Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Mấy ngày kế tiếp, Dụ Lạc Ngâm đều không để ý tới Bạch Tầm Âm.
Không có cuộc nói chuyện bí mật nào sau khi tan học, cũng không hề đi ăn trưa với nhau, còn cả ngày thường lấy danh đi hcọc thêm để ở bên nhau cũng không có… bây giờ lúc nào cậu cũng ở một mình, không để ý tới một ai cả.
Khiến cho nguyên đám Lê Uyên, Lục Dã bọn họ đều không rõ lý do, còn chạy tới hỏi Bạch Tầm Âm –
“Âm Âm, dạo gần đây anh Dụ làm sao thế? Sao lại không để ý tới ai cả vậy?”
Đối mặt với con ngươi tha thiết chân thành của bọn họ, Bạch Tầm Âm gượng cười, có chút mất mát lắc đầu.
Bây giờ cô thật sự không biết nên làm gì cả.
Trong mối quan hệ với Dụ Lạc Ngâm này, cậu vẫn luôn giữ vai trò chủ động, quen biết, mập mờ, cho tới bây giờ… cậu đều nắm giữ quyền chủ động, bản thân cô lúc nào cũng chỉ là người thuận theo mà thôi.
Nhưng bây giờ Dụ Lạc Ngâm không muốn duy trì nữa, cũng không để ý tới cô, đột nhiên Bạch Tầm Âm không biết phải làm sao.
Thậm chí cô còn không hiểu tại sao Dụ Lạc Ngâm tức giận, chẳng lẽ chỉ vì một Mục An Bình thôi à?
Nhưng cô… rõ ràng cô và Mục An Bình không hề có quan hệ gì hết. Lúc trước đã nói với nhau rằng giữ bí mật mối quan hệ này, vì sao cô không nói cho Mục An Bình biết thân phận của cậu, cậu lại tức giận tới vậy chứ?
Bạch Tầm Âm cũng có chút bực bội, nhưng vẫn khó chịu nhiều hơn.
Cô không nhịn được nói mọi chuyện xảy ra cho A Mạc nghe, lúc đánh chữ cũng mang theo cảm xúc, dùng sức rất mạnh.
“Không phải chứ, cái này thì có gì mà phải chiến tranh lạnh?” A Mạc nghe xong có chút kinh ngạc mở miệng, lẩm bẩm buột miệng thốt ra, “Cái này còn không phải do Dụ Lạc Ngâm ghen sao?”
Ghen? Bạch Tầm Âm sửng sốt.
“Ha ha, không ngờ thoạt nhìn Dụ Lạc Ngâm trông như có kinh nghiệm vậy mà còn có một mặt như thế, chậc chậc.” A Mạc thấp giọng thì thào, “Đồ ngốc nghếch, Âm Âm ơi là Âm Âm, cậu dỗ cậu ấy chút là được thôi.”
Dỗ… dỗ Dụ Lạc Ngâm sao? Bạch Tầm Âm khó xử nhíu mày.
Cô lớn như vậy rồi còn chưa phải dỗ ai bao giờ, nhất là con trai.
Nhưng mà A Mạc nói Dụ Lạc Ngâm ghen nên mới tức giận, mới không để ý tới cô.
Nghĩ vậy, Bạch Tầm Âm lại không nhịn được cười vui vẻ, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
“Ôi trời đất ơi.” A Mạc thấy vậy vội đưa tay che mặt, vẻ mặt khó có thể nhìn thẳng, “Tô cẩu lương này cục cưng nuốt không trôi, chua quá má ơi, hai đứa các cậu cũng ngọt quá rồi.”
… Ngọt ngào cái gì chứ. Bạch Tầm Âm không nói lên lời, suy nghĩ một chút lại bất an hỏi: A Mạc, cậu chắc chắn Dụ Lạc Ngâm ghen nên mới thế sao?
“Tớ chắc chắn mà.” A Mạc gật đầu chắc nịch, nhún vai nghiêm túc nói, “Nếu không thì tớ cũng chẳng nghĩ ra lý do của cậu ấy nữa.”
Bạch Tầm Âm nhẹ nhàng thở ra một hơi, trái tim vốn dĩ lạnh cứng bất an như được một làn nước ấm rót vào, toàn bộ đều bắt đầu có sức sống dịu dàng.
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, cuối cùng Bạch Tầm Âm cũng có dũng khí chủ động đi tìm Dụ Lạc Ngâm.
Cô biết mấy ngày nay buổi tối Dụ Lạc Ngâm không tới đưa cô về nhà mà sau khi tan học toàn đứng lối thoát hiểm tránh bạn học và thầy cô không nhìn thấy để hút thuốc, cứ vậy quen đường quen nẻo đi tìm cậu.
Đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, quả nhiên thấy được bóng dáng cao gầy của thiếu niên đang đưa lưng về phía mình.
Nghe được động tĩnh, Dụ Lạc Ngâm xoay người, chỉ thấy cô gái nhỏ chui qua cánh cửa bị kẹt nhút nhát sợ sệt đi tới, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.
Khoé môi Dụ Lạc Ngâm cong lên một nụ cười như có như không.
Sau khi tan học cậu tới đây hút thuốc đã không phải là bí mật, mấy ngày nay, nữ sinh tìm tới tận cửa có rất nhiều… nhưng đây mới là người cậu đang đợi.
Suốt năm ngày, Bạch Tầm Âm đúng là không có lương tâm gì cả, bây giờ mới biết đường tới đây.
Ngón tay Dụ Lạc Ngâm gạt tàn thuốc, vẻ mặt không chút biểu tình nhìn thẳng vào mắt Bạch Tầm Âm khiến cô thấp thỏm không yên, không gian kín mít trở nên áp lực khó thở.
Bạch Tầm Âm nắm chặt vạt áo, một lúc sau mới tới trước mặt Dụ Lạc Ngâm.
Thấy thiếu niên cúi xuống nhìn mình, ánh mắt lười biếng, Bạch Tầm Âm mới lấy điện thoại ra gõ chữ đưa tới trước mặt cậu: [Cậu còn tức giận à?]
“Ừm.” Dụ Lạc Ngâm khẽ đáp, thấy Bạch Tầm Âm ngửi thấy mùi khói thuốc thì nhíu mày, cậu tuỳ tay ném một đoạn thuốc lá còn thừa xuống đất rồi dẫm lên, sau đó dứt khoát đưa lưng về phía cô, giọng nói nhàn nhạt, “Vì sao lại không tức giận chứ?”
…
Không xong rồi, phải dỗ người ta làm sao bây giờ?
Bạch Tầm Âm cắn môi, lại gửi WeChat cho cậu: [Dụ Lạc Ngâm, cậu đang ghen à?]
“Đúng vậy.” Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Dụ Lạc Ngâm cười khẽ một tiếng, hào phóng thừa nhận, “Tớ đang ghen đấy.”
Trong lúc nhất thời, Bạch Tầm Âm ngẩn người ngây ngốc nhìn Dụ Lạc Ngâm.
Lối thoát hiểm cũng không lớn lắm, cậu đứng ở đây vừa mang tới cảm giác bức bách nhưng lại yên tâm một cách mâu thuẫn.
“Bạch Tầm Âm, tớ có thể không ghen sao? Nam sinh kia thích cậu đấy.” Dụ Lạc Ngâm quay đầu lại, lông mày nhíu chặt, dường như đã thu lại vẻ dịu dàng nhã nhặn ngày thường – bộc lộ ra một chút vẻ chua ngoa sắc bén.
“Đối mặt với một nam sinh thích cậu mà không giới thiệu thân phận của tớ, rốt cuộc là cậu nghĩ sao vậy?”
