Chung Cực Lam Ấn

chương 87

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hùng tướng quân không hề nói trong tầng hầm bỏ hoang không mở được ra này có cái gì, cũng không nói vì sao đã qua bao năm mà không có mệnh lệnh nào ban xuống để hủy diệt nơi này hoặc mở tung nó ra. Tô Khinh đoán là chính ông ấy có lẽ cũng không biết.

Khi Tô Khinh vào đến tầng hầm, đập ngay vào mắt y là một đại sảnh rộng lớn, chính giữa đại sảnh có một người phụ nữ thoạt trông còn rất trẻ, trên người chỉ mặc chiếc áo ngủ màu trắng rộng rãi để lộ ra một nửa dấu Khôi ấn nơi xương quai xanh.

Là Trịnh Uyển.

Tô Khinh nhíu mày. Y không lập tức đi qua mà lấy chiếc đồng hồ bỏ túi Thường Đậu làm cho họ, mở nắp ra, còn chưa kịp bật thiết bị chỉ thị năng lượng, Tô Khinh đã choáng váng sững sờ___ Y phát hiện ra ở nơi này, kim đồng hồ chạy ngược.

Trong nháy mắt đó, Tô Khinh hoài nghi mình cầm ngược đồng hồ, xét thấy cái đồng hồ Thường Đậu cho y nó tròn vành vạnh, y cẩn thận nhìn kĩ vạch đánh dấu số giờ một chút, xoa xoa mắt, không sai, kim đồng hồ chính xác đang chạy ngược.

Là sai lầm của Thường Đậu sao? Tô Khinh lập tức rút điện thoại di động ra, đồng hồ di động là đồng hồ điện tử, rút ra xong y mới biết màn hình điện thoại đã biến thành một màu đen kịt từ bao giờ, không hiển thị cái gì hết.

Tô Khinh thốt nhiên không sao bình tĩnh nổi. Cảm giác rợn gáy bò lên dọc theo sống lưng y, loại sợ hãi này khó lòng miêu tả, trong cơn hoảng hốt, y có ảo giác mình đã không còn ở trên thế gian này mà một thân một mình bị vây khốn trong kẽ hở không gian quái dị, thời gian bỏ quên y lại đó, tất cả mọi người đã cách y rất xa, y đứng ở bên ngoài dòng chảy của thời gian, vạn vật đều đi về phía trước, chỉ còn lại y cô độc bất di bất dịch, tứ phía hoang lương…

Đại sảnh này cực kì yên tĩnh, chỉ loáng thoáng có tiếng tích tắc đơn điệu vang lên. Tô Khinh vụt ngẩng đầu, thấy trên đỉnh sảnh treo một chiếc đồng hồ cực lớn, đến chiếc kim giây mỏng mảnh nhất cũng rộng đến gần ba mươi phân, mỗi một bước chuyển rất nặng rất dày mang theo hơi thở cổ xưa mục nát___ Quỷ dị nhất là cái đồng hồ khổng lồ này cũng chạy ngược.

Tô Khinh hít vào một hơi thật sâu bắt ép bản thân phải trấn định. Y khẽ cắn đầu lưỡi một cái, bật máy chỉ thị năng lượng trong đồng hồ bỏ túi lên, không ngờ sự việc quỷ dị hơn lại phát sinh… Dưới ánh nhìn chăm chú của y, kim chỉ thị chậm rãi nhích về… hướng âm.

Năng lượng âm là thứ gì?

Bên cạnh đài cao giữa sảnh có một tập tài liệu, sau khi mở ra xem, Tô Khinh giật mình phát hiện trong đó ghi lại chi chít những phương trình y nhìn không hiểu, thi thoảng còn chèn thêm chú thích tiếng Trung trộn lẫn mấy thứ tiếng lạ hoắc cộng thêm chữ cái latinh và các con số, mọi thứ trong đại sảnh này đã vượt qua phạm vi tri thức của bản thân y.

Không kịp cảm thán khi cần dùng chỉ hận thiếu sách tra, trong đầu y lúc này chỉ nảy ra một câu duy nhất___ Chỗ này không thể ở lâu! Bản năng tránh hung tìm cát không khống chế nổi thúc giục y mau chóng ra ngoài. Thi thể của Trịnh Uyển được đặt trên một cái bàn bằng phẳng, được bảo tồn bởi một phương pháp phi thường, sắc ửng đỏ trên mặt còn chưa tan đi. Tô Khinh nhìn vào mà cảm thấy cô ấy có thể lập tức ngồi dậy.

Bên cạnh bàn có bốn chiếc đèn chỉ thị thay phiên nhau sáng lấp lóe, tấm thẻ cũ nát bên dưới chúng đánh số từ một đến bốn. Tô Khinh cầm thiết bị chỉ thị năng lượng cẩn thận dò một vòng quanh bàn, nó im phăng phắc không hề phản ứng, kim chỉ thị sung sướng chạy đều trên con đường quay ngược vui vẻ.

Tô Khinh vạn phần bất đắc dĩ đóng đồng hồ lại, đứng đó suy nghĩ một lát, sau đó khẽ cắn môi, vươn đôi tay đeo găng trắng cẩn thận chạm vào Trịnh Uyển một chút. Không có gì xảy ra, bấy giờ y mới đánh bạo đẩy vai Trịnh Uyển một cái lật người cô ta lại, cho đến lúc này y mới thấy phần lưng Trịnh Uyển hoàn toàn trần trụi, trên tấm lưng ấy xăm một hình vẽ màu xám cực lớn mà y xem không hiểu. Điều khiến cho Tô Khinh phải dựng tóc gáy nhất chính là hình vẽ màu xám đó giống như một dấu Khôi ấn đang sống… Nó lưu động!

Trong khoảnh khắc thi thể Trịnh Uyển rời khỏi bàn, hai ngọn đèn lần lượt tắt phụt, Tô Khinh cả kinh, song không còn kịp nữa. Một giọng phụ nữ máy móc vang lên: “Liên kết thời gian bị cưỡng chế cắt đứt___ Liên kết thời gian bị cưỡng chế cắt đứt___”

Cùng lúc đó, cánh cửa lớn bị y mở ra từ từ đóng lại.

Tô Khinh quyết định thật nhanh vội vàng cất hết đống tư liệu nghiên cứu dày cộp vào người, thoáng nhìn thi thể Trịnh Uyển, y bẻ mạnh một cái, dùng bạo lực bứt đứt sợi dây nối liền hai ngọn đèn trên quấn lên người cô ta.

Trịnh Uyển không thấp, cho dù chỉ là một cô gái cũng phải nặng đến năm sáu chục cân. May mà trong thời điểm quan trọng đó, hệ thống năng lượng tinh song hạch vẫn cực kì hữu dụng, Tô Khinh quăng thi thể Trịnh Uyển lên vai như vác bao tải. Khiêng một cái xác phụ nữ giống như người thật mà không có thời gian cân nhắc tần ngần, y lảo đảo vừa chạy vừa bò lao ra ngoài kịp lúc cánh cửa đóng sầm lại, tí nữa thì bị kẹp một chân. Chiếc áo trông như cái drap giường trên người Trịnh Uyển bị xé đứt một mảng to, từ xác nữ bình thường biến thành xác nữ khêu gợi.

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Tô Khinh náu mình trong một góc rẽ, nín thở dựa sát vào tường, thái dương toát mồ hôi hột. Tay chân Trịnh Uyển không ngừng va vào người y theo từng động tác liên tục, cái cằm chọc đập lên vai y như một mũi dùi, đau nhoi nhói.

Tô Khinh thầm nghĩ quả này không xong rồi, tiếng bước chân truyền lại từ hai phía đang dần dồn y vào giữa.

Đúng lúc đó, đột nhiên cửa sổ nóc trên đầu y được ai đó mở ra, Tưởng Lam ở phía trên thò một tay xuống: “Mau, lên đây!”

Tô Khinh không chút do dự đạp một chân vào vách tường đối diện nhảy bật lên nắm lấy tay Tưởng Lam. Cách độ cao ba bốn mét, bản thân y còn cõng một người, thế mà người phụ nữ này dùng có một tay đã quăng được y lên qua cánh cửa. Tưởng Lam buông tay khỏi cửa sổ thì nhân viên tuần tra đầu tiên đã đặt chân đến chỗ Tô Khinh đang đứng vừa rồi.

Khoảng trống phía trên vô cùng hẹp, ba người cộng thêm một cái xác chen chúc cùng một chỗ, thi thể Trịnh Uyển tránh không được thi thoảng lại cọ cọ lên người Tưởng Lam. Tưởng Lam mở to hai mắt cơ hồ mặt kề mặt với khối thi thể mặt hoa da phấn nọ. Ngón tay cô ta run rẩy nắm lấy tay áo Tô Khinh, tay còn lại cố sức nâng lên, chỉ chỉ Trịnh Uyển, lại chỉ chỉ Tô Khinh, càng nhìn càng khiếp sợ.

Tô Khinh đang căng thẳng, thấy vậy thì tóm chặt luôn tay cô ta lại.

Một lát sau nguy hiểm đã qua, Tưởng Lam nhẹ nhàng mở cửa sổ nóc nhà, nhẹ giọng nói: “Đi theo ta, cẩn thận một chút, đừng tạo ra âm thanh.”

Được người phụ nữ chân ngoài dài hơn chân trong này hỗ trợ, đường ra ngoài của Tô Khinh thực ra chỉ có kinh mà không có hiểm, Tưởng Lam dẫn y tới thẳng vị trí đã hẹn trước với Hồ Bất Quy, nơi đó có sẵn một chiếc xe đã ngụy trang đang chờ.

Tô Khinh thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, một bóng người xông ra kéo mạnh y về phía sau, tiếng đạn lên nòng lách cách. Hồ Bất Quy bất ngờ lao tới, sát khí trên người dường như còn chưa tan hết khiến cho anh lúc này khác hẳn với con người nghiêm khắc nhưng vô hại mà Tô Khinh vẫn gặp hằng ngày, đồng thời, họng súng chĩa thẳng vào ngực Tưởng Lam.

Tưởng Lam không nhúc nhích, chỉ chậm rãi giơ cao hai tay trống rỗng.

Hồ Bất Quy lạnh lùng hỏi: “Sao cô ta lại ở đây?”

Tô Khinh ho khan một tiếng, bỏ thi thể trên vai xuống, kéo tay Hồ Bất Quy: “Cô ta đưa tôi ra đấy, tôi gây ra động tĩnh lớn quá, nơi này không an toàn, chúng ta đi trước, lên xe rồi nói.”

Ánh mắt Hồ Bất Quy như hai luồng dao sắc quét qua khuôn mặt của Tưởng Lam. Anh vẫn quay lưng lại phía y như cũ, giọng nói hạ thấp lại không đông cứng như vừa rồi nữa: “Em lái xe.”

Tô Khinh đặt vững thi thể Trịnh Uyển, lái xe tới, Hồ Bất Quy hất cằm với Tưởng Lam, ra một mệnh lệnh đơn giản: “Lên xe.”

Hồ Bất Quy nghiêm mặt theo dõi nhất cử nhất động của Tưởng Lam. Anh lên xe ngay sau cô ta, họng súng tuy đã hạ xuống nhưng ngón tay không hề rời cò súng.

Tô Khinh nhanh chóng lái xe theo đường lui định sẵn, đến lúc đã coi như an toàn, Hồ Bất Quy mới thấp giọng chất vấn Tưởng Lam: “Cô có mục đích gì? Nói!”

Qua gương chiếu hậu, Tô Khinh thấy Tưởng Lam đặt hai tay lên bụng mình. Cô ta không nhìn Hồ Bất Quy mà ánh mắt nhìn thẳng vào mắt y qua kính chiếu hậu: “Cậu đã đồng ý với tôi, tôi giúp cậu lấy đồ, cậu giúp tôi điều tôi muốn.”

Tô Khinh cười giảo hoạt: “Cái này ấy à, phải xem cô muốn cái gì.”

Vừa thoát khỏi cạm bẫy hiểm nghèo, cái lưu manh vô lại của y lại bộc phát.

Tưởng Lam cắn môi: “Yên tâm, tôi không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ muốn mượn sự trợ giúp của mấy người để… trốn ra khỏi nơi đó, sinh đứa nhỏ này ra, về sau tôi chết hay sống đều không quan trọng.”

“Đứa nhỏ?” Hồ Bất Quy sửng sốt liếc nhìn Tô Khinh.

“Bố đứa nhỏ có đồng ý không?” Tô Khinh hỏi.

Tưởng Lam cất tiếng nói có chút sắc bén: “Đứa nhỏ này không có quan hệ gì với người khác.”

Hồ Bất Quy bỗng cau mày: “Đứa trẻ này… là cô tự nguyện sao?”

Hai mắt Tưởng Lam đỏ au, nhưng cô ta im lặng. Hồ Bất Quy hiểu ra rồi, Tô Khinh lại nhịn không được mà hỏi: “Đứa nhỏ này nhà cô… Sau này sinh ra là người bình thường hay là Lam ấn?”

Tưởng Lam cười lạnh một tiếng: “Đây cũng là điều Trịnh Thanh Hoa muốn biết.”

Có lẽ đối với vị giáo sư Trịnh kia, thế giới này, bao gồm cả chính lão ta đều có thể làm vật thí nghiêm. Hồ Bất Quy chậm rãi thả lỏng ngón tay đặt trên cò súng, hồi lâu sau mới hỏi tiếp: “Bố đứa bé cũng là Lam ấn à?”

Tưởng Lam chậm rãi gật đầu. Cả người cô ta đổ gục về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai tay che kín mặt. Sau một hồi lâu, sắc đỏ trong đôi mắt mới từ từ tan đi, Tưởng Lam hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên lần nữa: “Lam ấn có khiếm khuyết, tôi nghĩ mấy người đều đã biết. Nhưng ngoài ra còn có một vấn đề khác nữa, đó là Lam ấn đặc biệt khó mang thai.”

Hồ Bất Quy và Tô Khinh không ngắt lời cô ta, đều yên lặng.

Tưởng Lam nói tiếp: “Trần Lâm nói không sai, Lam ấn là thứ phi tự nhiên. Chúng tôi tất yếu phải trả cái giá đắt cho năng lượng mà mình sử dụng, đây có lẽ cũng là một trong những cái giá ấy. Nghiên cứu của Trịnh Thanh Hoa tiến hành đến bước này, toàn bộ Lam ấn nữ có độ tuổi thích hợp đều bị ông ta cưỡng chế… xử lý, nhưng cho đến tận bây giờ chỉ có một trường hợp thành công duy nhất là tôi.”

“Bao lâu rồi?” Hồ Bất Quy thấp giọng hỏi.

“Chắc khoảng trên dưới ba tháng.” Tưởng Lam nói. Vóc dáng cô ta vốn thon gầy lại mặc đồ rộng nên nhìn không rõ lắm, “Đã có thể xác định được sự khác biệt của đứa trẻ này với thai nhi bình thường, tôi nghe bọn họ nói…có đến % khả năng nó sinh ra sẽ là Lam ấn.”

“Hiện giờ cô là động vật được bảo vệ đặc biệt nhỉ.” Tô Khinh liếc mắt nhìn cô ta.

Tưởng Lam cười lạnh: “Đúng vậy, cho nên Trịnh Thanh Hoa lúc nào cũng muốn mang tôi theo người. Coi như các người may mắn, gần đây lão đều quanh quẩn ở căn cứ cũ, hôm nay vừa mới ra ngoài đấy.”

Tô Khinh hỏi: “Người phụ nữ kia… là cái gì?”

Tưởng Lam lắc đầu: “Tôi cũng không biết, tôi thậm chí còn không biết trong tầng hầm có một thi thể phụ nữ. Trừ vài tên nhân viên thần thần bí bí vẫn hoạt động trong ba tầng hầm ngầm thì không ai biết bên trong đó là cái gì.”

Tô Khinh trầm mặc một lát rồi kể lại vắn tắt một lượt những gì mình thấy trong tầng ngầm, Hồ Bất Quy chuyển thi thể của Trịnh Uyển qua: “Em xác định thứ ở sau lưng cô ta vẫn lưu động?”

Tô Khinh sửng sốt, liền nghe Hồ Bất Quy nói tiếp: “Ngừng rồi.”

Đêm xuống, Lục Thanh Bách là người đầu tiên trong các thành viên trung tâm của đội Quy Linh nhận được liên lạc.

Người liên lạc với anh là Tô Khinh. Sau khi Tô Khinh hỏi rõ vị trí của anh liền dùng giọng nói rất nhỏ hướng dẫn cho anh từng bước đi, từ việc lên xe ở đâu, đổi xe chỗ nào đến nhảy xe ở điểm nào rồi đến đâu liên hệ.

Đời này Lục Thanh Bách chưa từng trải qua cuộc hành trình nào kích thích đến vậy. Không hiểu vì sao anh nghe ra sự cẩn thận đặc biệt trong giọng điệu của Tô Khinh, khác hẳn với khi đó Hồ Bất Quy bình tĩnh nói “Cấp trên không động đến đội Quy Linh”.

Một bước không dám làm sai, hành trình cơ hồ chính xác đến từng tích tắc, rõ ràng Lục Thanh Bách không tự đi mấy đoạn đường, thế mà mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả người.

Tới cửa sau của một khách sạn cũ nát mới được coi là đến địa điểm xác định, Lục Thanh Bách kéo cao cổ áo ngồi xổm xuống sát tường như đang buộc dây giày, vừa làm vừa cẩn thận đánh giá xung quanh.

Một chiếc xe đi tới từ hẻm nhỏ sau lưng Lục Thanh Bách, Tô Khinh ló mặt khỏi cửa sổ ghế lái hất cằm với anh. Cửa xe một bên bật mở, Hồ Bất Quy vươn tay kéo anh vào. Lục Thanh Bách suýt rớt nước mắt: “Mẹ ơi, cuối cùng cũng coi như tìm thấy tổ chức…”

Còn chưa nói xong thì nhìn thấy Tưởng Lam trong góc xe, Lục Thanh Bách kinh ngạc chỉ vào cô ta: “Cô ta… Cô ta không phải cái… cái…”

Tưởng Lam dùng một nụ cười lạnh đáp trả sự ngạc nhiên của Lục Thanh Bách, Hồ Bất Quy suỵt một tiếng: “Câm miệng, Tô Khinh, lái xe tới địa điểm tôi nói đi.”

Ánh mắt Tô Khinh chợt lóe: “Anh khẳng định người đó đáng tin à?”

Hồ Bất Quy không trả lời ngay, anh do dự một chút mới đáp: “Em thấy Hùng tướng quân có đáng tin không? Nếu em tin được ông ấy thì cứ lái xe đến chỗ tôi nói đi.”

Tô Khinh im lặng vòng xe đi một hướng khác.

Lục Thanh Bách nhìn bên này lại nhìn bên kia, cuối cùng ánh mắt anh bị “người thứ năm” trong xe thu hút. Hồ Bất Quy chỉ vào thi thể Trịnh Uyển giải thích hai ba câu, hai mắt Lục Thanh Bách lập tức lóe lên ánh xanh lập lòe, như một con sắc lang nhịn đói lâu ngày, anh động thủ thuần thục lột nốt mấy miếng vải miễn cưỡng đủ che trên người Trịnh Uyển xuống, chỉ hận không thể lấy kính hiển vi soi kĩ từng tế bào của cái xác.

Hồ Bất Quy hỏi: “Cậu xem xem sau lưng cô ta là cái gì?”

Lục Thanh Bách đưa ngón tay vuốt ve hình vẽ như mọc trên da thịt Trịnh Uyển, ngoảnh mặt làm ngơ. Hồ Bất Quy cũng im lặng đưa tư liệu nghiên cứu Tô Khinh lấy được cho anh, Lục Thanh Bách một lòng một dạ đắm chìm trong thi thể và thuật toán, nhất thời không để ý tới chuyện bên ngoài nữa.

Không biết qua bao lâu, Tô Khinh phanh gấp làm Lục Thanh Bách cụng trán lên ghế trước, anh mới che trán kêu ầm: “Tô…”

Tô Khinh suỵt một tiếng, ngẩng đầu chỉ vào biển hiệu trên cánh cổng___ Nơi này cư nhiên là một viện phúc lợi.

“Chính là nơi này.” Hồ Bất Quy nói.

Tô Khinh quay đầu xe chạy tới cửa sau viện phúc lợi. Y dừng trong ngõ nhỏ, quay đầu nói với Hồ Bất Quy: “Tôi vào xem một chút, tiếp theo làm thế nào ra ngoài nói sau.”

Hồ Bất Quy giữ chặt vai y: “Em ở lại, tôi vào.”

Anh nói xong, dứt khoát mở cửa xe đi ra ngoài.

Ánh mắt Tô Khinh sâu thẳm. Y mở cửa sổ ghế lái, châm một điếu thuốc, hai đầu mi nhíu chặt như dính vào một chỗ, tựa hồ có chút phiền muộn. Lục Thanh Bách nhìn theo bóng Hồ Bất Quy lại quay sang nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Tô Khinh, anh muốn hỏi gì đó, thế nhưng thấy vẫn còn một nhân vật như Tưởng Lam ngồi cạnh thì lại nhịn xuống

Trong lòng nổi lên dự cảm không lành.

Hai mươi phút sau, cửa sau viện phúc lợi được mở ra từ bên trong. Cánh cửa này xem ra không thường được dùng để ra vào nên đã có chút gỉ sắt, khi mở ra vang lên ken két ghê tai. Ánh mắt Tô Khinh thoắt cái trở nên sắc bén, bàn tay buông bên người nâng lên, Lục Thanh Bách thấy trong tay y nắm khẩu súng lục bỏ túi, liền nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Đến khi thấy rõ người đẩy cửa là Hồ Bất Quy, hơn nữa anh không mất một cọng tóc đứng đó vẫy tay với họ, Tô Khinh mới trầm tĩnh lại, khởi động xe, chậm rãi lái vào sân sau của viện phúc lợi với sự chỉ dẫn của Hồ Bất Quy và một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông lạ dạo qua ngoài cửa một vòng rồi khóa kĩ cửa sau lại, sau đó mới gõ cửa kính xe, gật đầu nói với Tô Khinh: “Có thể xuống được rồi.”

Tô Khinh nhảy xuống xe, ở phía sau Hồ Bất Quy giúp Lục Thanh Bách dỡ thi thể của Trịnh Uyển xuống. Tô Khinh tình cờ ngẩng đầu lên, thấy một người ngồi trên ghế đá trong sân đang ung dung cười nhìn bọn họ.

Tô Khinh ngây ngẩn cả người… Y biết người này___ Chính là lão lừa đảo Quý Bằng Trình đây chứ ai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio