Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

chương 9: 9: tiết hàn vẫn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xử lý được ba tên canh gác ở bên ngoài, Đế Nguyên Quân dễ dàng lẻn vào bên trong mà không bị ai phát hiện.

“Hahaha… Tiết Hàn công tử sắp sửa thành hôn rồi”.

“Nghe nói đó là một tiểu thư của một gia tộc nhỏ”.

“Nàng ta chỉ mới mười sáu tuổi nhưng vẻ đẹp thì không chê vào đâu được”.

“Bị Tiết gia chèn ép nên mới chịu gả đi”.

“Hahaha, đáng tiếc.

Tiết Hàn trời sinh tính trăng hoa, không biết bao nhiêu mỹ nhân đã qua tay hắn rồi”.

“Đó là ngươi chưa biết thôi, Tiết Hàn là một người rất biến thái, thường nhữ mỹ nữ qua tay hắn một thì tàn phế, hai thì bị giết”.

“...”.

Nghe thấy những người này nói chuyện, Đế Nguyên Quân đã biết được người đứng ra đặt nhiệm vụ này là ai rồi, rất khả năng là gia tộc nhỏ kia.

‘Ồ, Tiết Hàn ơi là Tiết Hàn, chỉ sợ ngươi không còn phúc hưởng thụ lần này nữa đâu’.

Ý nghĩ trong đầu, Đế Nguyên Quân cười lạnh.

Từ từ áp sát những tên này, bất chợt.

Đế Nguyên Quân vung mạnh, năm mũi kim độc ánh lên rồi bay đi với vận tốc cực nhanh, chỉ trong giây lát.

Cả năm người đều nằm gục xuống, toàn thân nổi lên từng sợi gân màu đen trông rất đáng sợ.

“Độc này mạnh thật”.

Rút năm mũi tên độc ra, Đế Nguyên Quân ngắm nghía một lúc rồi thốt ra.

Đối với người bình thường, việc dùng tay không nắm kim độc thì chẳng khác gì tự sát nhưng Đế Nguyên Quân tu luyện công pháp liên quan đến ngũ hành nên chỉ một chút độc này không khiến hắn lo ngại.

Tiếp tục vào sâu ở bên trong, Đế Nguyên Quân nghe thấy những tiếng động do việc đào bới vang lên.

“Là chúng”.

Nhìn thấy nhóm mười người đang dốc sức đào xúc.

Đế Nguyên Quân liền nhận ra họ, những người này trước đây đã từng sỉ nhục và đối xử hắn một cách thậm tệ.

Chỉ thấy, ánh mắt Đế Nguyên Quân không kiềm chế được sát ý, ánh mắt đỏ máu dần dần trầm xuống.

“Tự nhiên sao thấy lạnh vậy?”.

“Đúng thật, nơi này sao đột ngột trở lạnh rồi”.

“Chuyển mùa sao?”.

Họ không biết chuyện gì xảy ra, Đế Nguyên Quân từ từ tiến lại gần.

Ban đầu, hắn để ý đến ngọn đèn đang sáng, nếu như ra tay ở trong sáng thì rất dễ kinh động đến những người khác.

Cúi người nhặt một viên đá rồi ném khiến ngọn đèn rớt xuống, bị dập tắt.

“Chuyện gì vậy?”.

“Sao tối thui như vậy rồi?”.

“Là đèn bị đổ, để ta thắp lại”.

Bước chân lên được hai bước, bất chợt.

Thân hình người này đột ngột dừng lại rồi ngã xuống nằm bất động trên nền đất.

“Này, chuyện gì vậy?”.

Những người còn lại không nghe thấy trả lời nên lộ ra vẻ lo lắng.

Một người tinh mắt, hắn nhìn thấy trong bóng tối có hai ánh mắt màu đỏ đang lóe lên nên chỉ tay về phía đó nói.

“Kia là gì?”.

“Đâu có gì đâu?”.

“Ta thấy hai con mắt màu đỏ đang di chuyển”.

