“Không…” Tô Khinh thấy đầu lưỡi mình xoắn cả lại, “Không gian cái gì cơ?”
Chẳng lẽ vì mình hơi thiếu văn hóa nên tầm nhìn thiển cận? Tô Khinh nghĩ thế liền len lén liếc sang bạn nhỏ Thường Đậu tương truyền là có văn hóa nhất bọn, phát hiện Thường Đậu cũng đang ngu ngơ nhìn Chung Thạch Lương. Được rồi… Tô Khinh yên lặng nghĩ… Đồng chí Thường Đậu diễn đại trí giả ngu nhập vai quá nên biểu cảm xuất hiện trên mặt đại để quanh năm chỉ có cười ngu ngơ khóc ngu ngơ nhìn ngu ngơ… ngu ngơ ngu ngơ ~
Chung Thạch Lương cười ha hả, giải thích: “Trải nghiệm đêm qua của các vị ắt hẳn đều kinh tâm động phách, hiện tại chắc là đang nghĩ phải nhìn nhận một đêm này thế nào… Đương nhiên đối với một số đồng chí mà nói thì thời gian khả năng không chỉ là một đêm đâu nhỉ? Lời khuyên của tôi là, các vị cho rằng nó là thật thì nó là thật, nghĩ nó là giả, vậy nó là giả thôi.”
Vừa dứt lời, Chung Thạch Lương đã bị ánh mắt đằng đằng sát khí từ bốn phương tám hướng bao vây. Tô Khinh nhếch nhếch miệng, dường như nhìn thấy rảnh rành trên mặt đồng chí Lão Chung có viết hai chữ to tướng, bên phải chữ THIẾU, bên trái chữ ĐÁNH.
Tố chất tâm lý của Chung Thạch Lương quả nhiên không phải hạng thường, ông ta trấn định tự nhiên mặc cho cả nhà đánh giá chán chê, nhúng nửa cái bánh bao cuối cùng vào canh, ăn nốt: “Đừng để lãng phí lương thực.”
“Đơn giản mà nói, không gian này không phải là không gian tưởng tượng của các vị vì tác dụng của thuốc gây ảo giác, mà nó vốn dĩ đã tồn tại____ Nó chính là bản thân căn phòng mà các vị ở, vị trí địa lý của gian phòng đó tương đối đặc thù, lại cộng thêm xử lý kĩ thuật khiến cho không gian bên trong chiếu ra những phương chiều bất đồng, tọa độ thời gian và không gian sau khi kích hoạt tùy nghi biến hóa, mà kích hoạt rồi các vị tiến vào tọa độ không gian nào thì phải dựa vào cá nhân mỗi người thôi.”
“Dựa vào cá nhân kiểu gì?” Phương Tu hỏi.
Chung Thạch Lương chỉ vào đầu mình: “Sóng điện não, nói văn vẻ ra thì chính là trái tim cậu sẽ mang cậu vào một tọa độ không gian thích hợp, ý thức của người tiến vào tọa độ ấy thông qua tác dụng trùng điệp ảnh hưởng qua lại với thân thể trong không gian, sinh ra tình huống chính cậu không giải thích được nhưng trong mơ hồ lại cảm giác nó vốn dĩ đúng là như vậy__ _À, đương nhiên có một số không gian vì tọa độ quá cao nên không được ổn định cho lắm, một vài người trong đội của quý vị có khả năng gặp phải vòng tuần hoàn chết hoặc động đất gì gì đó.”
Tô Khinh cau mày hỏi: “Vì sao khi tôi tiến vào không gian ông anh nói lại cảm thấy đầu rất đau?”
Chung Thạch Lương liếc mắt nhìn y: “Tiểu Tô khi đó còn chưa ngủ phải không?”
Vấn đề này có chút xấu hổ, Tô Khinh khựng lại, bâng quơ bảo: “Không, ngủ rồi nhưng lại bị đánh thức. Không biết anh em nào nghiến răng mà tôi nghe thôi cũng thấy răng mình buôn buốt.”
Căn cứ nhiều kinh nghiệm xương máu, cả nhóm đều chắc mẩm trong lòng là độ tin cậy của lời y nói không cao chút nào, cơ mà những sinh vật có thể xưng là “anh em” đang ngồi đấy vẫn nhịn không được sờ sờ quai hàm theo phản xạ tự nhiên___ Có một số người được trời phú cho cái mặt khiến cả thế giới nhìn vào đều bất giác tin tưởng như thế ấy.
Chung Thạch Lương cũng không bám mãi vấn đề Tô Khinh có ngủ hay không, ông ta giải thích: “Tần suất sóng não của con người khi ngủ và khi tỉnh là hai trạng thái khác nhau, khi cậu đang tỉnh lại bị cưỡng chế kéo vào không gian cho nên sẽ có chút đau đớn, có điều sau đó không còn phản ứng phụ nào nữa, chuyện này tôi có thể cam đoan. Nếu vừa hay có hai người trở lên bị kéo vào không gian thì cấu tạo của nó sẽ càng phức tạp hơn, vì nó được kết cấu nên bởi hiệu quả phản tác dụng từ việc kết hợp ý thức nhiều người, tình huống bên trong lúc này không thể tưởng tượng ra được, thậm chí không có logic, đương nhiên đây cũng là một con đường tốt để các vị hiểu hơn về đội hữu của mình.”
“Thế… nếu “chết” trong không gian thì sao?” Tô Khinh hỏi.
Trên mặt Chung Thạch Lương nở một nụ cười đầy thâm ý: “Chết thì coi như mình lại sống lại một lần nữa, chẳng phải rất tốt hay sao?”
Cả nhóm cau mày nhớ lại xem rốt cuộc mình luẩn quẩn trong lòng ở đâu mà bị kéo vào không gian lại ở trong tình cảnh oái oăm đến thế, chỉ nghe Chung Thạch Lương nói tiếp: “Mọi người không cần lo lắng, tối nay không gian biến đổi đa tần và thiết bị cưỡng chế giấc ngủ sẽ không khởi động. Tôi tin mọi người đều là tinh anh, nhất định có năng lực thích ứng cực mạnh, hôm nay đã quen rồi thì không cần mấy thứ đó nữa.”
Tiết Tiểu Lộ nhịn không được hỏi: “Vậy nội dung huấn luyện của chúng tôi hôm nay là gì?”
“Chỉ là một vài nội dung huấn luyện thông thường thôi.”
Chung Thạch Lương không nói điêu, nội dung huấn luyện ngày hôm ấy đúng là rất bình thường. Buổi sáng huấn luyện thể năng phổ thông, hơn nữa cường độ không tính là cao lắm, dù sao nhân viên văn chức như Lục Thanh Bách với Thường Đậu đều có thể ứng phó ngon ơ. Nội dung buổi chiều chính là một quân nhân già gầy gò cao lêu nghêu đến làm một buổi tọa đàm tư tưởng cho cả đội, chẳng khác gì nghe Nghị quyết Đảng, qunah đi quẩn lại chỉ có đề cao giác ngộ cách mạng, nhắc lại lịch sử huy hoàng, bàn luận tín ngưỡng cá nhân vân vân vũ vũ, cái khó nhất là duy trì tư thế ngồi tử tế mà thôi.
Cả đám chẳng ai có tâm tư đi nghe, bọn họ trường kì bị Hùng tướng quân tẩy não thành quen, mớ lý thuyết kia ai nấy đều thuộc nằm lòng như cháo chảy, lúc này tâm tư vẫn còn ở trong không gian đặc biệt nọ chưa dứt ra được.
Tô Khinh ngồi thẳng như cán bút mà ánh mắt rõ ràng lại đang mất tập trung, trong đầu y như có một cái máy chiếu phim hết lần này đến lần khác tua lại cảnh tượng đêm qua.
Y phát hiện ra điều mình sợ hãi nhất chính là mất đi sức mạnh. Có câu “Cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng”, không có sức mạnh cường đại làm bệ đỡ, tinh thần của y cũng không thể nào mạnh mẽ nổi. Tô Khinh nghĩ có lẽ là vì bản thân mình đã không phải là siêu nhân đội trời đạp đất gì, đầu thai làm mệnh phó thường dân thôi, ai ngờ bất âm soa dương thác thế nào mà vận số bất đắc dĩ bị nắn nắn một hồi lại lệch khỏi quỹ đạo cũ.
Trong phòng họp sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng buổi chiều xuống phủ lên người ấm áp dễ chịu, Tô Khinh thốt nhiên nghĩ chắc là nỗi sợ hãi ấy chưa từng biến mất trong lòng y, cho nên mới giống như Hồ Bất Quy nói, mới không tín nhiệm người khác, mới giấu mình đằng sau vô số mặt nạ giả dối tìm kiếm sự an toàn.
Kẻ mạnh không sợ phản bội, không sợ tổn thương, bởi vì anh ta biết chỉ cần sót lại một hơi thở thì vẫn có thể tiếp tục sống mà san bằng chông gai trên con đường phía trước; cho dù một hơi thở cũng không còn mà trong lòng thấy đáng giá, thì hai mươi năm sau lại làm hảo hán có hề chi.
Y hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra rất nhẹ, liếc nhìn Hồ Bất Quy ngồi trước mình. Cơ lưng của Hồ Bất Quy rắn chắc, bả vai rộng mà cân đối, chỉ ngồi yên đó không nhúc nhích nhưng rất khó để người khác có thể xem nhẹ sự tồn tại của anh.
Tô Khinh khổ não nhớ lại mấy câu cuối cùng Hồ Bất Quy để lại bên tai mình trong không gian cổ quái nọ, quả thực cảm thấy có chút được chiều mà sợ, thành ra chân tay luống cuống hết cả lên. Y hoàn toàn không thấy mình có chỗ nào đáng yêu đáng quý, cũng chưa từng nghĩ rằng ngoại trừ cha mẹ coi y như bảo bối dưới tác dụng của hoocmon và bản năng duy trì nòi giống thì còn có ai đặt y ở trong lòng.
Thông đồng với người khác để giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý là một chuyện, nhưng mà tình cảm lại là một chuyện khác. Những ngày tháng mù quáng ở bên Quách Cự Lâm y chỉ là một thằng ranh con mơ màng ăn hại chờ chết, không cách nào sánh nổi một nụ hôn nhẹ nhàng đọng bên khóe môi trong giây phút sinh tử tồn vong.
Chẳng qua… Mới đầu Quách Cự Lâm ham vẻ ngoài đẹp mắt thấy y tốt muôn phần, không phải về sau cũng chán ngấy hay sao?
“Anh ta thích cái gì ở mình nhỉ?” Tô Khinh nhìn chằm chằm cái lưng của Hồ Bất Quy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ thông. Y giống như một thằng nhóc cả đời đội sổ đột nhiên nhận được tấm bằng khen học sinh ba tốt duy nhất trong cả khóa, mới đầu là khiếp sợ, sau đó là hoài nghi, suy nghĩ nát óc vẫn không ra, đồng thời băn khoăn như vừa chiếm mất món hời to đáng lẽ phải thuộc về người khác.
Loại băn khoăn này khiến cho y sợ hãi khi ở bên Hồ Bất Quy, ngay cả lúc bắt buộc phải nói chuyện với anh đều nhịn không được mang theo vài phần cẩn thận, không dám tùy tiện động tay động chân thuận miệng đùa giỡn như trước nữa. Tô Khinh luôn luôn bằng mặt mà không bằng lòng, luôn luôn không hề e ngại bất cứ cái gì, chỉ sau một đêm lại cơ hồ coi những lời Hồ Bất Quy nói thành khuôn vàng thước ngọc, thực hiện kỉ luật nghiêm minh. Hồ Bất Quy bảo y ngồi y sẽ không đứng, Hồ Bất Quy tùy tay tắt thuốc của y, y sẽ nhịn cả ngày không hút, cơn nghiện thuốc cồn cào lên khó chịu quá cũng chỉ dám tranh thủ thời gian hoạt động tự do sau giờ cơm trưa trốn đến WC hút vội một điếu xem như giải quyết vấn đề cấp bách.
Đã thế còn xui xẻo gặp Lục Thanh Bách, bị tên bốn mắt khôn khéo không phải lúc tò mò nghiên cứu cả nửa ngày.
Cả buổi chiều Tô Khinh mất hồn mất vía, tan họp người ta gọi mấy tiếng y mới mờ mịt ngẩng đầu lên. Lục Thanh Bách sắc mặt quái gở vỗ vai y: “Anh bảo đồng chí Tiểu Tô này, hôm qua anh đưa theo hai em gái giết cương thi cả đêm suýt vẹo cái lưng già mà bây giờ cũng sống lại rồi, sao cậu còn cứ hoảng hốt mãi thế?”
Tô Khinh đáp không chút thành ý: “Tố chất tâm lý quá kém.”
Lục Thanh Bách khoanh tay trước ngực đánh giá y một hồi: “Anh thấy rất bất thường.”
Phương Tu lúc này dường như rất có tinh thần, cậu ta xen mồm hỏi:“Cái gì bất thường?”
Lục Thanh Bách liếc Phương Tu lại liếc Tô Khinh, so sánh hai bên một hồi rồi mờ ám bảo: “Chú xem, hôm qua cả đám chúng ta đều trải qua nguy hiểm cho nên ai nấy xanh xao vàng vọt hết, cơ mà anh thấy… chỉ có vị tiểu đồng chí này mặt mũi cứ hơ hớ sắc xuân là thế quái nào nhờ?”
Tô Khinh bình tĩnh nói: “Bác sĩ Lục, kính mắt của anh không đúng số rồi.”
Lục Thanh Bách nhất quyết không tha theo dõi Tô Khinh chằm chặp, ý đồ dùng mắt chiếu tia xạ Rơn-ghen xuyên thủng da mặt y nhòm vào thế giới nội tâm để hóng hớt gian tình.
Hồ Bất Quy thoáng nhìn Tô Khinh, vừa muốn nói gì thì ôn thần Chung Thạch Lương đúng lúc bước vào mang theo vẻ mặt cáo chúc tết gà, tuyên bố một tin tức, đại ý là: Mọi người mệt mỏi cả ngày, tối nay thư giãn thả lỏng, mời cả nhà ra sau núi tự túc tìm nguyên liệu nấu ăn____ Lấy đồ ăn nuôi trồng của ban huấn luyện cũng được, săn thú rừng cũng có thể, trèo cây tìm trứng chim xuống ao bắt cá đều không vấn đề gì, mở tiệc nướng.
Chung Thạch Lương nói xong đi ngay. Thường Đậu trợn mắt há mồm nhìn theo bóng ông ta: “Em… Em cuối cùng cũng hiểu vì sao Hùng tướng quân bảo kinh phí của ban huấn luyện eo hẹp rồi. Thì ra là vì thiết bị tiên tiến hơn cả tổng bộ nhà mình nên kinh phí đều bị đốt sạch, bây giờ bọn họ muốn tiết kiệm cả tiền cơm của mình luôn!”