Âu Triết Luân mang hai chai to Sprite ra, rót cho mỗi người một cốc bự. Năm người sau khi cụng ly thì bắt đầu tiêu diệt nồi lẩu. Âu Triết Luân và Hạ Lan Bá rất nhanh đã cao hứng. Hai người bá vai nhau. Âu Triết Luân xướng “Hảo đại nhất chích điểu” (Một con chim thật lớn), Hạ Lan Bá đối lại chẳng có vần luật gì “Thiến sắc đích chúc phúc” (Lời chúc phúc màu đỏ). Thẩm Triệt thấm thía thấy được trình độ văn hóa của biên kịch quả nhiên không hề tầm thường. Dĩ nhiên không có xướng nhục sắc, hồng sắc hay phấn sắc mà lại dùng là ”thiến sắc” như vậy, quả là một chữ thật cao thâm.
(nhục sắc, hồng sắc hay phấn sắc là những từ thông dụng để miêu tả các cấp độ cùa màu đỏ, riêng thiến sắc khá cổ và hiếm khi dùng hơn)
Quá ba tuần rượu, Âu Triết Luân và Hạ Lan Bá tự nhiên lại hóa thân thành Âu Dương Phong và Hồng Thất Công. Thẩm Triệt trong lúc hai người cao giọng hát mấy bài trong “Điểu ngạo giang hồ” đã tấn công tới đáy nồi lẩu, đột nhiên lại thấy đôi đũa của Tần Tu ở bên kia bàn, đang cố kẹp kẹp cái gì đó trên cái đĩa đã trống không.
Cái đĩa kia vốn là đĩa tràng vịt, đã sớm hết sạch từ đời nào rồi. Thẩm Triệt thấy Tần Tu vẫn còn cặm cụi cố gắp, bộ dáng nhăn mày chu mỏ rất nghiêm túc thoạt nhìn thực là manh đến run rẩy lòng người. Thẩm Triệt tâm mềm nhũn ra cả rồi nhưng vẫn làm bộ như không nhìn thấy, buông đũa xuống, đứng dậy đi đến cạnh cửa bật công tắc đèn.
Âu Dương Phong và Hồng Thất Công cười ngớ ngẩn nhìn chằm chằm ánh sáng phát ra trên đỉnh đầu. Hai người cùng lúc thỏa mãn nằm gục xuống thảm.
Tần Tu lúc này mới dừng lại động tác gắp gắp của đôi đũa, đầu chúi xuống cái chén trước mặt, con ngươi trợn lên nhìn cái chén rỗng tuếch trước mặt không chớp mắt.
Khải Mặc Lũng đứng ngoài ban công gọi điện thoại, Thẩm Triệt vốn không muốn lại chọc vào Tần Tu, nhưng vẫn cảm thấy bộ dáng đối phương hiện tại đúng là không bình thường, vì thế cậu cẩn thận quơ quơ tay trước mặt Tần Tu: “Anh sao vậy? Tràng vịt đã ăn hết lâu rồi mà.”
Tần Tu chỉ cảm thấy có tiếng ong ong gì đó, theo bàn tay đang chuyển động trước mặt kia ngẩng đầu lên. Cậu thanh niên tóc quăn cả người bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp, mộng ảo, Tần Tu lúc lắc đầu, lại nhìn lại, không đúng, thằng nhãi Thẩm Triệt này sao lại biến thành hai thằng thế này?
Nhìn cái cốc trong tay, anh đột nhiên hiểu ra, đột ngột đứng dậy.
Thẩm Triệt bị dọa nhảy dựng lên. Tần Tu lúc đứng lên thì cả người lảo đảo nghiêng ngả, nhưng vẫn không quên lạnh giọng chỉ vào Thẩm Triệt nói: “Trong này có rượu, cậu…. cậu dám cho tôi uống rượu từ khi nào?!”
Thẩm Triệt đứng lên, định đỡ lấy Tần Tu nhưng lại không dám, chỉ vô tội nhìn về phía cái cốc của chính mình: “Chúng ta đều uống Sprite mà, làm gì có rượu đâu!”
“Làm gì có chuyện!” Tần Tu vung tay lên, “Vậy tôi tại sao lại say?!” lại suýt chút nữa thì đổ nhào, lắc lư giữ thăng bằng, híp mắt hung hăng nhìn đầu xoăn, “Nhất định là cậu… cố ý cho tôi uống rượu, định làm gì với tôi hả?!”
Thẩm Triệt oan uổng muốn chết. Cậu và Tần Tu rõ ràng là cùng uống một chai Sprite, nếu là rượu không thể nào cậu lại không say chứ. Nhưng Tần Tu như thế này cũng không giống như đang giả vờ. Nhưng anh ta nói không uống bia rượu, rượu và nước ngọt có ga khác nhau như vậy, anh ta cũng không đến nỗi không uống được luôn đấy chứ. Mà vấn đề nữa là sao lại đổ lên người tui? Kiếp trước tui có thiếu nợ anh à …
“Sao vậy?” Khải Mặc Lũng nói chuyện xong liền đi vào nhà, bước qua hai người say như chết đang nằm trên mặt đất.
Thẩm Triệt như nhìn thấy cứu tinh, lập tức thuật lại tình hình trước mắt: “Tần Tu, anh ta uống Sprite cũng say.”
“Thẩm Triệt! Cậu lấy tôi ra làm trò đùa đúng không? Ai uống Sprite mà có thể say cơ chứ!” Tần Tu bổ nhào tới liều mạng bóp cổ Thẩm Triệt.
Khải Mặc Lũng cầm lấy cái ly lên ngửi ngửi, sáng tỏ nhún vai: “Không đến nỗi quá như thế. Nhưng Sprite này chắc là có pha lẫn bia. Âu Triết Luân trước đây thường xuyên làm như vậy, tuy nhiên lượng cũng không lớn, nếu không chú và anh cũng đều không uống nổi. Còn về phần cậu ta…” nói xong liền nhìn về phía băng sơn mỹ nhân đang cố bóp chết Thẩm Triệt, ” xem ra thực sự là không thể dính vào một giọt bia rượu.”
Thế này mà cũng có thể say sao, Thẩm Triệt thiệt tình bó chân luôn đó. Tuy nhiên Tần Tu khi say bóp cổ cậu thì chẳng có tí sức lực nào. Thẩm Triệt đúng là nhấc lên không nổi, dùng sức đẩy một cái, Tần Tu lắc lư ngã vào ghế sô pha phía sau, vẹo người đi, cau mày, thực sự là say mềm cả người rồi.
Khải Mặc Lũng lắc đầu, đá đá hai con ma men đang nằm trên mặt đất: “Chẳng ra làm sao cả.” rồi sau đó nói với Thẩm Triệt đang xoa cổ họng nôn khan nói: “Anh đem hai người này ném về phòng, chú phụ trách đưa Tần Tu lên lầu nhé.”
Sau đó Thẩm Triệt thấy Khải Mặc Lũng ngồi xổm xuống, tay luồn xuống dưới cổ và đầu gối Hạ Lan Bá, dễ dàng bế trạch nam đứng lên. Tuy nhiên hình ảnh công chủ cao phú suất phong lưu hào hoa ôm trạch nam bốn mắt trong ngực vẫn khiến cho cậu rùng cả mình, nếu đối tượng là Âu Triết Luân thì nhìn còn phù hợp hơn nữa…
“Ngây ra đấy làm gì, còn không mau đỡ người đi lên.” Khải Mặc Lũng quay đầu lại thúc giục Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt nhìn về phía Tần Tu đang nằm trên sô pha, thầm nhận mệnh. Để phòng Tần Tu tỉnh lại hạnh họe, cậu nghĩ một lát rồi quyết định sẽ cõng anh ta lên lầu. Tuy rằng băng sơn mỹ nhân có thể không quá nặng nhưng với chiều cao một mét tám lăm thì lúc bế lên, tay chân khều khào cũng rất vướng víu.
Tần Tu đã dọn tới đây được bốn ngày, đây vẫn là lần đầu tiên từ sau sự kiện rình trộm lần đó, Thẩm Triệt mới có dịp đi vào phòng của Tần mĩ nam. Đồ vật bày biện cũng không có gì thay đổi, chỉ là trên giá sách lại một lần nữa đầy ắp. Mấy hàng xếp DVD, ngoài ra còn có vài hàng sắp xếp sách, có không ít những tác phẩm kinh điển bằng tiếng Anh. Vậy cái thùng đồ linh tinh lúc đó chỉ có thể là đống đĩa phim và sách này thôi, nếu không thì sao có thể nặng như vậy.
Thẩm Triệt đem Tần Tu đặt lên giường, giúp đối phương cởi dép lê, đắp chăn lên, có chút tò mò đi đến trước giá sách. Nhìn thấy một hàng sách được sắp xếp trước mắt, sinh viên khoa diễn xuất sưu tập đĩa phim thì cũng không có gì lạ, nhưng lại sưu tập nhiều sách như thế này thì thật hiếm thấy. Hơn nữa tuy nói mấy thứ này không liên quan đến diễn xuất nhưng cũng không phải sách vớ vẩn. Thẩm Triệt nhìn thấy trong đó những tác phẩm kinh điển như Poetics của Aristotle, The Birth of Tragedy (Sự ra đời của bi kịch) của Friedrich Nietzsche , những nghiên cứu nhân vật trong kịch hiện đại phương Tây như Eugene O’Neill, Arthur Miller, Tennessee Williams… vân vân.
Nhìn những đầu sách bày la liệt ra trước mắt này, Thẩm Triệt càng xem lại càng trầm mặc. Hóa ra không phải tất cả những vật phát sáng đều là do trời sinh, mà nó giống như ngọc, ngày đêm mài giũa, mất rất nhiều thời gian mới có thể đem ra trưng bày được.
Cậu đứng lên thở dài một hơi, trên lưng bỗng nhiên căng thẳng. Cậu ngạc nhiên cúi đầu, nhìn thấy có một cánh tay vòng qua eo của mình, cái cổ tay áo tai mèo kia, hiển nhiên là của Tần Tu rồi. Trong đầu Thẩm Triệt tự nhiên trắng xóa, sau đó liền cảm thấy Tần Tu ở phía sau đang ngồi sát tới, thổi hơi nóng vào phía sau tai cậu
“Thẩm Triệt, tôi biết cậu theo vào đây…”
Giọng nói trầm thấp từ tính, có hơi rượu càng nồng đậm hương vị gợi cảm. Thẩm Triệt giật nảy mình, lưng thẳng tắp. Người này sao lại tỉnh nhỉ? Lại lấy tôi ra dùng sao? Cậu vội vàng đẩy cánh tay Tần Tu ra: “Anh uống say, tôi chỉ đưa anh lên thôi. Anh đừng có nghĩ lung tung….Á!”
Hai tay Tần Tu vòng sang ôm lấy ngực cậu, Thẩm Triệt cảm thấy mình giống như một cái cây lau nhà, bị người đằng sau ra sức tha kéo, thế là bị Tần Tu túm một cái ném lên giường. Cậu vừa muốn bò dậy đã bị Tần Tu như Thái Sơn áp đỉnh đè xuống, giữ chặt cậu trên giường.
Thẩm Triệt trợn tròn mắt nhìn Tần Tu đang ở phía trên thân mình, cặp mắt xinh đẹp kia híp lại, mờ mịt hơi nước tràn đầy, ngay cả nốt ruồi kia cũng mị hoặc vô cùng.
“Lại dám nói láo…”
Bởi vì gần như ngực dán ngực, Thẩm Triệt cảm giác Tần Tu như đang ở trong thân thể của cậu nói chuyện, chỉ là lúc này đây anh ta không dùng ngữ khí hung dữ mà ngược lại, còn đầy khiêu khích.
“Chuyện này, Tần Tu! Anh say rồi!” Thẩm Triệt nhanh nhanh chóng chóng đẩy Tần Tu ra, “Anh để tôi đứng dậy coi!” Mới đẩy hai cái, cậu liền đờ cả người, gặp quỷ à, người này sao lại có khí lực lớn như vậy chứ! Chẳng lẽ chim không khoa học, cho nên khí lực cũng không khoa học, cả người là một loại phản khoa học sao?!
“Không phải muốn quấy rối tôi sao, đến đây, hôm nay tôi cho cậu sờ, cho cậu ăn…”
Thẩm Triệt như bị bom nổ tung người, tuy rằng Tần mỹ nhân như thế này thực mê người, nhưng rốt cuộc anh ta là một tên đực rựa mà. Hai thằng đực rựa có sờ soạng, ăn được cái mốc xì á! “Không được. Anh mau đứng lên! Tôi chỉ nhìn là tốt lắm rồi! Không cần sờ, cũng không cần ăn!”
“Dối trá!” Tần Tu nhìn Thẩm Triệt đang ra sức giãy dụa, hừ lạnh văng ra hai chữ, rồi sau đó với một sức lực như hổ như sói, hoàn toàn đối lập mà nhào người xuống.