Chung Cực Truyền Thừa

chương 359: chọn nơi cư trú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt Thủy Linh Lung lập tức biến hóa, nàng quan tâm hỏi thăm:

- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao các người vừa tới đã phải rời đi? Còn cha mẹ chàng thì thế nào?

Thủy Linh Lung hỏi một hơi dài.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu nói:

- Ta nói cho nàng nghe...

Nói xong, Lâm Dịch kéo Thủy Linh Lung sang bên một bên ngồi xuống, sau đó bắt đầu từ từ thuật lại, nói tất cả mọi chuyện từ đầy chí cuối ra, không giấu giếm một chút nào.

Nói xong những lời cuối cùng, sắc mặt Thủy Linh Lung biến thành lo lắng cực độ.

- Nói như vậy...Cổ Năng kia còn có khả năng đuổi giết chàng sao?

Thủy Linh Lung khẩn trương hỏi.

Lâm Dịch cười cười nói:

- Yên tâm. Chỉ cần rời khỏi đây, Cổ Năng không có khả năng tìm được ta...chẳng qua, nhất định phải ly khai.

Thủy Linh Lung suy nghĩ một chút, sau kiên định nhìn Lâm Dịch nói:

- Ta muốn cùng đi với các ngươi.

Lâm Dịch kinh ngạc, lập tức trầm tư, mãi lâu về sau, nhìn ánh mắt kiên định của Thủy Linh Lung liền gật đầu. Thủy Linh Lung liền lộ ra dáng vẻ tươi cười...

Chuyện tình sau đó thì đơn giản, Thủy Linh Lung chỉ tùy ý thu thập một chút rồi cùng Lâm Dịch đi ra ngoài.

Lâm Dịch cầm lấy tay nàng, mang theo dáng vẻ tươi cười đi trong trường học, thời điểm hai người dắt tay nhau đi, mọi người trong trương đều lộ vẻ ngạc nhiên...Lâm Dịch rời khỏi học phủ đã bảy năm. Mà thời gian bày năm này khóa học viên năm đó của hắn cũng đã rời đi. Huống hồ bản thân Lâm Dịch ở trường học không quá rạng rỡ cho nên cũng không có người nhận ra hắn. Khi thấy nữ thần tùy ý để một nam nhân nắm tay, lộ ra dáng vẻ tươi cười hạnh phúc, vô số ánh mắt hâm mộ, ghen tuông, thậm chí có chút oán độc đánh về phía Lâm Dịch...chẳng qua Lâm Dịch không hề quan tâm.

Khi Lâm Yến chứng kiến Thủy Linh Lung tay trong tay xuất hiện cùng Lâm Dịch. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng mở to ra, bố dáng biểu lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, cho tới lúc khuôn mặt Thủy Linh Lung đỏ bừng, thẹn thùng cúi xuống thì nàng mới chạy tới hô to gọi nhỏ xung quanh Thủy Linh Lung và Lâm Dịch. Không ngừng truy vấn quan hệ của hai người từ lúc nào đã phát triển tới trình độ này.

Chẳng qua Lâm Yến vô cùng vui vẻ, bởi vì mấy năm qua quan hệ của nàng cùng Thủy Linh Lung vô cùng tốt. Bởi vì quan hệ với Lâm Dịch cho nên Thủy Linh Lung cũng yêu ai yêu cả đường đi, nàng cực kỳ chiếu cố Lâm Yến, điều này tự nhiên khiến Lâm Yến vô cùng ưa thích Thủy Linh Lung. Hiện giờ thấy quan hệ của Thủy Linh Lung cùng Lâm Dịch đã xác định, nàng lập tức gọi Thủy Linh Lung một tiếng chị dâu. Thủy Linh Lung nghe vậy không khỏi đỏ bừng khuôn mặt, thế nhưng trong lòng nàng dâng lên một cỗ cảm giác vô cùng ngọt ngào.

Từ khi nói cho Lâm Yến biết bây giờ phải rời đi, tiểu nha đầu liền lộ ra thần sắc phức tạp. Lâm Dịch thấy vậy liền hỏi thăm Thủy Linh Lung, biết được từ trong miệng nàng...thì ra cho tới bây giờ Lâm Yến cùng Kim Trĩ Hàn vẫn bảo trì quan hệ bằng hữu. Tiểu nha đầu do dự là bởi vì người tên là Kim Trĩ Hàn kia.

Lâm Dịch không khỏi nhớ tới thiếu niên năm đó có vài phần câu thúc cùng ngại ngùng, lông mày hắn hơi chút nhăn lại...Thế nhưng tình hình hiện giờ tương đối khẩn cấp, mọi người phải nhanh chóng rời khỏi phạm vị học phủ mới được. Nhà của Kim Trĩ Hàn ở thành phố Thiên Diệp, nói cách khác không có khả năng đi tới nhà hắn. Hơn nữa, tuy rằng hắn và Lâm Yến có quan hệ bằng hữu thế nhưng dù sao vẫn còn một gia tộc lớn phải gánh vác, bọn người Lâm Dịch không có khả năng mang hắn cùng đi.

Cũng may Lâm Yến cũng không còn là tiểu hài tử không hiểu chuyện nữa. Lâm Dịch phân tích quan hệ lợi hại một lần cho nàng nghe, cuối cùng Lâm Yến gật đầu, quyết định ly khai. Chẳng qua nàng vẫn ghi lại một phong thư nhờ hiệu trưởng chuyển cho hắn. Trong thư chỉ nói chính mình có việc phải rời đi trong một thời gian ngắn, bảo hắn không cần quan tâm.

Mà chính vào lúc đó, Lâm Dịch mới biết được từ trong miệng Thủy Linh Lung...thì ra Kim Trĩ Hàn cũng đã đàm luận tới chuyện kết hôn cùng với Lâm Yến. Thế nhưng Lâm Yến một mực nói nhất định phải chờ Lâm Dịch trở về rồi mới giúp nàng làm người chủ hôn, Lâm Dịch nghe vậy không khỏi có chút cảm động trong lòng...Ít nhất. Hắn không phí công dạy dỗ nha đầu kia.

Mà khi hiệu trưởng thấy được cảnh Thủy Linh Lung ở cùng một chỗ với Lâm Dịch, hắn cười rất vô lương...điều này khiến cho Thủy Linh Lung lại đỏ mặt thêm lần nữa. Không cần phải nói, tự nhiên Lạp Cổ Kỳ đồng ý. Về phần công tác giảng dạy tại trường học...đội ngũ lão sư của Học viện Dị Năng vẫn tương đối hùng hậu. Mặc dù không có Thủ Vọng giả Thủy hệ dị năng thế nhưng nếu chỉ dạy bảo đệ tử thì lục cấp cũng đủ.

Mà khi đối mặt cùng cha mẹ Lâm Dịch là Lâm Cường và Vân Băng, sắc mặt của Thủy Linh Lung cơ hồ đỏ bừng...Lâm Cường cùng Vân Băng cũng rất kinh ngạc, Lâm Dịch vô thanh vô tức đem lại cho họ một con dâu. Thủy Linh Lung là dị năng giả Thủy hệ, Vân Băng cũng là dị năng giả Thủy hệ, cùng là một hệ với nhau, tự nhiên Vân Băng vô cùng vui mừng trong lòng.

Thủy Linh Lung nhu thuận khẽ khom người gọi một tiếng:

- Bá phụ, bá mẫu.

Dù sao còn chưa kết hôn, xưng hô cha chồng cùng mẹ chồng có chút không phù hợp.

Sự tình của học phủ được bàn giao xong thì cũng tới buổi trưa. Áp bách từ những người Cổ Năng tới đuổi giết khiến bọn Lâm Dịch không dám thờ ơ. Cả đám trực tiếp đi tới cửa không gian truyền tống trận trong phòng của hiệu trưởng để ly khai.

Mà mục tiêu của bọn họ chính là hành tỉnh La Hành ở phía tây nam đại lục.

Hành tình La Hành có vị trí chính giữa đại lục, tiếp giáp với nó có bốn đại hành tình gồm hành tỉnh Lạc Đặc, hành tỉnh Hưng Á, hành tình Lý Khắc, hành tỉnh Bái Á. Có thể nói đây là khu vực phồn thịnh nhất trên đại lục.

Bốn hướng của nó đều thông suốt, buôn bán cũng cực kỳ thuận lợi. Hơn nữa nơi đây còn là chỗ sản xuất ma hạch của lục, thất cấp ma thú, càng khiến cho đám Liệp Ma giả có chút thực lực mò tới.

Đám người Lâm Dịch đi tới một thành thị khá lớn ở trong hành tình th, tên là Lạc Hà thành.

Lạc Hà thành chiếm diện tích hơn mười vạn cây số, phòng ốc ở đó mọc lên san sát nhau như rừng. Đường đi bốn phía thông suốt, hai bên có vô số cửa hàng, cực kỳ phồn hoa.

Môn chủ Vũ Môn của Lạc Hà thành cũng là một người hào sảng. Hắn có thể nhìn ra mấy người Lâm Dịch đều bất phàm, tự nhiên đều biểu hiện vô cùng khiêm tốn. Khi bị bọn người Lâm Dịch cự tuyệt ăn tiệc do hắn mời, hắn cũng không nói gì thêm.

Mà đám người Lâm Dịch bay từ trong Vũ Môn ra liền rời khỏi nơi đây.

- Phụ thân, hiện giờ chúng ta đi chỗ nào?

Lĩnh vực Lâm Dịch căng ra, Thủy Linh Lung cùng Lâm Yến bị thủy tráo lam sắc của hắn bao phủ. Thủy Linh Lung khá tốt, dù thế nào nàng ở trong Ma Viên động đã thử phi hành qua. Thế nhưng Lâm Yến lại là lần đầu tiên phi hành trên không trung, trên đường vô cùng cao hứng, lớn tiếng hô hào. Lâm Dịch vô cùng bất đắc dĩ thế nhưng không thể dùng lĩnh vực để cách ly thanh âm của nàng. Hắn dứt khoát không thèm để ý tới Lâm Yến nữa mà truyền âm sang phía Lâm Cường. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lâm Cường suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đầu tiên tìm một chỗ đặt chân đã rồi tính sau.

Lâm Dịch nghe vậy liền gật đầu, không nói gì thêm.

Mọi người phi hành hơn mười ngày, rốt cục tới một sơn cốc vừa ý.

Sơn cốc này nắm giữa hai tòa núi cao, chẳng qua phạm vi của nó vô cùng lớn. Ở trên mặt đất là thảm cỏ xanh mượt, thỉnh thoảng còn có một vài bông hoa không biết tê. Hai bên vách lá cũng không quá dốc, có hai dòng nước chảy từ trên đỉnh ngọn núi xuống, hình thành một hồ nước nhỏ ở bên sơn cốc.

Cảnh sắc xung quanh cũng không quá tệ, hai bên sơn mạch đều là cây cối vô cùng um tùm tươi tốt. Đứng ở trong sơn cốc ngẩng đầu nhìn lên thấy ngay bầu trời màu xanh, ánh sáng cũng không tệ, không có cảm giác âm u của sơn cốc.

- Đẹp quá a.

Lâm Yến yếu mến nơi này ngay tức khắc, nàng hạ xuống đồng có rồi nhanh chóng cười toe toét chạy đi.

- Nha đầu kia...

Lâm Dịch bất đắc dĩ, dọc theo đường đi hắn đã phải chịu đủ khổ sở do Lâm Yến bày ra. Liếc mắt nhìn bốn phía, sau quay đầu về phía Thủy Linh Lung hỏi:

- Cảm giác thế nào?

Thủy Linh Lung cười nhẹ, cũng nhìn xung quanh một chút. Sau đó gật đầu nói:

- Ừm, cảnh sắc tại đây thật đẹp.

Thấy Lâm Yến và Thủy Linh Lung đều ưa thích nơi đây, Lâm Cường liền cười nói:

- Nếu đã ưa thích, vậy sau này ở đây luôn.

Vân Băng ở bên cạnh hắn khẽ gật đầu cười.

Tiếp theo, chính là xây dựng nhà ở.

Xung quanh sơn cốc đều là cây cối, tự nhiên vật liệu không thành vấn đề. Lâm Dịch chỉ bay một lần duy nhất vào núi cao, sau đó mở ra lĩnh vực, rút hơn mười gốc cây đủ để sáu bảy người ôm một gốc rồi mang về.

Lâm Dịch ở trong lĩnh vực có cảm giác vô cùng mạnh, hắn tự nhiên có thể dễ dàng phân biệt được chất gỗ tốt hay xấu. Cho nên hắn tìm những cây gỗ đều thẳng tắp, là những vật liệu gỗ xây dựng tốt nhất.

Tên không trung, Lâm Dịch mở lĩnh vực ra, hơn mười cây cối tráng kiện lơ lửng xung quanh. Chỉ thấy lam quang chợt lóe lên, đột nhiên trong không gian xuất hiện ánh sáng màu bạc. Chỉ thấy vô số mũi băng nhọn xuất hiện, sau một lát những cây gỗ kia đều bị chém loạn một hồi...quân đoàn băng nhận tham gia biến mất. Còn những cây cối kia đều biến thành gỗ thô bóng loáng.

Lâm Dịch phóng đám cây gỗ xuống mặt đất. Những cây gỗ này đã hoàn toàn đủ cho bọn họ xây dựng hai ngôi nhà.

Phòng ốc của Lâm Dịch và Thủy Linh Lung cách hồ nước không xa...gió nhẹ từ ngoài sơn cốc thổi vào, lập tức có thể cảm nhận được một cỗ khí tức mát lạnh, vô cùng thoải mái. Dưới sự trợ giúp của Thủy Linh Lung, Lâm Dịch chỉ dùng một ngày liền làm xong.

Tuy rằng là lần đầu tiên thế nhưng trước đây Lâm Dịch cũng đã đọc lướt qua về phương diện kiến trúc. Mặc dù đối với kiến trúc cao ốc còn kém xa thế nhưng nếu như chỉ là một tòa nhà trệt thì không có vấn đề.

Kiến trúc tốt đã xong, hiện giờ chỉ cần một ít dụng cụ. Ví dụ như giường, bàn, ghế...vân vân...những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Tuy rằng bọn người Lâm Dịch đã không cần ăn cơm thế nhưng Lâm Yến và Thủy Linh Lung còn chưa đạt tới mức dùng năng lượng để sống sót. Tự nhiên những loại nồi niêu xoong chảo bát đũa không thể thiếu.

Cũng may, từ lúc rời khỏi Học viện Dị Năng, Thủy Linh Lung đã mang theo khá nhiều thứ nồi niêu cho vào không gian giới chỉ, cũng không quá phiền toái, về phần chén đũa thì rất đơn giản.

Cứ như vậy, dùng thời gian ba ngày liền hoàn toàn làm xong. Bọn người Lâm Cường cũng bắt đầu bình tĩnh sinh hoạt trong sơn cốc...

Loại sinh hoạt êm đềm trong sơn cốc như vậy khiến Lâm Dịch vô cùng ưa thihcs. Mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng cười hì hì của Lâm Yến, mỗi ngày đều có thể ở cùng Thủy Linh Lung xem xét phong cảnh xung quanh...sinh hoạt như vậy vô cùng thư thái. Nếu tính ra, từ khi rời khỏi trấn Hi Mạn, Lâm Dịch đã rất lâu chưa từng có thời gian sinh hoạt thích ý như thế này.

Mỗi ngày mọi người đều cùng nhau ăn cơm, không khí hòa hợp, Vân Băng cũng cực kỳ ưa thích sinh hoạt như vậy...nàng trông mong ngày hôm nay có thể kéo lại thời gian hai mươi bảy năm qua. Cho nên nàng vô cùng quý trọng quãng thời gian này.

Tuy rằng hiện giờ Lâm Dịch cùng Thủy Linh Lung cũng đã ngủ chung vào buổi tối...thế nhưng Lâm Dịch thủy chung vẫn chưa đi đến một bước cuối cùng kia. Nguyên nhân là trong lòng của hắn còn có một Thư Mộng.

Trên thực tế, cho tới bây giờ Lâm Dịch cũng không biết nên xử lý hai phần cảm tình này như thế nào.

Bảo hắn buông tha Thủy Linh Lung? Hắn không làm được, buông tha Thư Mộng? Hắn đồng dạng cũng không làm được. Mặc dù nói cường giả trên đại lục có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thương, thế nhưng Lâm Dịch luôn cảm giác có chút thật xin lỗi hai người bọn họ.

Tâm ý phiền loạn, Lâm Dịch cũng trực tiếp buông tha không suy nghĩ nữa.

Hiện giờ tu hành đã đạt tới bình cảnh, tiến bộ của hắn rất chậm. Mà năng lượng thể thuật của Đại tinh vị hạ giai lại tiến triển rât nhanh...điều này khiến cho Lâm Dịch không khỏi nghi hoặc. Trên thực tế, từ khi đi ra khỏi không gian thần bí, Lâm Dịch cảm giác tu hành tốc độ không kém nhưng vẫn không bằng tiến vào không gian đó, nhưng sau khi ra khỏi không gian, tốc độ của hắn vẫn tăng nhanh rất nhiều...Lâm Dịch không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng hắn có cảm giác mơ hồ chuyện này có quan hệ không nhỏ cùng với Sinh Linh quả thần bí...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã trôi qua hơn một năm.

Sinh hoạt trong sơn cốc cực kỳ êm đềm. Mọi người đều dùng phần lớn thời gian của mình để tu hành, thỉnh thoảng cũng đi du ngoạn bốn phía một phen, thả lỏng tâm tình, cực kỳ thích ý.

Mà qua một năm vừa rồi, Thủy Linh Lung cũng hoàn toàn được Vân Băng và Lâm Cường tiếp nhận. Nghĩ cũng phải, cho dù là ai cũng không cách nào cự tuyệt một người con gái bộ dáng nhu thuận, hiền lạnh tú lệ như vậy? Vân Băng nghiễm nhiên coi Thủy Linh Lung trở thành con dâu của chính mình. Mặc dù trên thực tế cũng không kém xa.

Vân Băng là Đại trưởng lão Thủy hệ, một thân dị năng Thủy hệ xuất thần nhập hóa không cần phải nhiều lời. Mà Lâm Yến cùng Thủy Linh Lung đều là dị năng giả Thủy hệ, sau khi được Vân Băng dạy bảo đều tiến triển cực nhanh. Thử nghĩ, Cổ Năng với tư cách là bá chủ về phương diện dị năng vài vạn năm, đối với nghiên cứu về dị năng tự nhiên hơn xa tất cả mọi người trên đại lục. Kinh nghiệm tổng kết vài vạn năm tự nhiên so với Lâm Yến và Thủy Linh Lung tự mình tìm hiểu tốt hơn rất nhiều. Vô số công pháp dị năng cường đại thất truyền trên đại lục đều được Vân Băng truyền cho hai người. Mặc dù đẳng cấp không tăng được bao nhiêu thế nhưng nói về sức chiến đấu thì so với trước kia mạnh hơn rất nhiều.

Thiên tư của Lâm Yến không tệ, mặc dù kém Lâm Dịch rất nhiều thế nhưng hiện giờ nàng cũng là Thủ Vọng giả bát cấp. Đột phá cảnh giới tinh vị chỉ là vấn đề sớm muộn...thiên tư của Thủy Linh Lung cũng không kém, chẳng qua so với Lâm Yến thì kém hơn một chút. Căn cứ vào quan sát của Lâm Cường và Vân Băng, nàng muốn đạt tới cảnh giới tinh vị ít nhất còn phải cần hơn mười năm...hơn bốn mươi tuổi đạt tới cảnh giới tinh vị, phóng mắt nhìn khắp cả đại lúc mà nói cũng coi như là thiên tư không tệ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio