Thư Bác và Lạp Cổ Kỳ nhìn nhau, trên mặt toát ra dáng tươi cười vui mừng.
Kế tiếp, chính là thỉnh an các trưởng bối, Lâm Dịch dẫn theo Thủy Linh Lung và Thư Mộng, đi tới trước mặt một loạt người đang ngồi ở chính diện đài cao.
Thứ nhất, tự nhiên là hai người Lâm Cường và Vân Băng. Hai người ngồi ngay ngắn bên trái đài cao, vẻ mặt tràn ngập tươi cười nhìn nhi tử của mình cùng với hai nàng dâu xinh đẹp như hoa, vẻ mặt ngượng ngùng, thần sắc một mảnh sung sướng.
- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi thỉnh an hai người.
Lâm Dịch hơi khom người, nói xong hai chân gập lại, quỳ rạp trước mặt hai người.
Thủy Linh Lung và Thư Mộng tuy rằng đầy mặt ngượng ngùng, nhưng mà thần sắc lại là một mảnh ngọt ngào và hạnh phúc. Theo sát phía sau Lâm Dịch, hai người ầm một tiếng:
- Công công, bà bà, con dâu Thư Mộng (Thủy Linh Lung) thỉnh an nhị lão. Chúc lão thân lão thân khỏe mạnh, vạn thọ vô cương.
Nói rồi, cũng dịu dàng quỳ xuống.
Lâm Cường và Vân Băng tự nhiên là trên mặt đều nở hoa, liền đứng dậy, nang hai nàng dâu dậy, trong miệng nói:
- Hài tử ngoan, hài tử ngoan...
Lâm Dịch lại bị lạnh nhạt một bên, không ai hỏi thăm.
Thư Mộng và Thủy Linh Lung vẻ mặt đỏ ửng bị nâng dậy, Lâm Dịch lúc này mới cười khổ đứng lên. Lâm Cường và Vân Băng mỗi người lấy ra một cái vòng tay hình thức rất khác biệt đưa cho hai nữ nhân. Lâm Cường cười nói:
- Vòng tay này vốn là Dịch nhi cùng nàng dâu của hắn mỗi người một cái, nhưng hôm nay liền cho các con. Hi vọng các ngươi sau này có thể vui vẻ sống bên nhau, hạnh phúc tràn đầy.
- Cảm ơn công công (bà bà).
Thư Mộng và Thủy Linh Lung nhận lấy vòng tay, mặt như hoa đào, dịu dàng bái tạ.
Lâm Cường và Vân Băng gật đầu, cười ngồi trở lại. Còn ba người Lâm Dịch lại đi hướng bên phải, người đầu tiên là Thư Bác.
Trên mặt Thư Bác cũng là mang theo dáng tươi cười vui mừng, nhìn ba người đi về phía mình.
- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế thỉnh an ngài.
Lâm Dịch đi tới trước mặt Thư Bác, quỳ xuống. Hai nữa nhân đi theo phía sau hắn tự nhiên cũng quỳ xuống. Bất quá Thư Mộng nói một câu:
- Phụ thân, nữ nhi thỉnh an người.
Thủy Linh Lung lại không nói gì.
Thư Bác cười ha ha đứng dậy:
- Hài tử ngoan, hài tử ngoan,...Đều đứng lên đi!
Mà hắn cũng đem Thủy Linh Lung nâng dậy, cười nhìn nàng nói:
- Ngươi và Mộng nhi tỷ muội tương xứng, lại cùng một chồng, cũng coi như nữ nhi của ta.
Thủy Linh Lung cảm động dị thường. Một lúc lâu sau thanh âm run rẩy nói:
- Cha.
- Ha ha...thông minh...
Thư Bác lòng đầy vui sướng, cười ra, lập tức nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Dịch nhi, hôm nay lão phu đem hai nữ nhi giao cho con. Nếu ngày sau con dám phụ các nàng, trên dưới Thư gia đều không tha cho con.
Lâm Dịch cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân yên tâm đi. Con yêu các nàng còn không kịp, sao lại phụ các nàng được?
- Ha ha...tốt...tốt...
Thư Bác cười ha ha.
- Cha...
Thư Mộng đi tới trước người Thư Bác, hốc mắt nhất thời hồng lên.
Thư Bác nhìn nữ nhi kiều diễm trước mặt, cảm khái gật đầu, vuốt vuốt đầu nàng, lẩm bẩm nói:
- Nếu là mẫu thân con còn sống, nàng nhất định sẽ rất hài lòng.
- Cha...
Nước mắt nhất thời từ trong mắt Thư Mộng chảy ra. Hốc mắt Thư Bác cũng có chút ướt át, nhưng lập tức cũng quay đầu lại, hít sâu một hơi cười nói:
- Nha đầu ngốc, sau này trở thành thê tử người ta cũng không thể buông thả, biết không?
- Vâng...
Thư Mộng lao vào trong lòng Thư Bác, lớn tiếng khóc ra. Thư Bác cười trấn an nàng. Sau đó mới đưa nàng từ trong lòng kéo ra, nói:
- Được, còn phải thỉnh an người nhà của Linh Lung nữa.
Thư Mộng lưu luyến rời khỏi Thư Bác ôm ấp, sau đó đi tới bên cạnh Lâm Dịch. Lâm Dịch cười kéo tay nàng, Thư Mộng quay đầu thấy dáng tươi cười nhu hòa trên mặt Lâm Dịch, tâm tình bi thương nhất thời giảm hơn phân nửa. Chỉnh lý tâm tình một chút, sau đó, mỉm cười với Lâm Dịch. Ba người lúc này mới đi tới trước mặt Lạp Cổ Kỳ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nhưng mà không đợi mấy người Lâm Dịch mở miệng, Lạp Cổ Kỳ liền đứng dậy, vừa cười vừa nói:
- Vốn dĩ ta là không có tư cách ngồi ở chỗ này. Nhưng lần này là đại hỉ của Linh Lung, sư phụ nàng đã sớm qua đời, ta coi như một nửa sư phụ của nàng. Dịch nhi, ngày sau Linh Lung đã có thể giao phó cho ngươi.
Lâm Dịch gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn nói:
- Hiệu trưởng xin yên tâm. Ta sẽ dùng sinh mệnh của mình để bảo hộ Linh Lung và Mộng nhi.
- Tốt...tốt...
Lạp Cổ Kỳ cười ha hả.
Một bên Thủy Linh Lung thần sắc cảm kích, đi tới bên cạnh Lạp Cổ Kỳ nói:
- Hiệu trưởng, ta...
Lạp Cổ Kỳ cười lắc đầu, sờ sờ đầu Thủy Linh Lung, cảm thán nói:
- Năm đó ngươi vừa vào Ngũ Hành, còn chỉ là một con nhóc, hôm nay cũng đã là thê tử của người khác. Ngày sau phải nghe lời Dịch nhi nói biết không?
Thủy Linh Lung nước mắt nhất thời dũng mãnh phun ra, nhào vào trong lòng Lạp Cổ Kỳ, thất thanh khóc rống lên.
Lâm Dịch đương nhiên biết vì sao Thủy Linh Lung lại thương tâm như vậy. Dù sao, hắn cùng nàng đến qua nhà nàng, gặp qua phụ mẫu hắn, cũng biết chuyện xưa của nàng. Đợi đến Lạp Cổ Kỳ đem Thủy Linh Lung trấn an xong, sau đó, Lâm Dịch đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng nói:
- Đợi mọi việc ở đây xong xuôi, sau đó, ta cùng nàng về nhà của nàng gặp nhạc phụ và nhạc mẫu, nàng thấy được không?
Thân thể Thủy Linh Lung chấn động, lập tức cũng lắc đầu, thấp giọng nói:
- Lần trước về nhà, ta đạt được đáp án của mình. Lại trở về bất quá là vì bản thân và người khác chuốc thêm phiền phức mà thôi. Không cần phải vậy...bỏ đi!
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, hắn biết, chung quy đây là một tiếc nuối trong lòng Thủy Linh Lung, gắt gao ôm nàng vào lòng, sau đó, mới buông ra.
Trên quảng trường tiếng vỗ tay như sấm vẫn không có hạ xuống. Sau khi nghi lễ hoàn tất, trên quảng trường nhất thời sắp đặt yến hội. Toàn bộ khách nhân đến đây quan khán, đều có thể ở chỗ này ăn một phen. Mà yến hội này sắp đặt trên bảy ngày.
Lâm Dịch, Thư Mộng cùng với Thủy Linh Lung cũng ở trong vòng vây của mọi người, đi tới tân phòng của bọn họ.
Vị trí tân phòng tọa lạc tại bên cạnh viện chủ của Thư gia. Một đội ngũ khổng lồ trùng điệp cưỡi thú từ quảng trường xuất phát, đi khoảng hơn mười chung, lúc này mới đến tân phòng.
Viện tử bố trí cực kỳ khác biệt, chữ hỉ đỏ rực tô đậm bầu không khí vui mừng. Mọi người vô luận nha hoàn, gia đinh hay là hộ vệ, trên mặt đều là tràn đầy dáng tươi cười vui mừng. Dưới vòng vây của mọi người đều tiến nhập trong đó.
Thủy Linh Lung và Thư Mộng tự nhiên muốn về phòng trước, còn Lâm Dịch lại bị Thư Nhiên kéo đi tiếp rượu.
Yến hội cứ diễn ra cho đến đêm khuya, mọi người lúc này mới được tận hứng.
- Dịch tử, cái gọi là một khắc đêm xuân giá ngàn vàng, hai thê tử xinh đẹp như hoa của ngươi đang ở trong phòng chờ ngươi đấy. Chúng ta cũng không dám để ngươi bỏ lỡ thời gian quá dài, miễn cho bị người nhắc tới. Ha ha...Mau đi đi!
Trương Tạp cười ha ha trêu ghẹo Lâm Dịch.
Một bên cũng cười ha ha ra nói:
- Đúng đúng, nhanh đi mau nào!
Lâm Dịch lúc này mới sắc mặt đỏ bừng nói:
- Nếu như vậy...thì Lâm Dịch không thể tiếp nữa...
- Đi thôi đi thôi...
Bị mọi người thúc giục, Lâm Dịch sắc mặt đỏ bừng đi tới cửa tân phòng, cuối cùng bị Lâm Dịch đẩy mạnh một cái, cánh cửa nhất thời bị hắn đẩy tung ra.
Cả gian phòng chủ sắc đều là hồng sắc hỉ khánh, bố trí cũng rất đặc biệt, một chiếc giường lớn mà mềm mại, một tấm mành bằng lụa hồng treo ngang trước giường. Mà ở dưới tấm màn là một bàn đặt đầy thức ăn. Trên bàn điểm vài ngọn nến hồng. Lửa hồng chập chờn, Thủy Linh Lung và Thư Mộng ngồi ngay ngắn trên mép giường, thân thể khẩng trương mà có chút cứng ngắc, hơi cúi đầu, không dám ngẩng lên. Mặc dù là nghe được thanh âm đẩy cửa vào của Lâm Dịch, hai người cũng chỉ dám hởi ngẩng đầu liếc mắt nhìn lén, rồi lập tức sắc mặt đỏ bừng cúi xuống. Ngón tay vô thức nắm chặt, có vể rất khẩn trương và bất an.
Ngoài cửa mấy người vui vẻ cười chạy ra xa. Lâm Dịch lại hít sâu một hơi, áp chế tim đập của mình, đi vào trong phòng.
Từng trận hương thơm chui vào trong mũi Lâm Dịch.
Vén tấm màn lên, nhất thời thấy hai nữ nhân trên giường. Thân thể các nàng rõ ràng khi tấm rèm bị nhấc lên, có chút run rẩy rất khẽ.
Lâm Dịch đi tới bên cạnh hai nàng, ngắm nhìn nhị nữ.
Nhị nữ một người khí chất u linh, một người khí chất uyển lệ, mà ngũ quan đều là tuyệt sắc, hiếm có trong thiên hạ. Vóc người càng là linh lung tinh tế. Lâm Dịch than nhẹ, vì bản thân lấy được hai vị gian nhân như hoa như ngọc mà cảm thấy hài lòng.
- Mộng nhi, Linh Lung...
Lâm Dịch đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng.
- Vâng.
Nhị nữ đều là khẽ dạ một tiếng. thanh âm kia so với tiếng muỗi kêu còn nhỏ hơn.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, đi tới giữa hai người, sau đó ngồi xuống. Hắn rõ ràng cảm giác được thân thể hai nàng lại khẩn trương. Hắn nắm tay hai nàng, đặt lên đầu gối của mình, đột nhiên cảm khái nói:
- Rốt cuộc đã lấy được hai nàng rồi...
Thư Mộng và Thủy Linh Lung sắc mặt nhất thời xấu hổ đỏ bừng, tùy ý đối phương nắm tay mình, cũng không dám manh động.
Lâm Dịch đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, lập tức nói:
- Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta đi nghỉ đi!
Nói rồi, trong tay khẽ dùng sức, hai nàng thời bị hắn kéo vào trong lòng.
Hai nàng đều là kinh hãi, trái tim trong ngực như một chú nai con chạy loạn, trên người lại không còn chút sức lực, đã bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp của Lâm Dịch. Hắn trái ôm phải ấp, nhất thời trong lòng càng thêm thỏa mãn.
Hắn cúi xuống, một hồi hôn nhẹ lên mặt của Thư Mộng, một hồi lại hôn lên bờ môi thơm của Thủy Linh Lung...Trong lúc nhất thời hương diễm vô biên.
- Phu quân...nhất định phải thương tiếc Mộng nhi.
Thư Mộng vẫn không nói chuyện, đột nhiên ưm một tiếng, nói. Lâm Dịch cũng thất kinh, một tiếng gọi phu quân này để hắn hoàn toàn bị thiêu đốt.
- Còn, còn có ta...
Linh Lung cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, thấy Thư Mộng cũng nói ra được như vậy, cùng Lâm Dịch đã có nhiều ngày thân thiết, nàng cũng buông ra. Bất quá, sắc mặt vẫn là ửng hồng. Dù sao, va chạm da thịt trước đây chỉ là còn chưa đến một bước chân chính a...
Lâm Dịch bị hai thanh âm một trái một phải này làm cho thần hồn điên đảo, trong lòng cảm thán, thảo nào mọi người đều nói ôn nhu là mồ chôn của anh hùng a...
Mang theo một tia cảm ngộ cuối cùng, Lâm Dịch nghĩa vô phản cố chui vào trong mồ chôn anh hùng này.
Một đêm nay đã định trước là một đêm không ngủ.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã qua đi hơn một tháng.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Dịch suốt ngày cùng Thư Mộng, Thủy Linh Lung dính cùng một chỗ, khó mà chia lìa. Bất quá sau một tháng, Lâm Dịch biết mình nên làm cái gì.
Tìm cách đi Thiên Vị Giới, chưa bao giờ từng gác lại. Lâm Dịch trước khi thành thân đã suy nghĩ rất nhiều, hắn cũng từng do dự có phải là muốn cùng Thư Mộng và họa chân chính đi tới một lần không. Dù sao, tiến nhập Thiên Vị Giới họa phúc khó lường, nếu là cùng hai nàng thành thân, bản thân một năm sau liền rời khỏi, vậy chẳng phải là làm hỏng cuộc đời của người ta sao?
Nhưng hắn chung quy chỉ là một nam nhân bình thường, hắn không tiếp thu nhìn thấy nữ nhân của mình chui vào lòng nam nhân khác ôm ấp. Do đó, nghĩ trước nghĩ sau hắn vẫn quyết định cùng các nàng thành thân. Đây chỉ là chỗ ích kỷ sâu trong lòng của một nam nhân đi.
Đương nhiên, sau khi tiến nhập Thiên Vị Giới nếu là họa phúc khó lường, như vậy đã không dễ nghĩ. Huống hồ, Lâm Dịch cũng không cho rằng bản thân sau khi tiến nhập Thiên Vị Giới sẽ không có cơ hội quay trở về.
Bởi vì từ rất nhiều địa phương đều cho thấy...Cường giả Thiên Vị Giới hẳn là có thể tiến nhập nơi này.
Bổn nguyên chi tháp, Sinh Linh Cung, Cực Trú Hàn Viên, thậm chí Ma Nguyên Động Quật...những nơi này thử nghĩ một chút là cái gì thúc đẩy bọn hắn thành hình? Cường giả mạnh nhất cũng bất quá là Đại Tinh Vị Cảnh Thượng Giai mà thôi. Hiện tại Lâm Dịch tuy rằng đã đạt được cảnh giới Đại Tinh Vị Cảnh Thượng Giai, nhưng cũng khẳng định bản thân không thể chế tạo ra không gian tương tự. Mà những nơi này rất rõ ràng đều là bởi vì...Như vậy đến tột cùng là ai sáng tạo những địa phương này?
Đáp án tựa hồ rất sống động. Chính như Cực Trú Hàn Viên trước khi mở ra, không phải có Thiên Vị Cảnh cường giả trong nháy mắt truyền âm tới tất cả Đại Tinh Vị Thượng Giai cường giả sao?
Tất cả cái này đều biểu thị Thiên Vị Cảnh cường giả là có thể tiến nhập nơi này.
Như vậy nếu có thể tiến nhập, Lâm Dịch còn có điều gì cố kỵ đây?
Thư gia và Cổ Văn đều là những thế lực phi thường cường đại ở đây, mà phụ mẫu của mình, Thư Nhiên, càng là một trong những cường giả đứng đầu. Hôm nay Lâm Dịch đắc tội qua Đại Tinh Vị Thượng Giai cường giả đều đã bị hắn giải quyết sạch. Không có Đại Tinh Vị Thượng Giai cường giả uy hiếp, cuộc sống của người nhà ở đây vẫn là vô cùng an toàn.
Hôm nay lực hấp dẫn của Thiên Vị Giới đối với Lâm Dịch vô cùng mạnh. Mà hiện tại thời gian còn lại cho hắn đã không còn nhiều lắm. Chỉ có mười một tháng ngắn ngủi. Lâm Dịch cảm giác bản thân hẳn là nên chuẩn bị một chút. Dù sao, Thiên Vị Giới cường giả nhập vân, vạn nhất có xung đột gì, bản thân nếu như ngay cả một chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, vậy còn nói chuyện gì đến trở lại? Họa phúc khó lường nghĩ rất nhẹ nhàng, nhưng người dù sao cũng phải nghĩ đến chỗ xấu phải không? Phòng ngừa chu đáo mới là cách làm của người thông minh.
Đầu tiên, bí thuật Hắc Viêm Long là cần tu hành. Bí thuật này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ, nhưng muốn trong mười một tháng, còn phải chú ý tới những công pháp khác tu hành tốt, lại trở nên khó. Bất quá cũng may Lâm Dịch thiên tư luôn không tệ, hắn rất tự tin có thể trước khi tiến nhập Thiên Vị Giới đem bí kỹ này tu luyện xong.
Thứ nhì, Cửu Chuyển Tử Kim Thân, Huyền Băng Trảm cũng cần phải có thời gian và địa điểm để tu hành. Cửu Chuyển Tử Kim Thân chính là lá bài mà hắn đặt hết niềm tin vào.