, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được và kinh hãi vô cùng.

Trong mắt hắn, một quả tinh cầu to lớn và tươi đẹp với sự sống trải khắp nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã bị hủy diệt.

Một tinh cầu xanh tươi nay đã bị chấn diệt và chỉ còn lại những mảnh nhỏ trôi nổi lơ lửng ở trong hư không.

Chứng kiến một màn này, Đế Nguyên Quân không kiềm lòng được liền nuốt xuống một ngụm khí lạnh.

Đúng lúc này, Đế Nguyên Quân chợt nhớ đến chuyện gì đó thì liếc mắt nhìn qua thì thấy hư ảnh thần tướng to lớn vô cùng.

Chân y giẫm đạp hư không, đầu đạp tinh hệ, trong mắt thì ẩn chứa từng đạo tinh quang giống như trong mắt tồn tại hàng trăm hàng ngàn khỏa tinh hệ.

Càng kinh khủng hơn, hư ảnh đó chỉ cần vung chân nhấc tay liền có thể hủy diệt bất cứ thứ gì.

Nhìn y giống như một tôn thần nhân vừa mới hàng thế đầy uy năng và cực kỳ đáng sợ.

Cùng với ánh mắt của Đế Nguyên Quân, hư ảnh kia cũng đồng dạng liếc mắt nhìn xuống trông giống như một bậc chủ tể đang nhìn xuống giun dế ở dưới chân mình.

Không đợi Đế Nguyên Quân kịp phản ứng, hư ảnh đó chi trừng mắt một cái thì nguyên thần Đế Nguyên Quân hoàn toàn bị chấn diệt và tan biến ở trong hư không.

Không gian ở xung quanh dần trở nên tăm tối, hắn lúc này gần như không còn có bất cứ cảm giác tồn tại nào nữa cả, bản thân hắn lúc này hoàn toàn hỗn loạn và một cảm giác nặng nề đè nén khiến Đế Nguyên Quân có cảm giác như đang chìm sâu xuống dưới đáy biển.

Mọi thứ gần như đã kết thúc, Đế Nguyên Quân lúc này gần như đã buông bỏ tất cả mọi thứ nhưng một cảm giác giống như bị thứ gì đó nặng nề đè nặng lên ngực khiến hắn không thể thở được.

Đột nhiên, Đế Nguyên Quân thở gấp một hơi rồi gồng mình bật dậy với biểu cảm đầy sự kinh hãi ở trên gương mặt.

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh thì trông thấy bản thân đã quay trở lại căn phòng tối lúc nào mà không hề hay biết.

Khi Đế Nguyên Quân vừa quay người nhìn qua thì cơ thể lão giả đã rủ xuống và trên thân không còn chút sinh mệnh lực nào nữa cả.

Càng đáng sợ hơn, Đế Nguyên Quân còn nhìn thấy ở trên ngực lão có một cái lỗ máu thì không khỏi giật mình kinh hãi.

Trong lúc hắn đang không biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên, ở trong lồng ngực bỗng có một thanh âm nhịp đập mãnh liệt vang lên và bắn ra một đợt phong bạo khủng bố đến mức có thể khiến vách tường hiện lên từng vết nứt lớn.

Trong lúc không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, một đợt đau đớn kịch liệt ở trong lồng ngực truyền đến và đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi đen khịt.

Khi Đế Nguyên Quân còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì toàn bộ ma khí ở trong cơ thể như bị một thứ lực lượng nào đó ở bên phải lồng ngực hút vào.

Cái cảm giá đó giống huyết nhục của bản thân đang trôi đi một cách nhanh chóng.

Đau đớn đến cùng cực, Đế Nguyên Quân quằn quại nằm trên mặt đất và một cơn đau giống như khiến hắn chết đi sống lại khiến hắn không kiềm được mà kêu lên từng thanh âm đầy thảm thiết.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đế Nguyên Quân gần như đã đối mặt với tử vong, hai con ngươi đã dần trở nên đục màu và sinh mệnh lực đang dần trôi đi thì đúng lúc này.

Lồng ngực ở phía bên phải đột nhiên phát ra một đạo hắc mang mãnh liệt xé toạc toàn bộ y phục ở trên người và từng đạo ma văn màu đen cứ thế tuôn ra rồi trôi nổi lẳng lặng ở khu vực xung quanh.

Sau đó, hàng trăm hàng ngàn đạo ma văn trực tiếp xâm nhập vào trong mi tâm khiến cơ thể Đế Nguyên Quân đột nhiên lơ lửng ở trong không trung.

Chưa dừng lại ở đó, ma văn đó còn khiến hắn từ một người đã chìm sâu vào trong cơn mơ thình lình chuyển động.

Hai mắt hắn trắng dả vô hồn nhìn xuống, hai chân thì ngồi xếp vòng lại với nhau và tay phải thì đưa ra kết ấn ở trước ngực.

Tiếp đó, khóe miệng Đế Nguyên Quân khẽ run lên một cái rồi bắt đầu đọc lần lượt từng dạo ma văn xâm nhập ở trong đầu.

Cứ mỗi đạo ma văn được đọc lên thì một cơn phong bạo ở trên người hắn đột nhiên bộc phát khiến căn phòng tối rung lắc dữ dội và gần như sắp sụp đổ.

Ở bên ngoài lúc này!

Đám người đứng đợi hắn ở đó đã được mấy ngày và thời gian trôi qua từng chút một thì khiến họ lo lắng vô cùng.

Tuy họ không biết hắn tiến vào đó để làm gì và biết ở nơi hỗn loạn đó đáng sợ đến nhường nào nhưng trong thâm tâm họ vẫn tin tưởng hắn có thể quay trở lại.

Trong lúc đám người đang chìm sâu vào sự lo lắng thì cách đó không xa có một nhóm hơn ba trăm người đang ùn ùn kéo đến với khí tức trên người đều là Thiên Địa cảnh đỉnh trở lên và trong số đó có đến hai mươi, ba mươi người có cảnh giới đạt tới Tinh Cực cảnh.

Dẫn đầu đám người đó là một trung niên nhân khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi với khí tức ở trên người thì mười phần cường hãn.

Người đó không ngoài ai khác, đó chính là…

Lý Mộ Viên!

Nhờ lại ngày hôm qua, Lý Mộ Viên nhận được tin đám người La Thiên đang tập trung ở vùng lân cận khu vực hỗn loạn thì truyền lệnh triệu tập tất cả những người ở dưới trướng và bắt đầu di chuyển đến nơi này.

Hắn ta vừa đạp không mà đi vừa không giấu được nụ cười lạnh trên gương mặt.

“La Thiên, đợi ta giết chết ngươi thì suy tính trăm năm nay của Lý gia ta sẽ thành?”

Nghĩ đến đây, trong mắt Lý Mộ viên không giấu được sự tính toán cùng với sự khinh thường và một biểu cảm đắc ý giống như đang nắm chắc được chuyện gì đó.

“Trở thành đá lót đường cho đại sự Lý gia là một điều vinh hạnh đối với ngươi?”

“Đợi đến khi ngươi chết thì La gia không còn là cái gai ở trong mắt ta nữa? Đường gia, La gia bị tiêu diệt thì còn có ai dám cản đường ta?”

“Haha…”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio