Người thứ nhất là một gã thanh niên có bộ dáng nho nhã tuấn mỹ. Trên khuôn mặt hắn mang theo một nụ cười nhàn nhạt vui vẻ, đang nhìn về phía Lạp Cổ Kỳ. Thế nhưng một cỗ uy áp tràn từ người thanh niên ra ngoài...trong lòng Lạp Cổ Kỳ không khỏi khẩn trương...Người thanh niên này ít nhất cũng là cường giả Đại tinh vị, bởi vì chỉ có cường giả Đại tinh vị thì mới xuất hiện uy áp nhàn nhạt như thế...
Mà đứng ở phía sau người thanh niên lạ lẫm này là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần. Trên khuôn mặt tinh xảo không có chút khuyết điểm, đôi mắt trong như nước mùa thu mang theo dáng vẻ tươi cười nhu hòa. Lạp Cổ Kỳ cảm giác mặc dù nữ tử đó đang cười thế nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lưu trên người thanh niên kia một chút. Hiển nhiên nam tử đi theo có quan hệ không hề tầm thường. Hơn nữa, Lạp Cổ Kỳ cũng không nhìn thấy thực lực của nàng.
Ánh mắt lại chuyển, di dời vào người thứ ba.
Khi thấy người thứ ba, ánh mắt Lạp Cổ Kỳ không khỏi có chút ngốc trệ...dung mạo vô cùng thanh tú, một mái tóc đen dài rũ xuống, thân thể thon dài mà cao ráo...Ngoại trừ một mái tóc dài không nói, mặt khác quả thật giống Lâm Dịch như đúc.
Thế nhưng, Lạp Cổ Kỳ cũng không dám tùy tiện nhận quen biết...đơn giản là trên người người thanh niên này cũng tỏa ra uy áp nhàn nhạt...Lạp Cổ Kỳ cảm giác được người thanh niên rất giống Lâm Dịch cũng là cường giả ngoài cảnh giới Đại tinh vị.
Lạp Cổ Kỳ ngây ngốc trong chốc lát mới kịp phản ứng lại. Hắn hơi khom người nói:
- Không biết ba vị đại nhân đột nhiên tới học viện Dị Năng...là có chuyện gì muốn làm?
Đám người đến tự nhiên mà một nhà ba người Lâm Cường. Người thanh niên đứng đầu tiến chính là Lâm Cường, ở bên cạnh hắn, tự nhiên là Vân Băng. Mà người cuối cùng tiến vào chính là Lâm Dịch.
Lâm Cường hoàn lễ lại nói:
- Hiệu trưởng không cần khách khí...
Lạp Cổ Kỳ thoáng sững sờ...đừng nói hắn có địa vị cực cao tại Học viện Dị Năng, thế nhưng trên thực tế chỉ luẩn quẩn trong cảnh giới tinh vị. Thân phận thực sự của hắn không hề quá cao. Trong cả đám cánh giới tinh vị, một vòng tròn luẩn quẩn đó cũng chỉ có thể xem như tiêu chuẩn trung bình khá.
Mà ở trong vòng luẩn quẩn của cảnh giới tinh vị, tất cả đều coi trọng người có thực lực. Nếu như thực lực không đủ thì người khác căn bản sẽ không thèm để mắt tới ngươi. Hiện giờ cường giả Đại tinh vị ở trước mặt lại khách khách khí khí với hắn như thế, thật ra khiến cho hắn có chút giật mình.
Lâm Dịch ở bên cạnh buồn bực...Lạp Cổ Kỳ rõ ràng đã nhìn hắn cả buổi, thậm chú hắn thấy ánh mắt Lạp Cổ Kỳ lộ vẻ kinh ngạc. Thật không nghĩ tới hắn còn không nhận ra chính mình sao?
Lâm Dịch bất đắc dĩ đành gọi một tiếng:
- Hiệu trưởng. Là ta.
Thân thể Lạp Cổ Kỳ run lên, hắn không tin tưởng nhìn về phía Lâm Dịch...thanh âm quen thuộc này khiến cho Lạp Cổ Kỳ lập tức thốt lên kinh ngạc:
- Lâm Dịch? Ngươi là Lâm Dịch?
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Hiệu trưởng đại nhân...ngài cũng không khỏi quá dễ quên đi? Mới bất quả bảy năm thời gian không thấy mà thôi...rõ ràng ngài cũng không nhận ra ta...
Lạp Cổ Kỳ hoàn toàn kinh ngạc nhìn Lâm Cường. Trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi...hắn thế nào cũng không tưởng tượng được, thiếu niên ly khai bảy năm trước bất quá mới chỉ có cảnh giới Hạ tinh vị hạ giai, bảy năm sau lại đạt được tới trình độ Đại tinh vị? Điều này, sao có thể?
Lạp Cổ Kỳ hoàn toàn ngốc trệ, Lâm Dịch cười hắc hắc...biểu tình của Lạp Cổ Kỳ nằm trong dự kiến của hắn. Sợ rằng không một ai nghĩ ra, chính mình bảy năm trước vãn chỉ là Hạ tinh vị hạ giai. Bảy năm sau lại có thể tiến bộ khoa trương như thế?
Trên thực tế, nếu như bảy năm trước nói cho hắn biết rằng bảy năm sau hắn có thể đại tới Đại tinh vị. Chỉ sợ ngay cả hắn cũng không hề tin tưởng...suy nghĩ một chút, trước đây Lạp Cổ Kỳ chỉ tùy tiện lộ ra một tia uy áp khiến toàn thân Lâm Dịch không cách nào nhúc nhích, trong lòng vô cùng rung động. Mà hiện giờ vị trí của hai người tựa hồ hoàn toàn thay đổi...thậm chí hắn còn phải tận lực không phát tán ra khí thế vẫn khiến cho Lạp Cổ Kỳ hoàn toàn kinh hãi.
Mãi lâu về sau, Lạp Cổ Kỳ mới hồi phục lại. Lúc này hắn mới nhớ tới còn những người khác, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, hiếu kỳ hỏi:
- Lâm Dịch. Hai vị này có phải...
Lâm Dịch cười cười nói:
- Đây là cha ta, Lâm Cường.
Lâm Cường mỉm cười gật đầu đối với Lạp Cổ Kỳ, nói:
- Hiệu trưởng, ngươi khỏe. Trước đây Dịch nhi thường xuyên nhắc tới ngươi...Cảm ơn những năm tháng gần đây ngươi chiếu cố Dịch nhi.
Lạp Cổ Kỳ lại lần nữa kinh hãi...thật không ngờ vị cường giả Đại tinh vị trước mặt lại là phụ thân Lâm Dịch. Biểu hiện của hắn ra bên ngoài cũng không dám lãnh đạm, khách khí nói:
- Đại nhân khách khí rồi, Lâm Dịch là đệ tử của trường ta, đồng thời còn là một người rất có thiên phú. Mọi chuyện ta làm đều là bình thường.
Lâm Cường cười cười không nói gì thêm. Lâm Dịch tiếp tục giới thiệu:
- Vị này chính mà mẫu thân của ta, Vân Băng.
- Vân Băng bái kiến hiệu trưởng.
Vân Băng cũng hơi chút khom người đối với Lạp Cổ Kỳ, nhẹ nhàng hô lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Lạp Cổ Kỳ vội vã hành lễ lại rồi nói:
- Lâm phu nhân khách khí...
Đồng thời trong lòng hắn càng thất kinh...Hắn chưa bao giờ biết rõ Lâm Dịch lại có cha mẹ là cường giả Đại tinh vị lợi hại như vậy...Cho dù ở trong siêu cấp gia tộc cũng cực kỳ hiếm thấy cường giả Đại tinh vị a. Mà người mạnh như vậy đều sẽ không để con cái tới trường học tập. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, những thứ trường học có thể truyền đạt thực sự quá rác rưởi. Lạp Cổ Kỳ thật không hiểu vì sao Lâm Cường và Vân Băng muốn đưa Lâm Dịch tới trường học.
Chẳng qua không nghĩ ra thì không nghĩ ra, Lạp Cổ Kỳ không hổ là hiệu trưởng một trường học. Chỉ trong thời gian kinh hãi ngắn ngủi, hắn liền khôi phục lại thái độ bình thường, cười nói:
- Có chuyện gì, chúng ta rời khỏi đây rồi hẵng nói.
Đám người Lâm Cường gật đầu liền đi theo Lạp Cổ Kỳ ra ngoài.
Ra khỏi ám các, mấy người đều tự chọn chỗ ngồi xuống. Lúc này Lạp Cổ Kỳ mới nhìn sang phía Lâm Dịch sợ hãi than thở:
- Thật không ngờ...ngắn ngủi thời gian vài chục năm, ngươi từ một tên tiểu tử nhu nhược lại phát triển cho tới trình độ bây giờ...
Lạp Cổ Kỳ có thể nhớ rõ ràng lần đầu tiên hắn gặp Lâm Dịch. Lâm Dịch mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi. Không nghĩ tới lúc này mới trôi qua mấy năm, hắn đã trở thành một tồn tại mà chính mình phải ngước nhìn.
Lâm Cường hít sâu một hơi, chăm chú nhìn hiệu trưởng nói:
- Nếu không có hiệu trưởng, chỉ sợ hiện giờ Lâm Dịch không đạt được trình độ như hiện này. n tình của hiệu trưởng đối với Lâm Dịch, Lâm Dịch cả đời không bao giờ quên.
Nhũng lời này của Lâm Dịch cũng không phải nói bừa...kỳ thật, sở dĩ Lâm Dịch có thể tiến triển nhanh như vậy, công lao của Lạp Cổ Kỳ ở bên cạnh trợ giúp là rất lớn. Cho dù Lạp Cổ Kỳ cứu Lâm Dịch trong trận chiến với Bạch Diệp hay về sau an bài Lâm Dịch đi Ma Nguyên động cùng Vô Song hội cũng đều là muốn tốt cho hắn. Đó chính là nguyên nhân chủ yếu giúp Lâm Cường trưởng thành hơn.
Lạp Cổ Kỳ nghe vậy không khỏi vui mừng...với tư cách là một lão sư ngây ngốc mấy trăm năm trong học phủ. Chuyện tình khiến hắn cao hứng nhất không thể nghi ngờ chính là chứng kiến đệ tử của mình phát triển từng bước một, cuối cùng vượt xa bản thân...đây là suy nghĩ của người nhà giáo. Mặc dù Lâm Dịch không chính thức bái Lạp Cổ Kỳ là sư phụ, Lạp Cổ Kỳ cũng chưa từng chính thức dạy bảo Lâm Dịch qua cái gì đó. Thế nhưng ở trong lòng hai người, loại tình cảm thầy trò đã sớm sản sinh.
Lâm Cường cùng Vân Băng cũng cười nhìn Lâm Dịch...đối với lời nói của Lâm Dịch, cả hai đều cảm thấy vui mừng trong lòng. Điều này chứng minh con cái của họ không phải hạng vong ân phụ nghĩa, cuồng vọng tự đại. Có nhi tử đáng kiêu ngạo như vậy, còn cái gì để nói chứ?
Sau khi đùa giỡn một hồi, lúc này Lâm Dịch mới hỏi:
- Hiệu trưởng, không biết muội muội Yến nhi của ta đang ở chỗ nào?
Lạp Cổ Kỳ thoáng sững sờ, hắn lập tức cười nói:
- Yên tâm, nàng rất tốt.
Lâm Dịch không khỏi buông lỏng một hơi, hỏi thêm:
- Hiện giờ nàng đang ở chỗ nào?
Lạp Cổ Kỳ cười nói:
- Vốn nàng đã tốt nghiệp bốn năm trước. Chẳng qua nàng có tạo nghệ tương đối cao trên phương diện dị năng Thủy hệ, hơn nữa ta cũng lo lắng một mình nàng đi tìm ngươi cho nên lưu nàng lại làm giáo viên trong trường. Hiện giờ, nàng đang là đồng sự của Linh Lung.
Trên mặt Lâm Dịch lộ ra vẻ vui mừng:
- Yến nhi cũng trở thành giáo sư Học viện Dị Năng? Hiện giờ nàng đạt tới cấp bậc gì?
Lạp Cổ Kỳ cười gật đầu nói:
- Ừm, thiên tư của nàng không cách nào sánh cùng với ngươi. Chẳng qua cũng không kém chút nào. Hiện giờ đã là Thủ Vọng giả bát cấp.
- Thủ Vọng giả bát cấp?
Lâm Dịch mở trừng to mắt, lập tức bật cười...hắn thật không ngờ thiên tư của Yến nhi lại tốt như vậy...hiện giờ nàng cũng mới chỉ có hai mươi bảy tuổi mà thôi. Ở tuổi hai mươi bảy đạt được cấp bậc Thủ Vọng giả bát cấp, phóng mắt nhìn khắp cả đại lúc mà nói cũng không tệ chút nào...Trước đây Thủy Linh Lung tại thời điểm hai mươi bảy tuổi cũng không có thực lực như vậy.
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng...nàng là con gái của Lâm Cường và Vân Băng. Thiên tư mạnh cũng là tự nhiên, nếu không có chút không biết nói thế nào.
Lâm Cường cùng Vân Băng ở bên cạnh nghe được Yến nhi cũng đang ở đây, cả hai lập tức mừng rỡ...bọn họ một đường phong trần đi tới hành tỉnh Lý Khắc mất gần một tháng. Trừ lúc đầu phi hành đến thành phó lớn kia, còn lại đều dùng truyền tống...Bọn họ đều là cường giả ngoài cảnh giới tinh vị, lại thêm Lâm Dịch có huy chương quý tộc do đế quốc ban, tất cả đám môn chủ đều không dám đắc tội bọn họ. Cho nên bọn họ một đường thẳng tắp tới đây.
Vốn tưởng nàng đã tốt nghiệp xong sẽ phải tìm tòi tại hành tỉnh Lý Khắc một thời gian. Thật không ngờ Lạp Cổ Kỳ lại thuận tiện chiếu cố nàng, đưa nàng vào trong học phủ. Tự nhiên giảm bớt cho bọn họ thời gian tìm kiếm rất nhiều, cả nhà Lâm Cường không khỏi cảm kích Lạp Cổ Kỳ nhiều hơn.
Lâm Cường cảm kích nói:
- Hiệu trưởng, thực sự cảm ta ngươi chiếu cố tới Dịch nhi và Yến nhi...
- Lâm đại nhân quá lời rồi. Đây là điều ta nên làm.
Lạp Cổ Kỳ lập tức đáp lễ...đối với Lâm Dịch hắn có thể rất tùy tiện, thế nhưng đối với Lâm Cường hắn có vài phần kiêng kỵ. Mặc dù biết đối phương không có khả năng động thủ đối với chính mình, thế nhưng hắn cũng phải biểu hiện tôn kính cho phải phép.
- Hiệu trưởng, Yến nhi đang ở chỗ nào? Chúng ta đi tìm nàng.
Lúc này Lâm Dịch có chút không thể chờ được, từ nhỏ hắn quan hệ với Yến nhi vô cùng tốt. Hôm nay mẫu thân đã quay trở về, nếu như Yến nhi biết rõ nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, hắn có chút không thể chờ được.
Lạp Cổ Kỳ cười nói:
- Không cần phải gấp, ta phái người đi tìm.
Nói xong, ánh mắt đánh ra phía bên ngoài. Sau một lát vừa cười vừa nói:
- Ta đã thông tri cho Linh Lung, nàng sẽ mang Lâm Yên tới lập tức.
Cường giả trong cảnh giới tinh vị đều có thể dùng thần thức truyền âm.
Nghe được lời nói của Lạp Cổ Kỳ, Lâm Dịch lập tức nhảy dựng trong lòng.
- Lão sư...
Trong đầu hắn hiện ra một bóng hình xinh đẹp mềm mại.
Nội tâm Lâm Dịch nao nao, có thêm một chút phức tạp...chính hắn cũng không thể nói rõ quan hệ của chính mình của Thủy Linh Lung. Từ biệt bảy năm gặp lại, lại không biết cách đối mặt phù hợp. Trong nhất thời hắn không khỏi lộ ra vẻ thất thần.
Lạp Cổ Kỳ ở bên cạnh thấy biểu lộ của Lâm Dịch liền lộ ra nụ cười cổ quái. Hắn đứng bên cạnh nói chuyện cùng Lâm Cường và Vân Băng thế nhưng vẫn chú ý quan sát biểu hiện của Lâm Dịch. Mãi lâu về sau, nụ cười trên môi càng lúc càng nở rộ...dùng sự già đời của người già không khó nhìn ra hiện giờ Lâm Dịch dang mê man, mà mê man tức là không xác định...nói cách khác, Thủy Linh Lung vẫn còn hy vọng.
Lạp Cổ Kỳ vẫn nhớ rõ trước đây chính mình muốn tác hợp cho hai người này thành một đôi...
Lâm Dịch lộ vẻ không yên lòng, hắn cũng không nhập cuộc nói chuyện giữa cha mẹ và Lạp Cổ Kỳ, ngược lại ánh mắt liếc về phía cửa vài lần. Cuối cùng vẫn không nhịn được phóng thần thức của bản thân ra ngoài.
Thế nhưng dùng thần thức quan sát một thời gian vẫn không thể tìm được tinh thần lực của Thủy Linh Lung cùng Lâm Yến...phải biết rằng hiện giờ phạm vi thần thức của Lâm Dịch có thể bao trùm khoảng cách hai cây số. Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao lại không tìm thấy?
Lâm Dịch không khỏi có chút cau mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lạp Cổ Kỳ.
Lạp Cổ Kỳ thấy Lâm Dịch dùng thần thức quan sát liền cười nói:
- Thế nào đây? Chờ không được sao? Yên tâm, cũng sắp đến rồi.
Lạp Cổ Kỳ có thể cảm ứng được chính mình dùng thần thức quan sát? Lâm Dịch không khỏi kinh ngạc...phải biết rằng Lạp Cổ Kỳ bất quả chỉ có trình độ Trung tinh vị hạ giai mà thôi, cho dù về phương diện tinh thần lực hay cường độ thần thức đều phải dưới mình mới đúng chứ?
Nghe tới đây, Lâm Dịch không khỏi nhớ lại...trước khi Lạp Cổ Kỳ sử dụng thần thức, chính mình cũng không hề cảm ứng được...điều này không hề hợp với lẽ thường a, vì sao thần thức của Trung tinh vị hạ giai lại có thể mạnh hơn Đại tinh vị...cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Lâm Dịch không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ.
Chẳng qua hắn vô cùng tín nhiệm Lạp Cổ Kỳ...dù sao, nhiều năm qua như vậy, mình có thể đạt tới bước này là do Lạp Cổ Kỳ góp công rất lớn. Nếu như hắn muốn đối xử bất lợi đối với chính mình thì đã gây bất lợi từ lâu rồi, căn bản không cần phải chờ tới bây giờ. Lâm Dịch lập tức mở miệng hỏi:
- Hiệu trưởng, vì sao thần thức của ta không tìm được các nàng?
- Ha ha. Ta biết ngay ngươi sẽ hỏi mà.
Lạp Cổ Kỳ cười gật đầu, sau đó nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản...bởi vì bọn nàng còn chưa tiến vào phạm vi thần thức của ngươi. Tự nhiên ngươi sẽ không tìm được các nàng.
- A? Cái này...
Lâm Dịch không dám tin, chẳng lẽ Lạp Cổ Kỳ nói phạm vi thần thức của hắn lại lớn hơn chính mình sao? Thế nhưng cân nhắc một hồi, Lâm Dịch cũng không hỏi. Hắn chỉ a một tiếng tỏ vẻ kinh ngạc.