[Tớ sai rồi.] Bạch Tầm Âm không muốn khắc khẩu với cậu về đề tài này, dứt khoát nhắn tin xin lỗi, sau đó thừa dịp Dụ Lạc Ngâm ngẩn người, cô bước tới, giống như cây vạn tuế hiếm lắm mới nở hoa chủ động ôm lấy Dụ Lạc Ngâm, ánh mắt trông mong ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Như là đang nói: Đừng tức giận nữa có được không?
Ngẩn người hai giây, Dụ Lạc Ngâm không nhịn được cười.
“Đúng là không có cách nào với cậu mà.” Dụ Lạc Ngâm thấp giọng than thở, ngón tay trượt trên sống mũi Bạch Tầm Âm, “Cậu còn biết dỗ dành người ta cơ đấy.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Tầm Âm chủ động ôm cậu – dù muốn tức giận thì cũng nổi.
Trong ánh mắt cô gái nhỏ chứa đựng ánh sáng vui mừng, gấp không chờ nổi hỏi cậu: [Có phải cậu hết tức giận rồi không?]
“Đương nhiên là vẫn còn rồi.” Dụ Lạc Ngâm hừ nhẹ, dáng vẻ vô lại, hơi trẻ con cúi đầu thấp giọng thì thầm bên tai cô, “Trừ khi… cậu hôn tớ một cái, vậy tớ không tức giận nữa.”
Hôn, hôn á? Bạch Tầm Âm đỏ mặt, trái tim trong lồng ngực như muốn nổ tung, ngơ ngẩn nhìn cậu.
“Đồ ngốc.” Dụ Lạc Ngâm bị vẻ mặt này của cô chọc cười, ngón tay nhéo cằm Bạch Tầm Âm một cái, động tác ngả ngớn, ánh mắt sâu không thấy đáy, “Tớ nói là hôn mặt, cậu nghĩ gì thế?”
Cậu nói lời ‘chính nhân quân tử’, ánh mắt lại như ngưng tụ lửa bừng nhiệt tình như muốn ăn thịt người.
Bạch Tầm Âm bất đắc dĩ, sợ cậu còn tức giận hoặc lại đưa ra thêm yêu cầu nào khác quá đáng, cô suy nghĩ một chút rồi nhóm chân hôn lên má trái của cậu một cái, hai tai cũng đã đỏ bừng cả lên.
Ai bảo bản thân không có cách nào với Dụ Lạc Ngâm được chứ, cô cũng không muốn tranh cãi với cậu.
Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này, thậm chí hôm ở đại hội tuyên thệ cũng là do cô chủ động.
Nhưng vào lúc này, tại đây, trường học tuỳ lúc sẽ có người bước vào lối thoát hiểm… luôn có loại cảm giác mờ mịt cấm kỵ khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Bạch Tầm Âm hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước xong, hận không thể chui xuống đất, lừa mình dối người cúi đầu lộ ra một đoạn gáy trắng như tuyết.
Ngoan ngoãn đáng yêu không chịu nổi.
“Bạn gái tớ thật ngoan.” Dụ Lạc Ngâm thoả mãn, nhịn không được cong môi, cả người thoải mái hẳn ôm lấy vai cô ra ngoài, “Đi thôi, đưa cậu về nhà.”
Thấy cậu cuối cùng cũng không tức giận nữa, khôi phục lại dáng vẻ thoải mái bình thường, Bạch Tầm Âm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô lại nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Dụ Lạc Ngâm: [Mấy hôm nay tớ đều đi xe buýt về nhà.]
Một câu đơn giản lại lộ ra tâm trạng ấm ức của cô gái nhỏ — giống như đang đáp lại lời cậu vừa nói, vừa như làm nũng lại vừa như oán giận.
“Là bạn trai sai rồi.” Không lúc nào là Dụ Lạc Ngâm không nhấn mạnh ‘thân phận’ của bản thân trêu chọc cô, cực kỳ đáng ghét, trong lúc Bạch Tầm Âm quẫn bách thì lười biếng cười, “Vậy làm thú cưỡi cho cậu nhé.”
…
Đúng là đáng ghét mà.
Bạch Tầm Âm nhìn bóng dáng cậu, vừa ảo não vừa ngượng ngùng.
Giống như là mỗi cô gái nhỏ vào tuổi dậy thì yêu đương sớm, mỗi nhất cử nhất động của người mình thích đều có thể làm tay chân nhũn ra, hai tai đỏ bừng, thậm chí còn cả đêm mất ngủ.
Mấy ngày hôm nay, bởi vì ‘chiến tranh lạnh’ với Dụ Lạc Ngâm nên Bạch Tầm Âm cũng không được ngủ ngon ngày nào.
Cuối cùng bây giờ cũng cởi bỏ khúc mắc, lại lần nữa ngồi sau xe đạp Dụ Lạc Ngâm, Bạch Tầm Âm mới cảm giác bản thân mình tìm lại được sự yên tâm bình thường.
Đó chính là phía sau tấm lưng vai rộng eo hẹp của Dụ Lạc Ngâm, dựa vào khiến người ta cảm thấy rất yên tâm.
Lúc bọn họ rời khỏi trường đã hơn giờ, trong ngoài trường cũng đã chẳng còn người nào nữa.
Tuy rằng Lâm Lan là vùng sông nước ấm áp, nhưng cũng đã sắp tháng rồi nên ban đêm vẫn hơi lạnh, Dụ Lạc Ngâm lấy áo đồng phục từ trong cặp sách ra, trùm lên đầu Bạch Tầm Âm.
“Mặc vào.” Dụ Lạc Ngâm xoa đầu cô, nhân tiện lấy mất dây buộc tóc của Bạch Tầm Âm – mái tóc đen nhánh của thiếu nữ nháy mắt xoã xuống bên hông, trong đêm tối làm nổi bật khuôn mặt vừa nhỏ vừa trắng, kinh tâm động phách.
Dường như cậu rất thích xoa đầu cô, cũng rất thích cô xoã tóc.
Bạch Tầm Âm yên lặng suy nghĩ, thuận theo ngồi ở ghế sau, đưa tay ôm lấy eo cậu.
Áo đồng phục của nam sinh to rộng gần như dài tới đầu gối, tay áo cũng còn thừa một khoảng lớn, tay Bạch Tầm Âm ở bên trong, chóp mũi ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt, còn có mùi gỗ đàn hương thuốc lá nhè nhẹ, đây là hương vị chỉ thuộc về riêng Dụ Lạc Ngâm.
Sau này Bạch Tầm Âm nhớ về mùi hương này, gần như đây là nhận thức sớm nhất và duy nhất của cô về người khác phái.
Khiến cô làm cách nào cũng không thể quên được.
Bạch Tầm Âm nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó lúc chia tay Dụ Lạc Ngâm còn chọc ghẹo khiến cô e lệ chạy về nhà, tới đồng phục cũng quên trả — còn bị Quý Tuệ Dĩnh hỏi là nam sinh nào cho cô mượn áo khiến Bạch Tầm Âm hãi hồn khiếp vía.
Cô tuỳ tiện tìm một cái cớ có lệ cho qua rồi ‘che giấu’ đồng phục của Dụ Lạc Ngâm.
Bạch Tầm Âm miễn cưỡng giặt áo, sau này chia tay cũng quên trả cậu.
Chiếc áo đồng phục vẫn luôn tồn tại, mãi cho tới khi góc áo ngả vàng trở nên cũ kỹ vẫn được đặt bên trong tủ quần áo thiếu nữ một cách ngay ngắn.
Với cô mà nói, chiếc áo đồng phục này không chỉ là một cái áo.
Mà còn đại diện cho những nhịp tim đập loạn nhịp của mình thời niên thiếu, một khát khao không tài nào khắc chế nổi.
Mấy tháng này ở bên Dụ Lạc Ngâm, trong sổ nhật ký của thiếu nữ lúc nào cũng chỉ có ba chữ – Dụ Lạc Ngâm.
Nét bút máy sắc sảo của cô gái nhỏ viết ra từng từ, mỗi nét bút cũng không thể che lấp được sự rung động và tình yêu.
Bạch Tầm Âm cho rằng cuốn nhật ký thiếu nữ tràn ngập tên Dụ Lạc Ngâm và tâm tư của mình sẽ theo cô cả một đời, lại không ngờ rằng chỉ mấy tháng ngắn ngủi sau lại bị tự tay cô đốt thành tro bụi.
Thanh xuân hỗn loạn, thế sự vô thường.
Trong thế giới của học sinh lớp không có cái gọi là nghỉ hè hay nghỉ đông, cách đêm giao thừa một tuần, trường THPT số mới tiến hành kỳ thi cuối kỳ cho học sinh lớp .
Điều khiến Bạch Tầm Âm yên tâm chính là thành tích của cô cũng không vì chuyện cô yêu đương với Dụ Lạc Ngâm mà giảm sút, ngược lại còn được tăng thêm.
Quan trọng là lần thi này, điểm Vật lý của cô còn vượt qua cả Dụ Lạc Ngâm.
Tính toán số lần thi từ hồi học cấp ba tới bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên cô vượt điểm Vật lý của Dụ Lạc Ngâm – tuy rằng tổng điểm của cậu vẫn luôn xếp thứ nhất.
“Ôi trời ơi, Âm Âm, lần này cậu cũng thật lợi hại, thành tích sắp vượt qua cả bạn trai cậu rồi.” A Mạc không sợ thiên hạ loạn, dọa Bạch Tầm Âm sợ hãi vội che miệng cô nàng lại.
“Ha ha ha, cậu yên tâm đi.” A Mạc không nhịn được cười, “Không ai nghe thấy được đâu.”
Bạch Tầm Âm trừng mắt với cô ấy một cái.
“Đi thôi, đi tìm Dụ Lạc Ngâm khoe khoang thôi nào.” A Mạc kéo tay cô, cười tủm tỉm, “Mấy người họ đâu rồi?”
Bạch Tầm Âm nhớ nhân dịp giờ nghỉ trưa dài nên Lê Uyên đã gọi Dụ Lạc Ngâm tới sau sân thể dục của trường hút thuốc – sau sân thể dục có một khu nhà vệ sinh không sử dụng nữa, không người quấy rầy, quả thực là một nơi thiên đường để hút thuốc giờ giải lao.
Cô được Dụ Lạc Ngâm dẫn theo vài lần, cũng không vào hẳn bên trong, chỉ biết có một chỗ như vậy.
Nghĩ tới trước đó Dụ Lạc Ngâm thần thần bí bí nói muốn tặng cô một món quà, Bạch Tầm Âm vẫn luôn tâm lặng như nước không khỏi tò mò.
Dù sao cũng là năm mới đầu tiên có bạn trai ở bên, ít nhiều gì… tâm trạng cũng có chút khác biệt.
Bạch Tầm Âm suy nghĩ rồi lôi kéo A Mạc tới sân thể dục sau trường đi tìm người. Lúc hai thiếu nữ rẽ trái rẽ phải đi tìm, kết quả ở ngay lối rẽ cầu thang tầng hai, cuối cùng Bạch Tầm Âm cũng nhận được một ‘món quà năm mới’ mà cả đời này cô cũng chẳng thể nào quên được.
Cô chưa bước chân lên cầu thang đã nghe được giọng nói trầm thấp không kiên nhẫn của thiếu niên truyền tới –
“Đừng hỏi nữa được không? Tao còn có thể làm gì cậu ta được nữa? Hôn nhau à?”
“Thôi, con nhỏ câm đó đã bắt đầu thích tao rồi, đánh cược tới đây là kết thúc, vừa hay cũng đã hết kỳ nghỉ, tao ở với cậu ta mệt mỏi lắm rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Nào, bắt đầu sml thuiii ~
- -----oOo------