Sau khi Tô Khinh bị hai tên kẻ cướp chả biết là cư dân hành tinh nào khiêng đi, cánh cửa nhà cậu vốn không đóng kín, lại bị phần tử không xác định đẩy ra lần nữa. Người mở cửa là một thanh niên rất linh hoạt. Cậu ta mặc một chiếc áo jacket, khóa kéo mở rộng, để lộ hình dáng hai khẩu súng trên thắt lưng như ẩn như hiện.
Đằng sau thanh niên còn có một cô gái, dáng người rất cao, buộc tóc đuôi ngựa.
Cửa vốn mở sẵn, đẩy nhẹ một cái đã tung ra, trong nhà không một bóng người. Thanh niên rút súng ra, làm dấu tay với cô gái nọ, hai người một trước một sau đi vào, tìm kiếm một hồi, không có ai.
Thanh niên chau mày nói với chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Đội trưởng Hồ, em với Tần Lạc đến rồi, không có ai cả, cửa không khóa.”
Một lát sau, trong “Đồng hồ” truyền ra giọng nói của Hồ Bất Quy: “Đã biết.”
Hai người lại yên lặng lui ra ngoài.
====================
Tô Khinh tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy xung quanh trắng toát. Cậu sững sờ một chút, giật bắn cả mình____nghĩ chắc mình bị người ta bắt cóc rồi. Kẻ bắt cóc ném cậu trong một gian phòng không có cửa sổ, không trói cậu lại. Cậu vừa cúi đầu, thấy quần áo trên người không thiếu cái nào, sờ sờ túi quần, ba mươi hai đồng năm xu trong ấy cũng còn nguyên.
Tô Khinh khụt khịt mũi____Quả nhiên vẫn là cảm lạnh. Cậu đứng lên, nuốt nước bọt đánh ực một cái, bí quá hóa liều bắt đầu đếm cừu, giống như chiêu này chẳng những giúp thôi miên mà còn có thể làm cho con người ta trấn định lại.
Nói đùa, có tác dụng thật chứ chả chơi, lúc Tô Khinh đếm đến ba mươi tám, não bộ đã lâu không làm việc của cậu rốt cuộc đã gắng gượng nhặt về chút chức trách của mình. Cậu phát huy vượt trên tiêu chuẩn trong khốn cảnh, nhịn kinh hoảng xuống, cân nhắc tình huống của mình.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền tới một chút động tĩnh, Tô Khinh ngẩng cổ trông thấy một chiếc máy theo dõi gắn trên góc tường, nó xoay tới xoay lui theo từng bước đi của cậu trong căn phòng nhỏ như hình với bóng, y hệt một đôi mắt giấu trong bóng tối.
Tô Khinh thanh thanh cổ họng, đứng thẳng trước máy theo dõi, hai tay chắp sau lưng, nở một nụ cười, thành khẩn nói: “Các đại ca à, tôi chỉ là một thanh niên không có việc làm, không nhà, không nghề, chưa hề phạm pháp, không trốn thuế cũng không buôn lậu, ngay cả đánh nhau cũng đã là chuyện của ba bốn năm trước rồi… Đương nhiên, càng không có quan hệ gì với công an cảnh sát…”
Tô Khinh nghĩ, mặc kệ kẻ bắt cóc là ai, trước hết phải phủi sạch quan hệ giữa hai bên đã, chút thông minh ấy cậu vẫn còn thừa. Cậu cứ căng thẳng lên là nói rõ nhiều, như thể nói chuyện liên hồi có thể chữa khỏi chuột rút bắp chân mà tiếp tục dông dài: “Thế… Ngài xem, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì rồi không? Tôi cam đoan, bất luận là vị đại ca đánh ngất tôi hay người anh em đeo kính đen tôi đều không nhìn rõ hình dạng tròn méo như nào, cho dù có thấy cũng sẽ không rêu rao ra ngoài, ngài nhìn ánh mắt chân thành của tôi nè!”
Cậu còn vừa nói vừa dí mặt vào máy theo dõi, nó không có công năng khuếch đại âm thanh, chỉ lạnh băng nhìn chòng chọc vào cậu.
Tô Khinh vò vò tóc, vắt óc suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên ngộ ra chân lý: “À… Không phải là vì ông bố tôi đấy chứ? Ai nha, thế thì ngài sai lầm mười phần rồi, bố tôi có vài đồng tiền bẩn, cơ mà sớm đã không có quan hệ gì với tôi nữa rồi. Ông già đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi gần hai năm nay, ổng bảo cho dù tôi có chết duỗi chân ra đấy cũng chẳng thèm khóc nửa giọt nước mắt cho tôi đâu. Ngài bắt cóc tôi đòi tiền chuộc của ổng là vô dụng, ổng còn ước gì có người thanh lý môn hộ giúp mình kia kìa___ À, đương nhiên, ý tôi không phải là muốn ngài…”
Tô Khinh lảm nhảm được đến đây thì ngưng bặt, bởi vì cánh cửa của phòng giam nho nhỏ đã mở ra, hai người đàn ông một trước một sau đi tới.
Đi trước là một người đàn ông trung niên mặc Tây trang, mặt chữ điền, mắt tam giác, lúc nhìn người khác cực kì hung dữ, đằng sau gã là một người khác đeo kính mắt, có vẻ nhã nhặn.
Tô Khinh ngơ người, mãi sau mới phản ứng lại được, hai vị này chắc chắn là hai đại ca kẻ cướp rồi.
Cái bộ não nhồi nhét quá nhiều phim cảnh sát xã hội đen Hồng Kông lập tức tổng kết ra một câu___Xong rồi, bọn họ không bịt mắt mình, bình thường kết cục của những người xui xẻo thấy được bộ mặt thật của kẻ bắt cóc chỉ có một mà thôi, bị diệt khẩu.
Sau đó Tô Khinh hành động theo bản năng, cậu che kín mắt, quay vội đi: “Tôi không nhìn thấy gì hết, ha ha, mắt của tôi có chút vấn đề, vừa thấy ánh sáng mạnh là chảy nước giàn giụa, ai nha tôi rơi lệ đầy mặt rồi này, bộ dạng ngài thế nào tôi hoàn toàn không nhìn thấy đâu.”
Người đàn ông đeo kính bật cười như có gì vui vẻ lắm, khi hắn cười rộ lên lại càng không giống người xấu, ngoại hình vừa tao nhã lại vừa linh hoạt như một giảng viên trẻ tuổi. Ngược lại vị mặt chữ điền đứng cạnh hừ lạnh một tiếng, mở cái miệng vàng: “Ngoan ngoãn một chút, hỏi cái gì nói cái đó, dám nói lời vô nghĩa ông làm thịt mày.”
Tô Khinh gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng vâng, ngài định đoạt.”
“Mày có quan hệ gì với Hồ Lang, lại có quan hệ gì với lũ cẩu tạp chủng trong đội Quy Linh []?”
[. Quy Linh = quay về số = quay về nguyên điểm]
Tô Khinh bụm mặt không dám buông tay, vừa nghe xong đã thấy choáng váng: “Đại, đại ca, ngài nói ai? Đội nào?”
Người đàn ông đeo kính nhẹ nhàng đẩy gọng kính của mình, kiên nhẫn hỏi: “Sáng sớm hôm nay, người đàn ông cùng cậu đi ra khỏi khách sạn, còn mở cửa xe cho cậu ấy, là gì của cậu?”
Tô Khinh thốt ra: “Đậu xanh, không đến mức ấy chứ, tìm tình một đêm trong quán bar cũng gặp xui xẻo? Tôi… Tôi với cái tên kia, cái tên Hồ Bất Quy kia, chẳng có quan hệ gì hết, thật đó, ngài nhìn ánh mắt chân thành của tôi nè!”
Cậu kích động quên cả che mắt, thả béng hai tay xuống, đến lúc thấy vẻ mặt như cười như không của vị đeo kính kia thì trong lòng lạnh ngắt, lại vội che lên: “Hai mắt tôi đều cận hơn ngàn độ, đã quên mang kính, còn có bệnh tăng nhãn áp, không dùng được đâu, ba vị có thể yên tâm mà.”
Để lấy được lòng tin của người ta, còn cố ý nói sai số lượng…
Người đàn ông mặt chữ điền cau mày: “Hồ Bất Quy?”
“Tám chín phần mười là tên giả.” Mắt kính nói, dứt lời cứ nhìn chằm chặp từ trên xuống dưới đánh giá Tô Khinh như có gì thú vị lắm.
Mặt chữ điền thấp giọng hỏi: “Nó nói bậy hay nói thật?”
“Thật đó mà đại ca, thật đến từng li từng tí ấy!” Tô Khinh kêu thảm thiết.
Mắt kính nhìn cậu, chậm rãi nhận định: “Hẳn là thật, ít nhất từ mặt cảm xúc, tôi không thấy có chút dấu hiệu dối trá nào.”
Người đàn ông mặt chữ điền thoạt nhìn tâm tình cực kì không tốt, gã mắng nhỏ một câu: “Nương, thật vất vả mới tia được một mình Hồ Lang, lại để cho hắn phát hiện ra. Nói với họ Quế kia, lần tới mà còn dám đả thảo kinh xà, ông đây băm nó ra cho chó ăn đấy.”
Người đeo kính không tiếp lời, Tô Khinh đứng ở một bên nơm nớp lo sợ mà nghe, không dám thở mạnh tiếng nào, sợ vị đại ca kia chặt luôn mình ra nuôi chó. Hai chân cậu mềm nhũn như mì, miễn cưỡng lắm mới chống đỡ được sức nặng của cơ thể. Mặt chữ điền mắng xong một hồi cay độc thì chỉ vào Tô Khinh mà nói với tên đeo kính: “Vô dụng rồi, xử lý đi.”
Tô Khinh sợ đứng cả tim, lại thấy người đàn ông đeo kính ở bên cạnh cười khẽ, đi tới, nhấc cằm cậu lên, áp sát vào mà đánh giá. Ánh mắt kia cứ như đang đánh giá một con chó trong chợ chó con xem hàng tốt hay hàng kém, hắn nói: “Đừng nha, bắt được rồi thì đừng lãng phí, vừa lúc tôi với Tưởng Lam đều thiếu ‘Tiểu Khôi’, dùng cậu ta thử xem thế nào.”
Người đàn ông mặt chữ điền hừ lạnh một tiếng, miệng mắng thầm cái gì nghe như “đồng tính luyến ái chết tiệt”, sau đó buông thêm một câu: “Tùy chú mày.” Rồi xoay người ra ngoài.
Tô Khinh run cầm cập nói: “Đại đại đại đại ca, anh thả tôi đi mà, tôi tôi tôi cam đoan sẽ về xin ông già nhà mình, hậu tạ, hậu tạ anh… Bố, bố tôi là Tô…”
Người đàn ông đeo kính buông Tô Khinh ra, lùi về phía sau một chút, nhìn cậu kinh hãi trượt từ trên tường xuống, run như cầy sấy cuộn người lại thành một cục. Hắn ngắt lời cậu: “Trên thế giới, có / số người có khả năng biến thành ‘Tiểu Khôi’, nếu cậu biến thành ‘Tiểu Khôi’, lại có % khả năng có thể kết hợp với ta hoặc một trong số những đồng bạn của ta, nói cách khác, cậu có % cơ hội sống sót___Cậu thấy thế nào?”
Chưa nói đến cái gì gọi là “biến thành Tiểu Khôi”, Tô Khinh đã từng đánh bạc, cơ mà toàn đánh bằng tiền chứ đã bao giờ cược bằng mạng đâu. Cậu hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn người đàn ông đang cười tủm tỉm, nửa chữ không nói nên lời.
Tên đàn ông đeo kính chậm rãi nói: “Đương nhiên, quyền quyết định là ở cậu, trước nay ta chưa bao giờ ép buộc người khác. Nếu như cậu không muốn, bây giờ ta giết cậu luôn, một tí là xong, sẽ không đau đớn lắm đâu.”
Cái tinh thần dân chủ này cũng khoan dung quá nhỉ, Tô Khinh nghĩ, chẳng lẽ hôm nay cứ thế này mà hi sinh anh dũng sao?
Người đàn ông đeo kính thấy cậu vẫn chẳng nói chẳng rằng, liền vươn ra một cánh tay lạnh lẽo, đặt lên cổ cậu, từ từ bóp chặt, hỏi lại lần nữa: “Cậu thấy thế nào?”
Thường nói, con người khi sắp chết có thể nhớ lại cả một đời, bàn tay của kẻ kia ngày một siết chặt, Tô Khinh dần dần bắt đầu có cảm giác hít thở không thông, thế nhưng trong đầu cậu lại vẫn trống rỗng. Chỉ có vài ba cảnh tượng như bố cậu chỉ trán mắng mỏ, mẹ cậu cưng chiều kéo con trai ra sau lưng, hoặc là đi theo một đám bạn xấu lăn lộn trong khói thuốc mịt mờ, gây rối bốn phương làng xã, hoặc là vô tư vô tâm ở cùng một chỗ với Quách Cự Lâm, tất cả chúng nó đều như những hình cắt giản đơn, lóe lên bất chợt rồi không còn tung tích.
Cậu nghĩ, một đời này của mình, thì ra sống đơn điệu như thế sao?
Trong lòng Tô Khinh bỗng nhiên tràn ngập bất cam. Cậu cố gắng hết sức nâng tay lên, bấu chặt lấy cánh tay đang bóp cổ mình, giọng nói nghèn nghẹn liều mạng phun ra ba chữ: “Tôi… đồng… ý… Khụ khụ khụ khụ!”
Người đàn ông thoáng nhếch khóe miệng, khoái trá buông Tô Khinh ra, nhìn cậu héo rũ trên mặt đất ho khan không ngừng, sau đó, hắn vỗ vai cậu: “Vậy thì đứng lên, đi theo ta.”
Tô Khinh nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, đi theo sau người đàn ông này. Tên đeo kính đó dường như hoàn toàn không hề lo lắng, thoải mái chìa lưng ra trước mặt Tô Khinh, hai tay đút trong túi áo, bước đi tiêu sái thư thả. Cổ họng Tô Khinh đau đớn bỏng rát, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, trong nháy mắt đó, lá gan theo ác ý lớn hẳn ra. Cậu âm thầm tính toán, nếu bây giờ mình bất ngờ nhào lên, hướng thẳng cái gáy của hắn mà…
Ai ngờ đúng lúc này, tên đàn ông đi phía trước đột nhiên dừng lại buông một câu: “Đừng nghĩ nữa, cho dù ta có đứng im mặc cho cậu giết, cậu cũng chẳng làm gì nổi ta đâu.”
Tô Khinh cả kinh, tức khắc mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm. Cậu nhớ tới quá trình quái lạ khi mình bị bắt cóc, nghĩ bụng đây không phải là thuật đọc ý nghĩ đó chứ? Bọn người này…có phải là người thật không?
Người đàn ông đeo kính lại quay lại cười với cậu: “Duy trì sự sợ hãi đối với kẻ mạnh hơn cậu, đây là một loại tâm tính rất tốt___Nếu cậu sống sót được, thì có thể cho ta biết tên cậu đấy.”
Hắn vừa cất lời, Tô Khinh bất chợt cảm thấy sau lưng lạnh ngắt. Cậu quay vụt đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ đã đuổi kịp ngay phía sau mình từ lúc nào. Đó là một người phụ nữ ngoại hình không tệ, nhưng đôi mắt lại giống như rắn độc, cứ nhìn cậu chòng chọc.
Cổ Tô Khinh cứng còng như gỗ, bước chân không tự chủ được đi theo người đàn ông đeo kính về phía trước, cái cổ lại vẫn duy trì tư thế đáng cười, chỉ biết lắc lư ngây ngốc nhìn đăm đăm vào vị đại tỷ chẳng biết ở đâu ra mà đi đường không tiếng động này.
Má ơi… Đây vẫn còn là Địa Cầu sao?
Người phụ nữ hỏi: “Đây là ‘Tiểu Khôi’ mới à?”
Người đàn ông đeo kính nói: “Còn không biết có thành công hay không.”
Người phụ nữ bĩu môi, hơi bất mãn nói: “Tôi không cần nó, vừa nhìn đã biết là một thằng ranh vô dụng gan còn bé hơn thỏ, chất lượng quá kém.”
Vị đàn anh mắt kính nhẹ nhàng an ủi: “Cô cố chịu đi, gần đây lũ linh cẩu đội Quy Linh hoạt động rất mạnh, thời gian của lần ‘Thịnh yến’ tiếp theo sắp đến rồi, bên người chung quy không thể thiếu ‘Tiểu Khôi’ được. Đừng có xoi mói quá thế, nghe nói ‘Tiểu Khôi’ của cô hôm trước vừa chết mất một, trong tay bây giờ chỉ còn lại một phải không?”
Người phụ nữ hừ một tiếng, không nói gì.
Tô Khinh cảm thấy câu nói kia giông giống kiểu “Sắp phải vào núi săn thú rồi, bên người chung quy không thể thiếu chó săn, cô đừng có bắt bẻ thế, hôm trước vừa chết một con, hiện tại không phải chỉ còn lại có một con à?”.
Tức thì da gà phía trước phía sau đua nhau nhảy ra.
Tên đeo kính dừng lại ở trước cửa một căn phòng, tóm lấy gáy Tô Khinh, đẩy cậu vào bên trong: “Cậu có sống được hay không, phải xem quyết định của nó.”
Tô Khinh ngẩng đầu, đang đứng trong phòng là mấy người mặc áo blouse trắng sắc mặt lạnh te, chính giữa đặt một cái đài ngoại hình dữ tợn. Một blouse trắng đeo khẩu trang, nhìn nhìn Tô Khinh, chỉ vào vị trí trung tâm của dụng cụ: “Là cậu phải không? Nằm lên đó.”
Tô Khinh nuốt nước miếng đánh ực, dịch dịch bước chân, nhích từng tí một đi qua chỗ kia. Cậu nhìn những thiết bị lạnh băng kia, lại mờ mịt ngẩng đầu lên. Người phụ nữ mất hết kiên nhẫn, không biết dùng phương pháp nào, cô ta xoẹt một cái đã biến thành một cái bóng mờ, vừa còn đứng ở cửa, thoắt cái đã vọt đến trước mặt Tô Khinh, dùng một tay nhấc bổng cậu lên, ném vào trên thiết bị.
Tô Khinh chỉ cảm thấy đầu óc đảo lộn, cái gáy đập vào cái gối kim loại nghe coong một tiếng, bên tai vang lên ong ong, tay chân cậu lạnh ngắt, không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì.
Ngay sau đó dưới lòng bàn chân truyền đến cảm giác tê dại, Tô Khinh còn chưa tới kịp nhận ra đó là cái gì, thì toàn bộ thân thể đã đau nhức như bị điện giật, cậu khản giọng kêu lên thảm thiết.