Chung Cực Truyền Thừa

chương 645: lưu vân các

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhắc tới chuyện Khương Như, không khí trong phòng nhất thời trở nên trầm mặc xuống. Kể cả Vân Tinh cũng cảm thấy có chút buồn bã. Mặc dù chính tay nàng động thủ nhưng điều đó không thể hiện nàng rất căm hận Khương Như. Ngược lại nàng cảm thấy thực sự thông cảm với đối phương, bởi vì si mê ngây dại một người mà rơi vào trạng thái điên cuồng như vậy.

- Khương Như đột nhiên ngã xuống nhất định sẽ làm cho người của các phương diện khác chú ý tới. Nếu như bọn họ quyết tâm điều tra đến cùng thì ta sợ rằng sẽ bại lộ ra tung tích của đại nhân.

Sử Vũ nhíu mày nói thẳng.

Vân Tinh suy nghĩ một chút, một lúc sau nghĩ ra một ý, nói:

- Bọn họ chiến đấu một hồi, đại bộ phận những người chứng kiến đều đã chết, miễn cưỡng sống sót chẳng qua cũng chỉ còn lại hai ba người mà thôi. Tuy rằng chúng ta không muốn giết chết bọn họ nhưng để đại nhân có thể được an toàn, cũng chỉ có thể hy sinh bọn họ. Chuyện của Khương Như cũng không cần các ngươi quan tâm nữa, giao cho ta là được rồi.

Vân Tinh cũng không phải là người hiếu sát, nhưng chỉ cần có người uy hiếp đến tồn tại trọng yếu trong cảm nhận của nàng thì đừng nói là người khác, cho dù chính bản thân mình, nàng cũng sẽ không chút do dự lựa chọn tử vong.

Trong phòng nhất thời hơi im lặng một chút, sau đó Sử Vũ mới đánh vỡ trầm mặc nói:

- Có cần thông báo cho bọn người Hắc Hổ không?

Đôi mày liễu của Vân Tinh hơi nhăn lại, nàng tự mình đánh giá tình hình thực tế, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói:

- Cũng tốt, chuyện này ngươi đi một chuyến làm đi, để cho bên phía Hắc Hổ cũng có chuẩn bị sẵn sàng. Đại nhân đã trở về, chuyện mấy vạn năm trước cũng nên có một câu trả lời thỏa đáng.

Nói đến đây, trong mắt nàng lóe ra một tia hàn ý.

Sử Vũ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Vân Tinh lại nhìn về phía Phần Viêm, nhíu mày nói:

- Ngươi bảo đám người dưới an phận đi một chút. Ta thấy tên Mâu Quân kia hình như rất có địch ý đối với đại nhân.

Phần Viêm lộ ra một nụ cười khổ nói:

- Mâu Quân này có tâm cơ rất khá, nhưng thực ra cũng không có làm ra chuyện gì. Sự tình lần trước ta cũng biết nhưng bởi vì đại nhân không sử dụng chiến văn Hổ thần chân chính nên ta không lưu ý tới. Đại nhân để cho hắn ăn quả đắng một phen, tự nhiên làm cho hắn không có hảo cảm gì với đại nhân. Các ngươi cứ yên tâm, chuyện này ta nói một tiếng là tốt rồi.

- Ừ, như vậy là hay nhất...Chuyện đó cứ như vậy đi. Sử Vũ, ngươi thông báo một tiếng cho người trong Vô Thượng Thiên của ngươi, không nên ngang ngược ngăn cản đại nhân sử dụng truyền tống trận. Mặc dù Hân Dao có thể trực tiếp mang theo đại nhân truyền tống đi nhưng làm vậy sẽ khiến cho vài tên phát giác ra được chuyện gì đó. Khi tới Đông Nam Thiên thì Hân Dao cũng nên suy tính cẩn thận một chút.

Vân Tinh suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại nói với mọi người một tiếng.

Nói xong, nàng lại nhìn thoáng qua Lâm Dịch, lúc này vẫn đang nằm yên trên giường như cũ. Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, bước ra một bước nhỏ, nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.

Sau khi Vân Tinh rời đi, Sử Vũ và Phần Viêm ngồi lại nói chuyện với nhau một lát, rồi quay sang nói với Lâm Phỉ:

- Hiện tại chưa phải lúc thích hợp để nói cho những người khác biết thân phận thực sự của đại nhân. Hay là tốt nhất nên để cho đại nhân đi đến một nơi khác đi được không?

Lâm Phỉ gật đầu nói:

- Ta định sẽ đi Lưu Vân các, mấy vạn năm rồi, không biết các nàng còn như năm xưa không.

Sử Vũ cười nói:

- Yên tâm đi, chúng ta đã đặc biệt dặn dò các thế lực bên dưới, không ai dám trêu chọc Lưu Vân các của ngươi đâu. Có thể nói Lưu Vân các hiện nay là địa phương độc lập tại nơi Loạn Tinh Hải đầy hỗn loạn này. Ngươi đi một lần là sẽ hiểu rõ thôi. Ha ha ha. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Lâm Phỉ cũng hơi bật cười. Sau đó cánh tay nhỏ nhắn của nàng hơi vung lên, một tầng quang mang tinh lam sắc giống như sa mỏng bao trùm lên toàn thân Lâm Dịch. Nàng nhìn hai người Sử Vũ và Phần Viêm mỉm cười nói:

- Ta đây đi trước một bước.

Thấy hai người gật đầu, Lâm Phỉ lúc này mới hơi cất bước, Lâm Dịch đang nằm trên giường cùng với nàng đều biến mất vô tung vô ảnh.

- Đi thôi, hai tên tiểu tử thối kia cư nhiên lại dám đánh chủ ý lên người đại nhân...Thực sự là không biết sống chết.

Sử Vũ có chút bất đắc dĩ nhìn Phần Viêm đang cười khổ nói.

Phần Viêm cũng hơi lắc đầu, nói:

- Đi thôi.

Hai người cũng nhẹ nhàng cất bước, trống rỗng biến mất trong gian phòng xa hoa này.

Vô Thượng Thiên Cung, trong một gian phòng ở vị trí thấp hơn chỗ đám người Sử Vũ lúc trước.

Linh Nhiên lúc này đang chau mày, ngón tay liên tục gõ lên tay vịn của ghế dựa, nhìn hắn có chút phiền não.

Có thể làm cho con người luôn lãnh tĩnh như Linh Nhiên phải phiền não, có thể thấy được vấn đề này đích thực không nhỏ chút nào.

Đương nhiên, nếu nói là vấn đề không nhỏ nhưng cũng không phải là quá lớn.

Hùng cứ một phương trong Loạn Tinh Hải không biết đã bao nhiêu năm rồi, vậy mà Phiêu Miễu Thiên cư nhiên lại sụp đổ chỉ trong một hôm.

Nhưng phạm vi trăm dặm xung quanh Phiêu Miễu Vân Cung lại hình thành nên một vùng không gian cô lập, người khác không thể tiến vào để dò xét được. Những người chứng kiến được tình hình xảy ra trong đó thì gần như chết hết, chỉ còn lại ba người sống sót là Lưu Phong, Lạc Kỳ, Việt Nhược, ba người thuộc tầng lớp cao tầng của Phiêu Miễu Vân Cung. Lúc này họ gần như chỉ còn lại nửa cái mạng. Nếu như không phải lúc đó cảm ứng được Phiêu Miễu Vân Cung xảy ra vấn đề lớn nên ba người họ đã cấp tốc rời khỏi nơi đó, nếu không đến lúc này ba người còn sống sót hay không cũng còn là vấn đề.

Một tổ chức lớn, thành viên lên tới mấy vạn người, chỉ trong thời gian ngắn tổng bộ đã bị phá hủy, toàn bộ thành viên cao tầng gần như chết hết, chỉ còn lại những thành viên ngoại vi ở Loạn Tinh Ngoại Thành. Không chút khách khí mà nói thì Phiêu Miễu Thiên đã đến hồi kết rồi.

Thế nhưng, việc này là do ai làm ra?

Nghĩ đến vấn đề đó, người thứ nhất Linh Nhiên nghĩ tới đó là tên cường giả mới ngưng tụ thần cách thành Thần kia.

