Chung Cư Của Các Ảnh Đế

chương 138: man vs wild

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Taxi thả Tần Tu xuống đầu đường Sơn Bạch, bác tài chúc anh đi đường may mắn rồi lái xe đi. Tần Tu khoác ba lô du lịch đứng ở ven đường, bốn phía không thấy làng mạc thôn xóm nào, ngoài chỗ anh đang đứng là đường cái, còn lại đưa mắt ra xung quanh chỉ thấy màu xanh ngắt một màu. Thong thả đi theo địa hình vùng núi nhấp nhô lên xuống, Tần Tu chợt thấy sau lưng có một bảng hướng dẫn rỉ sét loang lổ. Anh gỡ kính râm, ngẩng đầu nhìn, hình như cứ tiếp tục đi thẳng phía trước là có thể đến khu bảo tồn.

Đi chưa tới km, quả nhiên nhìn thấy bên đường có một bảng hướng dẫn to tướng “Khu bảo tồn tự nhiên Sơn Bạch”, bên dưới là vài dòng cảnh báo, nhắc nhở xung quanh đây có gấu và vài loài động vật nguy hiểm thường hay qua lại, không được săn bắn phi pháp bla bla… Trên bảng hướng dẫn còn có hình một con gấu xám nhe răng cười thô lỗ. Tần Tu vẹo đầu vẻ mặt khinh thường: “Ai chụp thế này. Khó coi chết đi được.”

Đi vào khu bảo tồn, không khí đúng là trong lành hơn hẳn. Tiếng côn trùng râm ran, tiếng chim hót líu lo không dứt. Tần Tu nhét một chiếc earphone vào tai, vừa đi vừa nghe bản giao hưởng “Đồng quê” của Beethoven, cảm thấy vô cùng hợp với khung cảnh. Tuy rằng đường có hơi lầy lội khó đi nhưng tâm trạng rất thoải mái. Cứ như vậy đi hai giờ cũng không gặp người hay công trình kiến trúc nhân tạo nào. Mà đừng nói đến người, ngoại trừ anh thì cũng chẳng thấy con linh trưởng thứ hai nào luôn. Tần Tu tháo tai nghe quay đầu lại, phát hiện đã không nhìn thấy con đường đâu nữa. Lúc này đã là xế chiều, trong rừng rậm bỗng vang lên những tiếng soạt soạt soạt. Tần Tu cảm thấy có cái gì đạp một cái lên ót mình, vừa ngẩng đầu lập tức trợn trắng mắt!

Một đàn dơi chít chít từ trên cây bay ào lên, ào ào ào như xe xung kích bay qua đầu anh!

Băng sơn mĩ nam kìm không được kêu lên một tiếng sợ hãi, trước mắt tất cả đều là những cái cánh chằng chịt, sao bay mãi mà chưa hết đàn vậy!>”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio