Cô gái trẻ ôm cặp tài liệu trong tay vội vã đi trên hành lang, khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa, tóc mái chấm mi, đôi mắt to tròn, nét mặt dường như không lúc nào không tươi cười rạng rỡ, nhìn qua như một cô bé sinh viên còn chưa ra trường. Cô nàng cả người toát lên không khí tươi mát nhẹ nhàng này chính là một trong những nhân viên hậu cần của đội Quy Linh, Tiết Tiểu Lộ.
Cửa văn phòng cuối hành lang bật mở, một người đàn ông gầy gầy đen đen bước ra. Nhìn thấy cô, anh lên tiếng: “Tiểu Lộ.”
“Liêu đại ca, đội trưởng Hồ có trong đó không?”
Người đàn ông gật đầu, nghiêng người nhường đường cho cô ấy.
Nghiêm khắc mà nói thì đội Quy Linh có thể miễn cưỡng coi là một tổ chức quân đội. Chẳng qua về mặt hành chính thì bọn họ đã tách ra hoạt động độc lập từ lâu, chỉ chuyên nhằm vào những Lam ấn xuất quỷ nhập thần không biết sẽ xuất hiện khi nào. Nhân viên trong đội đại thể phân thành hai bộ phận: Tổ ra ngoài làm việc và tổ hậu cần, trong tổ hậu cần lại bao gồm chuyên gia nghiên cứu khoa học và bác sĩ.
Một ví dụ cho các nhân viên làm việc bên ngoài chính là vị Liêu Thần Viễn này đây. Anh ta xuất thân từ tay súng bắn tỉa, tính tình hiền hòa, chỉ là không hay nói chuyện, lúc nào cũng có vẻ nghiêm túc thận trọng.
Tiết Tiểu Lộ gõ cửa bước vào, Hồ Bất Quy đang nghe một cú điện thoại, liền dùng tay ra hiệu với cô nàng.
Tiết Tiểu Lộ đi tới ngồi xuống trước mặt Hồ Bất Quy, đặt phần tài liệu trong tay lên bàn anh. Trong xấp tài liệu không cẩn thận rơi ra một tấm ảnh không ghim kĩ, cô khom lưng nhặt lên, thấy trên ảnh là một thanh niên trẻ mi thanh mục tú. Cậu ta nhìn vào máy ảnh như thể không kiên nhẫn lắm, thế nhưng vẫn cố nặn ra được một nụ cười coi như đủ tiêu chuẩn bình thường.
Một phút sau, Hồ Bất Quy buông điện thoại, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh Tiểu Lộ đang cầm trên tay, anh nhíu mày: “Thu thập hết rồi à? Có tung tích gì của người này chưa?”
Tiết Tiểu Lộ lắc đầu: “Phương Tu và Tần Lạc đã lùng sục suốt mấy ngày nay, sắp quật cả ba thước đất lên rồi. Phương Tu nói ông trùm buôn ma túy Đông Nam Á năm đó cũng chẳng trốn kĩ đến thế đâu, hẳn là có thể xác định, người này mất tích rồi.”
Hồ Bất Quy mở cặp tài liệu, ngón tay miết lên dòng chữ “Tô Khinh, nam, tuổi” một hồi, miệng vẫn ngậm điếu thuốc muôn thuở của mình, không lên tiếng.
Anh ngồi yên nơi đó mà mây đen kéo đầy đỉnh đầu, mỗi một tế bào đều tuyên bố với bên ngoài dòng cảnh báo “Ông đây tâm tình không tốt.”
Tiết Tiểu Lộ không dám trêu chọc anh, chỉ đành cúi đầu nhìn tấm ảnh của thanh niên nọ. Nhìn một hồi, cô bắt đầu suy nghĩ lệch lạc, thế là một mặt tự an ủi bản thân rằng mình là một cô gái bình thường, thấy ảnh của giai đẹp thì sẽ miên man bất định thôi, một mặt trong lòng hét lên thê thiết chói tai___Cha mẹ ơi ngoại hình của Tô Khinh này ngon quá đi, có quan hệ gì với đội trưởng Hồ vậy hả?
Đội trưởng Hồ chỉ nói qua loa là mình đang ở cùng người này thì bị Lam ấn theo dõi, tình hình này rất có thể sẽ liên lụy đến cậu ta, cho nên mới cho người đi tra địa chỉ nhà, đi xác nhận xem cậu ta có an toàn không.
Cho nên Tiết Tiểu Lộ suy luận thế này, Lam ấn có phải là đám bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng bị hại đâu, bọn chúng hơi đâu mà bạ ai cũng theo dõi với đề phòng, nếu hai người chỉ tình cờ đi cùng đường thôi thì chúng để ý đến cậu ta làm cái gì? Tức là quan hệ giữa hai người khi đó chắc chắn phải thân mật lắm, cơ mà là bạn bè thì làm sao lại không biết địa chỉ nhà đối phương cho được?
Vì thế chỉ có hai khả năng, hoặc là bạn trên mạng vừa mới gặp mặt, hoặc là đối tượng tình một đêm.
Trực giác phụ nữ của Tiết Tiểu Lộ nói với cô rằng, loại người ‘nghiêm trang’ như đội trưởng Hồ nhà bọn họ thì sẽ chẳng đi gặp bạn trên mạng như mấy tên thanh niên trẻ trâu đâu, khẳng định người kia là đối tượng tình một đêm rồi, nhất định, tuyệt đối đúng!
Cô nàng âm thầm tưởng tượng: Đội trưởng Hồ ra ngoài làm nhiệm vụ, lết cái thân tang thương mỏi mệt chán chường ngồi chết dí ở quầy bar, sau đó Tô Khinh đi vào, mắt đội trưởng Hồ sáng ngời lên, và đội trưởng Hồ nhào tới như vậy như vậy, như vậy lại như vậy, tiếp đó…
“…Tiểu Lộ?”
Hồ Bất Quy vừa ngẩng đầu thì thấy trên mặt cô nương này đeo một nụ cười cực kì quỷ dị, thần trí chẳng biết đã lơ lửng ở phương trời nào, gọi một câu cũng không thấy phản ứng gì cả. Thế là anh không chút khách khí cầm tập tài liệu gõ lên đầu cô một nhát: “Đồng chí Tiết Tiểu Lộ.”
“Dạ, có!” Tiết Tiểu Lộ suýt nữa thì cắn phải lưỡi rồi.
Hồ Bất Quy bực mình trừng mắt nhìn cô: “Em đi liên hệ với bên công an một chút, thu thập tin tức về người mất tích gần đây xem có thông tin nào giá trị không, nên làm cái gì thì đi làm đi, đừng có trồng nấm ở chỗ anh nữa.”
Tiết Tiểu Lộ chớp chớp mắt: “Đội trưởng Hồ… Thực ra em là trợ lý của bác sĩ Lục, không phải chuyên trách thống kê tài liệu đâu đó.”
Hồ Bất Quy nhấc điện thoại bàn: “Ờ, anh hỏi Lục Thanh Bách cho cô, xem bây giờ hắn có cần cô hỗ trợ hay không…” Câu này còn chưa nói xong, Tiết Tiểu Lộ đã vọt đi với vận tốc ánh sáng.
Cửa phòng làm việc khép lại, Hồ Bất Quy cầm lên tấm ảnh Tiết Tiểu Lộ vừa bỏ xuống___Tô Khinh, tuổi___Anh thở dài, xát mạnh lên mặt một hồi, tâm nói nhất định phải tìm cho được người này, đứa trẻ này vô tội.
Mà đồng chí Tô Khinh vô tội đã bắt đầu cuộc sống gà bay chó sủa của mình trong tòa nhà màu xám. Cuộc sống vốn nên đi theo vòng tuần hoàn sinh lão bệnh tử bình thường cho đến tận cùng đột nhiên lại lệch ra khỏi quỹ đạo, đi lên một con đường càng ngày càng khó khống chế, càng ngày càng điên cuồng.
Sau khi trò chuyện hồi lâu, Tô Khinh mới biết được thì ra Trình Vị Chỉ vốn là giáo sư đại học, trong lòng cậu lập tức cân bằng hẳn. Cậu vốn nghĩ chắc ngày xưa mình không học hành hẳn hoi nên giờ phải chịu báo ứng, mới rơi xuống tình cảnh này. Ai dè giáo sư Trình học giỏi thế mà cũng đồng cảnh ngộ.
Lam ấn chọn lựa Khôi ấn kiểu gì nhỉ?
Giáo sư Trình giảng giải: “Ta đã quan sát rất lâu, phát hiện thấy giữa Lam ấn với nhau hay giữa Lam ấn với Khôi ấn, đều không thể hấp thu cảm xúc của nhau. Có % con người có thể biến thành Khôi ấn, vì thế bọn họ sẽ căn cứ theo tiêu chuẩn này để tìm kiếm Khôi ấn bổ sung trong thời gian ‘thịnh yến’.”
“Chú vào đây như thế nào vậy?” Tô Khinh hỏi.
Giáo sư Trình cười khổ: “Hôm đó, con trai ta nháo loạn muốn ăn McDonald, ở gần nhà không có, ta ngồi tàu điện ngầm đi mua cho nó, không hiểu vì sao lại bị bọn họ theo dõi___Đồ mua xong còn chưa kịp mang về nhà đâu.”
Tô Khinh nhẹ gật đầu, sâu sắc thấu hiểu thế nào là người xui xẻo uống nước cũng mắc răng.
Cơ mà chuyện này có thể gọi là xui xẻo sao? Đây không phải thiên tai mà thuần túy là nhân họa. Thời điểm vào đại sảnh ăn cơm ngày hôm sau, cậu nhìn mấy tên thủ vệ lạnh như băng với đám blouse trắng trâu bò, trong lòng nghĩ, có một số người tồn tại chính là để mang đến xui xẻo cho người khác.
Chế độ bảo vệ người mới với Tô Khinh chắc hẳn sẽ liên tục được duy trì cho đến lần đầu tiên cậu “bị sử dụng”. Mấy tên hình thái bị cảnh cáo một lần lúc này không chọc vào cậu nữa, chỉ đứng xa xa liếc nhìn cậu và Trình Vị Chỉ bằng ánh mắt oán hận, như một đám lang sói đói đỏ con mắt đứng ở phía xa nhìn chòng chọc con mồi chờ thời cơ xông vào xâu xé.
Tô Khinh ngoài mặt ăn ăn uống uống nhưng không lúc nào không âm thầm để ý bọn người đó, bản thân cậu cũng từng có giao tình với mấy tên lưu manh côn đồ, biết rõ bọn họ để mất “địa bàn” rồi thế nào cũng phải lấy lại, lúc này chỉ có hai con đường để giải quyết vấn đề thôi: Có tiền thì nôn tiền ra, không có tiền, vậy chỉ có thể lẩn trốn.
Tô Khinh cắn đũa cân nhắc, hiện tại xem ra Diêm Vương hảo hán tạm thời không kiếm chuyện với cậu, phải giải quyết xong đống tiểu quỷ này trước đã, nếu không thì an toàn tài sản và tính mạng của quần chúng nhân dân sẽ gặp nguy hiểm mất thôi.
Một ngày trước Trình Vị Chỉ đã phát hiện ra Tô Khinh y như một đứa nhỏ bị bảo mẫu chiều hư, ăn cơm thì cắn đũa, cho thức ăn vào miệng ngậm lúng búng mãi không nuốt. Ông đi qua vỗ cậu một cái: “Ăn cơm đi chứ.”
Tô Khinh trước đây mà nghe người khác nói với mình như thế thì sẽ cảm thấy đặc biệt phiền phức, đồ ăn thức uống gì cũng không thèm. Không nghĩ tới trong hoàn cảnh này, những lời ấy lại khiến cho cậu ấm áp dễ chịu đến vậy, cảm giác còn có người quan tâm làm cậu cảm động đến rơi nước mắt. Cậu đáp vâng một tiếng, cư nhiên nghiêm túc ngoan ngoãn vùi đầu vọc cơm.
Vị hình thái ngất lên ngất xuống hôm qua thấy không có ai chú ý tới mình thì cũng chạy lại, giới thiệu sơ qua một chút, hai người mới biết tên này tên là Điền Phong, anh ta nhát gan không phải là vì loại hình năng lượng tinh, mà hình như là vì trời sinh mệnh thỏ, mới đến nhà xám này chưa lâu lắm, vẫn chưa bị “sử dụng” lần nào mà đã bị dọa cho sợ vỡ mật rồi.
Đang nói chuyện thì nữ đồng chí trần trụi với thiên nhiên đã lại chạy tới ôm chân mọi người, Điền Phong hoảng loạn kêu ‘Ái ui’ một tiếng rồi nhảy dựng lên ba thước như bị pháo đốt mông, vừa vặn đụng phải một ông chú râu quai nón đầu chít khăn trắng. Gã đang coi thức ăn như hoa mà trét đầy lên cái khăn trên đầu, bị đụng một cái, dao dĩa thìa đũa rơi cả xuống đất, gã ta nóng nảy: “Hoa của ta rụng hết rồi!”
Điền Phong run cầm cập nhìn gã: “Tôi… Tôi trồng lại cho ngài… nhé…”
Râu quai nón chắp Lan Hoa Chỉ, chỉ vào Điền Phong, cả cánh tay rắn như sắt đáp trên vai anh ta, hờn dỗi: “Ai cần hoa đã bị tục nhân như mi chạm vào chớ!”
Tay gã thì chả làm sao, chỉ có cái thân thể khẳng khiu của Điền Phong là chịu không nổi, anh ta lui về phía sau hai bước, đặt mông ngồi phịch xuống đất, gáy đập phải một cái chân bàn. Chậu cháo Bát Bảo trên bàn đổ nghiêng dội sạch lên đầu biến cả người anh ta thành một đóa hoa Bá Vương xanh đỏ tím vàng.
Sự cố ngoài ý muốn này làm rộ lên tràng cười không ngừng nghỉ của những kẻ điên xung quanh. Có mấy người vui vẻ quá nhảy cả lên bàn ăn, làm đổ không ít đồ ăn thức uống. Nước canh văng tung tóe, bát đĩa phi vèo vèo, chiến sự rốt cuộc lan đến mấy vị ngây ngẩn ngồi chờ bón cơm. Đám điên lật đổ cái bàn dài làm cho các vị ngây dại đổ chồng lên nhau mà ngã như những quân bài domino, khung cảnh cực kì hỗn loạn.
Bọn người khoác blouse trắng đều nhíu mày, sau đó có một tên thổi vang chiếc còi đeo trên cổ, một tiếng vừa dứt, thủ vệ đứng cửa đã lập tức bước ra khỏi hàng bắn một phát súng lên trần nhà. Sau một tiếng ‘Pằng!’, cả đại sảnh như bị ấn nút pause, tất cả đều im phăng phắc.
Tô Khinh bị Trình Vị Chỉ kéo ra khỏi vũ đài gió tanh mưa máu này ngay khi trận rối loạn bắt đầu. Thừa dịp không ai chú ý, cậu lặng lẽ mò một con dao ăn và một cái dĩa trên bàn, nhét vào túi quần của mình.
Thời gian ăn cơm kết thúc, Tô Khinh để ý thấy mấy tên hình thái hôm qua nhân lúc blouse trắng không để mắt đến mà chen về phía mình. Cậu đẩy Trình Vị Chỉ một cái bảo ông đi trước, Trình Vị Chỉ bất an quay đầu lại nhìn cậu, cậu tươi cười dùng khẩu hình đáp lại một câu: “Yên tâm, không sao đâu.”
Sau đó Tô Khinh đút tay vào túi quần, kim loại lạnh băng tựa hồ giúp cho cậu thêm phần bình tĩnh. Càng ngày càng có nhiều người chen lại, cùng hướng ra phía cửa phòng, đây là thời cơ thích hợp nhất để đục nước béo cò____Một bàn tay đột nhiên đáp lên vai cậu, lôi mạnh về phía sau.
Trong nháy mắt đó, Tô Khinh ngã theo lực đạo của kẻ kia, sau đó xoay người sang hướng khác, đồng thời rút chiếc dĩa nhỏ giấu trong túi quần, ra sức đâm thẳng xuống mu bàn tay gã.
Cậu dù sao cũng là thanh niên, cho dù có vô dụng một chút, thế nhưng dồn sức đâm xuống nhát này tuyệt đối không hề nhẹ nhàng. Đối phương lập tức kêu lên thảm thiết, mu bàn tay da tróc thịt bong. Tô Khinh chớp cơ hội đạp bụp vào hạ thân gã, đạp xong còn chưa thỏa lòng nghiền thêm cho một phát. Đại ca hình thái nghịch dại ngã lăn xuống đất, trợn trắng mắt vì đau.
Tô Khinh nhét lại cái dĩa vào túi quần, trưng ra vẻ mặt khinh miệt nhất, mất dạy nhất của mình mà nhìn gã ta một cái, sau đó chen vào đám người, đánh bài chuồn ngay trước khi đám blouse trắng chạy về phía này vì bị đánh động bởi tiếng rú của thằng cha xui xẻo.
Tim đập thình thịch hồi lâu mới bình ổn lại, Tô Khinh như thể vừa trải qua một cuộc mạo hiểm quá ư hoành tráng, cảm thấy cả đời này mình chưa cool ngầu được đến thế bao giờ.