Nhưng đừng quên...không phải chỉ một mình hắn có được Thánh khí. Cổ Năng với tư cách là bá chủ đại lục vài vạn năm, nếu như nói những Đại trưởng lão này không có nổi một kiện Thánh khí thì ai mà tin chứ? Huống chi, không chỉ là Thánh khí mà có thể mạnh hơn như Thứ thần khí, thậm chí còn có thể là Thần khí.
Những điều này đều khiến Lâm Dịch phải cân nhắc kỹ nàng. Lúc trước chiến đấu không thấy người Cổ Năng sử dụng nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không có. Trong suy nghĩ của Lâm Dịch chắc phải còn một ít, tổng quát cũng không hề sai.
Nhưng nếu tính toán như vậy, dường như chính mình muốn tiêu diệt thế lực cường đại này càng thêm không có khả năng...
Lâm Dịch càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, hắn cảm giác không có hy vọng...
Chẳng qua cũng may cho tới bây giờ Lâm Dịch dều là loại người không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ. Mấy ngày nay hắn vẫn một mực suy nghĩ phương pháp tiêu diệt Cổ Năng...hắn cảm giác hình như chính mình đã bỏ sót điều gì đó, thế nhưng thủy chung vẫn không nghĩ ra...
- Ca ca, chúng ta vào trong thành chơi một chút có được không...
Trong lúc đang suy tư, nha đầu Lâm Yến kia lại tìm tới tận cửa. Lâm Dịch không khỏi cười khổ, hắn bất đắc dĩ nhìn lại về phía cửa. Quả nhiên, thân hình của tiểu cô nương đang đi vào từ bên ngoài. Nhìn dáng vẻ cau mày cùng vẻ mặt làm nũng của nàng, Lâm Dịch không khỏi lắc đầu nói:
- Không phải đã nói với muội sao? Bên ngoài quá nguy hiểm...muội hãy chờ ca ca nghĩ kế rồi mang muội ra ngoài có được không?
Tiểu cô nương trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Dịch, thuận tay ôm lấy cánh tay hắn loạng choạng nói:
- Huynh nói lời ấy đã một tháng rồi, vẫn còn chưa nghĩ xong biện pháp...phải chờ tới khi nào a...ca ca, mỗi ngày đều sống tại đây thật nhàm chán...Huynh dẫn muội đi ra ngoài được không. Chỉ một ngày thôi? Có được không...
Lâm Yến làm nũng nói.
Nhìn thấy biểu hiện ngây thơ của Lâm Yến, Lâm Dịch bất đắc dĩ đành than nhẹ một tiếng, nói:
- Không phải ca không muốn mà quả thực bên ngoài rất nguy hiểm...
- Muội mặc kệ a, muội mặc kệ a...ca, van cầu ca...
Lâm Yến đung đưa cánh tay Lâm Dịch, thuận theo hô lấy. Cuối cùng dùng bộ dáng điểm đạm đáng yêu, mở to đôi mắt nhìn Lâm Dịch.
Trong nhất thời Lâm Dịch chỉ có thể cười khổ. Ngay cả lời cự tuyệt cũng không biết nói thế nào.
- Thôi được Dịch nhi, con mang Yến nhi và Linh Lung ra ngoài một chuyến đi. Suốt ngày buộn bực tại chỗ này quả thật cũng không tốt.
Chính vào lúc này, tiếng cười của Lâm Cường truyền từ ngoài cửa vào.
Lâm Yến lập tức kinh hỉ nhìn vào phía cửa ra vào, Lâm Cường đi từ bên ngoài tới. Lâm Yến không khỏi nhảy bổ vào lòng Lâm Cường, khoác cánh tay lên vai hắn, cười hì hì nói:
- Vẫn là ba ba tốt nhất.
Lâm Cường buồn cười gõ nhẹ vào mũi nàng, tiểu cô nương không khỏi làm mặt quỷ với hắn, sau đó nhìn sang Lâm Dịch nói:
- Đi ra ngoài một hai ngày mà thôi, không có việc gì đâu.
Lâm Dịch nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi đành phải gật đầu:
- Thôi được. Để con đi tìm Linh Lung.
Nói xong hắn liền đứng dậy, còn Lâm Yến thì đứng tại chỗ hưng phấn hoan hô.
Chính vào lúc này, Thủy Linh Lung đang tu hành ở bên cạnh hồ.
Đối với nàng mà nói., không tiến được vào cảnh giới tinh vị đồng nghĩa với việc không thể ở cùng một chỗ với Lâm Dịch. Điều này khiến cho nàng tu hành càng trở nên khắc khổ hơn...dù sao ngồi khô khan một chỗ cả ngày cũng sẽ không tiến bộ được bao nhiêu. Thế nhưng cho dù vậy Thủy Linh Lung vẫn cứ kiên trì dùng đại đa số thời gian vào tu luyện. Yêu cầu của nàng cũng không cao, chỉ mau chóng muốn đạt tới trình độ Hạ tinh vị hạ giai cũng đủ thỏa mãn nàng. Có thể bay cùng Lâm Dịch đó là việc mà nàng muốn làm nhất hiện giờ. Đọc Truyện Online Tại
Thời điểm Lâm Dịch gặp nàng, toàn thân nàng đang bao phủ bởi một cỗ năng lượng màu xanh da trời. Điều này khiến cho Lâm Dịch không khỏi than nhẹ một tiếng. Hắn âm thầm cảm động trong lòng. Thủy Linh Lung có thể chịu được buồn tẻ mà tu hành như vậy, nguyên nhân rất lớn chính là vì hắn. Nàng không giống như Thư Mộng, có được điều kiện may mắn có được Huyết Hạn truyền thừa, mặc dù không cần tu hành cuối cùng cũng có thể đạt được cảnh giới tinh vị. Mặc dù thiên tư của Thủy Linh Lung không tệ thế nhưng đó là thành lập trên cơ sở nàng tu hành không ngừng. Nếu như không cố gắng, nàng không nhất định đi vào được cảnh giới tinh vị.
Lâm Dịch chỉ nhìn trong chốc lát liền đi tới trước mặt nàng. Ánh sáng nhu hòa màu trắng hiện lên nhẹ nhàng chạm vào ánh sáng màu xanh da trời sáng bóng trên người lThủy Linh Lung. Thủy Linh Lung lập tức sinh ra cảm ứng, năng lượng tinh lam chậm rãi nhập vào trong cơ thể, nàng mở hai mắt ra.
- Lâm Dịch? Có việc gì sao?
Thấy Lâm Dịch, trong mắt Thủy Linh Lung hiện lên vẻ vui mừng, nàng nhanh chóng đứng dậy hỏi.
Lâm Dịch cười nói:
- Suốt ngày tu hành cũng không thú vị. Hôm nay chúng ta vào trong thành du ngoạn một chuyến.
Thủy Linh Lung cũng đã hơn một năm không ra ngoài. Mặc dù tâm tính của nàng ôn nhu thế nhưng cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua ra ngoài thư giãn một chút cũng là một chủ ý không tệ. Vì vậy nàng gật đầu cười nhẹ.
Lúc này, Lâm Yến không thể chờ được nữa đã chạy tới. Nàng cười hì hì ôm lấy cánh tay Thủy Linh Lung. Nhiệt tình kêu một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu khiến Thủy Linh Lung không khỏi thẹn thùng, không nhịn dược quay sang trêu đùa với Lâm Yến. Trong nhất thời, tiếng cười giòn tan vang lên như tiễng chuông bạc.
Lâm Dịch bất đắc dĩ nhìn hai người đùa giỡn, mãi cho tới khi cả hai đều thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng thì hắn mới lắc đầu nói:
- Được rồi. Đi được chưa?
Lâm Yến lập tức hưng phấn gật đầu, Thủy Linh Lung đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu, lúc này Lâm Dịch mới quay sang Lâm Cường hỏi:
- Phụ thân, người và mẫu thân không đi cùng sao?
Lâm Cường cùng Vân Băng đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn ba đứa trẻ không khỏi lắc đầu. Thấy hai người Lâm Cường không đi, Lâm Dịch cũng không nói gì thêm, chỉ thấy ánh sáng lam sắc trên người hắn bay ra bao phủ cả ba người vào trong. Một tầng lam sắc mỏng bao phủ lấy Lâm Yến và Thủy Linh Lung, sau một khắc liền bay thẳng lên không trung, hướng tới Lạc Hà thành.
Tuy rằng lần trước đã tới thành Lạc Hà thế nhưng cũng chỉ là vội vàng bay lên không trung rồi bỏ đi, cũng không ở lại được bao lâu. Ba người Lâm Dịch hạ xuống một con đường nhỏ cách cổng thành không xa, sau đó đi theo đường mà tiến vào.
Lâm Yến đã hơn một năm không thấy nhiều người như vậy. Quả thật Lạc Hà thành vô cùng phồn vinh, nàng đi trên đường vô cùng hưng phấn và hiếu kỳ, nhìn trái ngó phải suốt.
Cũng may không gian trong không gian giới chỉ của Lâm Dịch khá lớn, hơn nữa cho tới bây giờ còn có hơn ngàn vạn kim tệ trong đó. Lâm Yến vừa ý thứ gì là cầm luôn không phải mặc cả. Huynh muội Lâm Dịch đều là người không có khái niệm về kim tệ, mặc dù Thủy Linh Lung thấy những tiểu thương kia giở công phu sư tử ngoạm ra nhưng thấy Lâm Dịch không để ý, nàng liền biết hắn không coi những thứ này vào đâu. Dù sao, nhu cầu những vật thuộc về thế tục nhân gian của cường giả cảnh giới tinh vị cũng cực nhỏ. Điều này tự nhiên khiến cho đám tiểu thương của Lạc Hà thành được lợi rất nhiều.
Mà khí tức không nhiễm bụi trần của Lâm Yến và Thủy Linh Lung cũng khiến không ít ánh mắt ngấp nghé. Ví dụ như vừa rồi có một tên gia hỏa ăn chơi trác táng của gia tộc nào đó trong thành tiến tới, hắn một mực theo đuôi mấy người từ trong ngõ nhở tới ra phố lớn, sắc mặt ngả ngớn tiến lên chặn đường mấy người Lâm Yến.
Lâm Dịch không khỏi bất đắc dĩ than nhẹ...không dám nói Lâm Yến và Thủy Linh Lung là người mạnh nhất trong thành thị này, nhưng thế nào cũng là cường giả số một số hai. Mà đám tôi tớ sau lưng tên thiếu gia kia đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là chiến sĩ tứ cấp mà thôi, hai người tùy tiện dùng đầu ngón tay cũng có thể tiêu diệt được đối phương.
Chẳng qua vận khí tên kia cũng không tệ, Lâm Yến và Thủy Linh Lung cũng không phải người hiếu sát, mà Lâm Dịch ở bên cạnh cũng tự hỏi không cần phải ra tay. Tất cả đều để một mình Lâm Yến dùng một chiêu để giáo huấn đám bọn họ...Khi thấy Lâm Yến cười tủm tỉm huyễn hóa một băng long dài bốn năm mét, sắc mặt những người kia lập tức trắng bệch...Ngay lập tức cả đám quỳ xuông mặt đất, mở miệng hô lên:
- Thần tiên tỷ tỷ tha mạng, thần tiên tỷ tỷ tha mạng...
Nghe xong, Lâm Yến hừ lạnh một tiếng đứng mắng đối phương một chầu, sau đó liền tiếp tục đi về phía trước. Mà toàn bộ những người bao quanh bọn họ đều tái nhợt sắc mặt, vội vã mở ra một con đường. Ánh mắt nhìn về ba người vô cùng kinh hãi giống như nhìn thấy ma thú nào đó ở địa ngục.
Cũng may, thời điểm xuất hiện những thứ này cũng dọa cho đám người dân xung quanh đã chạy đi, chiêu thức của Lâm Yến cũng không bị mấy người thấy được. Nếu không, chỉ sợ chuyến du ngoạn Lạc Hà thành phải kết thúc tại đây.
Lâm Yến thích rất nhiều, mà Lâm Dịch cũng chỉ có thể làm vẻ mặt đau khổ để làm nhân vật trả tiền và khuân vác. Cũng may Thủy Linh Lung một mực ở bên cạnh nói lời nhỏ nhẹ, điều này khiến Lâm Dịch cảm giác tốt hơn một chút...chẳng qua lại có thêm vài phần cảm động trong lòng.
Một mực du ngoạn tới tối, Lâm Yến mới không cam lòng bị Lâm Dịch cưỡng chế đình chỉ mua sắm, hắn yêu cầu trở về sơn cốc. Mặc dù Lâm Yến không muốn thế nhưng cũng chỉ có thể quệt miệng, rầu rĩ đi sau lưng Lâm Dịch. Mà Thủy Linh Lung thấy vậy liền đi tới bên cạnh Lâm Yến, nhẹ giọng nói chuyện với nàng, cho đến lúc ra ngoài, tiểu nha đầu lại bắt đầu cười.
Lâm Dịch không khỏi liếc mặt nhìn về dáng vẻ tươi cười tú lệ của Thủy Linh Lung, càng cảm giác một loại thỏa mãn trong lòng. Tìm một nơi không có bóng người, ánh sáng màu lam lại sáng lên, cả ba bay về phương hướng sơn cốc. Cuối cùng là chấm dứt một ngày dạo phố.
Đến khi trở lại sơn cốc, Lâm Dịch lấy tất cả những thứ Lâm Yến mua sắm đưa ra ngoài, nha đầu kia mua sắm giống như một tòa núi nhỏ. Thời điểm vật phẩm phóng ra ngoài, Thủy Linh Lung không khỏi sửng sốt, mà Lâm Cường và Vân Băng ở bên cạnh cũng cười khổ. Tiểu nha đầu trái lại vô cùng hưng phấn giới thiệu từng thứ một cho Vân Băng và Lâm Cường. Còn Lâm Dịch và Thủy Linh Lung sớm thấy tình thế không ổn liền bỏ trốn mất dạng, cả hai âm thầm quyết định về sau kiên quyết không được tùy tiện dạo phố cùng Yến nhi...
Mà đi dọc theo con đường này rất thuận lợi khiến cho bọn người Lâm Cường an tâm hơn...xem ra người trong Cổ Năng thật sự không tìm ra nơi ẩn thân của nhóm người mình.
Thế nhưng thực lực tăng lên vẫn chỉ là lửa sém lông mày. Dù sao Lâm Dịch không cam lòng bị người Cổ Năng vĩnh viễn đuổi giết như vậy, người một nhà hắn không thể cứ sống như chuột mãi được. Huống hồ...Lâm Yến còn có một bạn trai đang chờ nàng. Đừng nhìn bộ dáng tùy tiện của Lâm Yến, thế nhưng tình cảm của nàng cực kỳ cố chấp. Nàng cùng Kim Trĩ Hàn quen biết hơn mười năm, tình cảm của cả hai vô cùng tốt. Mà Lâm Dịch cũng đã gặp qua thiếu niên kia, thiên tư của hắn cũng cực kỳ xuất sắc, nếu như tiến hành khổ tu, muốn vào cảnh giới tinh vị tuyệt đối không có vấn đề gì.
Riêng về phần tu hành của mình, Lâm Dịch và Lâm Cường cũng thường xuyên bàn luận với nhau...chẳng qua Tuyền Qua Tinh Vân ở dưới bụng Lâm Dịch đã cực kỳ thành thục, năng lượng thiên địa chỉ cần hơi chuyển động một vòng trong chơ thể hắn thì đã áp súc được năng lượng màu vàng. Tuy rằng số lượng của năng lượng bên trong Lâm Dịch rất mạnh thế nhưng về chất lại chênh lệch quá xa.
Chẳng qua cho dù như vậy, Lâm Cường cũng âm thầm vui mừng và cảm khái vì tiến bộ của Lâm Dịch...bảy năm trước đây, ngay cả một chút lực lượng hắn không cần lấy ra cũng có thể vây khốn Lâm Dịch. Thế nhưng bảy năm sau, Lâm Cường đối mặt với Lâm Dịch không thể toàn lực ứng phó. Chỉ hơi chút không cẩn thận sẽ bị thua...
Chẳng qua phụ tử đọ sức với nhau tự nhiên bỏ đi rất nhiều chiêu số không cần thiết. Nếu không, với thực lực của Lâm Cường, Lâm Dịch không có khả năng chống đỡ quá lâu...dù sao về kỹ xảo chiến đấu, Lâm Cường thông hiểu đạo lý, mà Lâm Dịch mới chỉ có chút thuần thục mà thôi.
Ngược lại kỹ xảo khiến lực lượng bạo tăng đã làm cho Lâm Cường rất vui mừng. Lâm Dịch tự nhiên không hề giữ đưa phương pháp nói cho Lâm Cường, sau khi nói xong, Lâm Cường thi triển càng thêm mạnh...điều này khiến cho Lâm Dịch vô cùng phiền muộn. Hắn sử dụng kỹ xảo lực bạo chỉ có thể đánh ra tối đa tám tầng thực lực, thế nhưng khi Lâm Cường sử dụng, lại có thể sử dụng trọn vẹn mười hai tầng thực lực...Như vậy sao không khiến hắn trở nên phiền muộn? Dù sao đi nữa, chiêu thức ấy là do hắn sáng tạo ra.
Lâm Cường truyền lại kinh nghiệm cho Lâm Dịch. Lúc đó Lâm Dịch mới biết vấn đề của mình nằm ở chỗ nào...tận lực! Hắn quá mức tận lực truy cầu lực lượng bạo phát ngay lập tức.
Phải biết rằng, lòng người là một thứ vô cùng kỳ diệu. Ví dụ như lực lượng của một người rõ ràng có thể nâng lên ba trăm cân, thế nhưng nếu trong lúc bị hỗn loạn trong lòng, hắn tuyệt đối không cách nào làm được. Cho dù làm được thì so với ngày thường cũng vất vả hơn rất nhiều.
Đó là ảnh hưởng tâm lý lên cơ thể con người...cụ thể như thế nào thì Lâm Dịch còn không rõ ràng. Thế nhưng đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, hắn đã tìm ra được kỹ xảo khiến lực lương bạo phát ngay lập tức.
Trôi chảy, tự nhiên, không có dấu vết đao búa.
Điều này là do Lâm Cường nói cho Lâm Dịch.
Lâm Dịch suy nghĩ một ngày, ngày hôm sau hắn lại so chiêu với Lâm Cường một lần nữa, Lâm Cường cười nhẹ...Lâm Dịch đã nắm giữ bí quyết đó ở trong tay. Loại cảm giác này chỉ có thể hội ý chứ không thể truyền miệng. Chẳng qua nhìn về phương diện này, quả thật thiên tư của Lâm Dịch cũng cực kỳ xuất sắc.
Chỉ có điều những điều này đối với Lâm Dịch mà nói cũng chỉ là những kỹ năng không quan trọng, mặc dù đối với thực lực của hắn sẽ đề cao tới một trình độ nhất định thế nhưng vẫn không đủ để đối phó với người của Cổ Năng. Phải biết rằng đối phương còn có ba cường giả Đại tinh vị thượng giai. Còn bên này chỉ có hai người là hắn và phụ thân mà thôi, lần đối mặt sau, nếu như đối phương dùng tới bảo vật cấp bậc ngoài Thánh khí.