Chung Cực Truyền Thừa

chương 636: chân tiểu nhân thật sự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chưa từng mở miệng Vương Úc, đột nhiên nhẹ bật cười.

Mâu Quân khẽ chấn động, nhìn về phía Vương Úc hơi cau mày nói:

- Tiểu Úc, ý của đệ là?

Úc hơn khẩy động ngón tay còn đẹp hơn so với nữ nhân của mình, nhẹ nhàng sờ cằm của mình nói:

- Bây giờ quyền khống chế Truyền tống trận không ở trong tay chúng ta a...

Lông mày Mâu Quân nhanh chóng cau lại.

- Đúng vậy, dùng tính cách của Lưu Phong. Nếu như chỉ có một phương chúng ta phản đối thì sợ là sẽ không hiệu nghiệm.

Diệp Nhuận cũng có chút băn khoăn nói.

Tam đại thế lực, nếu như chỉ có một bên đối phương phản đối, sợ là thực không có hiệu quả gì.

Đổi lại góc độ mà nói, nếu như lúc này người của Phần Thiên muốn sử dụng Truyền tống trận. Mà người phản đối chỉ có một mình Phiêu Miểu Thiên, chỉ sợ Mâu Quân cũng sẽ không để ý tới a? Dù sao, trong tam phương, đã có hai phương đồng ý a.

Mâu Quân nhíu mày, vấn đề này, đích thật là có chút để người ta nhức đầu.

Thuyết phục Vô Thượng Thiên? Đây là một chuyện tương đối khó khăn.

Vô Thượng Thiên Linh Nhiên, cũng không phải là người dễ đối phó gì. Nếu như hắn không có hứng thú, chỉ sợ là cho dù có Thiên Vương lão tử đến, hắn cũng sẽ không để ý tới.

Muốn làm cho hắn cảm thấy hứng thú? Cũng không phải là không có cách, dù sao đối với cường giả Ngưng Thần kỳ như ý mà nói. Sức hấp dẫn của Thần khí là không thể chối từ...,

Nhưng Mâu Quân sẽ nói việc Lâm Dịch có Thần khí cho y sao? Dù sao hắn cũng không phải là tên lạnh lùng như trâu Lưu Phong kia, chỉ sợ sẽ không dễ đối phó như vậy.

- Có cách gì khác để hắn cảm thấy hứng thú không?

Mâu Quân thầm nói.

Vương Úc nhìn biểu lộ của đối phương, thật lâu về sau, đột nhiên nhẹ nhàng bật cười, ngón tay sờ lên chiếc cằm thon.

- Chiến Văn Hổ thần thì như thế nào?

- Chiến Văn Hổ Thần?

Mâu Quân, Diệp Nhuận kể một mực lo lắng Cơ Nghiên ở một bên, đều lộ ra thần sắc kinh hãi, Trong mắt Cơ Nghiên, càng là hiện lên vẻ bối rối.

- Truyền tống trận đặt ở trên đỉnh núi kia.

Trên đảo nhỏ, Lạc Kỳ chỉ vào một đỉnh núi nhỏ cười nói với Lâm Dịch.

Lâm Dịch nhìn qua thấy tòa núi nhỏ này không khác gì đống loạn thạch chồng chất lên nhau, chẳng qua là nó cao hơn một tí mà thôi. Trong đó mơ hồ truyền ra từng đợt chấn động do linh lực dao động.

- Cả hòn đảo nhỏ này đều là linh mạch, nhất là tòa núi kia, cường giả Thần cấp đem tất cả linh lực tập trung vào chỗ đó. Chỗ đất để Truyền tống trận đó chính là Phôi thổ trong truyền thuyết.

Việt Nhược gật đầu cười giới thiệu.

- Phôi thổ?

Lâm Dịch khẽ giật mình, không rõ vật kia là cái gì,

Lâm Dịch ở một bên gật gật đầu cười nói:

- Cái gọi là Phôi thổ chính là đất thai nghén ra linh mạch, đây là thứ đồ vật trân quý hình thành trước cả linh thạch, cần năng lượng cực kỳ khổng lồ mới có thể thai nghén. Tuy không thể làm vật trực tiếp chứa đựng năng lượng, nhưng lại là tài liệu hấp thu linh lực tốt nhất. Dùng Phôi thổ làm pháp trận, hầu như sẽ không phát sinh sự cố tiết lộ năng lượng. Mặc dù là bị hấp thu cũng có thể thông qua sự hấp thu vận chuyển của Phôi thổ, lại lần nữa được thu vào pháp trận. Một tòa linh mạch cả vạn dặm, nhưng chỉ có thể có hơn một lập phương Phôi thổ mà thôi. Hơn nữa, chắt lọc ra còn khó khăn hơn. Từ bên ngoài nhìn vào, hầu như cùng đất bình thường không có chút sai biệt nào...e là cũng chỉ có thần thức khổng lồ của cường giả Thần cấp mới có thể phân biệt rõ ràng được.

- Hả?

Lâm Dịch nghe vậy kinh dị vô cùng, lập tức tán thán:

- Vật này...đúng là rất thần kỳ a.

Bọn hắn chờ ở chỗ này đã gần một canh giờ rồi, người của Phần Thiên còn chưa tới. Lưu Phong cũng không tiện yêu cầu Tinh Vân bảo trực tiếp mở ra cửa Truyền tống trận, cho nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Bất quá Lâm Dịch ngược lại là rõ ràng đám người sinh sống như bộ lạc ở chỗ này, đám người này là người trông coi nơi này, bọn hắn thay nhau canh gác nơi này. Người chưa tới phiên trực, thì ở chỗ này tu hành...không thể không nói, đây là một phần công tác rất thoải mái. Dù sao nơi đây hầu như không có người tới phạm, không có bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào nguyện ý mạo hiểm đắc tội bốn thế lực lớn ở Loạn Tinh thành mà tấn công vào nơi này. Mà linh lực trong này lại đậm đặc hơn không biết bao nhiêu lần so với ở ngoài, tu hành ở chỗ này nhanh hơn ở bên ngoài rất nhiều.

Tuy rằng khi đã đạt đến Hư Thần cảnh thì cũng không có yêu cầu quá lớn đối với năng lượng, nhưng nếu như muốn ngưng tụ ra Thần cách thì số lượng vẫn tương đối trọng yếu đấy...nhất là năng lượng thuần túy.

Đi chung quanh thôn xóm một vòng, Lâm Dịch tính toán lại thời gian nói:

- Cũng khá lâu rồi, chắc người Phần Thiên cũng đã gần đến rồi, chúng ta trở về đi.

Lạc Kỳ và Việt Nhược cũng gật đầu cười đi ra ngoài, vừa mới bước không được ba bước hầu như cùng lúc ngẩng mặt lên trời, sau một lát nhìn nhau cười.

Lạc Kỳ cười nói:

- Quả nhiên là đúng giờ, đi thôi.

Ba người đi về hướng trong thôn.

Lúc đi về đến trong thôn, Lưu Phong và đại hán kia cũng đi ra từ căn phòng nghỉ, chứng kiến ba người Lâm Dịch thì khẽ gật đầu. Sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, ba người Lâm Dịch tự động đi đến cạnh người Lưu Phong, cùng đứng đợi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sau một lát, mấy đạo lưu quang, từ phía chân trời bắn thẳng đến, chỉ một lát sau đã hóa thành bốn đạo thân ảnh đứng ở trước mặt mọi người.

Đúng là bốn người Mâu Quân, Vương Úc, Diệp Nhuận và Cơ Nghiên!

Đại hán kia khi thấy được bốn người tới, không khỏi ngẩn ra, bất quá lập tức phục hồi lại tinh thần, bước nhanh tới nghênh đón, cười mỉm nói:

- Bái kiến Mâu Quân đại nhân, Vương Úc đại nhân, Diệp Nhuận đại nhân, Cơ Nghiên đại nhân.

Đám người Mâu Quân từ không trung phiêu lãng xuống, vừa vặn tạo thành thế giằng co với đám người Lưu Phong.

Mà Mâu Quân vẫn một bộ dạng tươi cười hiền lành, cười nói:

- Đã lâu không gặp, La Bác.

Đại hán kia con mắt có chút sáng ngời, hơi có chút được sủng ái mà lo sợ nói:

- Đã lâu không gặp...sao mà lần này đại nhân lại tự mình tới đây?

Cũng khó trách La Bác nghi hoặc, dù sao đối phương cũng là nhân vật số hai của Phần Thiên...hôm nay nhân vật số hai của Phiêu Miểu Thiên Lưu Phong xuất hiện đã đủ làm cho La Bác kinh ngạc, hiện tại Mâu Quân cũng xuất hiện...

Nguyên nhân Mâu Quân xuất hiện tự nhiên là không nói cũng biết, xem ra tên Lâm Dịch này, đúng là một đại nhân vật.

Nghĩ như vậy, La Bác không khỏi quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, có cảm giác đối phương bỗng nhiên trở nên sâu không lường được.

Mà Mâu Quân nghe được lời nói của La Bác, cũng nheo mắt nhìn Lâm Dịch cười. Trong miệng nhưng là nhẹ nhàng vừa cười vừa nói:

- Một bằng hữu cũ không muốn từ giã mà đi, ta dù sao cũng phải ra xem hắn một chút...Đúng không? Lâm Dịch các hạ?

Lâm Dịch nghe vậy khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú hơi co lại, khẽ híp mắt, khóe miệng mang theo nụ cười nói:

- Tạ Mâu Quân đại nhân coi trọng.

- Nên phải đấy, nên phải vậy...Lâm Dịch các hạ tuyệt đối đáng để mỗ coi trọng...

Mâu Quân cũng lộ ra dáng tươi cười, mở miệng nói.

Biểu hiện của Lâm Dịch cho đến nay, bất kể là nội tình, thực lực của bản thân, thậm chí tâm chí. Đều đủ để cho Mâu Quân phải nhìn nhận gã như một cường giả ngang hàng rồi.

Ngắn ngủn mấy câu, nhưng lại làm cho bầu không khí có chút quái dị, rõ ràng đều là cười nói nhưng lại lộ ra một tia sát ý.

Lâm Dịch là người nào? Nhìn thấy hai người này tuy đều cười nói, nhưng hàn ý lại bộc lộ ra, điều này lại làm cho La Bác cảm thấy kinh dị...tên Lâm Dịch này đến tột cùng là người nào? Lại dám ăn nói như vậy với nhân vật số hai của Phần Thiên?

Nghĩ tới đây, La Bác âm thầm lưu tâm tới Lâm Dịch, nhưng trên mặt vẫn cười ha ha nói:

- Hai vị muốn ôn chuyện để lát nữa nói sau, đi vào trong ngồi nghỉ một chút đi.,

Nói xong, muốn dẫn mọi người vào lại căn phòng lúc trước.

- Không cần.

Không đợi La Bác quay người, một thanh âm lạnh buốt đã vang lên. La Bác nao nao, ánh mắt nhìn về hướng Lưu Phong.

Vẫn biểu hiện cực kỳ lạnh lùng như cũ, lạnh nhạt nói:

- Người đã đến, mang bọn ta đi Truyền tống trận a.

La Bác trong nháy mắt có chút xấu hổ, biểu hiện của Lưu Phong này, hiển nhiên là không xem Mâu Quân ra gì. Với tư cách là người trung gian, hắn tự nhiên cũng lộ ra chút làm khó.

Không khỏi đem ánh mắt ném về phía Mâu Quân.

Dù Mâu Quân có tu dưỡng như thế nào nhưng bị Lưu Phong nói móc trước mặt mọi người như thế, sắc mặt vẫn run run lên, nhưng chỉ một thoáng đã hồi phục lại vẻ tươi cười:

- Lưu Phong các hạ muốn đi chỗ nào?

Lưu Phong nhìn cũng không nhìn Mâu Quân, lạnh nhạt nói:

- Tựa hồ như không cần phải báo cáo với các hạ.

Mâu Quân nói:

- Đương nhiên đương nhiên...Lưu Phong các hạ muốn đi đâu tự nhiên là không cần phải báo cáo cho mỗ, nhưng nếu như là muốn sử dụng Truyền tống trận, nhắc nhở các hạ một câu, Truyền tống trận hiện tại tựa hồ đã không thuộc quyền khống chế của Phiêu Miểu Thiên nữa rồi a?

Nghe xong lời nói của Mâu Quân, Lưu Phong tựa hồ có chút không vui, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nhíu mày nói:

- Nói chuyện thì cứ nói cho rõ, đừng có âm dương quái khí như vậy.

- Phốc phốc...

Nghe Lưu Phong nói như thế, Lâm Dịch lập tức bật cười, chẳng những Lâm Dịch mà ngay cả Lạc Kỳ và Việt Nhược đứng bên cạnh cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười, biểu lộ nghiền ngẫm nhìn xem Mâu Quân.

Đây chính là trắng trợn nhục mạ, dù là Mâu Quân, sắc mặt cũng không khỏi có chút biến đổi.

Mà trán La Bác đã chảy đầy mồ hôi, nhìn biểu lộ có chút không vui của Lưu Phong...tuy nói Phiêu Miểu Thiên và Phần Thiên bất hòa không phải là ngày một ngày hai rồi. Nhưng với tư cách là nhân vật số hai Mâu Quân và Lưu Phong rất ít khi nói ra những lời châm chọc nhau như thế.

Xem ra, đã xảy ra một chuyện gì đấy mà mình không biết, kích phát mâu thuẫn giữa bọn họ. Lâm Dịch âm thầm suy nghĩ, trong nội tâm có chút khẩn trương.

Sắc mặt Mâu Quân có chút biến đổi, sau đó lại hồi phục bộ dáng tươi cười, nói:

- Ha ha, đây không phải là âm dương quái khí gì, nếu như Lâm Dịch các hạ đã không thích cách nói uyển chuyển, thì ta sẽ đổi sang cách nói khác vậy - Lưu Phong, hiện tại Truyền tống trận đã không thuộc quyền khống chế của Phiêu Miểu Thiên các ngươi nữa rồi, nếu muốn sử dụng, chờ tới khi thắng ước chiến rồi hãy nói.

Nói ra, sắc mặt cũng hắn cũng trở thành lạnh lùng...Mâu Quân hắn cũng không phải là người dễ chịu thua thiệt. Nếu như nói mềm với ngươi không được, như vậy thì chúng ta dùng cứng ngắc đến nói chuyện vậy.

Nghĩ đến đây, trong mắt Mâu Quân hiện lên một tia hàn ý.

Lưu Phong nhíu mày nhìn xem Mâu Quân, một lát sau mới nói:

- Hôm nay tam gia khống chế, Phiêu Miểu Thiên ta và Vô Thượng Thiên đều đã đồng ý. Phần Thiên ngươi không đồng ý thì kệ ngươi. Đây không phải là chỗ để Mâu Quân ngươi mặc cả.

Mâu Quân cười lạnh nói:

- Hoàn toàn chính xác nơi đây không phải là chỗ để mặc cả...bất quá những lời này nên nói với ngươi a?

Lâm Dịch nghe vậy, trong lòng lập tức có chút bất ổn, chứng kiến biểu lộ nắm chắc của đối phương. Dùng thân phận của Mâu Quân, quả quyết sẽ không làm ra loại chuyện phô trương thanh thế này.

Nhìn qua...tựa hồ có chút biến cố a...

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch không khỏi có chút cau mày lại.

- Có ý tứ gì?

Lưu Phong khẽ cau mày hỏi.

Mâu Quân khẽ cười một cái, đầu nhìn về phía La Bác cười nói:

- Có thể còn phải chờ một chút, Linh Nhiên đang chạy tới đây.

Lời vừa nói ra, không chỉ đám người Lâm Dịch mà kể cả Lưu Phong cũng sắc mặt đại biến, liếc mắt nhìn nhau.

Quả nhiên có biến!

La Bác có chút ngơ ngác, lập tức quay đầu thì thầm với người bên cạnh một hồi. Người nọ khẽ gật đầu, quay người chạy vào một góc trong phòng, chỉ một lát sau đã chạy trở ra, thì thầm bên tai La Bác. Lâm Dịch khẽ gật đầu, nhìn về phía Lưu Phong áy náy nói:

- Lưu Phong đại nhân, người của Vô Thượng Thiên đúng là đang chạy tới đây...Xem ra, các người chỉ còn cách chờ một lát nữa thôi.

Nói xong, khẽ khom người.

Khoảng cách gần như vậy, dùng nhĩ lực của những người khác, làm sao có thể không nghe được những lời La Bác nói. Lưu Phong chau mày tựa hồ đang lo lắng điều gì.

Sắc mặt Lâm Dịch có chút tái nhợt, nhìn khuôn mặt khẽ đăm chiêu nhưng nụ cười vẫn nở trên môi của Mâu Quân...không cần phải nói, tuyệt đối là hắn giở trò quỷ rồi.

Nhưng đến tột cùng là hắn làm gì? Có thể làm cho đối phương đột nhiên đổi ý?

Tuy chưa từng gặp qua nhưng Lâm Dịch tuyệt đối tin tưởng, có thể ngồi vào vị trí đệ nhị của Vô Thượng Thiên, nói như thế nào Lâm Dịch cũng không tin là hắn chịu sự khống chế của Mâu Quân.

Tên Mâu Quân nhìn như bình thản vô cùng, trên thực tế lại là một gia hỏa hẹp hòi, trải qua mấy lần tiếp xúc, Lâm Dịch sớm đã có chỗ nhìn thấu con người này.

Người như vậy, nếu như muốn khống chế được một nhân vật ngang hàng với hắn? E là nói chuyện hoang đường viễn vông a?

Như vậy chỉ có một giải thích duy nhất...Linh Nhiên hắn sinh ra hứng ra hứng thú với Lâm Dịch!

Có điều, hứng thú này là từ đâu tới?

Lâm Dịch nghĩ lại, sắc mặt liền có chút thay đổi...không hề nghi ngờ, vậy hẳn là Thần khí rồi.

- Xem ra Mâu Quân này muốn hủy chính mình...Ai, sớm biết vậy thì ngày hôm qua đã không ra tay rồi...

Lâm Dịch có chút bất đắc dĩ.

Nếu như chỉ là vì Lộng Viêm thảo, thì hắn cũng sẽ không như chó cắn vào mà không chịu buông ra như thế. Hắn hôm nay làm như vậy nguyên nhân rất lớn có thể là vì ngày hôm qua mình đánh vào mặt mũi của hắn, làm cho hắn tức giận a?

- Quả nhiên là một chân tiểu nhân...

Lâm Dịch không khỏi thầm than.

Người chung quanh là hạng người gì, với lại Lâm Dịch cũng căn bản không có ý định che giấu. Tự nhiên là nghe được rất rõ.

Nếu như chuyện đã đến nước này, Lâm Dịch cũng không có ý định kiêng kị gì nữa, Ngưng Thần kỳ mạnh mẽ không cần phải nói, Lâm Dịch căn bản không để vào mắt. Về phần vị cường giả Thần cấp kia...hiện tại không quản được nhiều như vậy.

Sắc mặt Mâu Quân trong nháy mắt biến thành có chút khó coi, nắm tay khẽ siết chặt lại, ánh mắt nhìn Lâm Dịch mang theo nhàn nhạt hàn ý...dám trước mặt mọi người nói hắn như vậy.

Từ sau khi trở thành nhân vật số hai của Phần Thiên, cũng chỉ có một mình Lâm Dịch hắn mà thôi.

Vương Úc lại hơi nhíu mày, một đôi tú mục xinh đẹp cũng có chút mang theo ý cười. Hắn tựa hồ như đang dùng thân phận người thứ ba là đối đãi chuyện này...Ánh mắt nhìn Lâm Dịch, cảm giác hứng thú càng lúc càng đậm đặc...

Mà Diệp Nhuận thì lại tựa như Mâu Quân, có chút cảm giác như cùng chung mối thù vậy, sắc mặt lạnh lùng nhìn xem Lâm Dịch, hận không thể tại chỗ giết chết đối phương.

Cơ Nghiên tức thì lộ ra có chút giật mình, bưng kín cái miệng nhỏ kinh ngạc nhìn Lâm Dịch. Nàng đúng là không nghĩ tới, thằng này không phải là chỉ ba hoa miệng lưỡi với mình. Thậm chí là khi đối mặt với Mâu Quân cũng là như thế. Một đôi mắt thanh tú ngoại trừ kinh ngạc, còn có một tia lo lắng...lấy sự hiểu biết của nàng đối với Mâu Quân, chỉ sợ hiện tại Mâu Quân đã xem hắn là tử địch rồi.

Về phần Phiêu Miểu Thiên bên này, Lưu Phong thì là mặt không biểu tình, còn Lạc Kỳ và Việt Nhược thì lại mang theo biểu tình sùng bái mà nhìn xem Lâm Dịch...Lâm Dịch này bản thân không chỉ thiên tư cao tuyệt, mà phần tâm tính này bọn hắn cũng không cách nào bằng được. Mặc dù bọn hắn ở thế đối lập, nhưng cũng không dám nói trắng ra như thế trước mặt đối phương, dù sao Mâu Quân cũng đã là cường giả đỉnh cao vài vạn năm này rồi, chỉ cần tên tuổi của hắn, cũng đủ để cho người ta sinh ra một loại áp lực tâm lý. Mặc dù là đối thủ, chỉ sợ cũng rất ít người mới có đảm lượng nói như vậy.

La Bác thì là miệng giương thật to hầu như có thể đút một quả trứng gà vào đó.

Lâm Dịch này quá trâu rồi...chẳng lẽ không biết người trước mặt mình là ai sao? Đây chính là Mâu Quân a...! Nhân vật số hai của Phần Thiên! Nói trắng ra là, đối mặt Mâu Quân kỳ thật chính là đối mặt với một Thần cấp.

Thế lực thật lớn...! Mà hắn rõ ràng lại...

La Bác nhìn xem Lâm Dịch, khẽ lắc đầu...hắn thật sự không hiểu được trong đầu đối phương nghĩ cái gì. Dám liều mạng nói như thế, chán sống hả?

Đang lúc mọi người vì một câu nói của Lâm Dịch mà xúc động thật lâu, Mâu Quân lạnh lùng nhìn xem Lâm Dịch, chậm rãi nói:

- Tốt, rất tốt...

Mâu Quân vốn chính là một người vô cùng sĩ diện, lúc này lại bị Lâm Dịch vũ nhục trước mặt nhiều người như thế, sao hắn có thể chịu được. Nếu như không phải là không có nắm chắc có thể một chiêu tiêu diệt đối phương, chỉ sợ là bây giờ hắn đã xuất thủ rồi.

Lâm Dịch nghe được lời nói của Mâu Quân, lộ ra một thần sắc ngạc nhiên giật mình, nhìn chung quanh một chút sau đó ngạc nhiên chỉ vào mình nói:

- Mâu Quân các hạ là đang nói ta sao?

Mâu Quân lạnh lùng nhìn xem Lâm Dịch giả vờ câm điếc, trong mặt lập lòe quang mang màu vàng, chậm rãi nói:

- Mấy vạn năm rồi...ngươi là người thứ nhất dám nói chuyện với ta như vậy. Tốt, rất tốt...

Bầu không khí trong nháy mắt khẩn trương lên, trên người Mâu Quân, bốc lên một cổ khí thế khủng bố...hiển nhiên y đã tức giận đến giới hạn rồi.

Trung thực mà nói, khí thế kia cũng làm cho Lâm Dịch phải âm thầm kinh hãi, mặc dù có giao thủ qua một lần, nhưng đó là đánh lén, làm cho đối phương chịu một thiệt thòi nhỏ. Nếu như chính thức đối mặt chiến đấu với đối phương,, Lâm Dịch thật đúng là không tin hắn có thể là đối thủ của Mâu Quân này.

Tâm tuy kinh hãi nhưng mặt ngoài Lâm Dịch lại lộ ra vẻ cực kì ngạc nhiên, quay đầu hỏi Lạc Kỳ bên cạnh:

- Lạc đại ca, ta vừa mới nói cái gì?

Lạc Kỳ và Lâm Dịch tuy chỉ mới tiếp xúc với nhau một ngày, nhưng đã phối hợp cực kỳ ăn ý. Nghe được câu hỏi của Lâm Dịch, Lạc Kỳ cũng lộ ra một bộ dạng nghi hoặc, không xác định nói:

- Hình như đệ nói một câu gì mà 'Quả nhiên là chân tiểu nhân' thì phải?

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, sau đó lại hỏi:

- Đệ có ở trước lời nói đó có nói ra tên ai không?

Lạc Kỳ nhíu nhíu mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói:

- Hình như không có.

Lâm Dịch lúc này mới kỳ quái hỏi:

- Vậy thật là kỳ quái...Nếu như phía trước không có nói thêm cái gì. Vì sao Mâu Quân các hạ lại nói ta như vậy?

Nói xong, nghi hoặc nhìn về phía Mâu Quân sắc mặt đã tái nhợt.

Hai người này một hát một xướng, làm cho những người chung quanh đều sợ run cả người, lúc Lâm Dịch nói ra câu cuối cùng kia, bọn người kia mới hồi phục tinh thần lại. Thậm chí kể cả Cơ Nghiên ở bên trong, khóe miệng đều nhịn không được có chút cong lên.

Đúng vậy, rõ ràng phía trước không có nói cái gì. Vì sao Mâu Quân lại tự nhiên giơ mặt chịu tát như vậy?

Mặc dù trong lòng mọi người đều rất rõ ràng...ngay từ đầu Vô Thượng Thiên còn tỏ thái độ không sao, nhưng lúc Mâu Quân đến thì Linh Nhiên lại cũng đi theo sau, đây không phải rõ ràng là Mâu Quân giở trò sao?

Nhưng biết là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác. Lâm Dịch một câu 'Quả nhiên là chân tiểu nhân' này, mọi người tự nhiên đều minh bạch là Mâu Quân. Thậm chí ngay cả Mâu Quân mình cũng biết là đang nói hắn...nhưng mà, cái này lại không có nói rõ.

Hôm nay Mâu Quân tự nhiên lại nhảy ra tiếp một câu rõ ràng là tự nhận. Có thể nói...tự rước lấy nhục!

Nắm tay Mâu Quân đã siết chặt đến mức phát ra tiếng 'răng rắc...' hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm rồi. Một đôi mắt mang theo sát ý nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch...Tính sai rồi, đối mặt với tên tiểu tử này, hắn không cách nào làm được chuyện bảo trì tâm tính lạnh nhạt thản nhiên được.

Đơn giản bị người chọc giận như vậy đã là chuyện không có trong vài vạn năm nay...

Chăm chú nhìn thật lâu, Mâu Quân hít sâu một hơi, lại lần nữa mang theo thâm ý nhìn Lâm Dịch, quay người nói:

- Bất kể nói thế nào, chờ lúc Linh Nhiên đến rồi nói sau.

Nói xong, cũng không để ý tới những người khác, bước thẳng về phía căn phòng trong thôn.

Cùng đi với hắn Diệp Nhuận, Vương Úc và Cơ Nghiên mỗi người đều mang theo một loại biểu lộ bất đồng liếc mặt nhìn Lâm Dịch lúc rời khỏi.

Nhất là ánh mắt phức tạp của Cơ Nghiên, làm cho Lâm Dịch có chút nao nao, lập tức nở một nụ cười thật tươi với nàng.

Lòng Cơ Nghiên có chút nhảy dựng, lập tức muốn cúi đầu, thì thấy bờ môi của tên Lâm Dịch có chút nhúc nhích...tim vốn đang đập liền có chút dừng lại, thần sắc phức tạp trong mắt lập tức biến thành tức giận.

Nàng rõ ràng nhìn ra được đối phương nói rất đúng hai chữ - cọp cái...

- Khốn kiếp! Ngươi đi chết đi! Thiệt thòi lão nương còn vì ngươi mà lo lắng? Khốn kiếp, bại hoại, khốn kiếp!...

Trong lòng Cơ Nghiên đã chửi bới Lâm Dịch đến thương tích đầy mình, nhưng bởi vì giới hạn từ ngữ của mình, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy chữ "Khốn kiếp".

- Bại hoại.

..

- Đại nhân, làm sao bây giờ? Người Vô Thượng Thiên cũng tới.

Lâm Dịch lúc này mới có chút nhíu mày, nhìn về phía Lưu Phong nói.

Lưu Phong nhíu mày, nhưng là không nói gì.

- Tên Linh Nhiên kia là hạng người gì?

Lâm Dịch đột nhiên nghiêm mặt hỏi.

Lạc Kỳ ngẩn ra, sau khi trầm ngâm một chút mới nói:

- Chúng ta cùng Linh Nhiên cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, cho nên cũng không được rõ ràng cho lắm. Ít nhất lấy trước mặt mà nói thì Linh Nhiên này hẳn là thuộc hạng người khẩu phật tâm xà. Bề ngoài nhìn như rất hòa khí, nhưng trong lòng, lại là một gia hỏa ác độc đến tận xương tủy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio