Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

chương 1: đó là cái gì?

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một chiếc hồn đạo phi cơ trinh sát trong mọi thời tiết hình đĩa bay lướt qua mặt biển rồi chậm rãi bay về phía trước, ở phía xa đã có thể nhìn thấy vùng đất phủ đầy băng tuyết trắng xóa.

- Sở trưởng, sắp đến Cực Bắc Chi Địa.

Một giọng nói thanh thúy vang lên, Nam Trừng mặc một bộ quân trang màu trắng báo cáo với Lam Tiêu đang ngồi trên ghế phó cơ trưởng.

Bọn họ là đội khảo sát đến từ sở nghiên cứu cổ hồn thú thuộc phân viện Thiên Đấu của viện khoa học Liên bang Đấu La. Sau khi liên bang hoàn thành chuyến đi nghiên cứu vũ trụ lần thứ nhất vào khoảng chín nghìn năm trước, con người không ngừng nghiên cứu và thăm dò khắp vũ trụ. Sau nhiều lần thăm dò và phát hiện thì con người đã càng ngày càng hiểu về vũ trụ bên ngoài.

Vì vấn đề dân số gia tăng và một vài vấn đề khác nên con người đã bắt đầu thử nghiệm di dân lên sống ở hành tinh khác. Với sự cố gắng và nỗ lực hàng nghìn năm thì cuối cùng con người đã hoàn thành việc di dân lên hành tinh đầu tiên vào hơn một nghìn năm trước. Từ khi đó đến nay, con người đã hoàn thành việc di dân lên bảy hành tinh khác, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục.

Từ sự kiện hồn thú suýt nữa đang mang đến tai nạn hủy diệt vào vạn năm về trước, người từng được gọi là "Người mẹ hòa bình" của Liên bang Đấu La, một đời chủ tịch quốc hội Mặc Lam đã tuyên bố con người và hồn thú sẽ chung sống hòa bình và còn cấm mọi hành vi giết hại hồn thú.

Vào thời điểm Liên bang tiến hành khai phát hành tinh thứ ba đã tặng hành tinh này cho hồn thú. Với sự dẫn dắt của các Thú Vương lúc bấy giờ, hồn thú đã tiến hành một cuộc di dời lớn nhất từ trước đến nay và cũng có được nơi ở của riêng chúng.

Sau đó, lúc tìm ra hành tinh thứ bảy lại tiếp tục tặng cho hồn thú. Có được hai hành tinh làm nơi ở đã giúp cho hồn thú trong vòng vạn năm phát triển trở lại và cũng hóa giải mối hận thù với con người. Con người đang dùng một phương thức hoàn toàn mới để hợp tác toàn diện với hồn thú, vài vạn năm trước hồn thú chiếm lĩnh toàn bộ tinh cầu còn con người muốn sinh tồn phải vô cùng khổ cực, sau đó con người phát minh ra hồn đạo khí bắt đầu áp chế và thu hẹp nơi ở của hồn thú, cho đến vạn năm trước Thú Vương thức tỉnh lãnh đạo các hồn thú còn sống sót trả thù con người. Ngày nay, con người và hồn thú chung sống hòa bình. Thời đại thay đổi lại khiến cho hồn sư, chức nghiệp có liên quan mật thiết với hồn thú, tiến vào thời kỳ phát triển hòa bình.

Lam Tiêu dẫn đầu đội khảo sát khoa học này đến Cực Bắc Chi Địa tìm kiếm, hi vọng tìm kiếm được hồn thú băng tuyết còn sót lại hoặc là di tích hồn thú để tiến hành nghiên cứu cổ hồn thú.

Cực Bắc Chi Địa từng được gọi là mảnh đất bình yên cuối cùng của hồn Đấu La Đại Lục, vì hoàn cảnh khắc nghiệt mới khiến cho con người không thể làm hại đến một ít hồn thú còn sót lại ở nơi này. Về sau cũng tiến hành di cư nhưng hồn thú và nơi này giống như đã kết thành một thể, khi ấy đã hao phí sức lực rất lớn mới khiến cho gần như toàn bộ hồn thú đồng ý di dân. Dù vậy vẫn có một số hồn thú lựa chọn ở lại hoặc là ẩn nấp.

- Được

Trên vai Lam Tiêu mang quân hàm Thiếu ta, tướng mạo anh tuấn, năm nay đã ba mươi tuổi, tốt nghiệp khoa kỹ thuật ở học viện Liên bang Đấu La, chuyên nghiên cứu hồn thú. Được trao tặng toàn bộ quân hàm nghiên cứu khoa học do Liên bang thống nhất quản lý.

Hắn đáp ứng nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn vào những đường cong duyên dáng bên dưới bộ quân trang của Nam Trừng, bọn họ không chỉ là đồng nghiệp mà còn là một đôi, đang lên kế hoạch kết hôn sau khi trở về.

Nam Trừng trừng mắt nhìn hắn, quay đầu di chỗ khác. Thấy bộ dạng dễ thương ấy, Lam Tiêu hiểu ý cười một tiếng.

- Sau khi tiến vào Cực Bắc Chi Địa lập tức khởi động máy dò xét tín hiệu sự sống. Nâng cường độ tìm kiếm đến mức tìm hồn thú mười năm.

Lam Tiêu ra lệnh.

- Rõ.

Nam Trừng đáp lại, nàng chuyên phụ trách việc thăm dò nên lập tức thi hành lệnh.

Cực Bắc Chi Địa từ xưa đến nay là vùng đất lạnh giá, không có loài thực vật nào có thể sinh trưởng ở nơi này, trước kia có hồn thú sinh sống thì cũng chủ yếu là hồn thú chịu lanh mà thôi. Còn có một số hồn thú đặc thù như Băng Bích Hạt hay Băng Thiên Tuyết Nữ.

Rất nhanh sau đó phi cơ trinh sát tiến vào Cực Bắc Chi Địa, bay về phía nội địa. Từ phi cơ tỏa ra vầng sáng trắng nhẹ nhàng xoay quanh nó và ngăn cách với không gian cằn cỗi bên ngoài.

Ở vị trí trung tâm bên dưới phi cơ phóng ra một vầng sáng màu xanh nhạt, khi nó chiếu xuống mặt đất tạo thành một vùng sáng màu xanh rộng một cây số vuông, nếu bên trong khu vực này có tín hiệu sự sống của hồn thú mười năm trở lên đều bị phát hiện. Đây chính là hồn đạo khí truy tìm sự sống loại mới nhất, cường độ đủ để thâm nhập xuống một trăm mét dưới lòng đất.

Phi cơ bắt đầu truy quét từ ven biển và luôn duy trì. Tuy rằng phạm vi dò xét là rất lớn nhưng so với Cực Bắc Chi Địa thì chẳng tính là gì, muốn tìm kiếm toàn bộ nơi này hay thậm chí chỉ là một phần cũng tốn rất nhiều thời gian.

- Được rồi, nếu như đã đến nơi thì hãy thiết lập trình tự dò xét, tất cả mọi người hãy nghỉ ngơi một chút. Hi vọng lần này có thể phát hiện được gì đó.

Lam Tiêu thư giãn thân thể một chút rồi lười biếng nói, trên miệng vẫn luôn nở nụ cười thản nhiên.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Nam Trừng bĩu môi nghĩ cái tên này luôn là như vậy, cứ làm giống như chẳng quan tâm đến bất kì điều gì nhưng toàn bộ đều có thể làm tốt. Lúc đi học cũng chẳng thấy hắn cố gắng học hành gì nhưng lại trở thành thủ khoa. Sau khi công tác thì lại trúng tuyển vào sở nghiên cứu vô cùng dễ dàng, rõ ràng mình và hắn đồng thời trúng tuyển nhưng bây giờ vẫn là Trung úy mà hắn thì đã được phá cách thăng chức hai lần. Phải biết rằng muốn thăng cấp quân hàm là rất khó, không có chiến tranh thì muốn từng cấp thăng lên sĩ quan cấp tá thì cũng phải hơn bốn mươi tuổi mới được còn cái tên này mới có ba mươi mốt tuổi thôi.

Nghĩ lại đúng là không phục, mình cố gắng hơn hắn nhiều mà! Thậm chí lúc hắn theo đuổi mình thì mình cũng mơ mơ hồ hồ, không biết từ lúc nào đã thua dưới cái tên có nụ cười nhìn như vô hại này!

Khi nàng đang nghĩ ngợi lung tung thì có một bóng đen che đi ánh đèn, một cánh tay giơ lên xoa đầu nàng, âm thanh quen thuộc lại vang lên bên tai,

- Được rồi, dò xét được cái gì thì máy móc sẽ tự động thông báo, chúng ta đi ăn cơm nào.

- Ừ.

Sau khi đứng dậy thì Nam Trừng mới nhận ra một điều là bản thân lại rất nghe lời hắn. Thật đáng chết!

Ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn một phát nhưng lại được Lam Tiêu chào đón bằng nụ cười mê người, đang nhìn hắn thì đã bị hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé dẫn đi về phía nhà hàng trên phi cơ. Bên tai còn truyền đến giọng nói của hắn,

- Ta rất thích bộ dáng ngây ngốc này của nàng.

Tên này nói ai ngốc? Hắn dám à! Khi nàng đang nghĩ xem có nên trút cơn giận lên hắn một lát hay không thì tiếng cảnh báo "tích tích" liên tục vang lên khiến tất cả mọi người chú ý.

Nam Trừng gần như theo bản năng chạy đến vị trí của mình trước đó, thực hiện liên tục các thao tách một cách nhanh chóng, màn ảnh trước mặt nàng nhanh chóng phóng to. Trong màn hình có thể nhìn thấy rõ ràng có một vầng sáng mãnh liệt liên tục phát tán ra bên ngoài.

Lam Tiêu theo sát ở phía sau, đi đến bên cạnh nàng nhìn về phía màn hình, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

- Tất cả đơn vị chú ý! Tất cả đơn vị chú ý! Có khả năng xuất hiện sinh vật vô cùng mạnh mẽ, phi cơ trinh sát bay lên độ cao ba nghìn mét, máy dò xét sự sống tập trung tìm kiếm. Vòng bảo vệ tạm thời nâng lên mức mạnh nhất, chuẩn bị vũ khí phản công.

Hắn hạ lên không chút do dự, bộ dáng lười biếng trước đó đã biến mất mà thay vào đó là vô cùng nghiêm túc.

Vầng sáng khuếch tán trên màn hình là màu đỏ, điều này có ý nghĩa như thế nào thì hắn hiểu rất rõ, chỉ có hồn thú cấp bậc mười vạn năm mới có thể phóng ra năng lượng sinh mệnh mạnh mẽ như vây.

- Sử dụng vệ tinh trinh sát để kiểm tra cho thật kỹ càng.

Lam Tiêu vỗ vai Nam Trừng nói.

- Được.

Hai tay Nam Trừng thực hiện các thao tác như là đang múa lượn trên bàn điều khiển, rất nhanh đã nối liền với vệ tinh, vệ tinh trinh sát trên cao dưới sự dẫn dắt của nàng đã khóa vào mục tiêu.

Lam Tiêu đứng thẳng lên nhìn về phía màn ảnh chính trên phi cơ, trên màn hình đang hiển thị một bức hình đang được phóng lớn.

Lúc đầu chỉ thấy một mảnh trắng xóa nhưng rất nhanh sau đó đã thấy rất rõ là một mảnh sơn cốc bị băng tuyết bao trùm.

Nói là sơn cốc nhưng thật ra giống một cái khe nứt hơn, vệ tinh trinh sát nhanh chóng phóng đại hình ảnh ở chỗ sâu bên trong khe nứt. Nguồn năng lượng sinh mệnh khổng lồ kìa chính là được truyền tới từ bên cạnh một khỗi nham thạch đã nứt.

Thời điểm vệ tinh đang định vị khe nứt thì Lam Tiêu và Nam Trừng đều nhìn thấy rõ rảng, ở bên dưới lớp băng tuyết hình như có ánh sáng vàng lóe lên nhàn nhạt.

- Phóng lớn lên một chút.

Lam Tiêu trầm giọng nói.

Hình ảnh tiếp tục được phóng lớn, bây giờ đã thấy rõ hơn. Ánh sáng bên dưới lớp băng tuyết không chỉ có màu vàng mà còn có màu bạc, hai màu liên tục luân phiên phát ra.

Nam Trừng quay đầu nhìn hắn, nói khẽ:

- Đó là cái gì?

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio