Thẩm Triệt dọn ra khỏi chung cư đã được ba ngày. Hạ Lan Bá sợ chung cư không còn náo nhiệt nên lại tổ chức liên hoan lần nữa. Trên bàn trà, nồi lẩu đang vặn lửa nhỏ. Tần Tu ngồi trên sô pha lơ đãng lật lật cuốn tạp chí điện ảnh, mắt nhìn theo Hạ Lan Bá đang đứng ngoài ban công, cố vểnh tai lên cũng không nghe được Hạ Lan Bá nói gì bởi Âu Triết Luân đang xem tin tức giải trí trên TV vặn volume rất lớn.
Hai phút sau, Hạ Lan Bá đi vào: “Không phải đợi nó nữa, nó đi làm thêm rồi.”
Khải Mặc Lũng để laptop trên đầu gối, đang cắt nối, biên tập lại mấy cảnh phim, nghe thế liền bình luận: “Quả là thân tàn chí kiên.”
“À mà Thẩm Nhị nói hôm cậu tổ chức ký tên nó sẽ xin phép nghỉ để tới ủng hộ.” Hạ Lan Bá nói với Âu Triết Luân, câu cuối cùng lại có chút nhớ thương: “Các cậu nói xem, chân Thẩm Nhị cà nhắc như vậy thì chỗ nào nhận nó làm thêm cơ chứ?”
“Ai mà biết. Nhưng mà buổi tối hôm trước hình như em thấy nó đứng chờ xe bus ở quảng trường Đế Vương. Lúc đó em đang ngồi trên xe của trợ lý, úi dời, fan đuổi theo xe rất là điên cuồng luôn…..” Âu thiên vương vuốt vuốt ngực làm bộ chấn kinh lắm.
“Chen xe bus à?” Hạ Lan Bá thong thả gật gật đầu: “Vậy hẳn là chưa bị mang đi bán.”
Yên lặng.
Âu Triết Luân máu chậm lên não mất một lúc mới hiểu bèn phun ra một ngụm bia: “Anh còn có thể nghĩ ra cái kịch bản nào cẩu huyết hơn được nữa không?!”
Tần Tu một mực im lặng ăn bánh bao nhân rau ngò, vẻ mặt cực kỳ khinh thường. Cái tên ngốc như vậy thì có kẻ ngu nào thèm mua, mà có khi chính cậu ta không chừng còn rất vui vẻ mà bán mình ấy chứ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là người mua phải là mỹ nhân. Trong đầu Tần Tu lại hiện lên ánh mắt tên đầu quắn đắm đuối nhìn mình mà thèm rõ dãi, theo bản năng lại vỗ vỗ cơ ngực trắng nõn bóng loáng của mình. Thẩm Triệt, cậu chẳng phải là đồ háo sắc sao?
Bỗng nhiên lại nhớ tới mấy cái video kia của An Gia Miện, vừa nghĩ đến thôi là Tần Tu lại tức sôi máu. Còn cái tên trư bằng cẩu hữu xứng đáng bị băm thành ngàn vạn mảnh kia nữa, bây giờ mà đầu quắn đem hết mọi chuyển đổ lên người mình thì mình sẽ tính sổ với tên kia sau.
Trước mắt lại hiện lên câu nói của Thẩm Triệt “Mấy video này rất quan trọng với tôi”, gương mặt còn rất nghiêm trọng, Tần Tu bất giác nghiến răng, cùng lắm thì tôi chịu hy sinh cho cậu ôm một cái là được chứ gì?…. Ôm một cái còn chưa đủ à? Thế còn muốn thế nào? Hôn một cái? Hôn lưỡi luôn?!
Hạ Lan Bá nhìn nhìn Tần Tu đang ngồi đối diện, hai ngón tay ấn lên môi, vẻ mặt chuyển qua chuyển lại. Đang nghĩ cái gì mà mặt hết đỏ lại hồng thế vậy? Quả không hổ là người mới số một khoa diễn xuất, ăn lẩu thôi mà cũng có thể nhập diễn được.
Tần Tu đứng dưới ánh đèn đường yếu ớt đưa mắt nhìn về phía con phố trước mặt. Đầu quắn đang tập tễnh đi vào một cửa hàng ở mặt tiền con phố số . Anh ngẩng đầu liếc bảng hiệu một cái, tí nữa thì mắng ra miệng, SEXSHOP?! Loại cửa tiệm như này mà cũng có thể đường đường chính chính mở ở khu phố tấp nập này sao?!
Trong cửa tiệm giống như mê cung, rẽ tới rẽ lui rốt cuộc cũng tìm được Thẩm Triệt. Cậu thanh niên tóc xoăn đang cùng một mỹ nữ bốc lửa ngồi trên sô pha, tư thế uốn éo đầy ái muội.
Tần Tu vừa nhìn thấy một khoảng lớn nước da màu tiểu mạch đều lộ ra dưới chiếc áo T-shirt trắng liền phát hỏa, trầm giọng nói: “Thẩm Triệt, cậu lập tức lại đây cho tôi.”
Bạn học Thẩm thản nhiên dựa vào người mỹ nữ, đường hoàng mà đáp: “Tôi còn đang làm thêm.”
“Không làm nữa!”
Ngang ngược quát lên như thế mà Thẩm Triệt không thèm phản ứng lại như mọi lần, chị gái xinh đẹp đang cọ cọ trên người Thẩm Triệt thì lại không khách khí: “Cưng là ai mà ở đây to tiếng hả? Chị đây đã thanh toán đầy đủ rồi à nha!”
Tần Tu lạnh lùng liếc dáng người uyển chuyển, xinh đẹp như tiên của mỹ nữ cay độc kia, quả nhiên là loại hình mà Thẩm Triệt thích nhất. Thẩm Triệt ngồi trên sô pha giống như một con rối. Nhìn cảnh tượng này Tần Tu không hiểu sao lại gấp gáp, không kìm được lên tiếng: “Tôi không có tiền cho cậu mà cậu vẫn thích tôi mà, đúng không? Cậu mau tới đây, thích gì tôi cũng chiều.”
Lúc thốt ra mấy lời này cũng không có thời gian nghĩ đến hậu quả nhưng lời này rõ ràng là có hiệu quả ngay lập tức. Cậu thanh niên tóc xoăn đang ngồi trên sô pha mắt bỗng nhiên sáng rực, cọ cọ hai cái đứng lên: “Thật sao?”
Quả nhiên trong đầu cậu suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện xằng bậy này thôi, thế nhưng trước mắt phải đem người về đã, Tần Tu nhẫn nhịn nhìn gương mặt đầy chờ mong của kẻ nào đó trên sô pha, nghiêm túc gật đầu: “Thật.”
“Có thể ôm anh sao?”
“Có thể.”
“Có thể hẹn hò?”
“Có thể.”
“Có thể hôn môi?”
“…..có thể.”
“Vậy việc lên giường cũng có thể sao?”
Tần Tu mặt đã đen xì: “Lên giường cái gì mà lên giường! Cái chuyện lên giường nói ra nghe không biết xấu hổ à!”
Cậu chàng tóc xoăn lại trở lại vẻ thẫn thờ như tượng gỗ, Tần Tu gắng sức thở ra một hơi, lấy lại khí phách rồi gần như mỉm cười gật đầu: “Có thể.”
Bạn học Thẩm Triệt từ trên sô pha phi lại ôm lấy cổ Tần Tu.
Tần Tu để mặc cho Thẩm Triệt ôm mình rồi cọ cọ, khóe miệng đắc thắng nhếch lên, biết ngay mà, tôi vẫn là sức hấp dẫn không thể chối từ đối với cậu. Ngực to mông cong thì là gì,chẳng phải tôi chỉ nói mấy câu là đã thu phục được cậu sao. Chỉ gái xinh đẹp ngực to mông cong ngồi đằng kia nức nở cầm chiếc túi Chanel vừa khóc vừa chạy đi.
Cái này gọi là cái gì, định giở trò nước mắt cá sấu sao? Tần Tu khinh bỉ trong lòng, cảnh tượng lúc này cũng thật khôi hài quá cơ. Bạn đang �
“Được rồi. Theo tôi về nhà.” Sốt ruột đẩy con chó lông xù nào đó đang sung sướng làm càn trên người mình ra, Tần Tu bỗng nhiên lại phát hiện Thẩm Triệt đột nhiên đứng bất động, không hề chóp mắt nhìn chằm chằm sau lưng anh.
Làm cái trò gì vậy? Theo tầm mắt Thẩm Triệt quay đầu lại, Tần Tu chỉ cảm thấy một luồng sáng đột ngột rọi tới, thật chói mắt. Bên tai vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng bấm máy ảnh tách tách. Mở mắt ra, Tần Tu ngạc nhiên trợn tròn mắt. Từ khi nào mà phía sau mình đã được trải thảm đỏ vậy?!
Ở giữa luồng ánh sáng chói mắt, An Gia Miện trong bộ vest trắng tao nhã mỉm cười với fan và cánh truyền thông đang bước ra từ một lối đi nhỏ. Tần Tu cũng không có thời gian mà chửi mắng, vừa cảnh giác quay đầu lại thì thấy, quả nhiên mới một giây trước thôi bạn học Thẩm còn víu chặt lấy người mình như con gấu Koala nhất quyết không chịu buông mà lúc này ,mẹ nó, cứ như đã biến thành người khác, cứ vậy bám dính theo đuôi ảnh đế An.
Có người đưa tới một cây bút ký tên, Tần Tu thấy An Gia Miện nhận lấy bút, không quay người kí tên lên tường mà lại trực tiếp quay về phía Thẩm Triệt, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh: “Muốn tôi ký ở chỗ nào?”
Tần Tu giận tái mặt, thậm chí chính anh cũng biết sắc mặt mình lúc này khó coi tới mức nào:
“Thẩm Triệt! Cậu dám–“
Còn chưa dứt lời, một cơn gió thật mạnh bỗng quét qua, gió lớn đến mức mọi người không thể mở nổi mắt. Anh chỉ kịp nhìn thấy cái bóng màu tiểu mạch lấp ló giữa một rừng đầu người. Dưới màn đêm vang vọng tiếng cười lanh lảnh của ai đó: “Tinh Bang Entertainment, nơi khởi đầu của giấc mơ~~”
Sau đó vô số thiệp được tung lên trời, bay phấp phới. Tần Tu xua xua đám thiệp đang rơi xuống như mưa che khuất cả tầm nhìn, chỉ kịp thấy bóng lưng Thẩm Triệt xoay người đi theo ảnh đế bước vào chiếc Rolls-Royce hư ảo.
Thiệp không còn bay ngợp trời nữa. Tiếng cười trong bóng đêm vẫn tiếp tục vang vọng: “Tinh Bang Giải Trí, nơi khởi đầu của giấc mơ~”
Tần Tu cả người đầy mồ hôi lạnh từ trên giường ngồi bật dậy.
Ánh nắng ngoài cửa sổ thật rực rỡ, thành phố phía xa người xe tấp nập. Tần Tu xốc chăn lên, bước xuống giường, xoa xoa đôi lông mày đang nhíu chặt. Ngủ trưa thôi mà cũng có thể có cơn ác mộng như vậy, đương nhiên chuyện này lại được quy tội cho cái tên quỷ đầu quắn âm hồn bất tán nào đó.
Đúng lúc này, chuông di động vang lên, là một tên chiến hữu gọi tới: “A lô, Tần Tu à. Em gái tôi đã chép hết đống video về An Gia Miện sang cho tôi rồi. Hơn G chứ chẳng ít đâu. Cậu lúc nào thì cần vậy? Tiện thể hẹn nhau đi ăn một bữa đi ~~”
“Em gái anh có đủ hết video không?”
“Yên tâm đi. Nó là stalker của An Gia Miện mà. Video trên mạng nó đều có, video không có trên mạng nó cũng có luôn. Nhưng mà giáo viên của các cậu giao bài tập gì mà kì quái. Đề tài là An Gia Miện thì xem phim anh ta đóng là được rồi, còn phải thu thập cả đống video làm cái khỉ gì chứ?”
Tần Tu nhìn đồng hồ trên máy vi tính: “Tôi không có thời gian đi ăn cơm với anh được. Nửa giờ nữa hẹn ở quảng trường Đế Vương, anh nhớ mang phần cứng đến. Cám ơn em gái anh giùm tôi nhé.” Nói xong cũng không thèm giải thích thêm đã cúp điện thoại, hỏa tốc thay quần áo, mau mau chóng chóng đi xuống lầu.
Hạ Lan Bá và Âu Triết Luân nhìn chằm chằm người nào đó mặt mũi tối sầm giật mở cửa chính, sau đó dừng lại, quay đầu hỏi Âu Triết Luân: “Anh nhìn thấy Thẩm Triệt bắt xe bus ở trạm nào chỗ quảng trường Đế Vương?”
Âu Triết Luân há miệng định trả lời thì bị Hạ Lan Bá bí mật đạp cho một cước ở dưới bàn trà, Âu thiên vương dừng lại một chút, đáp: “Trạm xe bus Giếng Vương Phủ.”
Tần Tu gật gật đầu xoay người rời đi.
Hạ Lan Bá nhìn cánh cửa khép lại, sau đó quay sang Âu Triết Luân: “Trạm xe bus Giếng Vương Phủ?”
.”Đương nhiên không phải rồi, Em thấy Thẩm Triệt đang chờ xe ở bến xe bus phố số cơ, Nhưng dù gì cũng là khu vực loanh quanh quảng trường Đế Vương thôi. Hai trạm bus đó cũng không xa nhau mấy. Thẩm Nhị có thể tránh được hoa khôi trường hay không thì phải xem vận số cậu ta thế nào….”
Hạ Lan Bá sau cặp kính hiếm có khi lại đánh giá cao người khác như vậy: “Đúng là nhìn người không thể xem tướng mạo, nhìn không ra cậu cũng thông minh thế đấy.”
“Cứ đùa. Ông đây không thông minh cơ trí thì có thể sống trong cái giới giải trí luẩn quẩn thật giả lẫn lộn này được sao?” Âu Triết Luân đắc ý, bắt chéo chân liếc một cái ra cửa chính. “Trong chuyện này thì chỉ số thông minh của hoa khôi trường không đủ nhét kẽ răng cho em nhé….. Á! Anh vừa mới nói nhìn người không thể xem tướng mạo là có ý gì?”
Tần Tu đứng ở bên ngoài cửa đợi cho Âu thiên vương đang hứng chí khai ra toàn bộ chân tướng rồi mới xoay người bước xuống lầu. Trừng mắt nhìn thang máy từ từ đi xuống, Tần Tu thầm nghĩ, không phải chỉ có mấy cái video thôi sao, tôi kiếm lại cho cậu là được chứ gì?