Edit: Thụy
Beta: Thụy
–
Không biết qua bao lâu, ý thức của Diệp Thiệu mới dần hồi phục lại.
Đầu óc nhức nhối co giật. Cậu cố hết sức mở mắt ra, ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào mắt khiến cậu khó chịu trong giây lát, cậu không nhịn được phải híp mắt lại, chờ đến lúc miễn cưỡng làm quen với tia sáng thì mới chầm chậm lia mắt nhìn rõ khung cảnh xung quanh.
Bốn phía chỉ có mỗi bốn bức tường trắng toát và một lỗ thông gió, ngọn đèn nóng cháy chiếu sáng cả căn phòng, giống hệt như một phòng thí nghiệm dùng để giam giữ, trong góc phòng thí nghiệm còn có một camera giám sát đang nhấp nháy ánh sáng đỏ. Hai tay Diệp Thiệu bị bắt chéo sau lưng, còn bị còng tay có mã khóa còng vào trên chiếc ghế sắt lạnh lẽo, cậu cố gắng cử động thì chiếc còng và ghế sắt va vào nhau phát ra tiếng kêu leng keng. Diệp Thiệu khẽ nhướng mắt lên nhìn người đang đứng trước mặt.
Trong căn phòng trống trơn có một người đang đứng, người đó quay lưng về phía Diệp Thiệu, sau khi nghe thấy tiếng động do Diệp Thiệu tạo ra, gã quay đầu lại, vừa cười lại như không cười mà nhìn Diệp Thiệu.
Tống Tử Dục tròng một chiếc áo lông dê mỏng bên trong lớp áo blouse trắng, hai tay nhét vào túi quần, vẫn là điệu bộ của một bác sĩ lịch sự nho nhã kia. Chỉ là dáng vẻ của gã hoàn toàn khác biệt với khí chất hiện có, bị hòa lẫn một số tạp chất, khiến cả người gã trở nên âm u hơn. Đôi mắt vốn luôn dịu dàng mà lại bình thản kia đỏ ngầu nhìn Diệp Thiệu, lạnh lùng như nhìn một người đã chết.
Tống Tử Dục cất lời: “Mày có vẻ không mấy ngạc nhiên nhỉ.”
Đầu Diệp Thiệu còn đang đau nhức, thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút gì, chỉ là ngước mắt lên không hoảng không sợ mà đón lấy ánh mắt của Tống Tử Dục.
Ngay khi giọng nói của Tống Tử Dục vừa phát ra, cánh cửa phòng thí nghiệm đẩy sầm ra. Năm sáu người đàn ông cao lớn lao vào, họ bước đến bên cạnh Tống Tử Dục, song ai nấy đều mang nét mặt xanh xao, đôi mắt ửng đỏ, một trong số họ còn đang cầm một chiếc hộp sắt đứng sau lưng Tống Tử Dục.
Tống Tử Dục vẫn cắm tay vào túi mình, rảo bước đến trước mặt Diệp Thiệu nói: “Mày đã sớm biết tao là ai à?”
“Nghe đồn có người được gọi là cố vấn sau lưng ‘Hồng Kiêu’, thân phận ngoài sáng là bác sĩ, thực tế lại là con trai của Phó Nhạc Hoằng, tên đó ngầm cấu kết với bệnh viện trợ giúp cho Phó Nhạc Hoằng chế tạo ma túy, thậm chí đôi khi còn giúp cho ‘Hồng Kiêu’ lấy được một số dược liệu phi pháp…” Diệp Thiệu nhắm mắt lại đè xuống từng cơn choáng váng, sau đó cậu mở mắt lần nữa, nhìn Tống Tử Dục tiếp lời, “Đôi mắt của mày rất giống với Phó Nhạc Hoằng.”
“Chỉ với điều này mà mày đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của tao sao?”
“Không.” Diệp Thiệu lắc đầu rồi nói, “Đúng ra là mọi thứ mày làm đều hoàn hảo cả, thân phận của mày, bao gồm luôn cái thí nghiệm này đều là thật, khó mà không tin được.”
“Vậy mày nghi ngờ tao điều gì?”
“Mày là bác sĩ duy nhất lấy được hai bản bệnh án của tao.” Diệp Thiệu nhìn hắn, khóe miệng không kiềm được mà cong lên, “Hai bản bệnh án này có hai tên khác nhau, họ cũng hoàn toàn khác, nhưng trước giờ mày đều không hỏi tao bất cứ chuyện gì cả, bộ mày không thấy kỳ là à?”
Gương mặt Tống Tử Dục lộ ra biểu cảm thì ra là thế.
Gã quay đầu vẫy vẫy tay, người đang ôm hộp sắt phía sau tiến lên đưa nó cho Tống Tử Dục.
Tống Tử Dục không cầm lấy mà chỉ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài chiếc hộp. Bề mặt ấy lạnh băng, tay hắn lại ấm áp, hắn nhìn lớp sương khẽ đọng do chênh lệch nhiệt độ, chậm rãi hỏi: “Vậy mày có biết vì sao tao phải giữ mày cho tới bây giờ không?”
Trước đó không biết Tống Tử Dục cho cậu uống thuốc gì mà khiến cả người Diệp Thiệu mất hết sức, tầm mắt bắt đầu tối sầm lại, cậu túa ra mồ hôi lạnh nhưng không biểu hiện ra dù một chút dấu vết, vẫn ung dung đáp lời: “Chắc là lúc cầm bệnh án bác sĩ Tống cũng biết được thân phận của tao chứ nhỉ? Biết được thân phận của tao lại không giết tao ngay thì hẳn là giữ tao lại vẫn còn tác dụng đúng chứ?”
“Ồ – Vậy nên mày cho là lát nữa tụi tao cũng sẽ không giết mày hử?”
Giọng điệu của Tống Tử Dục có chút chòng ghẹo.
Gã nhướng mày đưa tay đến gạt đi một giọt mồ hôi lăn trên cằm Diệp Thiệu, ngón trỏ và ngón cái nhúc nhích nắm lấy cằm Diệp Thiệu.
Cằm của Diệp Thiệu bị ép buộc nâng lên, cần cổ duỗi ra một đường vòng cung đẹp đẽ, nhưng cậu lại cụp mắt xuống không phát ra tiếng động.
“Thế thì mày cảm thấy tại sao tụi tao không giết mày?”
“…”
Thấy Diệp Thiệu vẫn không trả lời, Tống Tử Dục mỉm cười nói tiếp: “Hay là đổi một cách nói khác đi, mày đoán xem mấy thằng cớm bị tụi tao bắt kia sẽ có kết cục gì?”
“…”
Diệp Thiệu im lặng nhìn gã, không hề dao động. Tống Tử Dục bèn buông Diệp Thiệu ra, gã quay sang sờ lên chiếc hộp sắt, sau đó vươn tay mở khóa hộp. Không hiểu do đâu mà mí mặt Diệp Thiệu bỗng giật giật, thâm tâm dâng lên một dự cảm bất an.
Hai tiếng “Lạch cạch” vang lên, chiếc hộp được mở ra từ từ.
Khoảnh khắc nhìn vào bên trong hộp, con ngươi của Diệp Thiệu co rụt lại.
Trong đó là một cái đầu người.
Đầu người trông hết sức hung tợn, vết thương đặc kín cả mặt, chết không nhắm mắt, cặp mắt kia vô hồn nhìn chằm chằm Diệp Thiệu. Không biết người này chết bao lâu rồi, tuy được ủ bằng thuốc bảo quản nhưng bộ mặt đã hơi sưng, còn xuất hiện vết thi đốm xanh tím.
“Thấy quen không? Tao nhớ hình như nó là đứa phụ trách thông tin của đội phòng chống ma túy chúng bây thì phải?”
Đôi mắt Diệp Thiệu đã đỏ ngầu. Tống Tử Dục thích chí nhìn vẻ mặt của cậu, gã vừa cười vừa xoay người đi đến bức tường lốm đốm trắng bệch, bên cạnh bức tường là một chiếc nút màu đỏ được bao phủ bởi một lớp bảo vệ bằng nhựa, Tống Tử Dục mở hộp ra, bấm vào chiếc nút đó, trong phòng chợt vang lên tiếng máy móc kêu một tiếng tinh.
Rồi thấy chính giữa bức tường bỗng xuất hiện một khoảng trống hình vuông màu đen. Một khối lập phương khổng lồ nhô ra từ bức tường. Khối lập phương kia xoay từ từ, một làn khói trắng thoát ra từ khe hở khiến cả căn phòng ngập trong màn sương, theo đó là hơi lạnh pha lẫn với mùi hoá chất. Sau khi bức tường vuông mở ra hoàn toàn, Diệp Thiệu mới thấy rõ trên đó treo rất nhiều dụng cụ tra tấn đủ màu sắc, đồng thời còn có một số dụng cụ y tế và thuốc men không rõ nguồn gốc.
Tống Tử Dục cầm một đôi găng tay bên trong lên, gã liếc mắt nhìn Diệp Thiệu, khóe miệng cong lên, đoạn nói:
“Mày không biết tại sao tao lại giữ mày lại đúng không?”
“Mấy ngày tiếp theo đây … mày cứ tự mình trải nghiệm tất cả những gì mà đồng nghiệp của mày đã trải qua thì biết ngay thôi.”
– Hết chương –