Edit: Một Chiếc Quần
–
Đôi khi Diệp Thiệu cảm thấy Ngụy Bách Ngôn có những hành động rất kỳ lạ.
Từ lâu hai người đã sống chung, không có gì phải giấu giếm nhau, làm chuyện gì cũng thẳng thắn nói cho người kia biết, ngay cả mật khẩu thẻ ngân hàng hay điện thoại di động cũng đều nói hết cho nhau nghe, khi ở nhà ngay cả cửa phòng cũng chẳng bao giờ khóa.
Chỉ là có những lúc Diệp Thiệu bất ngờ đi vào phòng đọc sách của Ngụy Bách Ngôn, cậu thấy Ngụy Bách Ngôn ngẩng phắt đầu lên, khi thấy cậu thì mặt đầy vẻ cảnh giác. Chờ đến khi Diệp Thiệu ra ngoài, sắc mặt Ngụy Bách Ngôn dần chuyển sang cứng ngắc, hệt như sợ cậu phát hiện ra cái gì.
Cũng có lúc cậu thấy Ngụy Bách Ngôn ngồi xổm ở góc tường phòng đọc sách, chẳng biết đang ngồi làm gì.
Diệp Thiệu không phải người nhiều chuyện, những gì Ngụy Bách Ngôn không muốn nói, cậu cũng không gặng hỏi. Gặp phải chuyện kì lạ như thế, Diệp Thiệu thường giả câm giả điếc, thậm chí khi ra khỏi phòng cậu đều rất tri kỉ đóng cửa lại, giả vờ như chẳng biết gì.
Trước tết nguyên tiêu không lâu, hôm đó cả Chu Minh Côn, Liễu Hằng Kinh và Tiểu Tiểu tăng ca mấy đêm liền. Ngay khi vừa hết chuỗi ngày tăng ca, mấy người bọn họ chạy thẳng một mạch đến nhà Ngụy Bách Ngôn và Diệp Thiệu đòi ăn cơm chực. Ngụy Bách Ngôn cùng Diệp Thiệu không gặp bọn họ đã lâu cũng cực kỳ vui mừng, quyết định đi tới siêu thị cách đó không xa mua một ít nguyên liệu nấu nướng, lại mua thêm mấy bình rượu, chuẩn bị làm một nồi lẩu ra trò.
Trên bàn nhậu không thể thiếu vài trò chơi nho nhỏ. Sau khi chơi lại không thể không uống thêm chút rượu.
Thật ra toàn bộ rượu mời Diệp Thiệu đều bị Ngụy Bách Ngôn cản hết, cậu chẳng uống một ngụm nào. Đúng tròn mười giờ rưỡi, Ngụy Bách Ngôn đã lùa Diệp Thiệu như lùa vịt, đuổi cậu về phòng. Hắn còn vào tận nơi nhìn tận mắt Diệp Thiệu đắp chăn nhắm mắt mới yên tâm quay về bàn nhậu.
Tiếng ồn nhao nhao bên ngoài đã nhỏ đi nhiều, chắc hẳn do sợ ảnh hưởng đến Diệp Thiệu nghỉ ngơi. Dù vậy nhưng tiếng cười nói vẫn xuyên qua một lớp cửa truyền thẳng vào phòng. Mấy năm nay, mỗi khi đi ngủ Diệp Thiệu đều được Ngụy Bách Ngôn ôm vào lòng, bây giờ thiếu một người lại có chút không quen. Cậu nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ nổi.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài cuối cùng cũng im ắng không còn tiếng động. Trong lòng Diệp Thiệu ngứa ngáy, cậu đợi thêm một lát vẫn không nghe thấy tiếng Ngụy Bách Ngôn vào phòng. Cậu mở mắt, trở mình. Cuối cùng cậu vẫn bò ra khỏi ổ chăn, mặc thêm một chiếc áo khoác, nhón gót chân, lén lút ra ngoài.
Diệp Thiệu nhìn xuyên qua khe cửa. Cậu thấy mặt Ngụy Bách Ngôn đỏ bừng bừng rõ ràng đã say khướt, bước chân xiêu vẹo tiến vào phòng đọc sách. Diệp Thiệu sợ hắn chân nam đá chân chiêu lại tự làm mình bị thương, vì vậy vội đi vào theo.
Chỉ thấy Ngụy Bách Ngôn đi thẳng một mạch đến góc phòng, ngồi chồm hổm dưới đất. Hắn dáo dác hệt như kẻ trộm nhìn xung quanh, nhưng lại chỉ cảnh giác hai bên trái phải, chẳng thấy được Diệp Thiệu đang đứng đằng sau. Ngồi thêm một lát, sau khi xác nhận nơi này an toàn, hắn lần mò theo góc tường bên cạnh giá sách, nhấc ra một tấm ván gỗ, để lộ một cái hốc bí mật bên trong.
Diệp Thiệu sửng sốt.
Cậu sống cùng Ngụy Bách Ngôn bao lâu nay chưa từng biết trong góc phòng đọc sách có ngăn bí mật này.
Ngay khi cậu tưởng rằng Ngụy Bách Ngôn sẽ mang ra một thứ kinh thiên động địa gì đó thì Ngụy Bách Ngôn lại lấy ra một quyển vở bị lật ra lật vào nhiều đến mức bạc màu.
—— là một quyển nhật ký.
Thời nay rất ít người còn viết nhật ký, kiểu dáng này nhìn là biết đây là mẫu từ vài năm trước, ngay cả ổ khóa cũng là khóa kiểu cổ. Ngụy Bách Ngôn cầm chìa chọc tứ tung vài lần mới mở được khóa. Hắn đi đến bàn làm việc, cầm cây bút lên, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu viết.
Diệp Thiệu cẩn thận đi vòng qua phía sau Ngụy Bách Ngôn, đứng sau tấm lưng nghiêm nghị của hắn, lẳng lặng quan sát xem hắn viết cái gì:
【Thứ Tư, ngày tháng năm 】
Trời trong xanh không một gợn mây.
Hôm nay ba người Chu, Tiểu, Liêu đến nhà ăn cơm. Mình đã nấu rất nhiều rất nhiều đồ ăn.
...
Diệp Thiệu đã khen ngợi mình.
So với hôm qua Diệp Thiệu nay đã ăn nhiều hơn mấy miếng thịt gà. Ngày mai phải làm nhiều gà hơn mới được.
Diệp Thiệu còn đi ngủ đúng giờ, em ấy thật ngoan.
Hôm nay rất vui.
Diệp Thiệu cuối cùng cũng hiểu vì sao Ngụy Bách Ngôn phải giấu giấu diếm diếm, cái kiểu hành văn y như học sinh tiểu học này cả đời cũng chẳng muốn cho ai biết cả. Cậu cố nén cười nhìn sang trang nhật ký mấy ngày trước ở bên cạnh, thấy bên ấy còn có mấy đoạn khác. So với mấy dòng hắn vừa viết phía trên, phần này nét chữ đẹp hơn rất nhiều:
【Thứ Ba, ngày tháng năm 】
Gần đây Diệp Thiệu gầy quá, cần phải bồi bổ thêm cho em ấy.
Em ấy cần béo thêm một chút, sắc mặt hồng nhuận hơn một chút.
Không… Có lẽ nên gầy chút đi, nhìn gầy mới khỏe khoắn.
Béo một chút vẫn đẹp hơn.
...
Diệp Thiệu như thế nào cũng đều đẹp cả.
Note: nhớ mua gram linh chi đỏ, gam hoài sơn, gam kỷ tử, gram quế, ¼ kg trần bì, một ít hạt táo đỏ, ¼ kg quả la hán, con gà. Tốt cho hệ miễn dịch, Diệp Thiệu cũng thích uống.
【Thứ Hai, ngày tháng năm 】
Diệp Thiệu rất dính mèo, nhìn thật ngứa mắt.
Mình muốn ném con mèo trả lại cho Liễu Hằng Kinh…
...
Thôi quên đi.
【Chủ nhật, ngày tháng năm 】
Đêm qua Diệp Thiệu nói yêu mình.
Thật là vui.
Mình cũng yêu Diệp Thiệu. Yêu cả một đời.
Diệp Thiệu nhìn đến dòng cuối cùng, trong lòng cậu tràn ngập ấm áp, khóe mắt cũng có chút cay cay. Cậu không làm phiền Ngụy Bách Ngôn nữa, cẩn thận đi ra ngoài.
Cho đến tận lúc cậu đi, Ngụy Bách Ngôn vốn đang say khướt cũng không hề phát hiện ra.
Sáng ngày hôm sau, Ngụy Bách Ngôn đi mua đồ ăn, hắn thật sự mua thêm cho Diệp Thiệu nhiều thịt gà hơn một chút. Diệp Thiệu ngồi trên bàn ăn, chống cằm nhìn Ngụy Bách Ngôn bưng đồ ăn nóng hôi hổi đặt lên bàn, hình bóng hắn sau làn khói cuộn lên nghi ngút chợt nhòa đi.
Ngụy Bách Ngôn nói: “Em ăn thử chút đi, món gà hôm nay có ngon không? Ngày mai anh sẽ đổi sang món khác, ăn nhiều quá sẽ ngấy, cũng không có nhiều dinh dưỡng…”
Đầu Diệp Thiệu nóng lên, cậu không nhịn được bước xuống ghế nhào vào lồng ngực Ngụy Bách Ngôn. Ngụy Bách Ngôn khẽ khựng lại, vừa ôm người vào lòng vừa hỏi: “Em sao thế?”
Diệp Thiệu lắc đầu cười. Cậu chôn mặt vào trong ngực Ngụy Bách Ngôn, nói: “Dù anh làm gì em cũng đều yêu hết.”
Ngụy Bách Ngôn nở nụ cười, nói: “Dù thế nào cũng yêu ư?”
Trước đây, mỗi lần như vậy, Diệp Thiệu đều gật gật đầu rồi thôi, nhưng đến lần này cậu lại ngẩng đầu lên. Ngay lập tức ánh mắt Ngụy Bách Ngôn bất ngờ chạm phải đôi mắt đen láy đong đầy dịu dàng của Diệp Thiệu. Đôi mắt đen kia lấp lánh như mang cả trời sao, bừng sáng rạng rỡ. Diệp Thiệu nhẹ nhàng nắm lấy quần áo Ngụy Bách Ngôn, kiễng chân hôn hắn một cái thật nhẹ nhàng.
——”Yêu. Yêu cả một đời.”
– HOÀN TOÀN VĂN –