“Hôm nay là buổi đầu tiên của lớp , chúng ta sẽ không học, cô có chuyện cần tuyên bố, các em có thể lấy giấy bút ra ghi chép.”
Mỗi lần sau khi khai giảng, theo thường lệ sẽ là quét tước vệ sinh, phát sách mới, sau đó giáo viên chủ nhiệm sẽ đứng trên bục giảng lải nhải một thôi một hồi rồi cho tan học về nhà, để cho học sinh bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức vì ‘trận chiến’ sau này.
Chỉ là chuyện Thân Lang Lệ nói hôm nay khiến hầu hết học sinh cảm thấy ngoài ý muốn.
“Sau khi lên lớp chúng ta sẽ tiến hành chia lớp một lần, đạo lý khôn sống mống chết các em đều rõ chứ? Cũng không còn là trẻ con nữa rồi, thành tích tốt thì được vào lớp mũi nhọn, người còn lại thì hãy nghĩ về nó cho kỹ?” Thân Lang Lệ cũng không hề khách khí, trong ánh mắt của học sinh chính là châm chọc mỉa mai –
“Bây giờ mới biết kinh ngạc? Không học hành cho tốt rồi bây giờ mới cảm thấy mất mát? Ngày thường thì các em làm gì? Trường thi như chiến trường! Cấp ba chính là ngưỡng cửa lớn của cuộc đời, không nghiêm túc thì các em có làm nổi không? Cả một đám ngày nào cũng chơi bời! Thu dọn đồ đạc, tan học!”
Vì thế, ngày đầu tiên A Mạc gia nhập lớp /, đến một chữ giới thiệu còn chưa kịp nói đã phải chuẩn bị chia lớp.
Nhưng mà trước kia cô nàng đã từng học ở trường THPT số rồi, cũng coi như người quen cũ, không cần phải tự giới thiệu gì nhiều.
Trước khi phân lớp còn phải thu dọn đồ đạc của mình.
“Thông tin của người nhà tớ chính xác mà, đúng là phải chia lớp.” A Mạc chưa có đồ gì cần dọn dẹp nên tới giúp Bạch Tầm Âm, đè thấp giọng nói, có chút hưng phấn, “Vậy thì dựa theo thành tích, có lẽ chúng ta không cần học cùng lớp với Thịnh Sơ Nhiễm nữa?”
Bạch Tầm Âm mím môi cười lộ ra má lúm đồng tiền, đôi mắt đen nhánh toả sáng giống như vì sao sáng.
Thành tích học tập của cô và A Mạc đều không tồi, đối với chuyện này đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Còn đang suy nghĩ, điện thoại trên bàn khẽ rung.
Bạch Tầm Âm lấy ra nhìn, thấy ba chữ ‘Dụ Lạc Ngâm’ hiện trên màn hình không khỏi nhảy dựng lông mày.
“Ơ?” Lưu Ngữ Phù bàn trước vừa hay quay đầu lại, trùng hợp thấy được, nháy mắt nhớ tới lần ở rạp chiếu phim đó, Bạch Tầm Âm ‘mập mờ’ ở bên Dụ Lạc Ngâm.
Lúc này xem ra không phải mập mờ nữa, mà là sự thật rồi.
Lưu Ngữ Phù nhịn không được nghiền ngẫm cười một tiếng, thấp giọng hỏi cô, “Bạch Tầm Âm, sao cậu lại có WeChat của Dụ Lạc Ngâm thế? Nghe nói WeChat của cậu ấy nổi tiếng khó kết bạn đó, Thịnh Sơ Nhiễm còn không có nữa.”
Có ‘người ngoài’ nhìn trộm khiến Bạch Tầm Âm càng không biết phải làm sao, giống như bị điện giật vội vàng giấu điện thoại xuống ngăn bàn.
“Hừ, keo kiệt.” Lưu Ngữ Phù bĩu môi không nói thêm gì, chỉ là có hơi không vui quay đầu thu dọn đồ đạc của mình.
“Dụ Lạc Ngâm là ai thế?” A Mạc cảm thấy không hiểu lời hai người nói, nhịn không được hỏi, “Học trường mình sao?”
A Mạc chỉ học ở trường THPT số mỗi năm lớp , gần mực thì đen gần đèn thì rạng, ngày nào cô nàng cũng ở bên Bạch Tầm Âm nên cũng không hiểu biết gì với những ‘nhân vật nổi danh’ trong trường cả, đương nhiên cũng không cảm thấy hứng thú, vậy nên không hề hay biết tới cái tên Dụ Lạc Ngâm.
Chỉ là giọng nói của cô nàng cũng không bé, hào phòng hỏi ‘Dụ Lạc Ngâm là ai’ khiến không ít ánh nhìn xung quanh đều hướng về phía bên này.
Thịnh Sơ Nhiễm nghe thấy cũng dừng động tác trên tay, nhanh chóng chạy tới, đôi mắt sáng ngời, “Dụ Lạc Ngâm sao cơ?”
A Mạc vừa nhìn cô ta đã không vừa mắt, tay ôm vai nhướn mày, “Có liên quan gì tới cậu?”
“Ninh Thư Mạc!” Thịnh Sơ Nhiễm bị sự kì lạ của cô nàng châm chọc, mày đẹp nhíu lại, lập tức phát tác tính tình đại tiểu thư, “Cậu có ý gì thế?”
“Tôi có ý gì à?” Ỷ vào giáo viên không có ở đây, hai người không hề kiêng nể cãi nhau trong phòng học, A Mạc hừ lạnh một tiếng, “Nghe không hiểu sao? Là tôi không có ý định nói chuyện với cậu đấy.”
“Cậu là cái thá gì mà không muốn nói chuyện với tôi?” Thịnh Sơ Nhiễm cười lạnh, nói chuyện cũng chẳng khách khí, “Hơn nữa, tôi nghe thấy tên Dụ Lạc Ngâm nên mới tới đây, cậu tưởng rằng tôi muốn nói chuyện với cậu lắm chắc?”
“Cậu nghe thấy tên Dụ Lạc Ngâm nên mới tới đây? Cậu thích cậu ta sao?” Đầu óc A Mạc thông minh, nhìn thái độ này của Thịnh Sơ Nhiễm cũng suy đoán ra một số thứ. Lại nhớ tới lời nói vừa rồi của Lưu Ngữ Phù, nhịn không được cười nói –
“Đáng tiếc cậu cũng chỉ đơn phương thích người ta thôi, đến WeChat của người ta cũng chẳng có nữa đúng không?” A Mạc vỗ vai Bạch Tầm Âm bên cạnh, đắc ý dạt dào, “Dụ Lạc Ngâm cho Âm Âm nhà tôi WeChat đó, có phải cậu ghen ghét sắp chết rồi không?”
…
Trong nháy mắt, phòng học rơi vào bầu không khí tĩnh lặng, một lúc sau tiếng cười vang lên.
Đại đa số học sinh nghe vậy đều không tin – Dụ Lạc Ngâm là ai chứ? Nam thần, con cưng của trời đó.
Bạch Tầm Âm lại là ai? Tuy rằng xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là người câm thôi!
Hai người họ thì có liên quan gì tới nhau? Dụ Lạc Ngâm cho cô WeChat để làm gì cơ chứ?
Đúng là chuyện lạ trên đời, đa phần mọi người đều nghĩ như vậy.
Chỉ trừ Thịnh Sơ Nhiễm có hơi sửng sốt, trong mắt như có gì đó vỡ vụn, chỉ còn lại sự chống đỡ yếu ớt, đôi mắt đen nhánh âm trầm nhìn về phía Bạch Tầm Âm.
Phòng học ồn ào này thật sự khiến người ta phiền chán.
Bạch Tầm Âm khẽ cau mày, cất sách trên bàn vào cặp, dáng người mảnh mai đẩy tầng tầng lớp lớp học sinh đang vây quanh chạy ra ngoài.
Cô chạy một hơi tới hành lang phía ngoài khu dạy học, đứng dưới mái hiên chờ A Mạc. Mãi cho tới khi quanh người đã ‘thanh tịnh’, Bạch Tầm Âm mới mở tin nhắn Dụ Lạc Ngâm vừa gửi tới ra xem.
Rất đơn giản, chỉ có một câu.
[Sau khi tan học tới sân thể dục tìm tớ, chỉ mình cậu.]
…
Bạch Tầm Âm không còn cách nào khác.
Trường THPT số kiểm tra nghiêm ngặt, không có thẻ học sinh là không thể vào trường học, cô cũng không thể không đi, nhưng mà một mình…
Cô cân nhắc một hồi rồi trả lời lại: [Nhưng tớ phải về nhà cùng với A Mạc.]
Dụ Lạc Ngâm trả lời tin nhắn rất nhanh: [Tớ đưa cậu về nhà.]
Quan trọng không phải là chuyện ai đưa cô về nhà!
Bạch Tầm Âm bất đắc dĩ thở dài, suy nghĩ một lúc vẫn gửi tin nhắn báo với A Mạc một tiếng rồi xoay người đi về phía sân thể dục phía sau trường học.
Sau dãy nhà học của lớp đầy cỏ dại mọc um tùm, trường học cũng không thuê người xử lý nên cỏ dại sinh trưởng rất nhanh.
Trên đất trống chỉ có một sân bóng rổ cũ nát, nam sinh trong trường sẽ không tới nơi này chơi bóng, bên cạnh là hai hàng ghế bậc thang xếp cạnh nhau, một tầng tới một tầng, Dụ Lạc Ngâm đang ngồi nơi cao nhất.
Nắng trên đỉnh đầu thiếu niên gắt như lửa, dường như không sợ nóng ngồi ở tầng cao nhất, cậu hơi khom lưng, khuỷu tay chống trên chân dài cầm theo chai nước lắc lắc.
Nhận thấy có người tới, Dụ Lạc Ngâm ngẩng đầu lên, thấy Bạch Tầm Âm mặc đồng phục đi tới, xuyên qua đám cỏ dại đi về phía cậu.
Sân thể dục to như vậy lại chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí nóng rực khô ráo. Cô ngày càng tới gần, bước từng bước lên bậc thang tới trước mặt cậu, Dụ Lạc Ngâm ngẩng đầu nhìn khoá áo đồng phục của thiếu nữ, bên trên hơi lộ ra xương quai xanh, cảm thấy càng thêm phần mập mờ.
Chậc, mới thoạt nhìn thôi mà chỉ muốn cắn một cái lên xương quai xanh này quá.
Dụ Lạc Ngâm cắn răng chịu đựng xúc động này.
Đáng tiếc, thoạt nhìn Bạch Tầm Âm cũng không có dáng vẻ định ‘nói chuyện tử tế’ với cậu, cô gái nhỏ xụ mặt, trực tiếp đưa tay ra – chỉ thiếu nước viết mấy chữ ‘trả thẻ học sinh cho tớ’ lên mặt.
“Học sinh ngoan, muốn lấy lại thẻ học sinh à?” Ít nhiều gì Dụ Lạc Ngâm cũng có chút tức giận, đôi chân cậu vẫn thon dài ngay cả khi đang mặc quần đồng phục, bởi vì phải bước lên bậc cầu thang nên chân cậu cũng chọc vào đầu gối của cô.
Bạch Tầm Âm hơi tránh đi, cụp mắt gật đầu.
Thật ngoan mà, cô gái nhỏ ngoan ngoãn giống như mèo nhỏ vậy, trong đầu Dụ Lạc Ngâm bỗng chốc hiện lên suy nghĩ này.
Nhưng thói hư tật xấu không hề thay đổi, càng muốn chọc cô hơn.
Mỗi lần nhìn thấy Bạch Tầm Âm, Dụ Lạc Ngâm đều muốn khiến khuôn mặt bình thản không cảm xúc này của cô xuất hiện sự dao động – tốt nhất là dao động bởi vì cậu.
“Ừm, vậy cậu ngồi xuống trước đi.” Dụ Lạc Ngâm vỗ vỗ vị trí bên cạnh, rất là thiếu đòn, “Nếu không sẽ không trả cho cậu đâu.”
…
Nén giận, Bạch Tầm Âm không tình nguyện nhíu mày, chỉ đành nén giận ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Muốn lấy lại thẻ học sinh thì cũng được thôi, cậu phải trả lời tớ một câu hỏi đã.” Thiếu niên khẽ cười nhạo một tiếng, thẳng thắn đi vào vấn đề chính, “Vì sao cậu lại trốn tránh tớ?”
Bên tai Bạch Tầm Âm lập tức nóng bừng, cô cúi đầu siết chặt tay, cũng có thể cảm nhận được Dụ Lạc Ngâm đang đánh giá mình trong gang tấc.
Càng nghĩ, đôi tai trắng nõn lại càng thêm hồng.
Bạch Tầm Âm căng da đầu lấy điện thoại ra, gõ chữ cho cậu xem: Tớ không hề trốn tránh cậu.
“Không phải à? Thói quen nói dối này không tốt lắm đâu.” Dụ Lạc Ngâm thấy dòng chữ này, bị chọc cho tức cười, “Nếu như không phải vậy thì tại sao không tới thư viện, cũng không trả lời tin nhắn của tớ?”
Thật ra, hành động đó của Bạch Tầm Âm gần giống như ‘làm lơ’, có thể khiến Dụ Lạc Ngâm bị đả kích không hề nhẹ — đây là lần đầu tiên cậu chủ động đi tiếp cận người khác, kết quả lại không hề giống như mong đợi.
Mấy vấn đề này Dụ Lạc Ngâm đã muốn hỏi cô từ sớm, phải kiềm chế đợi cho tới tận bây giờ, chờ tới lúc khai giảng.
Sân thể dục rơi vào tĩnh lặng, dường như bọn họ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.
Một lúc lâu sau, Bạch Tầm Âm mới gõ chữ nói với cậu: Tớ cảm thấy chúng ta không cần phải tiếp xúc nhiều như vậy.
Vẻ mặt thiếu nữ nghiêm túc, khoé miệng hơi căng thẳng, lời phát ra cũng đã trải qua không biết bao nhiêu lần bình tĩnh tự hỏi…
Điều này lại giống như cây kim đâm chọc vào lòng Dụ Lạc Ngâm, khiến cậu tức giận xong lại trở nên bình tĩnh.
Không cần thiết ư? Trong từ điển của cậu không hề tồn tại ba chữ này.
Chỉ cần là chuyện Dụ Lạc Ngâm hạ quyết tâm muốn làm, đó chính là cần thiết.
“Vì sao? Cậu đang tức giận vì lời tớ nói hôm đó sao, bởi vì tớ nói cậu đang ghen?” Dụ Lạc Ngâm dừng một chút, bốn lạng đẩy ngàn cân đổi sang chuyện khác, giống như giễu cợt suy nghĩ của Bạch Tầm Âm, “Bạn học Bạch à, tớ nói đùa thôi mà.”
Dáng vẻ thành thạo của cậu khiến Bạch Tầm Âm có chút ngượng ngùng, thành thật đáp lại: Không phải.
“Nhưng tớ cảm thấy ngày đó cậu tức giận, nếu không vì sao lại đột nhiên không để ý tới tớ chứ?” Dụ Lạc Ngâm bỗng nhiên kéo lịch sử trò chuyện trong điện thoại lên trên, mãi cho tới những tin nhắn ngày bọn họ đi xem phim rồi mới đưa Bạch Tầm Âm xem, bên trong chính là lời cô từng nói –
[Bọn họ là bọn họ, không liên quan gì tới tớ cả.]
Đây là lần phẫn nộ hiếm hoi của cô gái trầm mặc như Bạch Tầm Âm, giờ phút này nhớ lại cô cũng không khỏi sửng sốt.
Dụ Lạc Ngâm cho cô xem cái này… là có ý gì?
“Trước đó tớ nói cậu ghen là để trêu cậu thôi, nam sinh ấy hả thằng nào chả vậy.” Dụ Lạc Ngâm giống như đang xin lỗi, nhưng lời nói ra lại không hề đàng hoàng, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú, “Bọn họ là bọn họ, cậu và bọn họ đương nhiên không giống nhau rồi.”
Khoảng cách giữa hai người bọn họ đã dần vượt qua ‘khoảng cách an toàn’, hô hấp đan xen khiến Bạch Tầm Âm cảm thấy rối bời.
Đối diện với ánh mắt của cậu, ngón tay mảnh khảnh của cô siết chặt lấy ống tay áo đồng phục.
“Tớ biết cậu là chính cậu.” Rõ ràng là xung quanh không có ai, trong không gian rộng lớn chỉ có hai người bọn họ và cỏ dại trên mặt đất, nhưng Dụ Lạc Ngâm vẫn cố tình đè thấp giọng, lời nói mập mờ lọt vào trong tai Bạch Tầm Âm –
“Cậu là độc nhất vô nhị.”
Cô gái đặc biệt nhất mà cậu từng gặp.
Thừa dịp Bạch Tầm Âm còn đang ngẩn người, Dụ Lạc Ngâm khẽ nói bên tai cô, vừa giống như mệnh lệnh lại vừa giống như đang làm nũng cầu xin, “Bạch Tầm Âm à, bài thi phân lớp phải làm cho thật tốt đấy, tới lớp một.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Dụ: Thật ra tôi của bây giờ vẫn chưa phải giai đoạn thiếu đòn như vậy đâu hahahahaha.