“Hahaha, ngươi đang muốn dọa ma….”.

Lời nói chưa kịp dứt, thân hình người này dần cứng lại, chỉ nghe thấy một tiếng đâm xuyên sắc nhẹ, ngay lập tức khiến người này gục xuống.

“Chuyện gì?”.

Tiếp tục nghe một tiếng người gục xuống, bọn họ đã bắt đầu sợ hãi.

Nhưng không dám hét lên, sợ trong bóng tối có hung thú, chỉ cần họ làm ra động tĩnh lớn thì sẽ thu hút nó.

Nhưng họ đâu có biết rằng, người lẩn trốn ở trong tối còn đáng sợ hơn hung thú gấp trăm gấp ngàn lần.

Xiu xiu xiu xiu!

Bất chợt, liên tiếp bốn tiếng lưỡi dao sắc bén xé gió đánh ra.

Cùng với đó, bốn tiếng ngã gục xuống vang lên.

Bốn người còn lại bắt đầu đứng sát lại với nhau.

Nhưng họ làm như vậy chỉ khiến Đế Nguyên Quân càng dễ dàng.

Tiếp tục tấn công, một tiếng dao sắc bén xẹt qua.

Ngay lập tức, bốn quả đầu từ từ rơi xuống đất.

Mười người bị giết chỉ trong thời gian chưa đến hai phút.

Sau khi giải quyết gọn gàng những người này, Đế Nguyên Quân không dừng lại mà tiếp tục đi sâu vào bên trong.

“Nơi này có ít nhất là hơn một ngàn người, không thể giết hết chúng bằng tay được”.

Không còn truy sát những tên nô lệ đó nữa, Đế Nguyên Quân tìm tới một dãy nhà ở trên cao, cách mặt đất hai mét dưới lòng đất.

Đó là nơi ở của những người quản lý, và ở căn nhà trung tâm, đó là nơi ở của Tiết Hàn.

Từ từ tiến sát lại, Đế Nguyên Quân đặt tai lên nghe nhưng không phát hiện có động tĩnh gì.

“Hắn không có ở đây sao?”.

Bất chợt, một giọng nói từ phòng bên cạnh truyền tới.

“Cô em, ta đợi ngươi từ hôm qua đến giờ, nhanh cho ta thơm một cái nào?”.

“Tiết trưởng quản, đáng ghét”.

Đứng nhìn ở bên ngoài, Đế Nguyên Quân phóng một mũi kim khiến ánh đèn vụt tắt.

Tiết trưởng quản thấy vậy nhưng không phát hiện ra chuyện gì.

“Đèn bị gió thổi tắt, nàng đợi ta một chút”.

Thắp đèn, Tiết trưởng quản nghe thấy thanh âm giống như áo quần cởi ra rồi ngã mạnh xuống giường nên hí hửng quay đầu thì sợ hãi đến mức tè cả ra quần.

“Ngươi….

ngươi...”.

Nhìn thi thể người con gái bị chém đứt đầu, Tiết trưởng quản sợ hãi nói.

“Ta chưa cho phép ngươi lên tiếng?”.

Đế Nguyên Quân lao lên, một dao kề sát cổ nói.

“Tiết Hàn ở đâu?”.

“Vâng… vâng...”.

Tiết trưởng quản bị Đế Nguyên quân dọa cho sợ mất mật.

“Xin hãy tha cho ta, linh thạch, vàng bạc ta có thể cho ngươi”.

“Nói Tiết Hàn đang ở đâu, ta sẽ tha cho ngươi một mạng”.

Đế Nguyên Quân thu dao, khiến Tiết trưởng quản tưởng được tha thật nên không giấu diếm nói ra.

“Khoảng hai mươi phút trước, Tiết Hàn hắn vừa ngồi xe trở về Tiết gia rồi”.

Đế Nguyên Quân nhớ lại, suốt dọc đường đi hắn đều không phát hiện Tiết Hàn đi ra ngoài nên lên tiếng hỏi.

“Hắn đi hướng nào?”.

“Là hướng tây bắc, hướng đó đi khoảng hai dặm thì có một con đường nhỏ đi thẳng đến cửa sau của Tiết gia”.

“Ồ”.

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ.

“Đại nhân.

Ta có thể đi rồi chứ”.

Tiết trưởng quản nụ cười nặng nề nói.

“Ngươi đi được rồi”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt không một chút thương hại nói, Tiết trưởng quản nghe thấy vậy vui mừng nhưng ngay lập tức, sắc mặt liền cứng lại.

Chỉ thấy một con dao đang cắm thẳng ở giữa ngực hắn, gương mặt sợ hãi đến tột độ nhìn Đế Nguyên Quân nhưng chỉ nhận được câu trả lời là.

“Đi ở đây là đi chết”.

Giết chết trưởng quản, Đế Nguyên Quân cũng không quên vơ vét một phen, chắc chắn rằng người này sẽ có không ít của quý ở trong tay.

Dọn dẹp xong mọi thứ, Đế Nguyên Quân đi ra bên ngoài.

Nhìn mảnh đất bị đào sâu xuống, trong đầu hắn bắt đầu nổi lên một ý nghĩ.

Tìm đến kho lương của bọn cúng, Đế Nguyên Quân không chần chừ cho một mồi lửa xuống, toàn bộ lương thực trong thời gian ngắn bị đốt cháy hết.

Đám nô lệ và những người canh gác thấy vậy thì rất lo lắng, nếu như không có lượng thực thì bọn họ chỉ còn cách ăn thịt lẫn nhau mà thôi.

Đám đông hỗn loạn, Đế Nguyên Quân nhanh chóng rời đi.

Đi theo hướng Tây Bắc truy đuổi Tiết Hàn.

Lúc này, Tiết Hàn ở trong xe đang âu yếm một nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt tương đối xinh đẹp, nàng là một kỹ nữ xinh có tiếng của Hà Châu thành, được Tiết Hàn mua xuống.

“Phía trước có chuyện”.

Tiết Hàn đang vui vẻ ở bên trong thì đột nhiên, hai tên đánh xe lên tiếng.

Ở phía trước, một gốc cây lớn đổ xuống nằm chắn ngang đường.

“Các ngươi không biết yên lặng xử lý sao? Đừng làm ảnh hưởng đến cuộc vui của bổn thiếu gia”.

Tiết Hàn ở bên trong, tay trên tay dưới thoải mái di chuyển, liếc mắt nhìn ra bên ngoài căn dặn.

“Vâng”.

Hai tên đánh xe và bốn người bảo vệ xung quanh cùng nhau đi lên, họ muốn dùng sức đẩy thân cây lớn qua một bên.

Nhưng, ở trong bóng tối.

Liên tiếp từng đạo mũi kim xé gió vang lên.

Sáu người trong lúc không để ý, bị mũi kim đâm trúng dây thanh quản khiến họ không phát ra tiếng được, nhanh chóng.

Độc ở trên mũi kim bắt đầu phát tác.

Trong vòng hai phút, cả sáu người vật lộn trong đau đớn chết đi.

“Hừ, cái lũ chó vô dụng”.

Tiết Hàn đợi một lúc nhưng không thấy bọn họ quay lại nên tức giận quát.

“Chẳng làm được việc có ích nào cả?”.

Lời nói vừa dứt, Tiết Hàn cảm nhận được phía trước có nguy hiểm ập tới.

Hắn trực tiếp nhảy lên phá tan mái che nhảy ra ngoài.

Còn nữ tử ở bên trong không kịp phản ứng thì bị kim độc giết chết.

“Ai?”.

Tiết Hàn sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt quan sát xung quanh quát lớn.

Nhưng đáp lại, ở trong bóng tối, không có một tiếng động.

Nhưng mà trong rừng cây rậm rạp, khi mà xung quanh không có một chút động tĩnh nào cả thì đây mới là điều nguy hiểm nhất.

Đế Nguyên Quân không nói một lời mà chỉ đứng ở trong bóng tối phóng ra năm mũi kim độc hướng về phía Tiết Hàn.

Nhưng toàn bộ mũi kim đều bị hắn dễ dàng tránh được.

“Không hổ là Tiết công tử, thực lực không hề tầm thường”.

Từ trong bóng tối đi ra, Đế Nguyên quân toàn thân khoác một bộ áo choàng đen, mặt đeo mặt nạ, hai mắt đỏ máu nhìn chằm chằm Tiết Hàn, trên gương mặt nở một nụ cười nhẹ.

“Ngươi là ai?”.

Tiết Hàn khom người thủ thế.

“Là người lấy mạng ngươi”.

Đế Nguyên Quân nói xong liền lao lên.

Dưới tốc độ nhanh nhạy, Tiết Hàn chỉ thấy Đế Nguyên Quân lao xẹt qua một cái nhưng hắn chỉ kịp phản ứng lại mà không thể tránh được hoàn toàn.

Trên gương mặt xuất hiện một vệt dao cắt sâu.

Tiết Hàn sợ hãi, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật một thanh kiếm rồi lao lên.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn Tiết Hàn khinh thường nói.

“Ngươi dùng kiếm đứng trước mặt ta chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ”.

Trong mắt Đế Nguyên Quân, những kiếm chiêu của Tiết Hàn đầy rẫy những lỗ hổng, kiếm chiêu yếu đến mức hắn nhắm mắt cũng có thể phá giải được.

Nhưng Tiết Hàn không tin, hắn tiếp tục áp sát rồi vung kiếm nhưng Đế Nguyên Quân chỉ cần đưa tay lên là đã có thể ngăn chặn, thậm chí còn đáp lại.

Bị một dao đâm mạnh xuống đùi, Tiết Hàn nằm lăn lóc trên nền đất rồi kêu lên đau đớn.

“Aaaaaaaaaa….”.

“Đau lắm sao?”.

Đế Nguyên Quân gương mặt dữ tợn, hắn không để Tiết Hàn có cơ hội chạy trốn.

Tiếp tục một dao đâm xuống, một chân còn lại cũng bị phế đi mất.

Tiết hàn sợ hãi trườn ra sau, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Ta là người của Tiết gia, chỉ cần ngươi tha cho ta thì người cần gì ta đều đáp ứng”.

“Hahaha… Ta cần mạng của Tiết gia, ngươi cho được sao?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân phá lên cười lớn nói.

“Ta nhớ không đắc tội gì với tiền bối, tại sao ngươi lại muốn ra tay với ta và cả Tiết gia”.

Tiết Hàn lùi về sau, khóe miệng run rẩy nói.

“Ngươi không đắc tội, vậy ngươi không biết ta sao?”.

Đế Nguyên Quân gỡ mặt nạ xuống.

Ngay lập tức, Tiết Hàn gương mặt cứng đờ, ánh mắt sợ hãi nhìn hắn giống như vừa gặp ma quỷ.

“Không thể nào?”.

“Ngươi chỉ là một tên phế vật”.

“Phế vật ở rể Lam gia”.

“Tại sao lại như thế này được”.

“Ta không tin”.

Tiết Hàn ngày càng hoảng loạn, không ngừng lùi ra sau.

“Chết đi”.

Đế Nguyên Quân mang lại mặt nạ, ánh mắt lạnh lẽo nói.

“Không….

Xin hãy tha… c...”.

Tiết Hàn không kịp nói dứt lời thì bị Đế Nguyên Quân một dao chặt đứt đầu, cho đến lúc chết.

Tiết Hàn vẫn để lộ ra vẻ sợ hãi đến tột độ.

Giết xong Tiết Hàn, Đế Nguyên Quân giật lấy tấm lệnh bài trên người Tiết Hàn rồi quay người rời đi.

---

Ps: Mọi người đọc truyện ta thì đừng đên bình luận đánh giá và like cho ta nha.

Như thế sẽ khích lệ ta ra chương nhiều và tốt hơn ạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio