Hoàng nữ sĩ câm nín trước ba chữ “nhân dân tệ”.
Cố Bạch nhìn ánh mắt của cô, hơi sốt ruột, cái tay níu vạt áo nắm càng chặt hơn.
Cậu mấp máy môi, cẩn thận thử dò hỏi: “Mắc… mắc quá ạ?”
“Không không không, không có đâu.” Hoàng Diệc Ngưng vội xua tay, sợ bé con trung thực này lại ngu đột xuất hạ giá tiếp.
Lương tâm của cô sẽ đau lắm đó.
Hai mắt Cố Bạch toả sáng: “Vậy…”
“Ý của tôi là một ngàn rẻ quá.” Hoàng Diệc Ngưng nói.
Cố Bạch “a” một tiếng: “Nhưng tôi vẫn chưa tốt nghiệp, cũng không có kinh nghiệm làm việc…”
“Chi phí của một bức tranh sơn dầu không thấp, đừng nói là cậu định dùng vật liệu cơ bản nhất cho tôi nhé?” Hoàng Diệc Ngưng nói.
Cố Bạch bị đâm trúng tim đen nên hơi rụt cổ lại.
“Tôi muốn vật liệu tốt nhất.” Hoàng Diệc Ngưng yêu cầu, “Giá bao nhiêu?”
Trong lòng Cố Bạch bùm bùm tính giá gốc của các loại dụng cụ vật liệu, nhỏ giọng: “Năm… năm ngàn?”
Hoàng Diệc Ngưng nhìn Cố Bạch, cảm thấy lương tâm mình thật đau.
“Được rồi, trả cho cậu mười lăm ngàn, cứ quyết định như vậy đi!” Cô dứt khoát ra giá.
Tối hôm qua cô đã xem qua tranh Cố Bạch vẽ, tốt hơn nhiều so với cô, còn lộ ra một luồng linh khí mà tranh người bình thường không có.
() Hoạ Bì biết vẽ, vì họ phải tự sửa da cho mình mà.
Tranh sơn thuỷ mây mù mông lung lại hoà hợp, vẽ tĩnh vật rất chân thực, còn vẽ người lại sinh động như thật, ngay cả ánh mắt cũng hết sức linh hoạt, giống như người sống muốn bước ra khỏi bức tranh.
Dùng mười lăm ngàn nhân dân tệ để mua một bức tranh như thế, Hoàng Diệc Ngưng cảm thấy lương tâm của mình đau vô cùng.
Cô nghĩ đến những bức tranh kia, cảm thấy nếu kiểm tra huyết thống của bé con này, chỉ sợ là rất ghê gớm.
Nhưng cái tính cách này…
Cũng tốt, chính tính cách chân thành lại đơn thuần này mới có thể vẽ được những bức tranh tràn ngập linh khí và sinh động như vậy.
Hoàng Diệc Ngưng nhìn dáng vẻ bối rối mất tự nhiên sau khi nghe thấy giá tiền của Cố Bạch, cô hỏi: “Cậu thiếu tiền sao?”
Cố Bạch sững sờ, cậu ngượng ngùng cúi đầu, xấu hổ vì bị vạch trần sự thật trong ví tiền của cậu trống rỗng.
“Cũng không thiếu tiền đâu.” Cậu nhỏ giọng lầm bầm, “Tháng sau tôi có việc làm rồi.”
Cho nên thật ra vẫn thiếu tiền.
Hoàng Diệc Ngưng giật mình.
Thật ra tình huống này rất bình thường, người lớn trong nhà thường đá đám nhỏ ra khỏi nhà để rèn luyện, để cho đứa nhỏ nhà mình vào đây sống để có một chỗ ở an ổn đã rất tốt rồi. Phải biết rằng có không ít tiểu yêu quái đi ra ngoài rèn luyện thiếu chút nữa đã chết đói ở đầu đường do chưa quen cuộc sống ở đây.
Hoàng Diệc Ngưng nhìn dáng vẻ thành thật của Cố Bạch, cô cảm thấy nếu mình tăng giá thì có lẽ Cố Bạch cũng không chịu nhận, vì thế cô đành đi đường vòng, hỏi Cố Bạch: “Những bức tranh treo trên lầu có bán không?”
“Có bán!” Cố Bạch gật đầu một cái, sau đó mới phản ứng lại, “Chị muốn mua ạ?”
Hoàng Diệc Ngưng gật gật đầu: “Bao nhiêu tiền một bức?”
Cố Bạch cảm động muốn chết luôn, cậu cảm thấy Hoàng nữ sĩ quả thật là một người tốt kinh thiên động địa, có một không hai.
Giọng của cậu trong trẻo lại trịch địa hữu thanh(): “Hai trăm tệ!”
() Trịch địa hữu thanh: mạnh mẽ, hùng hồn, khí phách.
Hoàng Diệc Ngưng muốn danh chính ngôn thuận đưa tiền tiêu vặt cho Cố Bạch: “…”
Cố Bạch nhìn vẻ mặt của Hoàng Diệc Ngưng, vội vàng cam đoan: “Những bức tranh kia đều là tác phẩm luyện tay của tôi, trên Taobao cũng treo giá hai trăm tệ một bức… Tranh vẽ cho chị tôi nhất định sẽ vẽ đẹp hơn mấy bức kia!”
Cố Bạch vội vã lúng túng, hơi sợ làm mất vị khách hàng này, tranh treo trên lầu đều là bản thảo làm việc và tranh luyện tập của cậu, loại giấy sử dụng cũng không phải vật liệu tốt quá đắt tiền, thậm chí tất cả cũng không phải đều là tranh.
—— Tranh đều bị thầy giáo và các đàn anh đàn chị hốt hết rồi, thù lao là một đống màu vẽ và dụng cụ vẽ tranh các loại.
“…”
Hoàng Diệc Ngưng nhìn Cố Bạch, cảm thấy nếu thả tiểu quỷ này ra ngoài thì nói không chừng cậu bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền.
Cô thở dài, đành đầu hàng: “Được được được, tôi mua hết.”
Cố Bạch lấy được số điện thoại di động của Hoàng nữ sĩ, lại nhận được hình toàn thân và hình sau khi trang điểm độ không góc chết của Hoàng nữ sĩ, bao gồm cả ảnh gần như khoả thân chỉ mặc một bộ đồ thiếu vải mỏng manh dán sát người.
Ý của Hoàng nữ sĩ là cô muốn vẽ ảnh khoả thân không tỳ vết.
Ngược lại Cố Bạch cảm thấy chuyện này không có gì cả —— lúc học ở trường, cậu không chỉ vẽ một hai bức nam nam nữ nữ khoả thân trắng trợn đâu.
Làm nghề hoạ sĩ này, bọn họ chỉ nhìn thân thể ở góc độ nghệ thuật, xem có hợp mỹ quan hay không thôi.
Cố Bạch nhận đồ, nhận vô cùng chính trực.
Khi vẽ tranh cho Hoàng nữ sĩ, Cố Bạch bỏ ra nửa ngày đi ra ngoài mua các loại nguyên vật liệu, sau đó trạch ở nhà bốn ngày rưỡi chăm chú ngồi vẽ.
Có vài lần xuống lầu đi ra ngoài, đều là do có người đặt hàng trên Taobao nên cậu phải đi giao, hoặc là đi ra cổng lấy đồ ăn.
Khi Hoàng nữ sĩ đến nhà cậu lấy tranh, lúc nhìn thấy thành phẩm thì có chút ngoài ý muốn.
—— Quả thật tốt hơn so với tưởng tượng.
Thẩm mỹ trong mắt yêu quái, trừ việc tự hỏi bản thân có đẹp hay không, còn có tinh thần khí ẩn chứa trong bức tranh.
Khi hoạ sĩ vẽ tranh có dốc hết sức lực hay không, có sự nhiệt tình và niềm tin mãnh liệt đối với tác phẩm này hay không, đều có thể nhìn thấy chúng ở trong bức tranh.
Ở trong mắt người bình thường, có lẽ đó là trực giác hư vô bộc phát lúc biểu đạt ý cảnh và lúc nhìn thoáng qua, nhưng mắt đám yêu quái, liếc mắt là thấy ngay loại tinh thần khí này.
Bức tranh này của Cố Bạch, mỗi một góc nhỏ đều có một luồng linh khí cùng với tinh thần khí đầy sinh động và mãnh liệt.
Nếu treo những bức tranh này ở trong nhà, nói không chừng còn có thể giúp chủ nhà càng ngày càng đẹp.
Sau khi người thầy kia của Cố Bạch treo tranh cậu lên, ông cảm thấy căn nhà sáng sủa và ấm áp hơn. Ông cho rằng tranh của Cố Bạch có một sự hấp dẫn làm cho người nhìn cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều sung sướng, không phải là ảo giác.
Hoạ sĩ thổi sự nhiệt tình mãnh liệt và niềm tin rực cháy vào bức tranh đều có sức mạnh như vậy —— đặc biệt là khi hoạ sĩ cũng không phải người bình thường.
“Chị hài lòng không ạ?” Cố Bạch thấp thỏm hỏi, “Tôi vẽ rất nghiêm túc đó.”
“Tất nhiên!” Hoàng Diệc Ngưng cười tủm tỉm.
Đây chính là bộ da mới của cô, da mới tốt như vậy, tất nhiên là trong tâm của cô rất vui vẻ.
Hoàng nữ sĩ sảng khoái trả tiền, còn thuận tay sờ đầu Cố Tiểu Bạch, cầm bức tranh lớn kia rồi đắc ý đi về.
Dù sao cái chuyện đổi da này cũng không lịch sự lắm, mà muốn biến bức tranh này thành da của mình, Hoàng nữ sĩ còn phải tự mình gia công mới được.
Cố Bạch nhìn mười lăm vạn mới tinh lại nóng hổi vừa nhận được, cảm động đến nước mắt lưng tròng.
Hoàng nữ sĩ là một người tốt.
Địch tiên sinh cũng là người tốt luôn.
Cố Bạch cảm thấy cuộc đời hơn năm của mình thật sự là vận khí rất tốt, luôn có thể gặp mưa đúng lúc quan trọng.
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua ngày tháng trên điện thoại di động, ngày mai là ngày phải đi theo thầy giáo khảo sát thực địa.
Hiện tại đã có một số tiền, có thể thuận tiện đi ra ngoài xem laptop một chút. Cố Bạch quyết định lên mạng xem giới thiệu trước, so sánh giá cả xem loại laptop nào mắc tiền hơn, ngày mai lại đi ra cửa hàng tìm hiểu thực tế sau.
…
Trung tâm nghệ thuật Bác Lãm thành phố S là hạng mục gần đây do chính phủ thành phố xây dựng.
Ba toà nhà với phong cách kiến trúc hiện đại đã được làm xong hồi tháng , sau khi mở cửa tháng, họ bắt đầu phát thư mời cho từng đội thiết kế và các cá nhân khác.
Số người trong đội của giáo sư Cao không tính là nhiều, thêm Cố Bạch vào thì gồm chín người, bốn người thiết kế và năm người vẽ.
Cố Bạch thuộc đội vẽ.
Tường trong sảnh triển lãm không dài lắm, tổng cộng là m, cao m. Còn tường ở ngoài trời lại không bằng phẳng từ đầu đến cuối, mà là những tường ngăn cách giữa ba toà kiến trúc chủ đạo để tăng diện tích sử dụng.
Các góc vuông và mặt tường hình gợn sóng cũng không ít, thậm chí còn có chỗ rạn nứt.
Cố Bạch nhìn mặt tường bất quy tắc, hơi trợn mắt.
Lúc học cũng nghe nói thường xuyên có những tình huống như vậy xảy ra, nhưng khi tận mắt thấy, Cố Bạch không có chút kinh nghiệm làm việc nào nên có chút hoang mang.
Dù sao khi nói đến tác phẩm lớn, cũng chỉ là tranh in trên vải khoảng vài mét vuông, còn mô phỏng và thiết kế tranh vẽ, thà nói là tranh in cỡ lớn.
—— Trường học cũng không có nhiều tường đủ cho học sinh ngành hội hoạ làm bài tập.
Đội gồm có chín người, chỉ có một mình Cố Bạch là gà nhỏ lần đầu tiên tiếp xúc với công việc.
Cố Bạch đi theo sau mông giáo sư Cao, cầm trong tay sổ tay nhỏ, vểnh tai nghe các tiền bối thảo luận và cãi vã liên quan đến thiết kế tranh tường, vừa ghi âm vừa nhanh chóng lọc ra những trọng điểm trong cuộc thảo luận của bọn họ.
Nói đơn giản hơn một chút, hạng mục lần này có rất nhiều phương diện phải cân nhắc, bởi vì mặt tường này xem như là một phần trong khuôn viên trung tâm nghệ thuật Bác Lãm.
Phải kết hợp với môi trường mà không bị đột ngột, phải phù hợp với phong cách kiến trúc chủ thể, phải có tính nghệ thuật, tính thường thức, ý nghĩa tượng trưng và giá trị giám định.
Còn phải cân nhắc đến chi phí dự toán.
Chi phí vật liệu vẽ tranh ngoài trời cũng không thấp.
Cố Bạch loạng choạng đi theo đằng sau những tiền bối đang thảo luận kia, ghi chú lại một đống vật liệu, cậu định sau khi về nhà thì tìm hiểu nghiên cứu một chút.
Những tiền bối này đều có kinh nghiệm làm việc, lúc bọn họ nói về vật liệu, có vài loại bé gà Cố Bạch – chưa bảo vệ luận văn tốt nghiệp – cũng chưa từng nghe qua.
Cố Bạch thính tai nghe được mấy từ “tiện lợi”, “dùng tốt” và “tính giá tiền so sánh với dự toán để tiết kiệm”.
Cố Bạch lập tức cảnh giác, đi đến bên cạnh những tiền bối nói những câu này, ghi chú lại những cửa hàng mà hắn nói.
Bởi vì đội lần này không có nhiều người, cho nên rất dễ thấy Cố Bạch im lặng không nói chuyện ôm theo sổ tay ghi chép.
Đội của giáo sư Cao là những học sinh mấy năm gần đây của ông, họ là những người vẽ rất tốt, hoặc là thiên phú không tệ, hay là năng lực thiết kế vô cùng mạnh. Bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó là tính tình rất tốt lại tỉ mỉ, xem trọng nhất chính là tinh thần đoàn đội.
Một người chú ý đến dáng vẻ luống cuống tay chân ghi chú của Cố Bạch, tiếp theo là hai người chú ý tới, cuối cùng là tất cả đều nhìn cậu.
Cố Bạch ghi chép liên tục không ngừng, viết viết một hồi lại phát hiện đối thoại nhanh đến mức cậu phải ghi âm để khi về sửa lại lần nữa, theo thời gian dần trôi tiết tấu đã chậm lại, để cậu có thể nhớ kỹ hết tất cả, thậm chí còn dư thời gian để suy nghĩ.
Cố Bạch ngẩng đầu nhìn các tiền bối, cuối cùng đối mặt với khuôn mặt tươi cười vui mừng thoải mái của giáo sư Cao.
Nhận ra đây là được các tiền bối quan tâm tới, Cố Bạch hơi trợn to mắt, khoé miệng không nhịn được nhếch lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười vui sướng.
Cố Bạch nhát gan, hướng nội lại nghèo muốn chết, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu trả ơn cho những tiền bối đã chiếu cố cậu mà không nói lời nào này.
Ỷ vào tuổi còn nhỏ, sức khoẻ tốt, Cố Bạch ôm trọn nhiệm vụ bưng trà rót nước cho cả đội, lúc khác thì vội vã ôm sổ tay chạy theo tiền bối phụ trách thiết kế, nghiêm túc học kỹ năng thiết kế khi đi làm việc thực tế.
Kiểu vẽ tranh tường này, ngay cả những yếu tố như độ mạnh yếu của ánh sáng và góc độ đều phải cân nhắc tới, những thứ này ở trong trường học không có dạy, cần phải đi ra ngoài làm việc thực tế tích luỹ kinh nghiệm thì kỹ năng mới tiến bộ được.
Thu hoạch của cả ngày hôm nay rất lớn, nhưng cái chuyện đi thực địa này không phải đi một ngày là xong, mặc dù trên hợp đồng ghi kỳ hạn công trình là một tháng, nhưng trên thực tế là cộng thêm thời gian khảo sát và thiết kế, hạng mục này có thể kéo dài đến hai tháng.
Ngày mai vẫn phải tiếp tục tới.
Sau khi cả đội giải tán ai về nhà người nấy, Cố Bạch đi đến trung tâm thương mại thành phố, chuẩn bị tới cửa hàng điện máy nhìn laptop.
Đường ở trung tâm thương mại thành phố S rất phồn hoa, là đô thị lớn cỡ quốc tế, cho dù đang trong thời gian làm việc ngày thứ hai đầu tuần, nơi đây vẫn người nối người tấp nập.
Cố Bạch đi đến trung tâm điện máy, mắt nhìn bốn phương.
Muốn thiết kế đẹp và tốt thì phải quan sát và học tập từ trong đời sống sinh hoạt, dùng đôi mắt chuyên nghiệp của bạn để nhận xét tất cả những sự vật hữu hình mà bạn có khả năng nhìn thấy.
Dù là quỹ tích rơi xuống của một chiếc lá khô cũng đáng để lưu ý và quan sát.
Đây là lời mấy tiền bối đã nói với Cố Bạch.
Cố Bạch là học sinh ngoan biết nghe lời.
Tiền bối bảo cậu quan sát tỉ mỉ xung quanh, nên cậu nghiêm túc cẩn thận quan sát xung quanh.
Sau đó ánh mắt của cậu liếc qua TV trong tiệm trà sữa bên cạnh.
Trên TV đang phát tin tức giải trí, nhân vật chính là Hoàng nữ sĩ Hoàng Diệc Ngưng, chủ đề là scandal nghi ngờ Hoàng Diệc Ngưng lại phẫu thuật thẩm mỹ.
Cố Bạch trừng mắt nhìn, tỉ mỉ phân tích ảnh chụp trên TV, cảm thấy không có gì cả.
Hình tượng dưới ống kính bị rất nhiều phương diện ảnh hưởng, ánh đèn nè, trang điểm nè, góc độ nè.
Cố Bạch gặp qua người thật nên cậu biết Hoàng nữ sĩ rất đẹp, còn là một người rất tốt.
… Mặc dù lúc đối mặt với Địch tiên sinh thì hơi dữ một tí.
Cố Bạch đi bộ về từ trung tâm điện máy, lúc đến cổng khu chung cư thì vừa vặn đụng phải Hoàng Diệc Ngưng đang lái xe về nhà.
Hoàng nữ sĩ ngồi trong xe chào hỏi với Cố Bạch.
Cố Bạch quay đầu nhìn sang, sau khi phát hiện người chào mình là Hoàng Diệc Ngưng, cậu nghĩ đến tin tức vừa mới nhìn thấy, hơi lo lắng nhìn cô.
Hoàng Diệc Ngưng trông như không có chút lo lắng nào khi scandal quấn thân, cô nhàn nhã vẫy tay với Cố Bạch: “Muốn đi nhờ xe không?”
Từ cổng khu chung cư đến toà chung cư số cần khoảng sáu phút đi bộ.
Cố Bạch không muốn nhận ý tốt này, định từ chối, Hoàng nữ sĩ đã mở cửa xe phía ghế lái phụ ra.
Cố Bạch nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ngồi vào, lại nhớ đến tin tức hôm nay vừa nhìn thấy, cậu chăm chú nhìn Hoàng nữ sĩ: “Hôm nay chị rất xinh đẹp.”
Khi phụ nữ được khen ngợi bề ngoài luôn cảm thấy vui vẻ.
Hoàng Diệc Ngưng cũng không ngoại lệ, cô lập tức cười vang, khởi động xe, mở ra hình thức cùng thổi phồng nhau trong thương nghiệp: “Cậu vẽ đẹp như thế, tất nhiên là tôi sẽ đẹp rồi.”
Cố Bạch lắc đầu: “Chủ yếu là chị vốn đẹp sẵn rồi.”
Vốn đã đẹp, lại có bức tranh hoàn mỹ kia, sao lại không đẹp cho được?
Hoàng Diệc Ngưng được thổi phồng đến mức trong lòng đắc ý, trên mặt mang theo ý cười, mặt mày và toàn thân đều toả sáng.
Hoàng nữ sĩ mặt mày toả sáng và Cố Bạch cùng nhau lên lầu, ngẩng đầu một cái lập tức nhìn thấy thần thú trấn trạch đang mở cửa chuẩn bị vào nhà.
Hai người lập tức im lặng như hamster, nhanh chóng chui vào nhà dưới cái nhìn chăm chú của đại lão kia.
Mà đại lão bị bỏ rơi lại nhìn nhà số của Hoàng Diệc Ngưng một hồi lâu, mặt trầm tư, cuối cùng xoay người cất bước, nhấn chuông.
Anh phát hiện hoạ bì này đổi da rồi.
Với trách nhiệm làm thần thú của chung cư này, anh phải đến xác nhận đối phương không vì đổi da mà làm ra “cái sọt” (chuyện xấu) nào đó cần anh phải thu thập mới được.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Bạch: Hoàng nữ sĩ thật sự là một người tốt.
Hoàng nữ sĩ: Lương tâm đau đớn.jpg