Nhưng mà tại sao một người vừa trở thành cường giả Thần cấp lại khởi xướng công kích đối với Phiêu Miễu Vân Cung? Lẽ nào hắn không biết phía sau Phiêu Miễu Vân Cung cũng có một cường giả Thần cấp đã tồn tại không biết bao nhiêu năm là Khương Như sao? Hay là hắn tự đại đến mức cho rằng bản thân hắn hoàn toàn có thể đối đầu cùng với Khương Như?

- Cao thấp?

Vấn đề này tất nhiên không thể có lời giải đáp. Linh Nhiên suy nghĩ đến nát óc cũng không thể đoán ra được là ai đã phát động công kích đối với Phiêu Miễu Vân Cung. Xuất phát từ một loại tâm lý nào đó mà hắn dường như cảm nhận được một mối nguy cơ lớn đang lặng lẽ tràn ngập khắp nơi đây.

Tuy rằng Phiêu Miễu Vân Cung là đối thủ cạnh tranh, nhưng các thế lực đã cạnh tranh với nhau nhiều năm như vậy rồi, giờ Phiêu Miễu Vân Cung tự dưng biến mất. Điều này làm cho Linh Nhiên không hề cảm thấy vui vẻ chút nào vì tự dưng chiếm được tiện nghi. Ngược lại, không nhiều thì ít, hắn đang có cảm giác giống như "Thỏ tử hồ bi.

Linh Nhiên khe khẽ thở ra một hơi thật dài. Đúng lúc này trước mặt hắn xuất hiện một người.

Chính là người nam tử lúc trước đã đi cùng hắn qua truyển tống trận trên tiểu đảo.

- Tình hình như thế nào?

Linh Nhiên vội vàng mở miệng hỏi. Bởi vì hiện nay Phiêu Miễu Vân Cung đột nhiên bị phá hủy hoàn toàn, nên không thể sử dụng truyền tống trận trên tiểu đảo như bình thường. Tất cả mọi người đều có cảm giác bất an.

Tên nam tử bất đắc dĩ lắc đầu:

- Tất cả mọi thứ đều bị phá hủy hầu như không còn chút gì. Dị không gian bao bọc lấy toàn bộ Phiêu Miễu Vân Cung, kể cả cường giả Ngưng Thần kỳ cũng không thể mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong, không ai hiểu rõ nội tình. Xem ra muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể chờ ba người Lưu Phong, Lạc Kỳ, Việt Nhược tỉnh táo lại, rồi chờ bọn họ nói cho biết mà thôi.

- Thương tích rất nặng sao?

Linh Nhiên nhíu mày.

Tên nam tử kia gật đầu, sắc mặt ngưng trọng:

- Rất nặng, thân thể hầu như hoàn toàn bị xé nát, ý thức hải gần tan vỡ, cũng không biết phải mất thời gian bao nhiêu lâu mới có thể khôi phục lại. Người tấn công Phiêu Miễu Vân Cung...tuyệt đối không phải cường giả Ngưng Thần kỳ có tư cách làm như vậy.

Linh Nhiên thở dài một tiếng, đầu ngón tay vừa đình chỉ yên lặng giờ lại bắt đầu gõ nhịp lên thành ghế. Tình huống hiện tại đã hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát của hắn.

Đúng lúc này phía sau hắn, một đạo kim sắc quang mang từ kiện mật hợp chiếu rọi xuống. Linh Nhiên và tên nam tử kia lập tức ngẩn ra, vội va đứng dậy, cung kính đan tay, quỳ gối phía trước quang trụ, cao giọng hô:

- Cung nghênh thần giá đại nhân.

Chỉ thấy trên đỉnh mật hợp đột nhiên xuất hiện một vòng tròn, kim quang lúc này phát ra càng thêm mãnh liệt. Cũng không biết luồng kim quang phát ra từ độ cao bao nhiêu, từ không trung chiếu rọi thẳng xuống mặt đất. Dần dần từ trong kim quang xuất hiện một đạo thân ảnh, chậm rãi rơi xuống trên vị trí mà quang trụ bao phủ.

Một thanh niên bề ngoài vô cùng tuấn mỹ, một đôi mắt bao trùm thương sinh, khí thế bệ nghễ. Trên trán hắn là một đạo hoa văn ký hiệu phức tạp, cũng mơ hồ lộ ra quang mang màu vàng nhạt.

- Đứng lên đi.

Thanh âm đạm mạc chậm rãi phát ra từ trên miệng của người thanh niên đó...Người này chính là Sử Vũ.

Linh Nhiên và tên nam tử kia biểu tình kính cẩn, khoanh tay đứng ở một bên, không dám có chút lỗ mãng nào. Trước mặt Thần uy, cường giả Ngưng Thần kỳ như bọn họ còn không bằng cả một đứa trẻ.

- Lần này ta đến là nói cho ngươi một vài việc.

Sử Vũ đạm mạc mở miệng nói.

Linh Nhiên cung kính tiến lên một bước, chắp tay nói:

- Tuân lệnh pháp chỉ.

- Người thanh niên tên là Lâm Dịch kia, ngày sau nếu có cần thiết làm việc gì, các ngươi phải đáp ứng hắn vô điều kiện. Hắn nói cũng giống như lời ta nói, đã hiểu chưa?

Sử Vũ đạm mạc mở miệng nói thẳng.

Trong mắt Linh Nhiên và tên nam tử nhất thời lộ ra biểu tình không dám tin tưởng, nhìn Sử Vũ, phải mất một lúc lâu sau hai người mới tiếp thu được tin tức kinh hãi đến cực điểm này. Linh Nhiên hơi khom người, thanh âm có chút khàn khàn nói:

- Tuân lệnh pháp chỉ.

- Ừ, cứ như vậy đi. Nguyên nhân vì sao lại như thế thì đợi đến sau này ta sẽ nói cho các ngươi biết.

Nói xong câu đó, thân hình Sử Vũ chậm rãi bay lên, chỉ một lát sau đã biến mát vô tung vô ảnh, mà đạo kim quang cũng đã biến mất hoàn toàn, cái lỗ nhỏ trên phòng kia trong nháy mắt cũng khép lại, không nhìn ra một chút dấu hiệu bị phá hủy nào. Linh Nhiên và tên nam tử kia vẫn ngơ ngác đứng im một chỗ, trong lúc nhất thời căn bản vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Qua một lúc lâu sau, Linh Nhiên mới thở dài một tiếng nói:

- Chúng ta đều nghĩ tới lần này thành thần là Lưu Phong, không nghĩ tới cư nhiên lại là Lâm Dịch. Lần này tất cả mọi người đều nhìn nhầm rồi. Chỉ có điều mối quan hệ giữa hắn và Phiêu Miễu Thiên rất tốt mà, tại sao hắn lại...?

Hiển nhiên, Linh Nhiên đã hiểu lầm rồi. Do hiểu lầm nên càng làm cho hắn sinh ra nghi hoặc sâu sắc.

Cùng lúc đó, bên trong cung điện tại Phần Thiên, cũng diễn ra một màn giống như vậy.

- Người thanh niên tên là Lâm Dịch kia, sau này không được tìm hắn gây phiền phức nữa. Nếu hắn có bất kỳ yêu cầu gì thì cũng phải đáp ứng vô điều kiện. Tâm tư của ngươi cũng phải cấp tốc thu hồi lại đi, hắn không phải là người mà ngươi có thể trêu chọc, bằng không sau này mà xảy ra vấn đề gì thì ta cũng không có khả năng bảo vệ được ngươi...

Trong kim quang, Phần Viêm mở miệng nói với đám người Mâu Quân, Úc Vi, Diệp Nhuận, Cơ Nghiên.

Biểu tình của bốn người lúc này phải nói là phong phú, nhiều màu sắc trạng thái đến cực điểm.

Sắc mặt Mâu Quân chỉ trong nháy mắt đã biến thành tái nhợt, hiển nhiên hắn cũng đang hiểu lầm giống như Linh Nhiên.

Vương Úc từ trước tới nay vẫn đạm mạc, chỉ dưới một câu nói của Phần Viêm mà hiện giờ sắc mặt có chút xám xịt hẳn đi, lập tức cung kính khom người, cũng không nói thêm điều gì.

Diệp Nhuận thì trừng to hai mắt nhìn Phần Viêm, biểu tình sững sờ, không thể tin được. Nhãn thần của hắn không biết hiện giờ đang nhìn đến tận địa phương nào nữa.

Còn lại Cơ Nghiên thì kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mở ra thật to. Đôi mắt xinh đẹp, sáng trong của nàng lộ ra vẻ an tâm, lo lắng, tức giận, mong chờ, đủ loại biểu tình. Nói chung là bề bộn, phức tạp đến cực điểm.

- Tuân lệnh pháp chỉ.

Một lúc lâu sau, Mâu Quân mới cười một cách khổ sáp, lĩnh mệnh nói. Nhìn hắn dường như vẫn không thể tiếp thu được điều vừa rồi.

- Ừ, sau này nếu có dịp ta sẽ nói lại duyên cớ cho các ngươi sau. Đến lúc đó, ta sẽ thông tri cho các ngươi, cứ như vậy đi.

Dứt lời, thân thể Phần Viêm chậm rãi bay lên không trung, kim quang tiêu tán, biến mất vô tung vô ảnh.

- Lần này người thành Thần chẳng lẽ lại là hắn?

Phần Viêm đi rồi, Diệp Nhuận mới ngơ ngác mở miệng nói. Nhưng mà những người khác đều đang ngơ ngẩn chìm trong suy nghĩ, tâm sự của chính mình, căn bản không lưu ý đến lời nói của hắn.

Tại Loạn Tinh Hải này, khắp nơi trên bầu trời đều là những đám mây hôi sắc.

Một khu vực bí ẩn cách năm đại thành thị khoảng mười vạn dặm, vào sâu phía trong Loạn Tinh Nội Hải. Nơi đây mây trắng cuồn cuộn bay khắp bầu trời, giống như một tòa bách hoa cốc xinh đẹp tuyệt vời. Đó chính là nơi mà trong Loạn Tinh Hải rất ít có người biết đến - Lưu Vân các.

Lương đình, thủy tạ, giả sơn, trì bích, hành lang ngói xanh...Từng đám mây trắng lượn lờ, bồng bềnh, phiêu dật, nhìn từ nơi xa cảm thấy nơi đây giống như một tòa mộng ảo chi cảnh. Địa phương này có tên gọi là Lưu Vân các. Tương truyền rằng mấy vạn năm trước, một trong sáu cường giả Thần cấp của Tây Bắc Thiên là Hân Dao thần nữ đã từng sống tại nơi đây. Nơi đây toàn bộ đều là người, hơn nữa toàn bộ đều là nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Lưu Vân các nằm giữa không trung trên lưng chừng núi, hình thành nên một mảnh phòng ốc liên miên. Từng nhóm nữ tử mặc sa mỏng, tư thái yểu điệu, thỉnh thoảng bay qua bay lại giữa không trung, âm thanh vui đùa, cười nói vang vọng khắp bầu trời.

Không hề nói ngoa chút nào, nếu ai đã từng đến nơi này mà bị người khác hỏi:

- Nơi đâu là thiên đường của nam nhân" thì câu trả lời chắc chắn sẽ là Lưu Vân các.

Một người nử tử mái tóc dài tùy ý buông xõa sau lưng, nàng mặc một bộ quần áo lụa mỏng trắng tinh thanh khiết. Người nữ tử có thân thể yểu điệu, khuôn mặt tuyệt mỹ kia chính là Trầm Mạn. Lúc này đôi mày liễu của nàng lại đang cau lại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn gian phòng năm xưa Hân Dao thần nữ từng ở. Gian phòng kia hiện nay đã hoàn toàn bị phong bế. Từ sáu vạn năm trước, khi Hân Dao thần nữ ngã xuống, nơi đây chưa từng được mở ra.

Nhưng ngày hôm nay, Trầm Mạn lại có chút tâm thần không yên. Nàng lúc nào cũng có cảm giác ngày hôm nay sẽ phát sinh một chuyện gì đó, nhưng cụ thể là tốt hay xấu, là vui hay buồn thì nàng lại không thể nào cảm ứng được.

Đến một tầng cấp như của nàng, thường khi đã phát sinh một tia cảm ứng thì loại cảm giác đó thường vô cùng linh mẫn.

- Đại tỷ, bầu trời sắp có "thải bích liên.

chúng ta mau đi xem một chút, rất đẹp đó.

Bên tai nàng truyền đến một vài thanh âm cười nói của một nữ tử tư thái yểu điệu.

- Ừ.

Trầm Mạn quay đầu ra sau nhìn lại một lần nữa căn phòng Hân Dao thần nữ từng ở năm xừa, nàng đè xuống tâm tình không yên trong lòng, có lẽ mình đã cảm ứng dị biến sai rồi. Bốn đại nhân đều đã có mệnh lệnh xuống dưới, không cho phép người khác tùy ý quấy rối nơi đây, làm gì có kẻ nào to gan lớn mật dám không để ý đến mệnh lệnh của Thần cấp đại nhân?

Hơi lắc lắc đầu, Trầm Mạn xoay người rời đi, nhưng mà khi vừa nhìn lại phía sau thì ánh mắt của nàng sững lại. Nàng thấy một đạo kim quang đang từ trên không trung ầm ầm hạ xuống, vị trí đạo kim quang rơi xuống chính là trên đỉnh gian phòng của Hân Dao thần nữ, giống như xuyên qua nóc nhà vào trong, vô cùng chói mắt.

Thân thể mềm mại của Trầm Mạn nhất thời chấn động. Nàng mơ hồ nhìn thấy trong đạo kim quang chói mắt kia hình như có một hình bóng yểu điệu đang chậm rãi hạ xuống. Sau khi hoàn toàn tiến nhập vào gian phòng, kim quang dần dần tán đi, rồi biến mất không thấy.

- Là vị đại nhân Thần cấp nào? Chẳng lẽ lại là đại nhân Vân Tinh?

Trầm Mạn thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn không dám chậm trể một chút nào, vội vã phi thân hướng về phía gian phòng bay tới. Những nữ tử khác bên cạnh nàng cũng nhìn thấy rất rõ ràng kim quang, vừa rồi còn oanh oanh yến yến, hiện tại đã biến mất không còn một mảnh. Mọi người nhìn nhau, tất cả đều không dám quá mức làm càn. Đại nhân Thần cấp đã quang lâm rồi.

Lâm Phỉ nhẹ nhàng đặt Lâm Dịch lúc này vẫn còn đang hôn mê nằm lên giường, nàng ôn nhu gạt nhẹ vài sợi tóc xõa ra trên mặt hắn, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng. Một lúc sau, nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn quanh bốn phía gian phòng.

Căn phòng được bố trí cực kỳ ấm áp, tông màu hồng nhạt làm cho người bên trong tăng thêm cảm giác thoải mái, ấm áp trong lòng. Mọi thứ bày biện nơi đây đều vô cùng quen thuộc, từng vật phẩm, tất cả đều giữ nguyên vị trí, không thay đổi chút gì từ khi nàng ly khai khỏi nơi này.

Điều này không khỏi làm cho Lâm Phỉ lại liên tưởng tới cuộc sống trước kia...Thực sự mà nói, chính nàng cũng không biết mình hiện tại là ai nũa. Rốt cuộc nàng là Hân Dao của sáu vạn năm trước hay là Lâm Phỉ của sáu vạn năm sau?

Tất nhiên, nghi hoặc đó chỉ trong nháy mắt đã bị nàng bỏ qua. Hân Dao cũng tốt, Lâm Phỉ cũng được, tất cả đều chỉ là cái tên mà thôi. Hiện nay thân phận của nàng cũng chí có một, chính là...

Nghĩ tới đây, dung nhan Lâm Phỉ lại hiện lên một tia hạnh phúc cùng vui vẻ, nàng nhìn về phía Lâm Dịch đang nằm ở trên giường.

Chính là thê tử của hắn.

Nghĩ như vậy, biểu tình của Lâm Phỉ không khỏi trở nên ôn nhu, dịu dàng.

- Lưu Vân các Trầm Mạn, cung nghênh thần giá đại nhân.

Lâm Phỉ đang miên man trong suy tư thì bên ngoài truyền tới một thanh âm êm dịu, cắt đứt suy nghĩ của nàng. Nghe được danh tự của đối phương, trên mặt Lâm Phỉ lộ ra dáng vẻ tươi cười. Trầm Mạn là người nàng đã dìu dắt từ nhỏ, hiển nhiên giờ đây đã đạt được thực lực cường giả Ngưng Thần kỳ.

Quang mang lam sắc trên người Lâm Dịch lóe lên xuất hiện, một lát sau đã biến thành hình dáng Hân Dao, trên trán là một đạo hoa văn ký hiệu phức tạp, càng tôn thêm cho dung nhan tuyệt mỹ của nàng thêm vài phần thần bí, huyền ảo.

Nàng vung tay thả hai bên rèm màu hồng nhạt bên giường xuống, che đi thân hình Lâm Dịch. Lâm Phỉ lúc này đã biến thành hình dáng của Hân Dao, lúc này mới nhẹ nhàng cất bước đi ra ngoài gian phòng.

Cửa gian phòng mở ra, Trầm Mạn cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, một gối đang quỳ xuống đất, ánh mắt nhìn thẳng vào trước mũi giày. Khi nàng nhìn thấy xuất hiện trước mặt mình là một đôi chân ngọc tinh tế, Trầm Mạn hiểu ra mình đã suy đoán chính xác, chính là Vân Tinh đại nhân.

- Trầm Mạn, đã lâu không gặp ngươi rồi.

Thanh âm ôn nhu, động lòng người vang lên bên tai Trầm Mạn. Khi nghe thấy thanh âm đó, Trầm Mạn giống như bị trúng một đòn nghiêm trọng, toàn thân khẽ run lên. Sau đó, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, hiện ra trước mắt nàng là một khuôn mặt tuyệt mỹ đang mỉm cười, ôn nhu nhìn nàng. Trầm Mạn hoàn toàn trở nên ngây dại.

- Tỷ, tỷ tỷ...?

Nhan sắc thiên kiều bá mỵ vô cùng quen thuộc như vậy, nhưng cũng rất xa lạ. Sáu vạn năm, thời gian đó dài đến mức nào, trong đầu Trầm Mạn đang hồi tưởng lại dung nhan vẫn khắc sau trong trí nhớ của nàng khi xưa. Chẳng mấy chốc mà cũng đã sáu vạn năm rồi, nếu như không chắc chắn rằng nàng sẽ trở về, Trầm Mạn không thể xác định được liệu mình có đủ khả năng ngây ngốc chờ đợi ở đây thời gian dài đằng đẵng như vậy được không.

Hốc mắt Trầm Mạn nhất thời trào ra một tầng sương mỏng, nàng ngơ ngác nhìn Hân Dao, đột nhiên lớn tiếng khóc lên, hai vai run lên bần bật, nhìn nàng vô cùng thê lương.

Hốc mắt Hân Dao cũng có hơi chút ướt át. Tuy rằng một người là cường giả Thần cấp, một người là cường giả Hư Thần cảnh, thế nhưng cảm tình của hai người cũng cực kỳ thâm hậu. Năm xưa Hân Dao đi du lịch thiên giới, gặp phải toàn gia của Trầm Mạn bị cường đạo cướp bóc, giết hết không còn một ai. Bọn chúng lại thấy Trầm Mạn xinh đẹp, định cưỡng gian nàng. Thấy tình cảnh Trầm Mạn như vậy, dáng dấp thê lương tuyệt vọng của nàng làm cho Hân Dao động lòng trắc ẩn. Cứ như vậy, Trầm Mạn được Hân Dao cứu giúp rồi đưa nàng tới Lưu Vân các tu luyện.

Tuy rằng thân phận là chủ tớ nhưng tình cảm của hai người lại thân như tỷ muội. Hân Dao trước mặt mọi người luôn bày tỏ thái độ lạnh nhạt nhưng chỉ khi đối mặt với Trầm Mạn, nàng mới bỏ đi lớp mặt nạ của mình, lộ ra tính tình thực sự.

- Nha đầu ngốc.

Hân Dao nhẹ nhàng lau đi lệ quang trong khóe mắt của mình, vừa cười vừa nói.

Nghe tiếng xưng hô quen thuộc như vậy, Trầm Mạn lại một lần nữa không thể khống chế được tâm tình của mình, khóc lớn lên một tiếng, nhào vào trong lòng Hân Dao. Nàng khóc rống lên tựa hồ như tích tụ sáu vạn năm qua đều phát tiết ra trong tiếng khóc lần này. Hân Dao vỗ vỗ lên bờ lưng thon của Trầm Mạn, hốc mắt nàng lại một lần nữa trở nên ướt át.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio