Lâm Dịch dường như có chút hiểu ra, hắn nhìn Hoàng Kỳ, giờ phút này toàn thân Hoàn Kỳ tràn đầy cỗ ý niệm giết chóc.
Nhưng mà cỗ ý niệm giết chóc chỉ xuất hiện một lát, trong nháy mắt khí thế của hắn lại hạ thấp xuống. Dường như so với khi trước là hai kẻ khác nhau.
- Thế nhưng...Dường như ta thực sự sai rồi...Đúng vậy. Ta đã làm được thứ ta muốn. Mọi người, khi nhìn thấy ta thần sắc của bọn họ đều là kính nể từ đáy lòng. Nhưng đồng thời, ta lại cảm thấy cô độc...Thực sự cô độc...
Thần sắc của Hoàng Kỳ biến ảo, nói:
- Ta nỗ lực truy cầu, ta muốn trở thành Thần Cấp. Chân chính trường sinh bất tử. Nhiều năm như vậy, hơn mười vạn năm, đều vì truy cầu lực lượng mà vượt qua sự cô độc đó.
Tuy rằng khô khan, tuy rằng tịch mịch, nhưng ta đều có thể kiên trì. Nhưng mà lúc lúc Quân Tích tự tay nghiền nát giấc mộng của ta. Ta đột nhiên không có việc gì làm, những người đó kính nể ta, sợ hãi ta. Vốn ta cho rằng mình không thèm để ý, thế nhưng...Thực sự cô độc.
Lâm Dịch trầm mặc nhìn Hoàng Kỳ. Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài một tiếng. Lúc hắn còn niên thiếu, phụ thân hắn từng nói một câu:
- Hi vọng khi con đứng trên đỉnh phong, bên cạnh con còn có một người có thể nói chuyện với con.
Từ xưa cường giả đã tịch mịch. Hoàng Kỳ không thể nghi ngờ cũng là một gã cường giả. Cho dù ở tại Thiên Giới này, hắn cũng chính là một cường giả. Thế nhưng đồng thời hắn cũng tịch mịch. Đứng trên cao không tránh khỏi giá rét. Đó chính là một đạo lý đã có từ xưa tới nay. Nhân loại chính là một sinh vật có tính quần cư. Cho dù cường đại hơn đi chăng nữa, chung quy cũng không thể chạy thoát khỏi thiên tính của nhân loại. Vô luận ngươi mạnh tới đâu đều cần bằng hữu. Chia sẽ thống khổ của bản thân mình. Hưởng thụ sự vui vẻ cũng cần phải có bằng hữu. Như thế mới gọi là thế giới của Nhân loại.
Hoàng Kỳ lần thứ hai đi ra ngoài, lặng lẽ cầm Linh Thạch trong tay đặt ở năm góc cạnh ở trong truyền tống trận. Lúc này, Lâm Dịch cũng không có ngăn cản hắn nữa. Một lát sau khi thả hoàn tất, Hoàng Kỳ quay đầu lại nhìn về phía Lâm DỊch.
Hoàng Kỳ và Lâm Chỉ chỉ gặp một lần rồi thôi. Hơn nữa khi gặp mặt song phương còn giao phong. Thế nhưng trên đoạn đường ngắn này không ngờ lại khiến cho Hoàng Kỳ nảy sinh cảm giác muốn Lâm Dịch làm bằng hữu của mình. Không thể không nói, lần trò chuyện này thật khiến cho kẻ khác sảng khoái.
Chỉ là Lâm Dịch cũng biết, Hoàng Kỳ vẫn là Hoàng Kỳ kiêu ngạo như cũ. Hắn vẫn là Tích Dương đế quân cao cao tại thượng. Chỉ khi đối mặt với Lâm Dịch, hắn mới có thể để lộ ra thần sắc mê man kia. Vừa rồi nói chuyện một phen, Lâm Dịch đã nghe được những lời xuất phát từ đáy lòng của hắn.
Lâm Dịch khẽ thở dài một hơi, gật đầu nói:
- Như vậy, nếu như tiểu đệ từ chối thì bất kính. Lần này tiểu đệ tạ ơn Hoàng đại ca rồi.
Con mắt Hoàng Kỳ sáng lên, lập tức bật cừoi gật đầu. Sau đó rời khỏi phạm vi của Truyền tống trận, cười cười nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút. Đột nhiên lại đi tới trước người Hoàng Kỳ, Hoàng Kỳ nghi hoặc nhìn hắn.
- Hoàng đại ca còn nhớ giao dịch giữa chúng ta không? Sau khi trị khỏi thương thế của Hoàng đại ca, ta mới có thể sử dụng Truyền tống trận. Hiện giờ Hoàng đại ca lại cho ta sử dụng Viễn Trình truyền tống trận, nhưng ta còn chưa có trị khỏi thương thế cho đại ca. Vì vậy, bây giờ để cho ta hoàn thành nốt giao dịch của chúng ta a.
Lâm Dịch vừa cười vừa nói.
Hoàng Kỳ sửng sốt, con mắt sáng ngời, nói:
- Có thể trị khỏi ngay lập tức?
Lâm Dịch cười gật đầu nói:
- Hoàng đại ca, không nên phản kháng.
Hoàng Kỳ gật đầu...Xem ra, hiện tại hắn thực sự không còn hoài nghi Lâm Dịch có tâm tư khác nữa.
Năng lượng của Lâm Dịch lần thứ hai tràn ra, hoàn toàn bao phủ lấy Hoàng Kỳ. Huyết sắc năng lượng nhất thời nhắm vào vết thương mà chạy tới. Sắc mặt Hoàng Kỳ trắng bệch, sau đó mặt lại đỏ bừng. Tuy rằng hiện tại khuôn mặt đang chuyển màu kỳ dị, cùng với thân thể đang run rẩy chứng minh sự thống khổ. Thế nhưng trong ánh mắt hắn hiện giờ tràn đầy sự hưng phấn.
Một cỗ cảm giác khó chịu lan khắp toàn thân hắn, Hoàng Kỳ cố cắn răng nén chịu.
Từng đạo huyết sắc năng lượng từ trên người Lâm Dịch không ngừng tuôn ra, tiến vào bên trong cơ thể Hoàng Kỳ. Chữ trị cho thân thể của hắn.
Thân thể Hoàng Kỳ tuy rằng cường đại, thế nhưng lại kém Lâm Dịch không ít. Mà năng lượng huyết sắc kia ngay cả thân thể Lâm Dịch cũng có thể hoàn toàn chữa trị những thương thế năng, cũng hoàng toàn có thể chữa trị cho thân thể của Hoàng Kỳ.
Quá trình chữa trị mất hơn nửa giờ. Hồng sắc quang mang dần dần biến mất, Lâm Dịch thở ra một hơi. Lau mồ hôi trên trán, cười nói:
- Được rồi.
Hoàng Kỳ không dám tin tưởng hai tay của mình. Cảm giác đã mất hơn mười năm này, không ngờ lại dễ dàng đoạt lại được. Một lát sau, ánh mắt của hắn hiện lên thần sắc hưng phấn.
- Được rồi. Thực sự được rồi...
Hoàng Kỳ thì thào tự nói.
Lâm Dịch cũng không quấy rầy hắn, điều chỉnh trạng thái của bản thân. Sau khi chữa trị cho Hoàng Kỳ, tiêu hao khá nhiều năng lượng. Chỉ là loại tiêu hao này đối với Lâm Dịch cũng không tính là gì.
Qua một lúc lâu sau, Hoàng Kỳ lấy lại tinh thần. Nhìn về phía Lâm DỊch hưng phấn nói:
- Đa ta ngươi. Lâm huynh đệ.
Lâm Dịch cười lắc đầu nói:
- Giao dịch mà thôi.
Hoàng Kỳ kinh ngạc, lập tức gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lâm Dịch xoay người đi về phía Viễn Trình truyền tống trận. Đột nhiên hắn nói:
- Hoàng đại ca, ngươi muốn đi báo thù sao?
Nhắc tới báo thù, Hoàng Kỳ vốn còn đang tươi cười trong nháy mắt trầm xuống. Trong đôi mắt bắn ra sát ý lành lạnh nói:
- Tiện nhân kia và Bà La vương giả phải chết. Bằng không khó mà tiêu tan mối hận trong lòng ta!
Biểu tình lành lạnh kia lộ ra sát ý vô hạn! Cho dù là Lâm Dịch, cũng chỉ cảm thấy một chỗ khí tức băng lãnh tới cực điểm tràn ra từ thân thể đối phương. Không có chiến văn gia trì, khí thế trên người Lâm Dịch hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoàng Kỳ. Huống hồ, hiện tại Hoàng Kỳ rốt cuộc đã là Hoàng Kỳ của trước kia. Tuy rằng năng lượng hôi sắc kỳ quái kia còn tồn tại ở bên trong cơ thể của hắn. Thế nhưng nó cũng không ảnh hưởng tới việc sử dụng năng lượng của hắn. Chỉ khiến cho hắn không thể ngưng tụ được Thần cách mà thôi.
Lâm Dịch nhìn thấy sự cừu hận trong mắt đối phương. Liền biết đối phương đã quyết tâm. Hắn đoạt đi trinh tiết của Hoa Quân Tích, mà nàng lại đoạt đi hi vọng của hắn. Trong chuyện này, ai đúng ai sai, người ngoài cuộc nhìn vào cũng có thể nhìn ra.
Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng nói:
- Vậy mong Hoàng đại ca mã đến công thành.
Đối với Lâm Dịch mà nói, mọi chuyện ở đây đối với hắn không có quan hệ, hắn chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
Hoàng Kỳ thu liễm khí thế lại, nhìn về phía Lâm Dịch gât đầu, cuối cùng thở dài một cái:
- Ta cũng chúc Lâm huynh đệ đi đường thuận lợi, bình an a. Nếu như có thời gian, không ngại trở lại Minh Vân hải vực làm khách. Cửa lớn của ta vĩnh viễn mở ra đón chờ Lâm huynh đệ.
Lâm Dịch nghe vậy cười gật đầu, cũng không nói thêm. Dưới chân tức thì xuất hiện một đạo huyết sắc năng lượng, bắn thẳng tới năm khỏa Linh Tinh. Linh Tinh khởi động, bạch sắc tinh quang tức thì bao trùm toàn bộ Truyền tống trận. Bóng người biến mất trước mặt hắn.
Sau khi cười với Hoàng Kỳ một tiếng cuối cùng, một đạo ngân sắc lóe lên, Lâm Dịch đã biến mất không còn tung tích.
Lâm Dịch cảm thấy thân thể run lên. Lập tức tinh thần lực bị tiêu hao kịch liệt, dẫn tới cảm giác thống khổ. Trong khoảnh khắc đánh úp về phía đại não của hắn. Tuy rằng hắn đã có kinh nghiệm, thế nhưng loại thống khổ này cũng khiến cho Lâm Dịch choáng váng.
Cắn răng chống đỡ hơn mười chung, phía trước sáng ngờ. Ngay lập tức cảm giác thống khổ này mới giảm bớt, Lâm Dịch không khỏi thở ra một hơi.
Rống!
Ngay lúc hắn thở ra một hơi, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thú rống. Lâm Dịch tức thì mở mắt! Lọt vào trong tầm mắt của hắn chính là một cái miệng đầy máu khổng lồ, đang hướng về phía mình mà ngoạm tới.
Lâm Dịch kinh ngạc, nhưng mà tinh thần lực tiêu hao quá lớn, khiến cho thân thể của hắn cũng phản ứng chậm đi. Mà cái miệng khổng lồ kia lại tới cực nhanh, Lâm Dịch chỉ cảm thấy người hơi đau nhức, cái miệng khổng lồ kia đã cắn tới vai hắn.
Nhưng mà, thân thể Lâm Dịch lại dễ dàng bị thương đến thế sao? Trải qua sự rèn luyện của Hổ Thần quyết khiến cho thân thể hắn ngày càng cường đại, căn bản không theo lẽ thường có thể tưởng tượng ra. Cho dù là cường giả Hư Thần cảnh đồng cấp muốn tạo thành thương tổn đối với thân thể của Lâm Dịch cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lại không nói tới một đầu ma thú. Lâm Dịch nhận ra, đây chính là sinh vật giống như dã cẩu. Là một đầu ma thú ngũ giai, năng lực công kích tương đương ma thú tứ giai. Hai mắt đỏ hồng, trong đó ẩn chứa sự bạo ngược, giết chóc vô hạn. Mà ngoại trừ hai loại tâm tình biểu hiện ra bên ngoài, còn những thứ khác nữa.
Khi nó cắn một cái vào đầu vai Lâm Dịch, lại giống như cắn phải một khối thép vô cùng cứng rắn. Khiến cho hàm răng của nó mơ hồ cũng sinh ra đau nhức. Nhưng mà thiên tính bạo ngược khiến cho nó không chút nào cảm thấy sợ hãi, ngược lại lại càng kích thích hung tính của nó. Nó lại mở cái miệng lớn ra, liền muốn cắn lần nữa.
Tuy rằng không tạo thành thương tổn đối với thân thể của hắn. Thế nhưng Lâm Dịch cũng không muốn cái miệng buồn nôn kia cắn phải mình, hắn nhíu mày, trong mắt bắt ra quang mang.
Oanh!
Ô Oẳng!
Một tiếng rên rỉ vang lên, máu chảy lênh láng, cái đầu của con dã cẩu đã bị rơi xuống.
Bị thực lực của cường giả Hư Thần cảnh bắn trúng, kết quả cũng có thể nghĩ ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Ma hạch của ngũ giai ma thú, đối với Lâm Dịch mà nói, một điểm giá trị cũng không có. Vì vậy hắn không thèm liếc mắt lấy một cái, liền quay đầu nhìn về bốn phía.
Bốn phía vô cùng âm u, mỗi một chỗ đều có điện xà không ngừng thoáng hiện. Một tiếng nổ thật lớn vang lên bên tai. Một cái dây xuất hiện như thiểm điệm, vô cùng to lớn, khiến cho kẻ khác run sợ.
Dưới chân còn không ngừng bốc lên nước biển màu đen, Một cỗ khí tức âm lãnh đến tận xương cốt tự nhiên nảy sinh.
Trừ lần đó ra, thỉnh thoảng có vô số đạo năng lượng xuất hiện. Đưa mắt nhìn quanh, toàn bộ đều là do ma thú điên cuồng giết chóc mà tạo thành. Lâm Dịch không khỏi mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Bản thân hắn dường như trong lúc vô ý đi tới địa phận của ma thú.
Từng cơn choáng váng truyền đến đại não. Lâm Dịch biết đây chính là di chứng sử dụng truyền tống trận. Hắn nhíu lông mày một cái, quyết định trước tiên về Hổ Thần cư, nghỉ ngơi một lát rồi mới đi tiếp. Ngân quang trên người chợt lóe, thân ảnh của hắn đã biến mất.
Sau khi tiến vào Hổ Thần cư, Lâm Phỉ lúc này đang tu hành. Lâm Dịch nhìn thoáng qua, cười cười, cũng không có quấy rầy nàng.
Hổ Thần cư này thực sự là một địa phương tốt để tu hành, linh lực vô cùng sung túc, lại không cần lo lắng bị kẻ khác quấy rối. Lâm Phỉ lúc này hai mắt đang khép hờ, thân thể được bao bọc bởi một tầng thanh sắc quang vụ. Hiện nay Nguyên Kiếm quyết của nàng đã đạt tới tầng thứ chín, ngay lập tức sẽ tằng đến tầng thứ mười. Thế nhưng Lâm Dịch cũng chỉ có tâm pháp tới tầng thứ mười, những tầng sau đó, hắn cũng không biết ở đâu.
Sau khi trở về Thanh Nguyên tông thì lấy mấy tầng nữa a. Lâm Dịch nghĩ ngợi, cho tới bây giờ hắn còn không biết, trên địa bàn Đông Nam Thiên đã không còn môn phái nào tên là Thanh Nguyên kiếm tông nữa.
Một trận choáng váng truyền đến đại não, ngân quang trên người hắn lóe lên, tiến vào Hổ Thần cư.
Tìm một khỏa nội đan yêu thú thủy hệ Thất giai. Lâm Dịch gia trì thêm chiến văn, dễ dàng lấy được viên nội đan này.
Đây là lần thứ hai hắn lấy nội đan ở đây. Số lượng nội đan bên trong phi thường kinh người.
Hắn ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
Sau khi đạt được Hư Thần cảnh, tu hành chủ yếu là ngưng tụ năng lượng của bản thân mình. Hiện tại tu vi tinh thần lực của Lâm Dịch trong Hư Thần cảnh coi như là kẻ yếu đuối. Nhưng năng lượng cấp bậc Hư Thần cảnh cũng không bởi vì tu vi của tinh thần lực mà thay đổi chất lượng. Vì vậy khi chiến đấu, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì cả. Nhiều nhất chỉ khi đụng phải cường giả Thần cấp, đối với sự công kích bằng tinh thần yếu hơn một chút.
Nhưng Lâm Dịch có linh văn...Nếu như lúc nào cần sử dụng thần thức, sau khi sử dụng linh văn. Tinh thần lực của hắn sẽ lập tức đề thăng gấp trăm lần, tự tiến vào Hư Thần cảnh. Linh văn và chiến văn của hắn hiện tại đã đạt tới cường độ tương đương với một người.
Chỉ là Lâm Dịch cũng cảm thấy kỳ quái...Vì sao thời gian ở Bạch Đế đại lục, chiến văn lại phổ biến như vậy. Mà tới Thiên Giới, số lượng người biết lại vô cùng thưa thớt? Chí ít, căn cứ vào tình hình hiện này mà nói. Lâm Dịch còn chưa thấy bất luận kẻ nào sở hữu Chiến văn trên Thiên Giới.
Lâm Dịch cũng không biết, kỳ thực chiến văn này chỉ là một vật phụ trợ. Bởi vì vị diện của Bạch Đế dại lục so với Thiên Giới thấp hơn, độ cường đại lại không thể đánh đồng với Thiên Giới. Vì vậy, tùy tiện tìm ra một kẻ có thể lấy máu của thần thú một hai giai cũng đã rất cường đại rồi. Sau khi dung hợp máu huyết của chúng nó, lực lượng so với người bình thường tự nhiên lớn hơn rất nhiều. Vì vậy chiến văn cũng vô cùng phổ biến. Mà ở Thiên Giới, kẻ bình thường nhất cũng là tam giai, mà những người này, nào lại để ý tới chiến văn? Thế nhưng cho dù để ý tới, nhưng yêu cầu của nó đối với cường độ thân thể cực cao. Chỉ khi có lực lượng thân thể cường đại mới có thể xuất ra Chiến văn.
Hơn nữa, chiến văn cũng có đẳng cấp. Thế nhưng đề thăng gấp ba gấp bốn lần năng lượng của bản thân, đối với người ở Thiên Giới cũng không có sự trợ giúp gì lớn. Dù sao, gấp trăm lần đã được rồi, thì cần gấp ba gấp bốn làm gì nữa? Mà chiến văn cao cấp thì không thể dễ dàng kiếm được như thế. Cường giả cấp bậc Hư Thần cảnh, thần thú cấp bậc Hư Thần cảnh. Tại Thiên Giới này cũng vô cùng thưa thớt. Giống như là hoa lan trong sách, kim trong vòng...