Thẩm Triệt tò tò bám theo sau Tần Tu. Tuy rằng từ lúc ở chợ thú cưng tới giờ Tần Tu cũng chưa nói với cậu câu nào nhưng việc thôi không mua con cún kia chính là một dấu hiệu tuyệt vời. Gió từ Sebiria có lạnh đến cỡ nào cậu cũng phải ngẩng mặt nghênh đón.
Cách chợ thú cưng không xa là một chợ hoa. Thẩm Triệt đứng từ xa liếc nhìn về phía con phố buôn bán rực rỡ sắc màu, nhỏ giọng nói: “Ban nãy tôi có mua hoa hồng…”
Mấy ngày nay, cứ khi nào thu chương trình xong Thẩm Triệt lại chạy tới Quan Triều tìm Nữu Nữu. Cố sống cố chết bám riết suốt năm ngày, Nữu Nữu cuối cùng chịu không nổi nữa. Tuy rằng nữ trợ lý không cho cậu địa chỉ cụ thể, nhưng biết được Tần Tu đang ở khu biệt thự ven biển cũng là tốt lắm rồi. Thẩm Triệt tới cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng thật lớn, ngồi xe buýt đến khu biệt thự ven biển. Đang đi giữa đường, chợt cậu trông thấy Tần Tu đang đi trên đường, thế là giật nảy mình nhảy lên la hét đòi chú tài xế mở cửa cho xuống. Chú lái xe chửi cho cậu một trận te tua nhưng vẫn tốt bụng, lúc dừng xe đợi đèn xanh đèn đỏ liền mở cửa cho cậu xuống. Thẩm Triệt dựa theo tuyến đường trong trí nhớ chạy như điên trở lại, cuối cùng, tìm thấy hoa khôi trường mà cậu ngày đêm mong nhớ đang ở chợ thú kiểng.
Tiếc là hoa hồng lại để quên trên xe mất rồi…
Tần Tu không muốn nói với cậu, cậu chỉ có thể tò tò bám theo như vậy thôi.
“Đừng đi theo tôi nữa.” Tần Tu đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, xoay người nói. “Lần này là tôi nói thật. Nếu cậu còn đi theo, tôi sẽ lại chuyển nhà cho coi.”
Thẩm Triệt cuống đến độ không biết phải làm sao cho phải: “Anh không thể cho chúng ta một cơ hội ngồi xuống từ từ nói chuyện được sao?
“Không.” Tần Tu lãnh khốc đáp xong, lại quay người băng qua đường cái.
Bên kia đường là một dãy những cửa tiệm nho nhỏ. Bóng Thẩm Triệt in dài trên cửa kính trong suốt, một người lẻ loi đứng như trồng giữa lối cho người đi bộ sang đường, không hề nhúc nhích khiến trái tim Tần Tu thắt lại.
Tôi có thể nghe lời cậu giải thích, nhưng tôi biết cậu sẽ lại nói với tôi rằng, cậu đối với An Gia Miện đơn thuần chỉ là hâm mộ. Những lời này tôi nghe đủ rồi. Có lẽ đối với cậu, loại hâm mộ này là bình thường, nhưng tôi thực sự không có cách nào chấp nhận khi cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, không có cách nào chịu đựng khi cậu nghe tin hắn bị bệnh lại khổ sở như sắp chết đến vậy.
Thẩm Triệt cứ nhìn theo Tần Tu mãi đến khi bóng người khuất hẳn tầm nhìn. Nói thực ra, cậu biết Tần Tu tức giận vì cậu không để ý đến anh ấy, nhưng cậu đặc biệt không hiểu nổi tại sao người kia lại tức giận đến mức này, một con đường để vãn hồi cùng không có.
An Gia Miện là anh trai tôi mà. Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, sau này lại xích mích ầm ĩ như vậy, nhưng dù gì tôi và anh ấy cũng cùng nhau sống dưới một mái nhà hơn bốn năm trời. Chỉ vậy thôi anh cũng không chịu hiểu cho tôi sao?
Anh muốn tôi phải làm gì bây giờ? Tôi thực muốn khóc rồi đây này, anh hài lòng chưa?
Tần Tu quay trở về biệt thự, trước mắt toàn là bóng dáng Thẩm Triệt đứng sững ở bên kia đường, trong lòng bức bối không chịu nổi.
Rốt cuộc tại sao còn tới tìm tôi? Giữa tôi và An Gia Miện, cậu có một người còn chưa thấy đủ sao? Cậu muốn tôi cho phép cậu trong lúc đang yêu tôi lại còn kiếm kẻ khác, ngay cả chuyện thế này tôi cũng phải đồng ý sao?
Trong đầu Tần Tu xoay vòng với những câu hỏi như vậy nhưng thân thể lại muốn chạy trở lại ôm chặt lấy người kia. Cảm giác được ôm thật chặt trong g ngực, hưởng thụ thân nhiệt nóng ấm của người kia, điều mà anh đã nhớ từ rất lâu.
Không có cách nào bình ổn lại tinh thần, Tần Tu chỉ còn cách ép chính mình chơi dương cầm, từ khúc Alla Turca cho đến bản Appassionata, hết Guihuo của Franz Liszt lại đến Revolution của Chopin. Không để ý kĩ thuật chỉ ầm ầm đánh loạn thành tiếng, mãi đến khi màn đêm bao phủ, tiếng mưa rơi như trút xuống.
Cửa kính của ban công không đóng, nước mưa hắt vào ướt tung tóe. Tần Tu đứng dậy ra đóng cửa, bỗng nhiên sửng sốt.
Bên dưới ban công, rõ rành rành là một người thanh niên tóc xoăn đang đứng dưới đường, bám vào trong tường vây một nhà khác đu lên dáo dác ngó xung quanh?!
Tên này, dám tìm đến tận đây! Là cẩu biến thân thật đấy à?!
Không phải. Tần Tu nheo mắt lại nhìn một hồi, thấy Thẩm Triệt chán nản đu xuống khỏi tường vây, bắt đầu đi lang thang xung quanh tìm kiếm không mục đích. Lúc này anh mới hiểu, hóa ra Thẩm Triệt nghe thấy tiếng dương cầm của anh mới tìm tới được đây.
Quắn Bự cả người ướt sũng nước mưa quay sang nhìn về bên này, Tần Tu vội vã trốn sau rèm cửa.
Đừng tìm đến đây có được không. Cậu thật sự muốn tôi đồng ý để cậu vừa thích tôi, lại thích cả An Gia Miện nữa sao?!
Tiếng mưa rất lớn, không nghe được âm thanh khác từ bên ngoài. Tần Tu có chút lo lắng, nhấc rèm cửa ló ra nhìn. Thẩm Triệt đội mưa to đứng ngoài cổng nhà người ta ngóng vào dòm dòm ngó ngó, bộ dạng vừa đáng khinh lại đáng thương.
Tần Tu nhìn Thẩm Triệt như vậy, tâm trí cũng mịt mờ.
Thẩm Triệt tìm vài nhà vẫn chưa phát hiện nhà nào có người đàn piano. Còn đang muốn gõ cửa từng nhà hỏi thăm thì tiếng đàn ở đâu bỗng nhiên lại truyền tới.
Bài hát này cậu có thể nhận ra ngay, đó là ca khúc chủ đề “I believe” trong bộ phim 《My sassy girl》. Vểnh tai lên nghe tiếng đàn vọng lại, Thẩm Triệt liền trông thấy một căn nhà trên sườn dốc trước mặt, từ ô cửa sổ tỏa ra ánh sáng màu vàng chanh ấm áp.
Thẩm Triệt thấp thỏm ấn chuông, một lát sau cửa liền mở, Tần Tu xuất hiện trước cửa nhà. Cậu vội vàng nói: “Không phải tôi theo tới, là tôi tự mình tìm được tới đây.” sau đó thì hắt xì một cái.
“Vờ đáng thương cái gì.” Tần Tu lạnh lùng xoay người đi vào nhà.
Thẩm Triệt thấy Tần Tu không đóng cửa liền đánh bạo theo vào, đổi giày xong lại nhìn phòng khách sạch sẽ không có lấy một hạt bụi, vậy là lại cởi cái áo len ướt sũng nhét vào ngăn tủ ngoài cửa, còn cúi người vặt sạch nước ở ống quần, xong xuôi đâu đấy mới bước vào nhà.
Trong phòng khách vậy mà còn bật cả lò sưởi. Thẩm Triệt cảm động vô cùng: “Không cần mở hệ thống sưởi đâu, tôi không có lạnh.”
“Cậu nghĩ tôi mở cho cậu sao? Não lại úng nước à?” Tần Tu vô tình nói.
Thẩm Triệt dè dặt hỏi: “Anh cùng tôi nói chuyện có được không?”
“Không muốn.”
Vậy anh cho tôi vào làm gì chứ? >”