Edit + Beta: Thụy
–
Hai năm trước.
Tháng bảy đổ lửa, trời đặc sương thu. Đường xá của thành phố C trải thảm dày những lá rụng, còn cây lộc vừng trồng trong sân nhỏ của Sở Công an vẫn xanh tốt chán.
Tại phòng y tế, Diệp Thiệu ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, ống quần vén đến tận đùi, cẳng chân trắng nõn lấp ló hiện ra. Trái ngược với đầu gối trái, bên phải có hơi sưng phù lên, trông không hề cân xứng. Bác sĩ Phùng đội khoác chiếc áo blouse trắng, sờ sờ vào đầu gối của cậu qua găng tay y tế, cau mày, sắc mặt y không được tốt cho lắm.
Bác sĩ thuộc Phùng đội hỏi: “Đầu gối đau hai tuần liền rồi đúng không?”
Diệp Thiệu đáp: “Vâng. Uống thuốc xong thì bớt được chút đỉnh, ngưng thuốc rồi lại tái phát. Bây giờ chân trái hơi cũng đau theo.”
Bác sĩ đứng thẳng dậy, lột bao tay ra, quả quyết mà phán: “Nhóc Tiếu, tình trạng của cậu có khả năng là bệnh về hệ thống miễn dịch. Ước chừng là bệnh viêm đa khớp tái phát. Nhất định phải đến bệnh viện lớn kiểm tra kỹ càng, loại bệnh này khá hiếm, tôi cũng chỉ gặp qua có một lần, nên không có kinh nghiệm trong lĩnh vực điều trị này, tôi sẽ giới thiệu bác sĩ cho, xem cậu như này chắc là phải nhập viện.”
Dứt lời bác sĩ của đội viết lia lịa lên báo cáo.
Diệp Thiệu trầm ngâm một hồi mới hỏi: “Vậy bệnh này có gây ảnh hưởng gì không?”
Bác sĩ Phùng đội đáp: “Bệnh này sẽ ảnh hưởng đến xương sụn trên toàn cơ thể. Cậu phát bệnh ở khớp gối, thì lại càng phiền phức hơn, không điều trị đúng cách, có khi còn không đi lại được. Mấy chỗ xương sụn chỗ khác cũng phải chú ý kỹ vào.”
Diệp Thiệu im lặng, không biết đang nghĩ đến gì.
Bác sĩ Phùng đội thấy cậu cúi gầm mặt, đầu tóc ngắn mềm mại rũ xuống, che hết mặt mũi đi, nom có chút đáng thương. Y không khỏi cảm thấy chua xót. Y đã ở trong đội cảnh sát hình sự hơn mười năm. Mà Diệp Thiệu chỉ mới ở độ tuổi đôi mươi, đang ở thời kỳ đỉnh cao, còn cả một tương lai tươi sáng, phong độ của cậu mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Nhưng mắc phải căn bệnh này đồng nghĩa với việc hủy hoại tương lai hiện tại của một người, thật sự khiến người ta phải lắc đầu.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của chính y, Diệp Thiệu bỗng túm lấy tay của bác sĩ Phùng thốt lên: “Bác sĩ Phùng, anh nói thật cho tôi biết đi, mắc phải bệnh này có phải tôi sẽ không thể làm cảnh sát được nữa đúng không.”
Giọng cậu vẫn đều đều, đây không phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳng định. Bút của bác sĩ Phùng đội không khỏi khựng lại một chốc.
Y không trả lời cậu ngay lập tức, y không nghĩ ra được lời an ủi nào tốt hơn dành cho Diệp Thiệu. Vậy nên y dừng lại vài giây, Diệp Thiệu đã hiểu ra hết, rồi Diệp Thiệu gật đầu, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cậu tiếp nhận sự thật này nhanh đến mức không tưởng tượng được.
Diệp Thiệu nói: “Bác sĩ Phùng, tôi xin anh, xin anh có thể nào giúp tôi giấu chuyện này một thời gian có được không?”
Bác sĩ Phùng không nhịn được khuyên nhủ: “Nhóc Tiếu, đây là bệnh, kéo dài không tốt chút nào đâu, về sau sẽ ngày càng đau hơn nữa, không điều trị sớm là không khỏi được đâu.”
Diệp Thiệu lẳng lặng nhìn y, trong ánh mắt là van xin: “Làm ơn. Hiện giờ tôi chưa thể đi được.”
Bác sĩ Phùng than: “Nhóc Tiếu, cậu…”
Tuy nhiên một lát sau, dường như không đành lòng, bác sĩ Phùng thở dài, không tiếp tục khuyên nữa.
Diệp Thiệu bước ra khỏi phòng y tế, lúc trở lại cục cảnh sát hình sự chống ma túy, các nhân viên cảnh sát còn đang bận rộn bù đầu.
Mấy năm gần đây bọn họ như có thần phù trợ, liên tục nhận được tình báo nặc danh từ nhiều kênh truyền tin khác nhau, thuận lợi thu giữ được một tấn ma túy của băng đảng buôn ma túy lớn trong nước là “Hồng Kiêu”, bắt giữ được một số thành viên chủ chốt tại các chi nhánh của “Hồng Kiêu”. Thế lực của băng đảng này cực khủng, bọn họ giống như mạng nhện phân bố dày đặc khắp các ngóc ngách ở Trung Quốc, cách đây vài năm, bất kể đội phòng chống ma túy có cố gắng thế nào thì vẫn không dễ gì đụng được tới trung tâm của “Hồng Kiêu”. Nhưng dạo gần đây, mỗi một lần căn cứ phá giải một manh mối, thì họ lại càng gần cốt lõi của “Hồng Kiêu” hơn một chút, mỗi người đều đang làm việc hết sức chăm chỉ, định ra kế hoạch phải một mẻ diệt trừ luôn “Hồng Kiêu”.
Lúc trông thấy Diệp Thiệu đi đến đây, Ngụy Bách Ngôn đang bận đến sứt đầu mẻ trán là người để ý đến cậu đầu tiên, hắn vội vàng bước tới: “Sao lại đi lâu vậy? Bác sĩ Phùng nói sao?”
Một cái đầu đinh trụi lủi ló qua thăm dò, cậu ta cười cợt nói: “Nhóc Tiếu, cậu đến phòng y tế làm gì mà lâu dữ vậy? Chồng cậu ở đây cứ lải nhải mãi hỏi sao cậu còn chưa ra, chẳng vô trạng thái tí nào, ai không biết còn tưởng anh ta đang ở ngoài phòng sinh chờ cậu sinh con đó…”
Ngụy Bách Ngôn quay đầu lại nói: “Liêu Hằng Kinh, bớt xen mồm vào, lo mà làm người đi.”
Liêu Hằng Kinh rụt đầu về như rùa đen.
Diệp Thiệu không nói gì, gương mặt tủi thân như sắp khóc tới nơi, cậu dang tay đòi ôm. Ngụy Bách Ngôn thấy mà tim muốn tan ra, hắn không màng ánh mắt của người khác vội vàng ôm lấy Diệp Thiệu. Diệp Thiệu giống hệt con gấu Koala thuận thế dính lên người hắn. Ngụy Bách Ngôn thấy cậu không nói lời nào, chỉ gục mái đầu mềm mại trên đầu vai mình, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy người này bị vậy bao giờ, Ngụy Bách Ngôn có chút sốt sắng: “Sao rồi? Bác sĩ Phùng nói gì rồi?”
Diệp Thiệu đáp: “Khám ra bệnh nặng lắm.”
Ngụy Bách Ngôn cuống cuồng: “Bệnh gì?”
Diệp Thiệu cắn tai hắn, cực kỳ tủi thân mà nói: “Vô sinh. Không thể sinh con cho anh rồi.”
Ngụy Bách Ngôn ngây ra như phỗng.
Một hồi lâu sau, Ngụy Bách Ngôn mới nhận ra mình bị lừa, mặt hắn ra vẻ hung dữ, hàm răng nhe ra làm bộ cắn vào cần cổ trắng nõn của Diệp Thiệu: “Trả lời đàng hoàng nào! Bác sĩ Phùng nói như thế nào?”
Diệp Thiệu bị hắn cọ cho ngứa ngáy, cậu cố sức vừa giãy giụa vừa bật cười thành tiếng: “Không! Không có! Không có mắc bệnh nặng! Xức thuốc vài ngày là được mà!”
Liêu Hằng Kinh hô to: “Ôi tổn thọ chết mất! Không làm việc thì thôi đi, còn ưỡn ẹo trước mặt công chúng nữa, sống cho ra con người chút đi.”
Thành viên trong đội nhìn thấy cũng nóng cả mắt lên.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang chăm chỉ ngồi trước máy tính đột nhiên hét lên: “Các người đừng quậy nữa! Đến xem này!”
Diệp Thiệu bò xuống khỏi người Ngụy Bách Ngôn. Ngụy Bách Ngôn nắm lấy tay cậu, hai người cùng nhau đi qua. Đội viên khác nghe tiếng hét, vội vàng xúm lại xem. Trên màn hình máy tính của cô nàng có một tin báo nặc danh đang được giải nén, cô mở ra rồi lấy USB cắm vào trong máy tính. Nhịp tim của mọi người không hiểu sao cũng đều tăng nhanh hơn. Chỉ thấy một số tệp ghi âm trong ổ đĩa U, dài hơn phút.
Liêu Hằng Kinh nói: “Đù má, đừng nói là vị anh hùng vô danh kia nha? Người này làm to cỡ nào mà còn lợi hại hơn cảnh sát chúng ta nữa?”
Mọi người đều không nói gì, nhưng trông bọn họ có chút phấn khích, hẳn là ai cũng nghĩ như vậy… Vài năm trở lại đây, có người nặc danh gửi tin tức về “Hồng Kiêu” tới, mỗi lần tin tức đều chính xác, có giá trị cao mà lại không tìm được nguồn tin gửi đến. Lần này là chuyển phát nhanh, cũng có thể được giao bởi cùng một người.
Tay Tiểu Tiểu run run ấn mở tệp ghi âm. Bọn họ nín thở nghe xong nội dung bên trong, tức thì hiểu ra được gì đó, mọi người ai cũng kích động.
Đây là ghi âm trong nội bộ “Hồng Kiêu”, trong ghi âm nói cho bọn họ biết, “Hồng Kiêu” chuẩn bị thực hiện một cuộc giao dịch kg thuốc phiện tại cảng La Cảng ở thành phố C với trùm ma túy Việt Nam vào lúc giờ tối ba ngày sau, hơn nữa đầu đảng Phó Nhạc Hoằng của “Hồng Kiêu” mà bọn họ đang săn lùng cũng sẽ xuất hiện!
Hơi thở Ngụy Bạch Ngôn gấp gáp, hắn hỏi cô nàng: “Tiểu Tiểu,đoạn ghi âm đêm nay này có thể giám định thật giả không?”
Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh: “Có thể! Đêm nay dù có phải tăng ca em cũng sẽ điều tra cho rõ!”
Liêu Hằng Kinh trầm trồ: “Tuyệt vời…Lần này thiệt hết sảy…”
Ngụy Bách Ngôn kéo tay Diệp Thiệu lại, nắm trong tay thật chặt: “Nếu điều tra ra là thật, anh nhất định phải tự tay bắt hắn.”
Diệp Thiệu bên cạnh bình tĩnh mỉm cười, khẽ nhéo lại tay hắn: “Ừa.”
Vào lúc tan làm, tất cả mọi người đều vì tình báo này mà phấn khích không thôi, mỗi một người đều bừng bừng khí thế. Khi Diệp Thiệu đang thu dọn đồ đạc, Ngụy Bách Ngôn chồm qua hỏi: “Tối nay đi ăn cùng nhau nhé?”
Diệp Thiệu đặt đồ xuống, có chút áy này mà nói: “Không được rồi, tối nay em còn có việc. Đội trưởng muốn nói chuyện với em.”
Ngụy Bách Ngôn nhướng mày: “Em quên hôm nay là ngày gì rồi hả?”
Vẻ mặt Diệp Thiệu khó hiểu.
Ngụy Bách Ngôn thở dài, có chút bất đắc dĩ xoa đầu Diệp Thiệu: “Thôi không nói trước cho em nghe đâu. Anh đứng ở cửa chờ em, em nói chuyện với đội trưởng xong thì ra đây nhé.”
Diệp Thiệu do dự một hồi, rồi thận trọng hỏi: “Có phải là ngày kỷ niệm của chúng ta không?”
Ngụy Bách Ngôn lắc đầu: “Không phải. Dù sao anh cũng chờ em ngoài này, em đi nhanh đi. Coi chừng muộn bây giờ.”
– Hết chương –