Chung Cực Truyền Thừa

chương 239: nguyên nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Cường nhẹ gật đầu:

- Đúng vây, cái bông tai này, chính là vật bị người mang ra khỏi Ma Nguyên Động Quật ngày ấy.

Dừng lại một chút, sau đó Lâm Cường tiếp tục nói:

- Cha nhớ rất rõ ràng, ngày đó cha đang tu hành như thường lệ, nhưng phụ thân của cha, chính là gia gia của con, lại đột nhiên gọi cha tới, biểu lộ lúc đó của ông ấy rất kích động, sau đó, phái cha chạy đến Mạn Vân sơn mạch, mà lúc đó, chính là lúc cha và mẹ con gặp nhau lần đầu tiên, lần đầu tiên gặp nhau, cha biết ngay cha đã yêu nàng, loại cảm giác này là một loại cảm giác rất huyền diệu, cha cũng không thể nói rõ ràng được.

- Lúc ấy, bông tai này là bên người một cỗ thi thể, người Tam đại truyền thừa, cơ hồ đều đồng thời chạy tới hiện trường, tất cả mọi người đều biết rõ tầm quan trọng của bông tai này, sau đó phân thành hai phe phái khác nhau, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng theo thời gian trôi qua, đại chiến rốt cục cũng bạo phát.

- Phụ thân, đến tột cùng cấp bậc người là gì a?

Nói đến đây, Lâm Dịch lại đột nhiên cắt lời Lâm Cường, mang theo vài tia tò mò hỏi, Lâm Dịch đột nhiên nghĩ đến vừa rồi Lâm Cường có nói hắn là đệ tử hạch tâm Cổ văn truyền thừa, nếu như thực lực của hắn chỉ là ngũ cấp, cũng là có chút không nói nổi, hơn nữa, hắn đã từng nói qua, hai trăm ba mươi mốt năm trước, hắn đã là đệ tử hạch tâm rồi, tuổi thọ con người tổng cộng chỉ chừng ba trăm tuổi, nếu như thực lực Lâm Cường thực sự chỉ là ngũ cấp, chỉ sợ bây giờ hắn sớm đã biến thành một lão đầu à nha.

Lời Lâm Dịch nói khiến Lâm Cường có chút ngẩn người, sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Cường mới nói:

- Trình độ đại khái là đại Tinh Vị hạ cấp a.

- Đại Tinh Vị hạ cấp?

Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt ra nhìn.

Một cường giả hạ Tinh Vị trung giai, Lâm Dịch xem ra đã cực kỳ cường đại rồi, không nghĩ tới, phụ thân lại là Đại Tinh Vị hạ cấp, hơn nữa hắn lại có chiến văn thượng đẳng, trình độ chẳng phải có thể đơn giản đạt đến Đại Tinh Vị thượng giai, thậm chí rất cao sao? Phải biết rằng, chiến văn thượng đẳng tăng phúc lực lượng, có thể đạt tới gấp trăm lần!

Trong lúc nhất thời, Lâm Dịch hoàn toàn ngây người, sững sờ nhìn Lâm Cường.

Có thể nghĩ Lâm Dịch khiếp sợ trong lòng như thế nào, trên thực tế, Lâm Cường chỉ hiển lộ lực lượng ra trước mắt hắn một lần, chính là mười một năm trước, lúc Lâm Cường bắt đầu chính thức truyền thụ phá môn ấn ký cho Lâm Dịch, hiển lộ qua một lần, lực lượng hắn hiển lộ khi đó, chỉ là ngũ cấp chiến sĩ mà thôi.

Tuy rằng, trong mắt Lâm Dịch bây giờ, tựa hồ như hoàn toàn không để ý ngũ cấp chiến sĩ, nhưng lúc ấy, Lâm Dịch thậm chí phá môn đều không biết, đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ gì, ngũ cấp chiến sĩ là cường đại đấy, cũng vì vậy mà từ nhỏ Lâm Cường đã chôn hạt giống cường đại trong lòng hắn.

Nhưng mà, lúc Lâm cường sử dụng khỏa quang cầu màu xanh da trời quái dị kia, thời điểm chính mình có được chiến văn, Lâm Dịch cũng đã ẩn ẩn có chút hoài nghi, thực lực Lâm Cường, tuyệt đối không thấp hơn ngũ cấp.

Hôm nay nhớ tới, Lâm Dịch đột nhiên phát hiện, vô luận là lúc trước trở về thăm Lâm Cường, hắn là bát cấp đỉnh phong, hay là hiện giờ, thể thuật đã tiến vào hạ Tinh Vị, nhưng sau khi đối mặt với Lâm Cường, lại thủy chung không cách nào nhìn thấu thực lực hắn, lúc mới bắt đầu Lâm Dịch cũng không có ý nghĩ như vây, nhưng sau khi Lâm Cường nói ra thực lực của mình, Lâm Dịch mới phục hồi tinh thần lại, nguyên lai, phụ thân hắn rất cường đại, chỉ là mình một mực không chú ý tới mà thôi.

Nhưng mà, sau một lúc cảm khái, Lâm Dịch lại không khỏi có chút nghi hoặc, thực lực phụ thân cường hãn như vậy, vì cái gì mà không đi cứu mẹ hắn? Hơn nữa, lúc truyền thụ phá môn ấn ký cho mình, sau đó, thậm chí đều không truyền thụ lục môn ấn ký, chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì khác? Lâm Dịch không khỏi lộ ra thần sắc nghi hoặc trên mặt.

Lâm Cường tự nhiên nhìn ra nghi hoặc của Lâm Dịch, lập tức nói:

- Có phải con đang nghi hoặc vì cái gì mà cha không đi cứu mẫu thân coni? Thậm ngay cả chiến văn cũng truyền thụ cho con, nhưng lục môn lại không truyền thụ cho con?

Lâm Dịch trung thực nhẹ gật đầu, ngẩng đầu nhìn về hướng Lâm Cường.

Lâm Cường nhẹ nhàng hít một hơi, chợt nói:

- Đây đều là có nguyên nhân cả.

- Ngày đó chiến đấu, bởi vì nguyên nhân như vậy, người Cham đại truyền thừa đều liều mạng, tuy rằng Mạn Vân Sơn Mạch cực kỳ hoang vu, nhưng nếu cường giả ngoài Tinh Vị cảnh xuất động quá nhiều, chỉ sợ sẽ khiến những cường giả Tinh Vị cảnh khác chú ý, phải biết rằng, cường giả ngoài Tinh Vị cảnh tại thế giới này rất nhiều, tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của ngươi, mà trong đó, chỉ có một số ít cường giả là thuộc về một ít gia tộc, trên thực tế, những cường giả này thật sự không thèm ngó ngàng tới công danh lợi ích trên thế gian, chỗ bọn hắn truy cầu, chính là không ngừng vượt lên cực hạn của mình mà thôi, thế lực Cham đại truyền thừa quả thật rất mạnh, nhưng đó chỉ là thế lực tương đối mạnh tại đại lục to lớn này mà thôi, nếu như những cường giả ẩn cư tại những nơi thế nhân không biết liên hợp lại, dù là Cham đại truyền thừa cũng không dám xem thường, mà vật kia tuyệt đối có mị lực, có thể khiến tất cả các thế lực ẩn cư tại đại lục liên hợp lại.

- Vì phòng ngừa tình huống như vậy xuất hiện, ngày đó Cham đại truyền thừa không hẹn mà cùng phái người đến, nhưng chỉ có ba gã cường giả Tinh Vị cảnh, những người khác, phần lớn đều là bát cấp chiến sĩ.

- Chiến đấu ngày đó cực kỳ kịch liệt, sau khi toàn bộ cường giả Cham đại truyền thừa Tinh Vị cảnh trở xuống chém giết, chết toàn bộ, lúc ấy Thánh Giai mới bắt đầu chiến đấu.

- Lúc đó cha là Tinh Vị trung giai, Bạch Hổ chiến văn có thể tăng phúc lực lượng lên gấp năm mươi sáu lần, chính thức tính toán, cũng không quá đáng có thể vượt qua Tinh Vị thượng giai, nhưng lại không đạt đến trình độ đại Tinh Vị hạ cấp, bất quá, trong những cường giả Tinh Vị cảnh Cham đại truyền thừa phái đi lúc ấy, cha là người mạnh nhất, mà bản thân cha lại là Tốc độ hình Chiến sĩ, cho nên, cha cướp được vật ấy đầu tiên, lẽ ra, sau khi cướp được vật kia, cha liền lập tức rời đi, trở lại Cổ văn, nhưng sự tình lại không đơn giản như vậy, mẹ của con, nàng đuổi theo cha.

- Mẫu thân...

Lâm Dịch thì thào một tiếng, nghiêm túc lắng nghe.

Trên mặt Lâm Cường lộ ra dáng tươi cười, bộ dạng rất là vui vẻ.

- Đoạn thời gian kia, chính là đoạn thời ngắn cha vui sướng nhất, mẹ của con là cường giả thủy hệ Tinh Vị, thực lực nàng lúc ấy, đại khái cũng chỉ là Tinh Vị trung giai mà thôi, nếu như cha cố tình, tuy rằng dị năng nàng rất lợi hại, nhưng cha có thể đánh chết nàng trong thời gian rất ngắn, sau đó trở lại Cổ văn, nhưng cha cũng không có làm như vậy.

- Cha không cách nào hình dung tâm tính cha lúc đó, Cham đại truyền thừa đều không ngừng phái người truy kích cha khắp thế giới, người Cổ văn tự nhiên muốn cha trở về, mà người Cổ thuật và cổ năng, lại muốn cướp lấy vật kia trong chay cha, thậm chí cha bị truy kích liên tục ba tháng không ngủ không nghỉ, trong lúc đó, cha đã giết rất nhiều người, đều là người Cổ thuật và cổ năng.

- Cha không biết cha nghĩ như thế nào, kỳ thật, chỉ cần cha trở lại tổng bộ Cổ văn, mặc dù người Cổ thuật và Cổ năng thèm thuồng sự vật này, nhưng khẳng định cũng không dám đơn giản xâm phạm đến tổng bộ Cổ văn, nhưng cha lại không làm như vậy, bởi vì, trong những người truy kích cha, có mẹ của con.

- Cuộc sống như vậy, giằng co trọn vẹn mấy chục năm, mẹ của con là một người trời sinh có tính cách cực kỳ quật cường, ngày đó nàng trơ mắt ếch nhìn cha cướp vật kia mang đi, tự nhiên không cam lòng, cho nên mấy chục năm sau, nàng vẫn không ngừng truy kích cha, mà tính mạng cường giả ngoài Tinh Vị cảnh cơ hồ là vô cùng vô tận đấy, thời gian mấy chục năm đối với người bình thường có lẽ không tính là ngắn, nhưng đối với cường giả Tinh Vị cảnh thì rất ngắn, Cham đại thế lực vẫn tiếp tục truy kích, trong lúc đó, rất nhiều lần cha thiếu chút nữa là đã bị cường giả đại Tinh Vị Cham đại thế lực phái tới giết chết, lúc đó, người Cổ văn cũng sinh ra sát ý, thậm chí gia gia của con cũng tự mình xuất động, ông ấy tận tình khuyên bảo, yêu cầu cha trở lại Cổ văn, nhưng lúc đó cha lại quả quyết cự tuyệt yêu cầu của hắn.

Trong nụ cười của Lâm Cường mang theo một tia đắng chát, mà Lâm Dịch tức thì đứng ở một bên im im lặng lặng lắng nghe, nhiệt huyết trong lòng bành trướng, cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể tưởng tượng được, nhìn phụ thân trầm mặc như thế, ôn hòa như thế, mà lại từng độc lập đối kháng với ba tổ chức lớn mạnh nhất đại lục, có thể nghĩ loại khí phách kia khiến nhiệt huyết trong lòng người bành trướng như thế nào.

- Ông ấy liền động thủ với cha, lần đó, cha thiếu chút nữa đã chết đi.

Lâm Cường mang theo tí ti đắng chát trong dáng tươi cười, nhẹ nhàng nói.

- Cuối cùng, nếu như không phải ông ấy thoáng mềm lòng một chút, để cha nhìn thấy thời cơ, phát động tập kích với ông ấy mà nói...

Lâm Cường có chút ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra thần sắc hồi ức:

- Ngay lúc đó, cha hoàn toàn là một người làm việc dựa vào cảm tính cá nhân, gia gia con bị cha đánh lén thụ thương, mà lúc ấy cha thừa cơ chạy thoát, nhưng cũng bị thương rất nặng.

- Cha tìm một nơi cực kỳ hoang dã vắng vẻ, không hề khơi mào sự chú ý của tam đại thế lực, tuy rằng trong tay bọn họ có công cụ có thể dò thám thánh khí, nhưng thực tế, vật cha mang theo là một cái hộp gỗ, mà công năng hộp gỗ kia, có thể ngăn cách hoàn toàn khí tức mọi vật, thế nên bất luận kẻ nào cũng đều không thể cảm ứng được, ban đầu, lúc phát hiện vật như vậy, là lúc mở hộp ra, xem ra là nó lần trước đắc chủ, sau khi cha té từ một ngọn núi tại Mạn Vân Sơn Mạch xuống, cái hộp bị mở ra, cũng vì nguyên nhân này mà thế lực tam đại truyền thừa mới có thể cảm ứng được vật này, rồi sau đó câu chuyện cũng phát sinh.

- Lúc trước vì không ngừng hấp dẫn mẹ con tới, cha đang lẫn trốn truy kích, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, sau đó lại mở hộp gỗ ra một lần, khiến vật bên trong lập lức bộc lộ ra khí tức của mình, do đó đã đưa mẹ con tới, đương nhiên, cùng đi với nàng còn có những người khác của tam đại truyền thừa.

- Nhưng lần đó cha thật sự bị thương quá nặng, suy đoán sơ bộ, ít nhất cũng cần hai năm mới có thể khôi phục hoàn toàn, cha ẩn núp, đóng hộp gỗ lại, cha cho rằng không có người nào phát hiện ra.

Trên mặt Lâm Cường lộ ra dáng tươi cười.

- Thế nhưng, cha thật không ngờ, sau khi cha ẩn núp được hai tuần, mẹ của con đã tìm được cha.

- Cha không biết lúc đó nội tâm mình suy nghĩ cái gì, nhưng hai tuần lễ không thấy nàng, thật sự khiến cha rất nhớ nàng, thế nên lúc khuôn mặt lạnh lùng của nàng xuất hiện trước mặt cha, cha căn bản không nghĩ đến, cha có khả năng sẽ chết trong tay nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Nói đến đây, Lâm Cường ngừng lại, trên mặt lộ dáng tươi cười, nhưng ánh mắt lại có chút trống rỗng, hiển nhiên là đã hoàn toàn nhớ lại năm đó.

Lâm Dịch nghe đến thời khắc mấu chốt, lòng hiếu kỳ của hắn lập tức nổi lên, không nhịn được truy vấn:

- Sau đó thì như thế nào?

- Sau đó?

Lâm cường lấy lại tinh thần, chợt cười nói:

- Sau đó, chính là hạnh phúc chân chính.

- Cha tự biết hẳn phải chết, cho nên, đều nói hết thảy cho nàng nghe, cha cũng không hi vọng nàng thấy cha đáng thương mà cảm động đến nàng, khiến nàng tiếp nhận cha, bởi vì nhiều năm nàng không buông bỏ truy kích cha, cha đã nhìn ra tính cách của nàng, nàng bướng bình như thế, tuyệt đối không phải một hai câu có thể cảm động được nàng, nhưng cha vẫn nói, nói lòng cha cho nàng nghe, cha chỉ hi vọng, ít nhất sau khi cha hết, nàng có thể biết hết thảy mục đích cha làm, đều chỉ vì có thể thường xuyên gặp mặt nàng, chỉ vậy thôi, không hơn.

Lâm Dịch lập tức bị lời của Lâm Cường làm cho khiếp sợ, độc lập đối kháng ba tổ chức mạnh nhất đại lục, mục tiêu nguyên thủy nhất, rõ ràng chỉ là vì nhìn nàng thêm vài lần? Đây là một loại si tình thế nào chứ?

Lâm Dịch không cách nào tưởng tượng nổi, sau đó, hắn lại cực kỳ khó hiểu hỏi:

- Nếu là như vậy, phụ thân lúc trước sao không dùng vật ấy làm thẻ đánh bạc, đến cổ năng đổi lấy mẫu thân?

Tuy rằng lời nói như vậy lộ ra có chút bất kính, nhưng trên thực tế, đây là điều hiển nhiên nhất. Từ biểu hiện của Tam đại truyền thừa thế lực mà xem, bông chai trên lỗ chai Lâm Dịch tất nhiên là đồ vật phi thường quý giá, dùng vật như thế để trao đổi, Lâm Cường tuyệt đối có thể vuốt ve mỹ nhân, hơn nữa từ nay về sau lại có cổ năng làm hậu trường, hai đại truyền thừa khác, nghĩ đến cũng không dám đơn giản động thủ với hắn.

Trải qua rất nhiều chuyện, cách nghĩ của Lâm Dịch theo thời gian trôi qua cũng từ ngây thơ dần trở nên thành thục, ít nhất, hắn đã hiểu một chút các giao dịch hắc ám.

Nhưng Lâm Cường lại lắc đầu, chậm rãi nói:

- Tuy rằng cha chưa trở về cổ văn, nhưng cha cuối cùng cũng là người của cổ văn, đạt được vật như vậy không quay trở về cổ văn tuy rằng không đúng, nhưng ít ra, ít nhất thì cha cũng không phản bội cổ văn. Nhưng mà, nếu như giao vật này cho cổ năng thì tình cảnh của cổ văn sẽ trở nên cực kỳ bị động, sự cường đại của vật này tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của mọi người, bất cứ thế lực nào trong Tam đại truyền thừa đạt được, đều có thể đè ép gắt gao hai phe còn lại, cha không hi vọng nhìn thấy kết quả như vậy.

Từ trong lời này của Lâm Cường, Lâm Dịch nhìn ra mâu thuẫn của hắn vào lúc đó, biểu hiện của Lâm Cường vốn phi thường mẫu thuẫn, hắn đã không muốn hai thế lực khác đạt được vật như vậy, nhưng vì để có thể thường xuyên nhìn thấy mẫu thân của Lâm Dịch, lại cầm vật đó đi mạo hiểm. Phải biết rằng, tuy rằng thực lực của hắn rất mạnh, nhưng trong Tam đại truyền thừa người có thực lực mạnh hơn hắn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, có lẽ chỉ cần bản thân chủ quan một chút, thì liền mất đi tánh mạng và vật đó luôn.

Bất quá, nhân loại vốn là một sinh vật tràn đầy mâu thuẫn, đôi khi, biết rất rõ như vậy không đúng, nhưng vẫn sẽ vì các loại nguyên nhân mà không nhịn được đi làm, cũng như cách làm của Lâm Cường lúc ấy vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio