Buổi sáng Tô Khinh dậy rất sớm, cho dù có mệt mỏi đến thế nào y cũng mở mắt ra đúng tầm bốn giờ, không hơn kém bao nhiêu. Đêm qua ngủ sâu hơn hẳn bình thường, lúc y tỉnh dậy còn có chút lơ mơ, cơ hồ quên cả việc mình đang ở đâu. Bên tai truyền đến tiếng hít thở của một người khác, Tô Khinh hoảng sợ, chưa kịp tỉnh táo hẳn đã lập tức cảnh giác, đầu óc đặc sệt như quết hồ đột ngột bị dội một gáo nước lạnh.
Y mở bừng mắt, vừa lúc thấy cánh tay ai đó khoác lên người mình, sửng sốt một hồi mới thở phào nhẹ nhõm nhớ ra đây là lều của Hồ Bất Quy.
Tô Khinh cẩn thận trở mình muốn bỏ cánh tay của Hồ Bất Quy đang vắt trên người mình xuống, rón rén loay hoay hồi lâu mà không có kết quả, y đành nằm ngửa thẳng ra nhìn lên đỉnh lều, chẳng hiểu thế nào cơn mệt mỏi lại dâng lên.
Tô Khinh ra sức chớp mắt, cảm thấy như mình vừa bị ai đánh thuốc mê. Đã bao nhiêu năm y không có cảm giác đã dậy rồi mà còn muốn nằm úp sấp xuống ngủ thêm một giấc thế này rồi nhỉ?
Sau đó y ngoảnh mặt sang nhìn Hồ Bất Quy ở gần trong gang tấc, trong lòng nghi hoặc nghĩ… Vì sao khi mình ý thức được người nằm bên cạnh là Hồ Bất Quy lại thở phào nhẹ nhõm? Tô Khinh nâng tay lên nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trên trán Hồ Bất Quy, phát hiện quanh mắt đối phương có một quầng thâm nhàn nhạt.
Tô Khinh vẫn cảm giác “yêu” là một từ vô cùng khó lường, cho dù nó có tồn tại trong lòng thì ở rất nhiều tình huống cũng không thể nói ra, bằng không, sẽ giống một con nhím nằm ngửa phơi bày cái bụng mềm, giống một con sói hoang ngửa cổ đặt yết hầu trí mạng vào tay kẻ khác. Đó là một từ rất nặng nề, nặng nề đến đáng sợ.
Thế mà Hồ Bất Quy lại nói ra bên tai y thẳng thắn đến thế… như là đeo một cái khóa lớn lên thân y vốn nhẹ bẫng như không.
Tô Khinh cân nhắc một lát, đột nhiên thấy thật kì diệu. Y vẫn cho rằng mình sẽ chẳng thể lưu lại bất cứ dấu vết gì trên thế giới này, như một con chim bay trên trời cao, chỉ có tự mình hiểu lấy (Đồ Đồ Đồ không tính, tình huống của nó đặc biệt còn cần y phải nuôi), song hiện tại y lại được báo cho biết rằng bản thân có một mối liên hệ kì lạ với một người khác, mối liên hệ ấy nhìn không thấy sờ không được, chỉ có những lúc phải để tâm tỉ mỉ quan sát mới hiện ra chút dấu tích mà thôi.
“Tô Khinh…” Y âm thầm lẩm nhẩm trong lòng, “Tôi là Tô Khinh, là một con người tên Tô Khinh, nhà ở thành phố B, hiện tại tạm thời ở lại đội Quy Linh.”
Y chậm rãi vươn tay chạm tới bàn tay Hồ Bất Quy vòng trên người mình, dùng đầu ngón tay cẩn thận mơn trớn làn da anh thật nhẹ, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền sang từ nơi đó. Y tựa như một con thú nhỏ hiếu kì, chạm một cái, chọc một cái, lại chạm thêm một cái.
Bàn tay đang an ổn buông một bên mặc y nghịch ngợm bỗng nhiên mở ra nắm lấy tay y. Tô Khinh sửng sốt quay đầu sang, phát hiện thì ra Hồ Bất Quy đã bị y nghịch tỉnh từ lúc nào, đang mở to đôi mắt đen thẳm nhìn y chằm chằm.
Hai người đều không lên tiếng, lát sau, Hồ Bất Quy hình như đột nhiên cảm giác được cái gì đó mà cả người cứng ngắc. Anh buông tay Tô Khinh ra, trở người ngồi dậy kéo dãn chút khoảng cách với y rồi thấp giọng nói: “Ngủ tiếp chút đi.” đoạn nhắm mắt lại, không nhìn y nữa.
Tô Khinh cảm giác được Hồ Bất Quy có gì đó không bình thường___ Mí mắt đội trưởng Hồ còn hơi rung động, khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, bộ dạng nhìn kiểu gì cũng không giống muốn ngủ bù. Y đảo mắt quét một lượt từ trên xuống dưới khắp người Hồ Bất Quy, chợt như khám phá ra chân lý mà cười lên đầy xấu xa, sau đó thò tay ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mân mê sờ soạng dọc theo ngực anh xuống bụng, xuống nữa. Hồ Bất Quy thiếu chút nữa giật mình nảy lên khỏi chỗ nằm, nắm chặt lấy cổ tay Tô Khinh, không giả vờ ngủ nữa, hơi thở của anh dồn dập hẳn lên một cách rõ rệt, người cũng gần như ngồi dậy: “Tô Khinh!”
Độ ấm trong lòng bàn tay của Hồ Bất Quy nóng đến bỏng da người, Tô Khinh chớp mắt đầy vẻ dê cụ: “Ây dà, chuyện đàn ông, tôi biết mờ ~”
Hồ Bất Quy thổi râu trừng mắt, khổ cái ăn nói vụng về nên mãi mà chẳng nói nên lời.
Tô Khinh thở dài, gập đầu gối lên, dùng mũi chân nhẹ nhàng cọ cọ trên cẳng chân Hồ Bất Quy: “Đội trưởng Hồ, nghẹn cái này cũng giống như nghẹn tiểu ấy, không tốt cho thân thể đâu.”
Hồ Bất Quy trầm mặc nhìn y hồi lâu, hơi thở có chút dồn dập cũng dần dần ổn định trở lại. Anh buông cổ tay Tô Khinh ra: “Cậu còn chưa nghĩ kĩ, đừng có táy máy với tôi.”
Tô Khinh sửng sốt: “Cũng không phải chưa…”
Hồ Bất Quy ngồi hẳn dậy, vừa muốn vòng qua y ra khỏi lều vừa nói nhỏ: “Khi đó tôi còn chưa quen biết cậu, chờ cậu… nghĩ cho kĩ, nếu sau này thực sự quyết định ở bên tôi…”
Mấy chữ cuối cùng cơ hồ ngậm hẳn trong cổ họng. Tô Khinh trầm mặc một lát, ngay khi Hồ Bất Quy sắp vòng qua người y để ra ngoài, y bất ngờ nắm chặt cánh tay anh, nhẹ nhàng nghiêng người, kề bả vai vào ngực anh huých khẽ. Hồ Bất Quy bị huých hơi đổ người ra phía sau thì ngón tay của y đã linh hoạt trượt vào trong quần anh rồi.
Hồ Bất Quy quát to một tiếng muốn đẩy Tô Khinh ra, thế nhưng y đang nửa quỳ trước mặt anh, đầu hơi hơi cúi, mái tóc rối bời phủ kín cái trán cao, chỉ để lộ một đôi mắt dường như có thể tỏa sáng trong đêm nhìn anh không chớp.
Hồ Bất Quy nhìn đôi mắt y, sợi dây đàn đang kéo căng nhức nhối trong lòng đột ngột đứt tung. Anh có chút mê mẩn cảm thấy bên dưới chúng đôi mắt ấy hàm chứa đại dương lấp lánh sao trời mà anh vĩnh viễn không thể chạm vào nhưng đến cuối đời vẫn không ngừng theo đuổi. Nó xa xôi như thế ấy, một khi nhớ tới sẽ cảm giác tựa hồ bản thân đã rách nát tả tơi rong ruổi cả đời trên con đường tìm theo đằng đẵng, thoáng ngoảnh mặt lại nhìn, liếc mắt đã vạn năm.
Trước mắt cơ hồ hoa lên mờ mịt, lưng bất giác thẳng lên, Hồ Bất Quy thậm chí còn cảm thấy cả người đều trở nên nhẹ nhàng, bàn tay vốn đang muốn đẩy người ra lại siết chặt bả vai Tô Khinh.
Tô Khinh cười he he, tùy tiện lau tay vào đệm giường: “Đã bảo kĩ thuật của tôi ngon lắm mà…”
Hồ Bất Quy ấn mạnh Tô Khinh xuống, chống một tay sát bên tai y, vẻ mê muội trong ánh mắt tan đi để lộ ra đường nhìn nguy hiểm, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Những thứ vớ vẩn này cậu học được ở chỗ nào?”
Tô Khinh nháy mắt: “Thiên phú dị bẩm đấy.”
Ánh mắt của Hồ Bất Quy càng thêm sâu thẳm, cuối cùng anh choàng tay qua cổ Tô Khinh kéo lên. Không giống nụ hôn dịu dàng trong dĩ vãng, cái hôn này mạnh mẽ như thác đổ, mãnh liệt như cắn xé. Tô Khinh thì thấy hôn kiểu này mới tương đối đã ghiền, thế là y níu cổ Hồ Bất Quy, vạn phần phối hợp___ Dù sao y cũng lưu manh quen rồi, tuyệt đối không sợ cọ súng ra lửa tí nào.
Cho đến tận khi tiếng sột soạt từ đâu vang lên đi kèm một cái ngáp rõ to phá tan cái tĩnh lặng của buổi sáng sớm, Hồ Bất Quy mới hồi thần mà thở hổn hển đứng lên, có chút xấu hổ thoáng nhìn xương quai xanh của Tô Khinh lộ ra dưới chiếc áo sơ mi bị mình kéo đứt hai cúc trên cùng.
Tô Khinh tiếc nuối mắng nhỏ một câu: “Phắc, tên khốn nào dậy sớm thế?”
Hồ Bất Quy quay mặt qua chỗ khác như vừa thoáng cười, khi cười rộ lên như thế, khuôn mặt anh không còn nghiêm túc như lúc thường, góc cạnh mềm mại hẳn đi mang lại cảm giác vô cùng ấm áp. Sau đó anh kéo kín áo Tô Khinh lại, lật tới lật lui cái chăn bị cuốn thành một cục, lôi ra hai chiếc cúc rơi. Dưới ánh nhìn trân trối nghẹn họng của Tô Khinh, đội trưởng Hồ hóa phép ra một cái túi trong áo jacket treo gần đó, bên trong có đủ mọi thứ… Nhíp bé, kìm con, kéo nhỏ, mũi dùi, mà gây sốc nhất chính là có cả kim chỉ.
Hồ Bất Quy thấp giọng nói: “Ngồi im, tôi đính lại cho.”
Tô Khinh ngồi im re, cơ mà không phải vì nghe lời, mà là vì y còn đang xuất thần bay xa theo gió ~
Mãi sau, Hồ Bất Quy đính xong một cái cúc, y mới run run rẩy rẩy hỏi: “Anh… Anh đính khuy áo cho tôi?”
“Ờ, đừng lộn xộn, đâm kim vào người bây giờ.”
“Anh… Anh đính khuy áo?” Tô Khinh thấy đầu óc mình chẳng khác nào cái máy ghi âm hỏng cứ lặp đi lặp lại mãi ba chữ, “Anh biết đính khuy áo? Không phải… anh…”
“Câm miệng.” Hồ Bất Quy nói.
Tô Khinh ngoan ngoãn câm miệng, cảm giác có chút thiếu oxi.
Khi hai người bọn họ một trước một sau bước ra khỏi lều, Thường Đậu đang đứng vươn vai bên ngoài lập tức biến thành một tảng đá há hốc miệng ngu ngơ nhìn họ___ Môi của Tô Khinh đỏ mọng hơi sưng lên, cổ áo tháo một cúc còn lộ ra dấu vết lờ mờ.
Tô Khinh đeo phụ trọng bắt đầu bài tập rèn luyện buổi sáng tự nhiên như thường, lúc chạy qua chỗ Thường Đậu còn thản nhiên bình tĩnh nói: “Chào buổi sáng, kĩ sư Thường ~”
Thường Đậu vẫn há hốc miệng nhìn y chạy xa chạy xa.
Hồ Bất Quy âm u buông lời ngay đằng sau thằng nhóc xui xẻo: “Há to nữa ruồi nó bay vào bây giờ đấy.”
Thường Đậu tiếp tục há miệng nhìn theo bóng anh lướt qua mình đi xa dần, sau đó đứng tại chỗ một lúc, lắc lắc đầu mấy cái, cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ hẳn, thế là bê bản mặt vàng vọt xanh xao bò trở lại lều ngủ nướng.
Các hạng mục huấn luyện trong ban huấn luyện ST cứ phải gọi là muôn hình vạn trạng, trừ căn phòng thần kì, máy chiếu kính tượng, cả nhóm còn được thấy vô vàn những thứ cổ quái khác thường khác: máy mô phỏng quy mô lớn có thể mô phỏng đủ loại cảnh tượng từ đấu trường La Mã cổ đại đến chiến trường thành Troy, thậm chí chiến dịch kinh điển trong thế chiến thứ II cũng có, số liệu chính xác cực kì; có thiết bị cách ly cảm giác, người đội thứ này vào chỉ được giữ lại một cảm giác trong năm giác quan mà khó khăn câu thông với nhau, hợp tác cùng đồng đội gian nan thi hành nhiệm vụ trong tình trạng tôi không có mắt cậu không có tai, lộn ruột nhất là tháo thiết bị cách ly ra mới biết nhạc nền là bài “Hai con hổ”.
Cũng sẽ có vài vụ diễn tập đột xuất, thậm chí trong ngày huấn luyện thứ tư, cả đám còn bị lôi đến tận biên giới hỗ trợ lính đặc chủng đánh một trận ra trò với dân buôn ma túy nữa kìa.
Khi cả nhóm bắt đầu quen với ban huấn luyện ST, hơn nữa còn có chút chờ mong với các hạng mục huấn luyện thì thiết bị liên lạc yên lặng mấy ngày mà Hồ Bất Quy mang theo đột nhiên vang lên tiếng kêu sắc nhọn.
Tổng bộ phát thông báo khẩn cấp: Phát hiện quần thể năng lượng tập trung khổng lồ, mau về.
Lần này họ không được ngồi xe bò bá đạo nữa, máy bay trực thăng hạ thẳng xuống căn cứ huấn luyện đón cả đội đi, lúc gần đi, Khấu Đồng lần thứ hai xuất hiện mang theo kết quả hình chiếu kính tượng của bọn họ, hắn chạy chậm mà đến, dựa theo tên họ phát giấy đến tay từng người.
Không có ai che mắt bọn họ nữa, máy bay trực thăng chở họ rời khỏi căn cứ thần bí bậc nhất trong tiếng động cơ gào rú ầm ầm.